Hiểu My tựa người trên chiếc ghế san hô có phủ một lớp nhung êm màu xanh biển, tay cầm ly nước uống lục sắc được pha chế từ loài tảo xoắn Spirulina platensis, mắt lim dim hưởng thụ.
Lữ Tuấn thấy vậy, không khỏi bật cười.
- Thích chí dữ vậy sao?
- Dĩ nhiên. Nếu bờ nam chúng ta có được loại tảo này. Muội tình nguyện ngày nào cũng sử dụng mà không một lời oán trách. – Mỗ nữ vênh váo trả lời.
Nhị sư huynh lắc đầu cười. Tuy thế, trong lòng hắn lại không ngừng thét gào, phải làm sao mới có thể mang được loại thực vật này về trồng để ai kia có thể ngày ngày đều vui vẻ. Một tấm tình si quả nhiên không đổi. Chỉ có điều, hắn sẽ không nói ra ngay từ đầu mà âm thầm tiến hành. Nhất quyết mang đến cho Hiểu My một sự ngạc nhiên, cảm động.
Lãnh Nguyệt nhìn bộ dáng nhàn nhã, thân mật của hai người, tự dưng lòng hắn có chút khó chịu, tị ganh. Lúc này đây, hắn thấy rằng, không có ký ức trước kia quả là điều vạn hạnh. Ít nhất, cứ vui vẻ mà sống. Không phải nhớ lại những biệt ly, bất hạnh, đau buồn.
Lãnh đại gia đưa tay lên miệng, khẽ hắng giọng, lên tiếng:
- Hiểu My. Vị thái tử tộc Giao nhân này mắc phải bệnh gì? Nàng có thể hồi sinh được người đã chết. Điều này thật ngoài sức tưởng tượng của ta. Bội phục, bội phục.
- Ha ha. Chỉ là ngẫu nhiên thôi. Thái Tử mắc phải bệnh tim bẩm sinh. Trong khi muội lại sở hữu thần quả có thể chữa dứt căn bệnh này. Âu, đây cũng là duyên phận nha.
Tiếp theo, Hiểu My mang chuyện Mẫu Tâm Quả nói thật rõ ràng. Hai nam tử kề bên nghe xong cũng phải gật gù, cảm than vận khí quá tốt của Hoan Hỉ thần chuyển thế. - Đúng là không thể xem thường. - Lãnh đại gia bất giác thở dài.
- Tiếc thay, Mẫu tâm quả chỉ có duy nhất. Lần này, muội đặt cược lớn rồi.
- Chuyện nhỏ. Cứu người như cứu hoả. Huống chi, cho dù là thần quả nhưng nếu không cho nó phát huy công dụng thật sự thì khác nào như trái dại, rơi rụng đầy sân. Muội tuyệt không hối hận.
- Hay cho câu tuyệt không hối hận. - Tiểu Bạch trên tay cô luôn luôn im lặng, bỗng nhiên mở lời. - Chỉ sợ sau này cô có hối tiếc cũng không thay đổi được mọi chuyện hôm nay.
- Sao lại nói thế? Tiểu Bạch, phải chăng có chuyện gì mà ngươi chưa nói rõ với chúng ta?
Hiểu My nhìn xuống chiếc vòng trắng trên tay. Tiểu Bạch giả đò như đang ngủ, như vừa rồi, người lên tiếng không phải nó. Bộ dáng vô tội cực kì. Chọc cho mỗ nữ tức giận, xách đuôi rắn lên chơi trò quả lắc khiến xà vương choáng váng, đôi mắt nhỏ xíu màu nước biển cũng hoa lên.
- Nói hay không? Có tin ta lột da ngươi làm áo choàng không hử?
- Bớ người ta cứu mạng. Ác nữ bạo tàn, ác nữ bạo tàng a.
Ngân Nguyệt Xà mở miệng hét toáng lên, chọc cho Lữ Tuấn và Lãnh đại gia cũng phải quay đầu sang nơi khác để mà cười trộm.
Giỡn đã một hồi. Hiểu My mới đặt con rắn nhỏ lên bàn, bưng ly sinh tố tảo biển lên miệng uống một hơi. Xà Vương canh lúc mỗ nữ đặt ly xuống kề bên, cũng rùng mình hoá to hơn một chút, thọc đầu vào húp ké. Sau, nó ưỡn bụng, bễ nghễ nhìn ba thân ảnh phóng đại, gian xảo nở nụ cười.
- Hắc hắc. Lần này cô cứu được thái tử tộc Giao nhân nhưng lại mở ra một bản tình ca, đào hoa nở rộ a.
- Là sao? Lữ Tuấn nghe vậy, tim đánh bộp. Vội vã hướng Ngân Nguyệt Xà truy vấn.
- Mẫu Tâm Quả - tái tạo tim người. Bởi vì chủ nhân đã lưu giữ nó suốt một thời gian dài, lại còn chính tay đặt lên lồng ngực của Phi Long Thái tử. Vì thế, khi thái tử tỉnh dậy, sẽ mang theo tình cảm sâu đậm với cô. Đây có thể xem là tác dụng phụ mà thần quả mang lại.
- Không phải chứ? – Tiếng mỗ nữ kinh ngạc thốt lên. Đôi mắt mở to như muốn rớt ra ngoài. Không tin vào điều mình vừa nghe được.
Trước kia, mỗi lần ngồi trước ti vi, xem mấy bộ phim tình cảm ướt át, lãnh mạn. Cứ thấy tình tiết nam, nữ chính sau khi thay tim thì thay đổi cả người yêu. Cô luôn trề môi, lên án đạo diễn và biên kịch phi khoa học, toàn làm chuyện câu nước mắt, câu like.
Tình cảm con người do bộ não chi phối, điều khiển. Mỗi chúng ta có khoảng một trăm tỉ tế bào não. Và chúng đóng vai trò tựa như CPU của các máy tính cá nhân. Con người thu nhận thông tin bằng các giác quan, sau đó bộ não sẽ tiến hành phân tích, lưu giữ. Mọi cảm xúc bi ai, hoan hỉ, yêu thương, hờn ghét… suy cho cùng đều là kết quả quá trình xử lý thông tin của não bộ con người.
Suốt những năm tháng làm bạn với máy tính của chuyên ngành công nghệ thông tin. Hiểu My chỉ tin tất cả những gì có liên quan tới cơ cở khoa học.
Thậm chí, cô còn từng tranh cãi một trận nảy lửa với đám bạn đồng học để khẳng định tình yêu không xuất phát từ tim mà xuất phát từ siêu máy tính trong đầu mỗi người. Đồng thời, cũng kiên quyết phủ nhận thứ gọi là tình yêu sét đánh hay tiếng sét ái tình mà bọn con gái cùng phòng suốt ngày mơ mộng, ước ao.
Ai ngờ đâu, xuyên đến nơi này, đa số nhận thức trước đây của cô đều tan vỡ. Haiz, sự thật này quả nhiên làm tâm hồn yếu đuối của cô bị tổn thương không ít.
Hiểu My nhìn bộ dạng vênh váo của Ngân Nguyệt Xà, ánh mắt mang theo hoài nghi đậm đặc. Điều này khiến Tiểu Bạch vô cùng khó chịu. Nó uốn éo người, tru tréo kêu lên:
- Này này, ánh mắt đó là thế nào? Cô đang nghi ngờ ta sao? Không tin, đợi người tỉnh dậy mà xem. Hơn nữa, nếu ta không nhìn nhầm. Vị thái tử mà cô vừa cứu chính là Âu Dương Phi Long – một trong thập nhị phu thần.
- Âu Dương Phi Long? Lãnh Nguyệt vô ý thốt lên. – Không phải trùng hợp đến vậy chứ?
Ký ức của Lãnh đại gia cuộn trào trỗi dậy. Trong mười hai đại tướng dưới trướng Hoan Hỉ thần trước đây. So về ngoại hình, chỉ có vị Phi Long tướng quân này mới sánh kịp hắn. Hơn nữa đây còn là người đạt được thành tựu rất cao trên lĩnh vực âm nhạc. Nếu không phải bị hạn chế bởi một vài lý do, khách quan mà nói, vị Phi Long tướng quân này chính là đối thủ mạnh nhất trong thập nhị Phu Thần trên con đường chinh phục trái tim thần Hoan Hỉ.
Không ngờ, Hiểu My đánh bậy đánh bạ mà cứu được sinh mạng của người này a. Đúng là vận mệnh an bày. Không biết có nên vui mừng nữa hay không. Ai….
Trong lúc Lãnh đại gia chìm đắm trong ký ức kiếp trước thì hai người Lữ Tuấn và Hiểu My cũng đã hiểu biết ít nhiều về cái vị “Thuỷ Thần” – Biệt hiệu của Âu Dương Phi Long hai vạn năm trước kia.
Vấn đề làm mỗ nữ nhân tò mò nhất lúc này, đó là không biết vị thái tử này khi tỉnh lại có nhớ lại nhiều chuyện đời trước hay không? Trong khi nhị sư huynh của cô thì trước bồi hồi, sau trầm mặc.
Lữ Tuấn càng ngày càng không có cảm giác an toàn với chính tình cảm của mình. Tình cảm hắn dành hết cho Hiểu My và chưa hề thay đổi trong mười năm qua. Thế nhưng, khi thân thế của cô được phơi bày cùng tin tức về thập nhị phu thần. Lòng của hắn đã có chút bất an.
Giờ đây, bên cạnh Hiểu My xuất hiện các nam tử xuất chúng một người lại một người. Ai nấy đều là bậc anh tài, phong tư tuyệt đại.
Một Lạc Vô Trần tài hoa tuyệt thế. Một Lãnh Nguyệt võ nghệ phi phàm, nhan sắc hơn cả mỹ nhân. Thêm Thiên Vũ là thần thú Bạch Hổ uy chấn bốn phương, giờ lại thêm một vị Phi Long tướng quân sắc tài hoàn mỹ…. Lòng của Lữ Tuấn thật quá bi ai.
Trong năm vị phu thần đã tập trung hiện tại. Hắn so ra kém nhất. Không biết lấy gì để giữ lấy tình cảm của Hiểu My.
Chấp tử chi thủ, dữ tử cộng trứ
Chấp tử chi thủ, dữ tử đồng miên.
Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão
Chấp tử chi thủ, phu phục hà cầu? (Nguồn: internet)
Lữ Tuấn thẫn thờ, lẩm bẩm vài câu trong miệng mà lòng đau như dao cắt. Tiếc là tâm sự này không dám bày tỏ với ai. Chỉ có thể giấu thật sâu, thật sâu để không lộ ra nội tâm yếu đuối, càng làm người chê cười.
Thấy nhị sư huynh thở dài, Hiểu My có chút vô tội nhìn sang, lên tiếng hỏi thăm. Lữ Tuấn lắc đầu, nói dối là do cảm thương cho Phi Long kiếp này từ nhỏ đã nhiều khổ sở. Hiểu My và Lãnh Nguyệt nghe vậy, cũng tán thành.
Sau đó, có mấy tộc nhân Giao nhân tộc tiến lên, mời ba người dùng cơm rồi nghỉ ngơi. Phòng, họ đã bố trí sẵn ở mé tây Lam Băng Điện. Dù sao, cũng phải đợi thái tử bình phục nên bọn Hiểu My cũng không tiện chối từ.
……………………………………………………………………..
Ba ngày sau.
Hiểu My và Lữ Tuấn, Lãnh đại gia vừa đi dạo một vòng ở Thuỷ Cung, chân mỏi mắt hoa thì hướng về An Lạc Viên thư giãn, nạp lương thực.
Mỗ nữ nhân yêu chết nơi này a. Cô thầm hạ quyết tâm. Sau khi về bờ Nam cũng sẽ tìm một nơi xây dựng phố ẩm thực cho thoã đam mê hưởng lạc từ việc ăn uống của mọi người (Thật ra là của mình chị mà thôi).
Vừa nghĩ tới đây, Hiểu My đã hắc hắc nở nụ cười, khiến cho hai vị mỹ nam đi cùng cũng chả hiểu mô tê. Chỉ có Tiểu Bạch hiểu quá rõ về cô, nó liếc mắt khinh thường: “Cười gian xảo kiểu này, chắc là lại nghĩ ra một tối kiến đen thui nào đó”.
Ai biểu Ngân Nguyệt Xà là hộ vệ Hoan Hỉ thần làm chi. Tổng hợp hai kiếp kề bên, nó phát hiện ra, nữ nhân này không hề thay đổi. Ưu điểm nhiều mà khuyết điểm cũng bao la. Không hiểu sao lại có thể lọt vào mắt xanh của các vị tướng quân tài ba, lỗi lạc.
Nếu Hiểu My biết nó đánh giá cô như thế. E là con rắn nhỏ nào đó đã khóc lóc gọi mẹ, kêu cha. Chỉ tiếc cô nàng lúc này còn đang suy nghĩ tới phố ẩm thực cùng triết lý “Dĩ thực nhập đạo” nên xem nhẹ đôi mắt lập loè của chiếc vòng bạch ngọc trên cổ tay trắng nõn. Ha ha.
“Ăn được ngủ được là tiên.
Không ăn, không ngủ, nhiều tiền cũng nguy
Bụng no, mắt mỏi lạ gì
Nhân sinh thoã chí, sá chi miệng đời.”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT