Lại nói tới ba người Trần Hiểu My, khi ra khỏi Tửu lâu thì bắt đầu nhàn nhã đi dạo dọc theo các con phố của An Lạc Viên. Ngoài mặt thì họ giống như đang sưu tập đủ loại món ngon vật lạ. Nhưng thực chất là đang thảo luận kế hoạch không ngừng.
- Hiểu My, muội nói là muội có thể trị khỏi bệnh của thái tử.
- Phải. Nếu đúng thật theo suy đoán của muội. Ít nhất, cơ hội vẫn rất cao.
- Vấn đề ở đây là làm sao để họ tin tưởng và đồng ý với chúng ta. Tựa hồ như tinh huyết chân long được dùng để duy trì sinh mạng của vị thái tử này thì phải.
Lãnh đại gia đi bên phải của Hiểu My, khẽ vuốt cằm, bộ dáng trầm tư đầy quyến rũ. Chợt nhìn lại phía sau, thấy bóng dáng quen thuộc ẩn hiện, thập thò, hắn ngẩng mặt lên, mắt nhấp nháy tinh quang, miệng mỉm cười vô lại.
- Ta có cách. Ha ha ha.
Ngắn gọn vài tiếng, song, hắn lại dùng mắt ra hiệu cho hai người Lữ Tuấn cùng Hiểu My. Hai người cũng giả vờ bị thu hút bởi các quầy hàng bốn phía xung quanh, ánh mắt lơ đễnh liếc về phía mà Lãnh đại gia ám chỉ. Sau, cả ba đồng loạt mỉm cười.
………………………………………………………………………..
Hai canh giờ sau, trong căn phòng lúc trước dùng để đón tiếp khách nhân trong Lam Băng Điện, Tú Cơ trưởng lão đứng trên cao, nhìn xuống hai thân ảnh run rẩy bên dưới. Giọng bà ta uy nghiêm khiến A Thuỷ và tên mật thám run sợ từng hồi.
- Không phát hiện bất cứ điều gì khả nghi thật à?
- Dạ vâng, thưa trưởng lão. A Thuỷ e dè lên tiếng: - Ngoại trừ Trần cô nương đặc biệt yêu thích các món ăn, thức uống của chúng ta thì hầu như mọi thứ đều bình thường. Tiểu nhân tin tưởng họ sẽ không có mưu đồ bất lợi cho giao nhân tộc.
- Còn ngươi thì sao?
Tú Cơ nhìn tên mật thám kề bên. Hắn nhanh chóng mang kết quả điều tra nhất nhất bẩm báo. Nào là chuyện họ đến tửu lâu ăn uống linh đình, tiếp theo là bố trí phòng nghỉ ngơi cho A Thuỷ rồi đi dạo khắp An Lạc Viên, háo hức mua sắm các món đặc sản của Thuỷ Cung.
Ngay cả việc đám người Hiểu My bỏ ra một số lớn tinh hạch tại Trao Đổi đường để đổi lấy một số lớn vật phẩm, trong đó, nhiều nhất là vòng ngọc trai, áo trân châu hay trâm cài, trang sức nhiều màu dành riêng cho nữ tử. Nghe nói Trần cô nương muốn mang về làm quà cho các tỷ muội ở bờ Nam.
À, sau đó, họ còn trao đổi được rất nhiều tinh hạch Thuỷ thuộc tính của yêu thú cấp cao. Vị nam tử tuyệt sắc có vẻ lạnh lùng thì đoạt đến trong tay một bộ bảo khí phi đao. Nam tử nhìn nho nhã, ôn hoà thì sở hữu cho mình một bộ chiến giáp được luyện chế từ tinh hạch và da của yêu thú cấp 9 đã hoá hình Kình Sa cùng với Thái dương tinh thạch. Riêng Trần cô nương thì sưu tập rất nhiều linh dược chỉ có ở đáy biển sâu. Nghe nói, đệ đệ cô ấy là thần y. Hai tỷ đệ đều có nghiên cứu với những chứng bệnh nan y, khó trị.
Tú Cơ nghe đến đây, ngoài ý muốn, bỗng có chút ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ.
- Không phải là ngươi bị bọn họ phát hiện, sau mới cố tình nói cho ngươi nghe đó chứ?
- Dạ không, thưa trưởng lão. Khả năng đeo bám, theo dõi của tiểu nhân không dám tự xưng nhất nhị tại bờ bắc này, nhưng cũng là đứng đầu trong cao thủ bộ tộc chúng ta. Hơn nữa, bộ dáng của họ hết sức tự nhiên, hoàn toàn không giống giả vờ hay cố ý.
- Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Đừng quá chủ quan mà khinh thường người khác. – Tú Cơ nhìn tên mật thám tự đề cao chính mình, giọng nói thể hiện sự bất mãn, không hài lòng.
Sau, bà mới hạ lệnh cho hai người bọn họ lui xuống. Bản thân thì trầm ngâm, suy nghĩ rất lâu.
Nếu vị cô nương kia thật sự có sự am hiểu sâu sắc với các chứng nan y, khó trị. Biết đâu, có thể chữa khỏi cho thái tử tộc mình. Còn nếu đây là mưu đồ do bọn họ dựng lên, e là mục tiêu không chỉ có Chân Long tinh huyết mà có khi hơn thế nữa.
Giao nhân tộc trước giờ quen với cuộc sống yên bình, không muốn trải qua chiến tranh, loạn lạc. Mặc dù bộ tộc cư trú dưới đáy biển sâu, nhưng không phải không có tai mắt trên bờ lục địa. Chuyện xảy ra ở Hùng Tộc và Hắc Viên tộc bà cũng có nghe qua. Chỉ là không rõ ràng như người trong cuộc. Nhưng ít ra, bà hiểu rằng, nếu tộc nhân của mình cũng lâm vào hoàn cảnh ấy thì thê thảm nhiều hơn. Sắc đẹp là con dao hai lưỡi, có thể hại người cũng có thể hại mình. Ai…
Nghĩ đến đây, Tú Cơ lại cảm thấy đau đầu. Thôi thì cứ mang sự việc báo lại cho Nữ vương, để người tự mình quyết định. Dù sao Thái Tử cũng là sinh mệnh của người a.
…………………………………………………………………….
Nữ Vương của Giao nhân tộc là một phụ nữ vô cùng mỹ lệ, dù nhìn qua như phụ nữ tuổi ba mươi nhưng nhan sắc còn hơn hẳn Hằng Nga tiên tử ở thiên đình. Chỉ vì thân ở ngôi cao, nên lúc nào khuôn mặt tuyệt trần cũng phải khoát lên một vẻ uy nghi, khiến người đối diện không dám si mê mà chỉ toàn kính sợ.
Cuộc đời vị nữ vương này cũng là một truyền kì mà mỗi khi nhắc tới lại khiến cho người khác vừa ngưỡng mộ vừa không ngừng thổn thức lẫn ước ao. Thế nhưng, từ khi phu quân mất đi. Nhi tử duy nhất lại mỗi khắc mỗi giây đều bị giày vò về bệnh tật. Trên gương mặt của nữ vương đã chẳng thấy mùa xuân. Lúc nào cũng toát lên một nỗi buồn man mác. Chỉ khi đối diện với con trai yêu quý, bà mới ôn nhu, tha thiết nở nụ cười.
Như lúc này đây, tại một căn phòng trong Thanh Vân Điện - không gian riêng biệt ở thuỷ cung, cao quý nữ vương đang tựa người bên chiếc giường lớn, ngắm nhìn dung nhan quen thuộc của nhi tử đang nhắm mắt ngủ say nhưng đôi mày vẫn nhíu lại thật sâu, tựa như vạn phần khó chịu.
Bà nắm chặt tay con, giọng nỉ non đầy mẫu tính.
- Long nhi, rồi con sẽ khoẻ thôi. Nương sẽ luôn bên cạnh con. Đừng lo gì cả…
Nam tử trên giường nghe được giọng nói của mẫu thân, mi mắt nhấp nháy vài lần rồi mở ra. Đó là một đôi mắt đẹp, thẩm sâu như bầu trời đêm vô tận.
- Nương, người đến khi nào?
- Mới đến không lâu. Có phải nương đã đánh thức con rồi không?
Phụ nhân xinh đẹp không giấu được sự áy náy khi nhìn đứa con thân yêu duy nhất của mình.
Phi Long thái tử khẽ lắc đầu. Từ từ ngồi dậy. Giọng nhẹ như gió thoảng qua màn lụa, làm người khe cảm thấy nao lòng.
- Là con tự thức, không phải do nương. Nhưng vừa mở mắt ra đã thấy người ở đây. Nhi tử cao hứng vô cùng.
Chưa nói hết lời, vị thái tử bỗng cảm thấy một cơn đau đớn từ ngực phát ra, cường độ càng lúc càng kịch liệt. Mồ hôi trên trán chảy dài xuống mắt. Đôi môi không chút huyết sắc cắn chặt để không bật ra tiếng rên la.
Nữ vương nhìn thấy tình cảnh này. Tim của bà như xé ra làm nhiều mảnh.
- Long nhi, Long nhi. Con sao rồi? Người đâu, người đâu. Mau mang thuốc tới đây.
Cánh cửa phòng đang đóng chặt mở ra, hai nha hoàn khéo léo nhanh chóng mang bát thuốc nóng hầm hập tiến vào.
Nữ Vương nhận lấy chén thuốc, bảo bọn họ lui ra. Sau, bà ân cần múc từng muổng đưa lên môi thổi rồi đút vào miệng nhi tử.
Một hồi sau, đau đớn qua đi, Phi Long dựa vào người mẫu thân, từ từ nằm xuống. Nụ cười có chút mỉa mai.
- Dùng Chân long tinh huyết cũng chỉ có thể áp chế tạm thời chứ không chữa được chứng bệnh này của con. Nhi tử bất hiếu, e là sắp phải bỏ mẫu thân lại một mình rồi.
- Đừng nói vậy, đừng nói vậy. Long Nhi. Con sẽ khoẻ thôi. Nương tin chắc ở hiền sẽ gặp lành. Nhi tử của nương mệnh lớn, sẽ không sao cả.
Nữ Vương nước mắt nhạt nhoà. Chính bà còn cảm thấy lời nói của mình khó mà tin được, huống chi Phi Long thái tử là người trong cuộc, tự biết rõ tình trạng của bản thân.
Đang lúc không khí tràn ngập một cảm giác thương cảm nặng nề thì từ bên ngoài, giọng nói của nha hoàn khe khẽ vang lên:
- Thưa Nữ vương. Tú Cơ trưởng lão cầu kiến, nói là có chuyện quan trọng cần bẩm báo.
- Không gặp. - Vị nữ vương bực tức hét lên. Bà chỉ muốn ở cạnh nhi tử mỗi phút mỗi giây. E sợ vừa mới quay lưng sẽ không còn cơ hội …
- Thưa nữ vương. Trưởng lão nói có tin tức liên quan đến bệnh tình của thái tử.
Vừa nghe nói vậy, hai người bên trong phòng đồng loạt nhướng mày. Phi Long biểu hiện chỉ nhàn nhạt vì đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho cái chết không xa. Nhưng mẫu thân của hắn lại kích động không thôi. Bà không muốn bỏ qua bất cứ cơ hội nào để con trai có thể kéo dài sinh mệnh.
- Được rồi. Mời trưởng lão đến khách phòng, ta sẽ nhanh chóng ra ngay.
……………………………………………………………………….
Khách phòng trong Thanh Vân Cung.
Tú Cơ Trưởng lão vừa mới được dẫn tới không lâu đã thấy Nữ Vương từ ngoài vội vã đi vào. Thần sắc khẩn trương, nóng vội.
- Tú Cơ, muội nói là có tin tức liên quan đến bệnh tình của Long nhi. Chuyện là thế nào?
Tú Cơ khom người chào, sau đó mang toàn bộ câu chuyện liên quan đến nhóm người Hiểu My nhất loạt nói ra. Không thêm bớt cũng không giấu diếm về mục tiêu ban đầu của họ.
Nữ Vương Giao nhân tộc vốn không đặt trọng điểm vào vấn đề này. Bà chỉ nghĩ đến Trần cô nương đó và đệ đệ cô ấy có khả năng chữa được bệnh cho con của bà được không. Nếu thật chữa khỏi thì thiên tài địa bảo, vàng bạc châu báu, hễ họ cần thì bà sẽ không tiếc nuối trả ơn. Nói gì tới Chân Long tinh huyết.
Người đời không biết, cứ nghĩ Chân long tinh huyết là máu của Thần Long. Thật ra, đây là chất lỏng lấy ra từ một loại san hô đỏ rực, hình dáng tựa một đầu rồng uy vũ có tuổi thọ lên tới hơn vạn năm, trân quý cực kì. Thuỷ Cung là chúa tể dưới đáy đại dương nên sở hữu được vài nhánh San hô loại này, cũng không có gì kỳ lạ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT