Cù Hiếu Lễ nhìn thấy Mị cơ khóc lóc thì không thể cầm lòng. Hắn dặn dò Cù Hiểu Bình cẩn thận rồi quyết chí xông lên. Ha ha. Tay không mà đánh nhau với người có vũ khí hộ thân. Đúng là châu chấu đá xe. Hiểu My lại một lần nữa âm thầm khinh bỉ.
Ngụy Trung thấy Cù Hiểu Bình đứng một bên lo lắng thì nhếch mép mỉm cười. Hắn âm thầm tiến tới cạnh bên cô, thò cái móng heo tính bắt người nhân lúc hỗn loạn.
Bốp – a…
Ai dè, A Thủy đứng gần bên đó chướng mắt, đập một phát lên cái móng heo của hắn. Tuy động tác của A Thủy rất nhẹ nhàng, nhưng mà sức lực này lại không thể khinh thường. Ngụy Trung ôm lấy bàn tay đã bị trật khớp, đau đớn hét ầm, làm cho đám hộ vệ cực kỳ hoảng sợ.
Hành động bất ngờ của A Thủy đã làm cho không chỉ có Cù Hiếu Bình muốn “đứng tim”. Ngay cả Cù Hiếu Lễ đang tả xung hữu đột với đám hộ vệ của Ngụy phủ đằng kia cũng phải kinh hãi. Hắn không tiếp tục đặt mục tiêu giải cứu Mị Cơ mà chạy đến bên cạnh cháu gái của mình.
Nói giỡn a. Cù Hiểu Bình này chính là sinh mệnh của phụ thân cùng đại ca và đại tẩu. Con bé mà có mệnh hệ gì, cái gia tộc này cũng sẽ chóng vánh đi tong.
Cũng may hắn còn biết coi trọng tình cảm gia đình, chưa bị lú lẫn hoàn toàn. Làm người cũng xem như chưa hoàn toàn phá hủy.
Cù Hiếu Lễ chạy lại đứng chắn trước mặt của chất nữ, hùng hổ đối diện với Ngụy Trung, giọng nói rít qua kẽ răng, thập phần tức giận.
- Súc sinh. Ngươi vẫn còn mặt mũi mà đánh chủ ý lên con bé hay sao? Bài học lần trước đúng là chưa đủ. Huynh đệ chúng ta lẽ ra không nên tha cho cái thứ đốn mạt như ngươi. Thật đúng là thú đội lốt người.
- Ha ha. Mắng hay lắm. Vậy thì ông cứ ở đây bảo vệ cháu gái của mình đi. Mị Cơ … đừng hòng cứu.
Ngụy Trung nén đau, nở nụ cười nham nhở.
Cù Hiếu Lễ lúc này đúng là không thể lựa chọn. Trơ mắt nhìn cháu gái bị hại, hành vi chả khác nào cầm thú đó, hắn chắc chắn sẽ không làm, nhưng mà nhìn Mị Cơ bị tên này đưa đi, tương lai thế nào, chỉ cần dùng đầu gối vẫn có thể hình dung ra được.
Trong chớp mắt, cảm xúc của Cù Hiếu Lễ thật vô cùng phức tạp. Cũng chính vào lúc này, A Thủy bị Hiểu My chọc chọc vào hông, khẽ dịch chuyển thân mình. Tầm nhìn của Ngụy Trung không còn bị che lấp, thế là thân ảnh một vị tuyệt sắc mỹ nhân như hoa như ngọc xuất hiện ngay trước mắt của hắn. Đúng là cực phẩm, mọi đau đớn trên tay đều biến mất. Trong đầu hắn, trong mắt hắn chỉ còn hình ảnh một cô nương vừa xinh đẹp quyến rũ, lại vừa anh khí ngời ngời. Phong độ này chẳng kém đám mày râu.
Trần Hiểu My trong mắt của Ngụy Trung đúng là “tiểu thịt tươi” vô cùng hấp dẫn. Ánh mắt thèm khác của hắn dừng lại trên thân ảnh của cô, trên mặt thì rành rành hiện lên mấy chữ muốn làm thịt người ta. Điều này khiến cho A Thủy lẫn Lữ Tuấn và Khúc Văn theo dõi ở xa xa bỗng chốc cả người tràn ngập sát khí. Nếu không phải Hiểu My ra hiệu, bọn hắn mỗi người đã chém một nhát cho tên heo giống ấy chết tươi.
Trần Hiểu My xuất hiện, không chỉ làm cho Ngụy Trung sững sờ, còn ngoài ý muốn của Cù Hiếu Lễ nơi đây. Hắn mở to mắt nhìn cô, đôi môi mấp máy vài từ nghe rất rõ.
- Trần cô nương, không ngờ lại gặp cô ở chỗ này.
- Ha ha. Đúng là tình cờ thật. Nhờ vậy mới xem được một màn hài kịch đặc sắc, có một không hai.
Hiểu My nhếch mép, giọng nói có chút mỉa mai đáp trả, khiến cho lão nhị của Cù Gia cảm thấy bối rối, hổ thẹn vô cùng.
Ngụy Trung nghe được tiếng nói của Hiểu My cảm thấy như nghe được tiếng chuông ngân. Thân thể của hắn run lên, cả người sáp lại gần đây, khuôn mặt tươi cười, bộ dáng đúng là hoa hoa công tử.
- Cô nương, tại hạ là Ngụy trung, hạnh ngộ hạnh ngộ. Xin cô nương cho biết quý danh, tại hạ muốn được cùng cô kết giao bằng hữu.
Cù Hiếu Lễ mừng rỡ. Cảm thấy thật may mắn. Tên cầm thú này khi không tự mình đâm đầu vào chỗ chết. Thật đúng là thứ não phẳng, chọc nhầm vị bồ tát sống đến đại ma vương cũng phải khóc thét xin tha. Ha ha ha.
Hiểu My không cần quan tâm tới những người xung quanh. Cô giơ một ngón tay, ngoắc ngoắc Ngụy Trung xích lại gần hơn. Tặng cho hắn một sắc mặt tươi cười, dịu dàng lên tiếng.
- Nào giờ, có ai nói cho ngươi biết, dùng ánh mắt như thế để nhìn một nữ nhân là đê tiện lắm không?
- Không…. Ngụy Trung tàn não trả lời.
- Vậy có muốn ghi nhớ ta cả đời này không quên không?
- Muốn….
Ngụy Trung vội vã gật đầu như gà mổ thóc. Trong lòng hắn thì không ngừng suy nghĩ đến những cảnh tượng hương diễm hoàn toàn không phù hợp cho độ tuổi thiếu nhi.
Những người xung quanh cố mở mắt thật to, không dám chớp một cái, sợ bỏ qua một màn nóng bỏng tiếp theo.
Lữ Tuấn từ đằng xa, khóe môi nhếch cao. Hắn sao lại không biết, tiếp theo, nữ nhân của hắn sẽ hành hạ tên heo giống đó thế nào.
Bộp!
A………
Quả nhiên, ngay sau đó, một tiếng hét thảm khốc vang lên.
Trong sự mong đợi nhiệt tình của tất cả mọi người, chỉ thấy nữ nhân áo xanh bàn tay ngọc khẽ giơ ra, vỗ nhẹ vào mặt của Ngụy Trung. Liền tức khắc, cả thân hình của hắn bay ngược ra sau, rớt xuống mặt đất cách xa vị trí cũ hơn chục thước. Miệng sưng vù, ba mươi hai cái răng toàn bộ rụng xuống, máu me loang lỗ cả mặt.
Lần này, chính Ngụy Trung vì đau đớn quá mà bất tỉnh. Đám hộ vệ Ngụy gia kinh hãi, vội vã nâng hắn dậy, bỏ chạy thật nhanh.
Quá khủng khiếp. Nữ nhân ấy nhìn xinh đẹp như thế, mảnh mai như thế. Vậy mà chỉ một cái tát nhẹ của người ta cũng đã khiến cho thiếu chủ của bọn hắn thành bộ dáng thế này. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được.
Cảm xúc chấn động nhất lúc này không ai khác ngoài Cù Hiểu Bình. Cô nàng một lần nữa chứng kiến sự lợi hại của Trần Hiểu My, có trời mới biết, cô ta mong muốn bái sư đến mức độ nào.
Không ai không hâm mộ kẻ mạnh. Không ai không muốn mình ngày càng mạnh mẽ, có thể tự bảo vệ bản thân và những người xung quanh. Chỉ là nghĩ tới bệnh tình của mẫu thân, sức khỏe của gia gia… trong lòng Cù Hiểu Bình lại một phen thở dài não nuột.
Trước khi đám người của Ngụy Trung hoàn toàn biến mất, Trần Hiểu My còn vui vẻ, vận nội lực mà nói với theo:
- Nhớ kỹ, muốn tìm ta cứ đến An Lạc cư đối diện với đại viện của Cù gia tại trung tâm Nguyệt Thành.
Ha ha ha.
A Thủy nhìn Hiểu My không chớp mắt: Căn tiểu viện nhỏ xíu của chúng ta có tên An Lạc cư vào lúc nào?
Hiểu My tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn: Dĩ nhiên là từ bây giờ a…
Hai người này còn đang bận liếc mắt đưa tình với nhau, Mị cơ bên kia thoát được một kiếp, chỉnh lại quần áo xốc xếch trên người, chầm chậm tiến tới đây. Đứng trước mặt Hiểu My, ả ta thỏ thẻ mở lời, đúng là thanh âm ngọt ngào như rót mật:
- Đa tạ cô nương đã ra tay cứu giúp.
- Không dám.
Hiểu My vừa “hô biến” ra một cái khăn lụa tĩ mĩ lau tay, vẻ mặt lạnh lùng nhìn vị mỹ nữ được tụng xưng Việt Quốc đệ nhất mỹ nhân. Cô có chút ác cảm với người này. Bởi đối diện với ả, mỗ nữ nhà ta luôn liên tưởng tới mấy cô nàng bạch liên hoa, đã làm kỹ nữ mà còn muốn người ta lập bàn thờ trinh tiết, vô cùng tởm lợm.
(Tác giả: ặc ặc. Nhiều lúc ta có cảm giác là Hiểu My tỷ ganh ghét với người đẹp hơn mình hay sao đó.)
- Chúng tôi chỉ muốn giúp đỡ Cù cô nương đây. – A Thủy bên cạnh Hiểu My cũng góp tiếng chen vào. Ý là Cù Hiểu Bình mới là nhân vật chính, còn Mị Cơ sống chết thế nào, bọn họ chả thèm để ý, quan tâm.
- Dù thế nào tiểu nữ cũng đã nhận được ân tình của các vị. Ơn cứu mạng này, nếu có dịp tất sẽ đền đáp. Nơi này ở lâu không tiện, tiểu nữ xin phép cáo từ.
Mị Cơ lăn lộn phong trần bao năm, dĩ nhiên nhận ra sự bài xích đến từ hai người A Thủy và Hiểu My. Trước khi cô nàng rút lui, còn không quên quăng cho Cù Hiếu Lễ một ánh mắt ngập tràn ủy khuất, dù chỉ là thoáng qua.
Đáng tiếc, sự mờ ám của hai người bọn họ đã bị Cù Hiểu Bình bên cạnh rõ ràng. Mặc dù cô thấy tức giận với hành vi của nhị thúc mình, nhưng mà cũng biết đây là nơi đông người, không thể mang chuyện xấu trong nhà ra tuyên truyền cho người ngoài để thêm xấu mặt.
Cuối cùng, tất cả mọi người xung quanh đều giải tán. Hiểu My và A Thủy gật đầu với thúc cháu Hiểu Bình rồi về trước.
Cù Hiếu Lễ nhìn theo thân ảnh áo xanh mỗi lúc mỗi xa, bản thân hắn chìm trong những suy nghĩ miên man. Sau một hồi, mới nhìn sang chất nữ của mình, cẩn trọng dò hỏi:
- Bình nhi. Con và Trần cô nương quen biết thế nào?
- Thúc vừa nãy cũng nghe nói đó thôi. Cô ấy giờ là hàng xóm của nhà chúng ta. – Cù Hiểu Bình lễ phép đáp.
- Hàng xóm à….. vậy thì Đại ma vương… lẽ nào….?
Cù Hiếu Lễ cảm thấy trong đầu như có một tiếng chuông thật lớn vang lên. Hắn vội vã dẫn theo Cù Hiểu Bình, một đường đuổi theo. Chỉ là bóng dáng hai người Hiểu My đã hoàn toàn mất dạng.
…………………………………………………………………………
Đại sảnh lớn của Cù gia.
Cù lão ngồi trên chiếc ghế bên trên. Bốn nhi tử của hắn đều tập trung phía dưới. Ba người khác đều ngồi trên ghế thái sư, bày ra vẻ mặt nghiêm nghị pha lẫn sự tức giận không nhỏ đối với vị huynh đệ của mình đang quỳ giữa sảnh đường.
Không khí im lặng kéo dài, mãi một lúc lâu sau, thanh âm khàn khàn đầy mỏi mệt của Cù Lão mới vang lên:
- Lão nhị. Ta cho con một cơ hội duy nhất. Giải thích về chuyện giữa con và cái ả kỹ nữ Mị Cơ gì đó cho ta nghe.
- Phụ thân, con…. Là con có lỗi với nương tử, có lỗi với cha, hổ thẹn với các huynh đệ của mình.
Rầm….
Bát trà nóng trên bàn của Cù lão bị quăng xuống đất vỡ nát. Lão đứng dậy, hai tay run run chỉ vào mặt đứa con ngỗ nghịch, bất hiếu của mình.
- Hồ đồ, con thật quá hồ đồ… Con lẽ nào không biết, nương tử của con vì cái nhà này phải trả giá biết bao nhiêu hay sao? Sao con lại có thể phản bội nó mà làm ra chuyện bất nhân, bất nghĩa đến như vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT