Hiểu My không muốn tiếp tục đề tài này, thế là quay sang nhìn Cù Hiểu Bình lặng thầm suy nghĩ một bên, cẩn trọng mở lời. Giọng nói trịnh trọng cũng thập phần tự tin, khẳng định.

- Lần này, tôi đến Nguyệt Thành vì muốn tìm kiếm một người hợp duyên để thu nhận làm đồ đệ. Thời gian ở lại không nhiều. Nếu cô nương nguyện ý, có thể sớm mai đến tìm tôi. Nếu không cũng không sao, chỉ cần sống thật tốt, hiếu kính với phụ mẫu, gia gia là được.

- Đa tạ Trần cô nương. Chẳng qua chuyện này quá bất ngờ, cho tôi thêm ít thời gian suy nghĩ. Sẽ sớm hồi đáp. Bây giờ đã trễ, chúng ta cũng nên trở về đi thôi. 

Trần Hiểu My chỉ nhìn Cù Hiểu Bình, thái độ hòa nhã, gần gũi vô cùng, không có ép uổng, không có áp lực. Quả thật, duyên phận thầy trò phải là do người tình ta nguyện. Dưa hái xanh không ngọt. Vạn sự trên đời, cứ để tùy duyên.

Tiếng đàn réo rắt trên thuyền hoa phía xa xa cũng đã kết thúc. Trà cũng đã cạn, ba người Hiểu My không còn lý do gì để tiếp tục ở lại Trúc Lai Cư. Họ gọi tiểu nhị thanh toán chút tiền rồi nối tiếp nhau ly khai.

Ngờ đâu, vừa bước ra khỏi cửa đã nghe thấy phía xa truyền đến một trận âm thanh. 

- Các ngươi đừng quá đáng, Nguyệt thành này vốn cũng không phải của họ Ngụy ngươi.

- Không phải của họ Ngụy ta thì còn của ai. Mị cơ, nàng hôm nay dù tình nguyện hay không tình nguyện đều là người của Ngụy gia ta. Đừng có rượu mời không uống mà cứ uống rượu phạt. Người đâu, mang đi.

Là Ngụy Trung. Giọng nói nam tử vừa rồi đối với Cù Hiểu Bình quả thật không thể nào nhận nhằm được. Tên này nhân phẩm thối nát thế nào, cả thành trì này không ai không biết.

Trận âm thanh nhộn nhạo vẫn chưa kết thúc, tiếp theo, thuyền hoa từ giữa hồ đang từ từ cập bến. Không ít người lần lượt nhảy lên bờ. 

Ngụy Trung đi đầu. Sau lưng hắn là nhiều tên hộ vệ trang phục xám tro, trên ngực áo thêu huy hiệu của Ngụy gia. Bọn họ đang áp giải Mị cơ ôm theo đàn một đường vùng vẫy.

Trên thuyền hoa, vài người hộ vệ của Chỉ Lan Phường bộ dáng tả tơi, mặt mày sưng vù, nằm im thoi thóp.

Khách trên thuyền không quá đông. Hôm nay, Mị Cơ chủ yếu vì người trong lòng mà biểu diễn. Nghe nói người ấy cũng có mặt, cho nên mới phá vỡ quy định, ôm đàn khảy một khúc tri âm.

Ai ngờ con heo giống chết tiệt Ngụy Trung lại bất chấp. Tên này lúc trước có ham muốn biến thái với các mỹ thiếu niên, nhưng từ khi bị ba huynh đệ Cù gia một trận đánh đập đến chốn đến nơi. Hắn thu liễm được một thời gian, ai dè hôm nay lại xổng chuồng, tiếp tục ra ngoài gây họa.

Ngụy Trung trưng ra bản mặt thèm đòn. Mới vừa bước lên bờ đã nhìn thấy Cù Hiểu Bình đứng đối diện. Hắn ta bỗng chốc toàn thân toát ra luồng khí tà ác, thâm trầm. Hắn sẽ không bao giờ quên, tên thiếu niên này, à không phải nói là con ả này đã hại hắn thê thảm thế nào. Không phải chỉ ỷ vào phụ thân và các vị thúc thúc thôi sao. Mặc dù chuyện ngày trước là do bên hắn bị bất ngờ, không kịp trở tay. Nhưng mà hôm nay không như thế. Hẹn trước đúng là không bằng ngẫu nhiên gặp gỡ. Không thể cứ thế mà tha cho ả được. 

Ngụy Trung tiến lên vài bước, đứng trước mặt của Cù Hiểu Bình, vênh mặt hất cầm, giọng nói chói tai ồm ồm lên tiếng.

- A, không ngờ Cù Hiểu Bình muội muội cũng có nhã hứng tới đây. Hữu duyên gặp gỡ thế này, ta không có quà cho muội thì không được rồi.

Ngụy Trung nói xong, vỗ tay ba phát ra hiệu. mấy tên hộ vệ quay ngược trở lại thuyền. Một lát sau đã mang ra một nam tử trường bào màu nâu, đầu chít ngọc quan, hôn mê bất tỉnh. 

- Nhị Thúc.

Cù Hiểu Bình vừa nhìn thấy gương mặt nam tử này thì biến sắc. gương mặt trắng nõn thoắt cái tái xanh. Không ngờ, người nam tử bị đánh đến mặt mũi biến dạng này lại là Cù Hiếu Lễ, nhị thúc ruột thịt của cô.

Ngụy Trung cho người dùng một chậu nước sông dội thẳng lên đầu của Cù lão nhị. Một tiếng rên suy yếu khẽ vang lên. Người trên đất giật giật vài cái rồi mở mắt ra.

Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của tiểu nữ nhân đang quỳ mọp kề bên, hắn có chút chột dạ, nhưng nhiều hơn vẫn là lo lắng, sốt ruột.

Cù Hiếu Lễ lồm cồm bò dậy, giọng nói có chút khẩn trương lên tiếng:

- Bình nhi. Con sao lại ở đây?

- Nhị thúc, con cũng muốn hỏi thúc, sao thúc lại ở đây, sao lại dây vào tên khốn này, còn để bản thân bị đánh thành như vậy?

Cù Hiểu Bình thấy hắn không sao thì tâm trạng cũng bớt kích động. Ngược lại, cô cảm thấy vô cùng khó hiểu. Bởi lẽ trước giờ nhị thúc vẫn là người nghiêm chỉnh, đĩnh đạc, làm người lại rất nghiêm khắc, cố chấp… tóm lại thúc ấy đúng là điển hình của mẫu đàn ông không bao giờ lưu luyến nơi bụi hoa. Cho nên về lý thuyết, Cù Hiếu Lễ vốn không nên xuất hiện tại nơi này.

- Cù Hiếu Lễ nghe nói thế thì có chút xấu hổ. Hắn từ hồi mở ra phường thêu rồi quầy hàng thu mua, buôn bán trân phẩm sơn dã, quan hệ xã hội dĩ nhiên tăng lên ở cấp độ cao. Chuyện uống rượu, giao tiếp với khách hàng là điều tất nhiên. Tiếc là kinh nghiệm vẫn chưa nhiều nên hôm nay mới xảy ra cớ sự.

Chiều nay, vốn dĩ nghe nói Mị Cơ cũng có mặt tại thuyền hoa, khách hàng của hắn lại ngưỡng mộ kỳ danh nàng đã lâu. Thế cho nên hắn mới mời bọn họ lên đây nghe biểu diễn.

Ngờ đâu, tên Ngụy Trung này lại có quen biết thân sâu với đám người cùng hợp tác. Phút cuối mới biết được, khi nhìn thấy bản mặt đáng buồn nôn của tên heo giống đó thì hắn cũng đã lên 

thuyền.

Cù Hiếu Lễ cũng dự định, sau khi trở về sẽ lập tức cắt đứt quan hệ buôn bán với vị khách hàng đã đồng lõa cùng Ngụy Trung.

Không ngờ, cuối cùng mọi chuyện lại đổ bể như thế. Ngụy Trung và tên kia phối hợp, mọi chuyện hôm nay chỉ là cái bẫy được thiết đặt sẵn, chỉ chờ Cù Hiếu Lễ xông vô.

Ngụy Trung từ sau lần thất bại tại Tế Nam Đường, về sau, hắn đã thỉnh phụ thân tìm cho mấy người võ nghệ phi phàm làm tùy tùng hộ vệ. Cù Hiếu Lễ có chút khinh thường đối thủ. Kết quả dĩ nhiên là lật thuyền trong mương.

Cù Hiếu Lễ mang mọi chuyện giải thích lại một lần. Hiểu Bình dù sao cũng là một tiểu bối, lại còn là một cô nương, cho nên nghe nhị thúc nói sau thì cô nghe vậy, không hoài nghi điều gì. 

Nhưng mà A Thủy và Hiểu My nãy giờ vẫn bị xem như người vô hình, mắt lạnh nhìn thấy cả sự việc. Cho nên có thể kết luận, đây vốn không đơn giản như vậy. Nhất là ánh mắt thâm tình mà Mị Cơ dành cho Cù lão nhị, người thiếu mất một sợi dây thần kinh tình cảm cũng có thể hiểu nó đại diện cho điều gì?

Chỉ hơn một tháng, hai kẻ này đã cấu kết với nhau, đúng là nhanh thật. 

Trần Hiểu My khều khều tay áo của Phi Long thái tử rồi nháy mắt nhìn sang Cù Hiếu Lễ, trên mặt rõ ràng hiện lên mấy chữ: Đấy đấy thấy chưa. đây chính là chân tình thâm sâu như biển mà hắn luôn treo trên cửa miệng đấy. Đàn ông mà tin được, heo mẹ cũng biết leo cây à.

Đúng lúc này, tiếng cười như quỷ khóc của Ngụy Trung lại đột ngột vang lên:

- Ha ha. Chuyện có đơn giản như những gì Cù Hiếu Lễ nói hay không? Hiểu Bình cô nương, lẽ nào cô hoàn toàn tin tưởng hắn trong sạch. Dù sao cũng là một tên ngụy quân tử mà thôi. Không tin, cô nương cứ hỏi Mị Cơ xem thử, hai bọn họ đã sớm liếc mắt đưa tình như thế nào?

- Nói bậy – Cù Hiểu Bình hét lên. - Ta tin tưởng nhị thúc của ta, thúc ấy sẽ không làm ra chuyện có lỗi với nhị thẩm. Ngươi đừng hòng dùng mấy lời lẽ đê tiện này mà ly gián chúng ta.

- Ha ha. Ta có nói bậy hay không? Cô chỉ cần quan sát thật kỹ là biết rồi. Người đâu, dẫn đi.

Ngụy Trung câu đầu vẫn nói với Cù Hiểu Bình, nhưng câu tiếp theo lại ra lệnh cho đám hộ vệ phía sau.

- Không, ta không muốn theo các ngươi. Mau bỏ ta ra.

Mị Cơ kinh hoảng hét lên. Đôi mắt phượng đẫm lệ, hơi nước mông lung, chọc cho người nhìn vào thêm phần thương tiếc. Gì mà đệ nhất mỹ nhân Việt Quốc, gì mà hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Rõ ràng đây chính là một con hồ ly tinh còn gì?

Trần Hiểu My khinh thường nhìn Mị Cơ vừa kêu thét, khóc gào nhưng ánh mắt thi thoảng vẫn nhìn về hướng Cù Hiếu Lễ, rõ ràng là đang tha thiết khẩn cầu nhưng ngoài mặt cứ làm ra vẻ thanh cao a.

Cù Hiếu Lễ năm nay tuổi tuy đã trung niên, nhưng mà sau một chuyến trở về từ Nguyệt sa, bộ dáng vẫn cứ như thanh niên đôi mươi, ngời ngời phong độ. Hắn lại là người có ngoại hình tốt nhất trong bốn huynh đệ Cù gia, tiền của, địa vị không tồi, cho nên trở thành mục tiêu của không ít cô nương tại Nguyệt Thành. Dù là làm thiếp cho người, bọn họ vẫn cam tâm, tình nguyện.

Một lần tình cờ, Cù Hiếu Lễ cứu được Mị Cơ, anh hùng cứu mỹ nhân, cho nên tiếp theo dĩ nhiên là mỹ nhân phải dùng thân báo đáp anh hùng. Tình tiết cẩu huyết này thế mà rơi vào người Cù lão nhị. Mặc dù mới đầu hắn vẫn liên tục chối từ do nghĩ đến nương tử của mình. Nhưng mà Mị cơ là người thế nào? Không chỉ là giai nhân tuyệt sắc, còn là một người cầm kỳ thi họa, không gì không thông. 

Có một số người trời sinh đã có năng khiếu làm kẻ thứ ba. Cho nên sau khi Mị cơ tỏ vẻ chỉ cần có thể làm bạn tri âm với Cù Hiếu Lễ là được rồi. Hai người cứ thế tiến lại gần, mặc dù chưa thật sự lăn giường, nhưng cũng đã bị vây bởi lưới tình. Thật đúng như câu tình trong như đã, mặt ngoài còn e.

Chuyện này không biết vì thế nào mà lọt tới tai Ngụy Trung, hắn mang một bụng ấm ức lâu nay, chỉ chờ có cơ hội ra tay, dĩ nhiên phải nắm lấy thật nhanh. Vừa chiếm được mỹ nhân, vừa dạy cho tên Cù lão nhị một bài học. Mọi chuyện hợp quá còn gì.

Cù Hiếu Lễ nhìn thấy Mị cơ khóc lóc thì không thể cầm lòng. Hắn dặn dò Cù Hiểu Bình cẩn thận rồi quyết chí xông lên. Ha ha. Tay không mà đánh nhau với người có vũ khí hộ thân. Đúng là châu chấu đá xe. Hiểu My lại một lần nữa âm thầm khinh bỉ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play