Giọng điệu tuy hời hợt, nhưng bên trong lại ẩn giấu tình ý, Diệp Tĩnh Hồng làm sao có thể nghe không hiểu? Hắn siết chặt nắm đấm, trong lòng không ngừng khuấy động, rốt cục cũng mở miệng nói: “Lời ta nói ngày ấy trong miếu, tất cả đều là lời xuất phát từ đáy lòng. Nếu như muốn ta và ngươi cùng chết, ta chắc chắn sẽ không cần phải suy nghĩ, nhưng nếu muốn ta......”
“Muốn ngươi quang minh chính đại ở bên ta, ngươi trăm vạn lần không làm được, chỉ vì ngươi được người người xưng là đại hiệp, tất nhiên sẽ không theo một kẻ tà ma ngoại đạo như ta dây dưa không rõ?” Chu Tư Kỳ yếu ớt cười cười, nói, “Ngươi cũng không phải là không thích ta, chỉ là yêu không đủ sâu mà thôi.”
Diệp Tĩnh Hồng bị y trách móc, nghẹn không nói nên lời.
Chu Tư Kỳ nghiêng đầu nhìn sang nơi khác, nói tiếp: “Ta cũng không phải là dính chặt lấy ngươi. Lúc này đi theo ngươi, chỉ vì ngươi dư độc chưa tan, ta thực sự không yên lòng. Chờ sau khi thương thế của đại ca khỏi hẳn, ta tự nhiên sẽ về Dương Châu. Chừng nào ngươi đến, ta sẽ chờ ngươi tới chừng ấy. Nếu như ngươi cả đời cũng không đến...... A, vậy chẳng qua là chờ cả đời thôi.”
Dứt lời, tựa như cảm thấy không còn điều gì để nói với Diệp Tĩnh Hồng, nhắm mắt lại, xoay người rời đi.
Diệp Tĩnh Hồng bình tĩnh nhìn theo tấm lưng kia, mơ màng vươn tay, nhưng chỉ bắt được một mảnh hư vô. Trong lòng hắn đột nhiên đau nhức, không tự chủ được mà xông về phía trước vài bước, đưa tay, từ phía sau ôm lấy eo Chu Tư Kỳ.
“Đại ca?” Chu Tư Kỳ ngạc nhiên quay đầu lại.
Diệp Tĩnh Hồng đem răng cắn một cái, nói: “Hiện tại trong lòng ta cực kì loạn, không biết nên làm như thế nào, nhưng chờ sau khi chuyện của Vô Song thành chấm dứt, ta chắc chắn sẽ cho ngươi một câu trả lời rõ ràng.”
“Ý của đại ca là......?”
“Ta sẽ nghiêm túc cân nhắc, xem có thể quên đi tất cả hay không, từ nay về sau cùng ngươi thoái ẩn núi rừng.”
Chu Tư Kỳ chỉ nghe bốn chữ thoái ẩn núi rừng, bên tai đã là vù một tiếng, ngay cả ngón tay cũng không khỏi run đến, thấp giọng nói: “Đại ca...... Thật sự cho ta cơ hội này sao?”
Y nói từng chữ, hệt như dùng hết sức lực, ngay cả môi của mình cũng muốn cắn nát.
Trên môi nhiễm một vệt đỏ sẫm, lộ ra dung nhan như ngọc, càng làm tăng thêm mấy phần phong tình.
Diệp Tĩnh Hồng nhìn đến ngẩn ngơ, nhất thời tim đập không ngừng, ngón tay nhẹ nhàng đè lên môi y, nói: “Ngươi một lòng say mê chờ đợi ta, ta cuối cùng cũng không thể để ngươi nhận ra yêu sai người.”
Hắn thường ngày chắc chắn sẽ không nói mấy lời tâm tình như thế này, chỉ vì có dự định cùng Chu Tư Kỳ đồng thời thoái ẩn, liền không kìm nén được tình cảm của chính mình.
Chu Tư Kỳ tự nhiên rõ ràng ý tứ trong đó, dứt khoát nắm chặt tay Diệp Tĩnh Hồng, ngẩng đầu hướng môi hắn hôn tới.
Diệp Tĩnh Hồng chỉ nói là cân nhắc.
Nhưng y vừa suy nghĩ đến thoái ẩn, dù cho kết quả vẫn là vô vọng, cũng coi như không uổng công đời này.
Giữa lúc động tình, chợt nghe đến “nha” một tiếng, cửa sổ bên cạnh bị người đẩy ra, sau đó là âm thanh duỗi người ngáp dài của Bạch Húc.
Diệp Tĩnh Hồng giật mình, không chút nghĩ ngợi liền động thủ đẩy Chu Tư Kỳ ra.
Nhưng hắn trọng thương chưa lành, thực sự không có chút sức lực nào, kết quả Chu Tư Kỳ vẫn không nhúc nhích, thế nhưng chính hắn lại lảo đảo lùi về sau mấy bước, lại một lần nữa đụng vào trên thân cây.
Chu Tư Kỳ thấy thế, không nhịn được bật cười.
Lúc này Bạch Húc cũng phát hiện hai người bọn họ, ngạc nhiên nói: “Diệp đại hiệp, Chu thần y, các ngươi làm sao thức dậy sớm như vậy?”
Diệp Tĩnh Hồng dáng vẻ chật vật, căn bản không trả lời được.
Chu Tư Kỳ liền thay hắn đáp: “Ừ, Diệp đại hiệp trời vừa sáng liền ở đây luyện công phu.”
“Còn Chu thần y?”
“Ta?” Chu Tư Kỳ cười cười, ung dung thong thả lau đi vết máu bên môi, lại cố ý liếm một cái, hai mắt mắt thẳng tắp tập trung người Diệp Tĩnh Hồng, “Ta là đang suy nghĩ...... Làm sao lừa người ta theo ta trở về núi làm áp trại phu nhân.”
Nghe vậy, Diệp Tĩnh Hồng mạnh mẽ trừng y.
Nhưng là Bạch Húc đầu óc mơ hồ, suy nghĩ hồi lâu, chỉ nghĩ Chu Tư Kỳ lại đang đùa giỡn người, thở phì phò đóng cửa sổ lại.
Chu Tư Kỳ cười ha ha.
Y nói chuyện làm việc tuy rằng cực kì tùy tiện, nhưng đối với Diệp Tĩnh Hồng lại luôn nghiêm túc trước sau như một, biết rõ chỉ có một tia hi vọng nhỏ bé, cũng vẫn muốn thử đánh cược. Vì lẽ đó từ sau ngày ấy, quả nhiên bắt đầu quấn quít lấy Diệp Tĩnh Hồng không buông.
Có lúc thậm chí bày ra vài mưu kế, cố ý đẩy Bạch Húc ra, sau đó cùng Diệp Tĩnh Hồng sóng vai mà đi.
Mà Diệp Tĩnh Hồng đã đáp ứng sẽ cho y một câu trả lời rõ ràng, đương nhiên không tiếp tục lãnh ngôn lãnh ngữ, huống hồ trong lòng hắn vốn cũng hướng về Chu Tư Kỳ, coi như thời thời khắc khắc đều khắc chế tâm tình của chính mình, cũng vẫn không nhịn được muốn nhìn về phía Chu Tư Kỳ vài lần.
Bởi vậy dọc theo đường đi mặc dù không vượt qua khuôn phép, nhưng là tình cảm cũng càng ngày càng sâu, chỉ hận con đường này không thể vĩnh viễn không kết thúc.
Đáng tiếc mấy ngày sau, cuối cùng vẫn đến Lạc Dương.
Võ Lâm Minh thời gian trước trúng phải quỷ kế của Vô Song thành, một đám giang hồ hào kiệt đều bị bắt đi, còn dư lại hoặc là các tiền bối không để ý tới thế sự, hoặc chính là các hậu bối không ra thể thống gì, bởi vậy khi Diệp Tĩnh Hồng vừa đến, ngay lập tức bị mọi người lôi đi nghị sự.
Chu Tư Kỳ biết thân phận bản thân bất tiện, vì lẽ đó cũng không cùng mọi người đối mặt, tự lui sang một bên tìm gian phòng ở. Sau khi y mê man ngủ, đến giờ ăn cơm mới thức dậy, không ngờ Diệp Tĩnh Hồng còn chưa trở về, ngược lại là Bạch Húc đang ăn uống thỏa thuê trong phòng.
Chu Tư Kỳ phóng tầm mắt nhìn, chỉ thấy bên cạnh Bạch Húc là một thiếu nữ điềm đạm nho nhã, một bộ dáng vẻ cười yếu ớt nhu thuận, dáng dấp vô cùng dịu dàng. Y cảm thấy thú vị, đi tới cười nói: “Có một đại mỹ nhân như vậy? Bạch thiếu hiệp thực sự là diễm phúc không cạn.”
Bạch Húc nghe xong, vội vã quăng đũa, lập tức bảo hộ ở trước mặt thiếu nữ kia, mặt đề phòng nói: “Đây là em gái của ta, Bạch Hà, nàng thường ngày luôn được nuôi dưỡng bên trong khuê phòng, ngay cả ca ca như ta cũng không thấy được mặt, ngươi cũng đừng có ý đồ xấu.”
Trên mặt nữ tử kia ửng đỏ, cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ hướng Chu Tư Kỳ vén áo thi lễ.
Chu Tư Kỳ nhìn nàng vài lần, thuận miệng nói: “Nếu là thiên kim tiểu thư, làm sao không cố gắng ở nhà, trái lại chạy tới cái nơi đánh đánh giết giết này?”
Bạch Húc cười hì hì, dương dương tự đắc nói: “Em gái ta đây cửa lớn không ra, cổng trong không bước, yêu kiều dáng vẻ e sợ chỉ cần gió thổi cũng có thể bị đẩy ngã, nhưng lần này vì Diệp đại hiệp, liền ngàn dặm xa xôi chạy đến Lạc Dương này, ngươi nói có lợi hại hay không?”
Chu Tư Kỳ nghĩ thầm nàng dù sao cũng còn trẻ, hơn thế nữa còn là nữ tử, quả thật cũng không dễ dàng, liền hỏi: “Đây là cùng Diệp đại hiệp như thế nào?”
Nữ tử kia ho khan một cái, càng cúi thấp đầu, ngay cả lỗ tai cũng đều ửng đỏ.
Bạch Húc nhìn nàng một chút, cười nói: “Diệp đại hiệp đã cứu tính mạng toàn gia ta, phụ mẫu ta vì báo đáp ân tình của hắn, đã quyết định đem muội muội gả cho hắn.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT