Y chỉ cần mở miệng, đều chẳng bao giờ chịu nói một câu nào đó nghiêm túc.

Bạch Húc tức đến dậm chân, cảm thấy hối hận vì lãng phí hơi sức quan tâm y, lập tức xoay người trở lại bên người Diệp Tĩnh Hồng.

Chu Tư Kỳ cười khẽ, thu lại tâm tình trong lòng, chậm chập đi theo sau.

Đoàn người không bệnh cũng bị thương, trên đường không khỏi vừa đi vừa nghỉ, thật vất vả mới đến kịp thị trấn trước khi trời tối, lập tức tìm nhà trọ nghỉ qua đêm.

Tiền bạc bọn họ mang theo trên người tương đối dư dả, vậy nên mỗi người đều ở một gian phòng riêng. Nhưng đến ban đêm, A Trữ lại ôm chăn đến trước cửa phòng Chu Tư Kỳ, bảo là muốn ngủ cùng y.

“Ngủ cùng giường?” Dù cho Chu Tư Kỳ phong lưu bất kham, lúc này cũng không tránh khỏi tim đập, ho khan nói, “A Trữ, ngươi biết thanh danh của ta không được tốt, nam nữ ăn sạch, tại sao......?”

Ặc, sẽ không phải là có ý tứ với y chứ?

A Trữ cười, bước vào phòng, sau đó trải giường, nói: “Nhị công tử nội lực thâm hậu, ban ngày có thể đem hàn độc cưỡng chế, nhưng buổi tối nếu như không có ai bồi tiếp, làm sao có thể chống đỡ nổi?”

Chu Tư Kỳ ngẩn người, “Ngươi, ngươi cũng biết việc này?”

“Nhị công tử lúc trước vì trị thương cho Diệp đại hiệp, lẻn vào hàn đàm tìm viêm băng quả, trong Tu La cốc từ lâu đã truyền ra.”

Chu Tư Kỳ cười khổ một tiếng, nói: “Chính là vì loại trái này, đại ca mới có thể nhìn thấu thân phận của ta.”

“Hắn chỉ biết chính tà không đội trời chung, cũng không biết ngươi vì hắn chịu bao nhiêu đau khổ, một khi hàn khí vào cơ thể, cả đời này sẽ không tránh được bị hành hạ.”

Chu Tư Kỳ ngơ ngác một lúc, cười nói: “Ta dù sao cũng là thần y, có bệnh nào lại trị không hết? Chỉ là điều trị khá phiền phức, nên mới phải kéo dài mấy năm nay. Huống hồ hàng đêm có mỹ nhân làm bạn, sống như thế cũng không tệ.”

Vừa nói vừa lắc lắc tay, cởi giày nằm lên giường, hiển nhiên không muốn nói tới chuyện này nữa.

A Trữ cực kì thức thời, lúc này im lặng không nói, đồng thời cũng nằm xuống. Chỉ là không lập tức ngủ ngay, trái lại lấy ra cây sáo ngọc bên hông, nắm trong tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ.

Chu Tư Kỳ biết lai lịch của ống sáo này, không khỏi cười nói: “Sư huynh của ta cũng thực sự là nhẫn tâm, làm sao chỉ phái một mình ngươi ra ngoài? Ừ, hắn tại sao lại phái ngươi theo dõi Triệu mỹ nhân?”

A Trữ suy nghĩ một chút, nói: “Thiếu gia không lâu nữa sẽ kết hôn.”

“A, hắn sợ Triệu mỹ nhân phá hoại, cho nên mới phái ngươi đi.” Dừng một chút, lại nói, “Không đúng, sư huynh của ta một ngày không có ngươi ở bên liền không sống được, làm sao có thể tùy tiện phái ngươi ra ngoài? Nhất định là ngươi chọc giận hắn, có đúng hay không?”

A Trữ không thừa nhận cũng không phủ nhận, ánh mắt từ trên ống sáo lướt qua, nhìn ánh trăng bên ngoài khung cửa sổ, xa xôi nói: “Ngày ấy tuyết lớn, thiếu gia ở trong sân múa kiếm, hoa tuyết từng mảng từng mảng rơi xuống trên mũi kiếm, thực sự là đẹp đẽ. Sau đó thiếu gia phấn khích, liền sáng tạo ra một bộ kiếm pháp, gọi ta cùng hắn so chiêu.”

“Sau đó thì sao? Trong lúc luyện kiếm ngươi không chuyên tâm, nên chọc giận hắn?”

A Trữ gật đầu, nói: “Ta ngày đó hồn vía để lên mây, thiếu gia một chiêu kiếm vung đến, ta liền giơ tay ra chặn, kết quả...... liền đem kiếm của thiếu gia đánh bay ra ngoài.....”

“Cái gì?” Chu Tư Kỳ lấy làm kinh hãi, kêu lên, “Công phu của ngươi...... lẽ nào so với sư huynh của ta lại cao hơn?”

“Võ công của ta đều học từ chỗ thiếu gia, làm sao có khả năng vượt qua hắn?” A Trữ nháy mắt một cái, mờ mịt nói, “Nhưng thiếu gia không khỏi tức giận, liền đuổi ta đi.”

Nói đoạn, quay đầu nhìn về phía Chu Tư Kỳ: “Nhị công tử, ngươi nói thiếu gia lúc nào mới có thể nguôi giận?”

Chu Tư Kỳ lúng túng nói không ra lời.

Sư huynh của y si mê luyện võ, có thể nói là đệ nhất cao thủ trong Tu La cốc, vì thế thái độ kiêu ngạo thật sự không ai bằng, vậy nên Triệu Văn mỹ nhân như vậy cũng không lọt nổi vào mắt xanh của hắn.

Bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, cũng không biết làm hắn tức giận bao lâu.

A Trữ thấy Chu Tư Kỳ không đáp, liền không hỏi nữa, chỉ nở nụ cười ôn hòa, dịu dàng nói: “Bất luận ra sao, ta vẫn sẽ theo chân thiếu gia.”

Dứt lời, cẩn thận từng li từng tí cất ống sáo, nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Chu Tư Kỳ có A Trữ ở bên bồi tiếp, ban đêm đúng là ngủ rất an ổn, chỉ là đang lúc nửa tỉnh nửa mê, mơ hồ nghe thấy tiếng sáo du dương.

Sầu triền miên, cảm động lại bi thương.

Không biết là dưới ánh trăng lạnh lẽo, thê lương đau khổ lặp lại bao nhiêu lần.

Nhưng sáng sớm ngày thứ hai vừa mở mắt ra, đã không còn nhìn thấy bóng dáng của A Trữ.

Chu Tư Kỳ biết rõ A Trữ …nhất định nghe lời của sư huynh, theo phân phó của hắn mà đi theo dõi Triệu Văn, ngược lại cũng không lo lắng. Chỉ là thiếu một người tri tâm làm bạn, khó tránh khỏi có chút cô đơn, ở trong phòng đi tới đi lui mấy lần, rồi đưa tay đẩy cửa sổ ra.

Đưa mắt nhìn lên, lập tức không khỏi ngạc nhiên.

Thì ra Diệp Tĩnh Hồng đang đứng dưới một gốc cây đại thụ ngoài cửa sổ, hướng tầm mắt về phía của y.

Hai người bốn mắt chạm nhau, nhất thời đều có chút ngây dại.

Cách hồi lâu, Diệp Tĩnh Hồng mới bừng tỉnh, ý thức được mình thất thố, liền vội vàng xoay người rời đi.

Không ngờ hắn vừa quay người lại, lập tức đụng phải thân cây.

“Ầm!”

Lần này tiếng va chạm vang lên cực kì rõ ràng, e sợ toàn bộ người trong khách điếm đều bị đánh thức.

Chu Tư Kỳ buồn cười, vội vàng mở cửa đuổi theo, gọi: “Đại ca.”

“Ừ, ” Diệp Tĩnh Hồng bất đắc dĩ quay đầu trở lại, biểu hiện trên mặt rất lúng túng, “Ngươi thức dậy thật sớm.”

“Đại ca tìm ta có việc?”

Diệp Tĩnh Hồng lập tức phủ nhận: “Không có, ta chẳng qua là ra đây luyện công mà thôi.”

“Ơ......” Luyện thiết đầu công sao?

Rõ ràng có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng chỉ nói được vài câu, hai người lại tiếp tục giữ im lặng.

Cuối cùng Diệp Tĩnh Hồng cất bước muốn đi, bước được một bước rồi lại dừng lại, hỏi: “Thương thế của ngươi sao rồi?”

“Tất cả đều chỉ là thương ngoài da.”

“Tay phải...... Nhớ phải cố gắng bôi thuốc.”

Chu Tư Kỳ im lặng một lúc, đột nhiên nói: “Đại ca đứng ở bên ngoài cửa của ta, cũng chỉ vì muốn nói câu này sao? Vậy ngươi sau này tốt nhất đừng lãng phí tâm tư nữa. Con người của ta cực kì ngốc, không cẩn thận, e lại không tránh khỏi hiểu lầm.”

Ngữ khí lành lạnh, so với bình thường lạnh nhạt đi rất nhiều.

Diệp Tĩnh Hồng trong lòng nhảy một cái, bất giác nghi hoặc quay đầu lại nhìn y.

Chu Tư Kỳ liền cười một cái, cúi đầu nhìn tay phải được băng bó cẩn thận của mình, khàn khàn nói: “Đại ca vẫn chưa rõ ràng sao? Chỉ cần một câu nói một ánh mắt của ngươi, ta đã không khống chế được trái tim của mình rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play