Giờ thì Christ thấy mình lại đang ngồi trong căn phòng bừa bộn của
Vlardimir. “Thế nào? Kể cho tôi nghe về cô vợ tương lai của cậu đi!”,
Vladimir cao giọng vẻ hứng thú.
“Chẳng có gì để kể cả. Xấu xí, tinh ranh, đanh đá và nhất là thân
hình thì chẳng bốc lửa tẹo nào”. Christ lắc đầu ngán ngẩm. Tuy nhiên,
anh không nhắc đến đôi mắt của Dora. Đôi mắt nâu đó đẹp đến nỗi anh như
chìm trong ánh nhìn mạnh mẽ ngay từ lần đầu gặp. Một đôi mắt đầy ấn
tượng. Đó là điều duy nhất anh nghĩ anh thấy thích ở cô. Tuy nhiên, anh
cũng khá ấn tượng ở cô về khoản ăn nói, ngắn gọn, thẳng thắn và… luôn
hàm ý châm chích anh.
“Thế là cậu có một cô vợ Việt Nam không hề xinh đẹp hả?”. Vladimir
lúc này đã rất hứng thú. “Cậu nghĩ là những cô bồ cũ của cậu sẽ thế nào
khi cậu dẫn một cô gái thậm chí còn không bằng một phần mười họ về làm
vợ đây?”.
“Đừng đánh giá cao cô ta vậy chứ!” Christ phẩy tay. Vợ chưa cưới của
anh, Christ ghét cụm từ đó, làm sao có thể so sánh với những cô nàng
nóng bỏng mà anh quen kia chứ. Như Carsie chẳng hạn, tóc vàng mắt xanh
với body siêu mẫu, Carsie là mục tiêu theo đuổi của nhiều người, đó là
chưa tính đến của hồi môn mà cha cô đã hứa hẹn. Dora, đó có phải là tên
tiếng Anh của cô ta không nhỉ, sánh với Carsie thì cứ như vịt trời đứng
với chim công.
“Chà chà! Đời cậu nghe có vẻ gian nan nhỉ. Kẻ được săn đuổi nhiều
nhất ở New York giờ phải lấy một cô vợ xấu xí cơ à!”, Vladimir tặc lưỡi, giọng cợt nhả.
“Bây giờ cậu biết tội nghiệp cho tôi rồi à?”.
“Vậy là cô ta nhận lời lấy cậu ngay hả?”, Vladimir hỏi lấy lệ như đã biết chắc câu trả lời.
“Không, cô ta từ chối”. Christ trả lời bạn, phủ định hoàn toàn vẻ hiển nhiên trên khuôn mặt Vladimir.
“Từ chối? Một cô gái xấu xí từ chối cậu?”, Vladimir lặp lại, không
tin những gì vừa nghe được. Anh chưa từng thấy ai từ chối Christ bao
giờ.
“Ừ. Cô ta từ chối tôi bằng cái giọng trịch thượng lắm kìa!”, Christ tỏ vẻ tức giận”. Và cô ta luôn đối đầu với tôi nữa”.
“Một cô gái có thể phớt lờ cậu và thậm chí có thể đối đầu với cậu?”,
Vladimir thấy thú vị vô cùng và không ngại cho thằng bạn mình biết điều
đó. ”Thú vị thật!”
“Chẳng có gì hay ho ở đây cả”. Christ đứng lên, hướng về phía cửa.
“Dù cô ta xấu đến mức nào đi chăng nữa, tớ vẫn thích cô ta. Thú vị
đến thế cơ mà!” Tiếng Vladimir nói với theo. “Mặc xác cậu, tôi không
quan tâm”. Christ hậm hực rồi đẩy cửa đi ra. Đôi lúc thằng bạn thân
khiến anh phát bực.
Christ ngồi xuống chiếc ghế cao sát quầy. “Một ly Brandy Whisky”.
Anh trả lời khi gã phục vụ hỏi đồ uống. Mấy ngày vừa qua công việc của
tập đoàn chất như núi và anh không yên tâm để đi chơi khi mà đống tài
liệu còn chưa được anh giải quyết. Thoả thuận mua một công ty con đã
hoàn thành, dù có chút vấn đề phức tạp. Điều đó khiến anh tự thưởng cho
mình một buổi tối vui vẻ thoải mái. Mắt Christ lướt khắp sàn nhảy, nơi
có khá đông người đang quay cuồng với những vũ điệu dance sôi động, rồi
lại đánh một vòng quanh những bàn có người ngồi. Chốn này ít người quen. Nhưng Christ thích điều đó, vì nó đồng nghĩa với việc anh không phải
tiếp chuyện với nhiều kẻ cứ khăng khăng muốn xáp lại. Nhưng việc này sẽ
không kéo dài lâu, anh biết thế. Căn cứ vào những cặp mắt đăm đắm vào
anh kể từ khi anh bước chân vào. Không sớm thì muộn, cũng sẽ có một quý
cô lấy đủ can đảm để đến bắt chuyện với anh thôi, và hẳn là còn kéo theo một bầy a dua khác nữa. Thường thì anh phải đối phó với những lời chào
mời ngay khi vừa bước chân qua cửa. Nhưng hôm nay một động lực kì lạ
thôi thúc anh chọn một quán không quen, và khá bình dân so với địa vị xã hội của anh hiện giờ.
Anh chấm được hai cô, cả hai đều có mái tóc vàng, một người mang sắc
vàng ánh kim, còn người kia thì vàng rực có điểm vài lọn highlight màu
đồng khá bắt mắt. Anh thích cô gái tóc ánh kim hơn, cô ta có cơ thể thon thả và khuôn mặt tươi tắn, nụ cười của cô ấy cũng rất ngọt ngào. Đây sẽ là một nàng tuyệt vời đây! Anh nghĩ và tiến đến chỗ mục tiêu. Người đẹp vẫn còn quay lưng về phía anh khi anh tiến đến, cô đang say sưa trò
chuyện với cô bạn gái. Anh dừng lại trước mặt hai cô gái và ngay lập tức thu hút ánh nhìn của họ.
Không ai có một phản ứng nào! Nơi lạ là thế đấy, vẻ ngoài của anh cần phải có thời gian để làm quen, nếu không sẽ bị loá mắt ! “Chào”. Giọng
anh nhàn nhã và lười biếng nhưng lại đầy chất gợi cảm. Hai cô gái bắt
đầu rã băng, cô gái tóc vàng vẩy light lên tiếng trước sau khi khoe một
nụ cười đầy vẻ quyến rũ. “Chào! Rất vui được làm quen với anh”.
“À ừm… Chào”. Mục tiêu của anh trả lời ngắn gọn.
Loại e thẹn à? Cũng thú vị đây! Christ khẽ mỉm cười. “Tôi có được phép mời hai cô một ly không?”
“Hai người mà chỉ một ly?” Lần này cô nàng tóc ánh kim đã có tiến bộ khi bỏ đi vẻ e thẹn. “Mỗi người một ly – Tequila?”
Christ nở một nụ cười nhẹ trước câu hỏi của người đẹp, cô ta quả không vô vị, chắc chắn rồi.
“Được thôi”. Cả hai đồng thanh. Và chuyện tiếp theo xảy ra cũng nằm
trong tầm đoán biết. Giới thiệu tên, nói chuyện phiếm về những thông tin đang nóng trong thành phố,…
Năm phút sau, Christ bắt đầu thấy chán với việc phải tiếp tục nói
chuyện nhảm nhí với cả hai, anh đặt bàn tay lên khuỷa tay Mia, tên của
nàng tóc ánh kim. “Nhảy với tôi một điệu chứ, thưa cô?”. Giọng anh ngọt
ngào và khuôn mặt anh biểu cảm đến nỗi không thể khước từ. Mà ai có thể
khước từ anh kia chứ? Một đôi mắt nâu từ đâu đập vào nhận thức của anh.
Đôi mắt nâu long lanh đầy vẻ thách thức khi từ chối hôn sự với anh.
Christ nghiến răng đột ngột. Cái quái gì thế này? Tại sao anh lại nghĩ
về cô ta? Anh khó chịu dẹp hình ảnh mới loé lên sang một bên và chú tâm
vào người đẹp.
Một khúc nhạc Blue đã nổi lên. Nhưng Christ chỉ mới đặt tay lên vòng
eo thon nhỏ của Mia thì một mái tóc vàng khác đã chen vào, đẩy Mia ra
không chút khách khí và thay thế câu xin lỗi bằng một cái trừng mắt hách dịch. Mia ngớ ra nhưng khi nhận ra người đang đứng trước mình là ai, cô vội vã rời khỏi sàn nhảy. Carsie Hameton không phải là người để đùa.
“Chào, anh yêu”. Carsie hôn lên môi anh khi cùng anh tiếp tục điệu nhảy. Một sự thay đổi không tệ, nhưng anh vẫn thích khiêu vũ với Mia hơn.
“Chào em, làm thế nào em biết anh ở đây?”
“Em đi ngang và nhìn thấy xe anh”.
“Vậy là em lao vào đây liền à?” Christ hỏi như chỉ để hỏi, việc này không cần phải thắc mắc làm gì.
“Dĩ nhiên rồi. Dạo này muốn gặp anh khó quá”. Giọng cô nũng nịu.
“Công việc bù đầu!” Christ ca thán, không quá khó chịu với tính cách của Carsie. Anh đã quen với vẻ hách dịch này từ khi còn nhỏ. Cô nàng tóc
vàng bốc lửa này luôn chứng tỏ mình là số một, trong mọi chuyện, từ sắc
đẹp cho tới những khoản chi tiêu khủng khiếp từ túi tiền của cha mình.
“Việc, việc và việc. Anh lúc nào cũng thấy công việc. Em không quan
trọng bằng công việc à?”. Carsie hỏi gắt. Dĩ nhiên rồi, Christ thầm
nghĩ.
“À ừm… Anh là người thừa kế Tập đoàn, anh có trách nhiệm. Em hiểu
điều đó mà”. Hẳn là cô nàng chỉ hiểu một phần thôi. Bản chất kiêu căng
và hợm hĩnh đã thấm vào máu của Carsie khi sống trong môi trường, bơi
trong bể tiền và sự quản giáo “khắt khe” của cả cha lẫn mẹ.
Bà Hameton lúc này có lẽ vẫn còn đang vi vu ở Ý với tình nhân kể từ
lần cuối anh tình cờ gặp họ khi đi công tác. Còn ông Hameton thì quá bận rộn để có thể ở bên Carsie và vợ. Nhưng Carsie đối với anh rất tốt, với lòng trung thành không thể nghi ngờ dù đôi khi hơi thái quá. Lòng trung thành là đã đủ để anh giữ cô lại rồi. “Cha mẹ em khỏe không?” Anh vội
hỏi, không muốn nghe thêm lời thì thầm nũng nịu nào nữa.
“Cha em gần đây có vẻ càng ngày càng bận rộn, mẹ em thì mê tít nước Ý tới không muốn về, và cả hai đều khoẻ. Sao hôm nay anh lại đến chỗ này? Xerah làm anh khó chịu à? Anh luôn là khách VIP ở đó mà?”
“Anh muốn đổi không khí thôi”.
“Bữa tiệc ngày mai anh mặc vest màu gì?”
“Đen”.
“Sao anh không mặc màu xám nhỉ? Em vừa sắm một cái váy xám tro tuyệt đẹp”.
“Anh sẽ mặc vest đen. Em muốn mặc gì thì tùy”. Anh vốn không hứng thú với chuyện quần áo phụ nữ.
“Thôi được, em sẽ mặc cái váy đen vậy, nhưng em mua nó tháng trước,
có lẽ bây giờ nó đã lỗi thời rồi cũng nên..”. Carsie tiếp tục ba hoa về
quần áo. Cô không cần hỏi anh sẽ tháp tùng ai tới bữa tiệc vì điều đó
quá hiển nhiên. Anh chắc chắn không mang mấy cô bồ của mình tới những
bữa tiệc lớn thế này. Carsie và anh là một sự kết hợp tuyệt vời, ngoại
hình, tiền bạc và địa vị. Họ bổ sung cho nhau một cách hoàn hảo.
Anh đã vài lần cân nhắc ý định hỏi cưới Carsie, sát nhập Hameton và
H.A.D là một viễn cảnh mà ai nghĩ đến cũng phải ứa nước miếng. Chuyện
cưới xin trong kinh doanh không cần phải có tình cảm. Nếu như không có
hôn ước đó… Khỉ thật! Anh không thể nghĩ về vị hôn thê của mình mà không thấy ác cảm. Anh vứt suy nghĩ đó sang một bên, tận hưởng hiện tại. Anh
đã né tránh được một thời gian dài, tiếp tục né tránh có lẽ sẽ là ý kiến hay.
Đêm trôi qua, Carsie nóng bỏng thế chỗ cho Mia ngọt ngào. Dù sao cũng không tệ!… Bình minh tới, một ngày mới bắt đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT