Ngày đầu tiên khi đặt chân đến Mỹ, Dora ở lì trong phòng lấy cớ là để sắp xếp lại hành lý. Thực ra hành lý của cô có bao nhiêu đâu. Chỉ là cô muốn làm quen với không khí mới mẻ thôi. Cả một buổi sáng cô dành thời
gian để tìm hiểu căn phòng mới rộng thênh thang của mình. Đó là một căn
phòng được thiết kế phù hợp với vẻ cổ kính của ngôi nhà. Trong phòng có
một chiếc lò sưởi to, đặt rải rác khắp phòng là những chân nến sang
trọng theo kiểu hoàng gia. Giường của cô được đặt sát tường, một cái
giường ngoại cỡ khiến cô cảm thấy chếnh choáng. Trong phòng không thiếu
một thứ gì từ bàn trang điểm, đến những chiếc tủ tường to, và còn có cả
một cái tủ chứa đầy rượu nữa, mặc dù cô không hiểu mình cần rượu để làm
gì. Ngoài ra phòng có 3 cái cửa sổ khá dễ thương, một cái trông ra vườn, một cái hướng ra bể bơi, và một cái hướng ra phía cánh đồng bát ngát
giáp sau khu vườn nhà.
Ngoài cửa ra vào chính, phòng cô còn có một cánh cửa thông sang phòng bên, nhưng Dora không mở được cái cửa đó vì hình như nó bị khoá trái
phía bên kia. Căn phòng mà kể từ khi cô đặt chân đến chưa hề có ai ở,
chỉ thi thoảng có người hầu vào lau dọn thôi.
Sau đó là những chuỗi ngày bận rộn. Dora phải theo bà Lolita đi khắp
nơi để sắm vật dụng cá nhân và vô số đồ lặt vặt khác. Rồi cô phải vùi
đầu vào làm bài luận để được chấp nhận nhập học ở trường đại học. Mặc dù cô được bác Nelson giới thiệu vào một trường danh tiếng nhưng cô từ
chối, cô muốn học một trường gần nhà để tiện đi lại. Nhưng nói là gần
nhà nhưng hầu hết các trường cách nhà hơn một tiếng đồng hồ lái xe. Vì
thế cô được bà Lolita trang bị cho một chiếc xe hơi mui trần màu bạc để tiện việc đi lại.
Và những ngày bận rộn của cô càng thêm bận khi cô phải dành thêm thời gian để tập lái và lấy bằng, tập lái không khó, trái lại, vi vu trên
chiếc xe mui trần với tốc độ cao lại khiến cho Dora cảm thấy vô cùng hấp dẫn!
Dora cũng dần có thói quen với việc chạy bộ mỗi sáng và bơi lội lúc
cần thư giãn, những môn thể thao mà trước đây cô chưa bao giờ đụng đến
khi cô còn ở Việt Nam. Bà Lolita khuyên cô nên vận động nhiều để có
chiều cao và thân hình cân đối. Thú thật, Dora đôi lúc cũng tự ti về cơ
thể hơi mập của mình. Cô cũng dần quen với việc cứ mỗi tuần một lần,
cùng bà Lolita đến Spa chăm sóc sắc đẹp. Ở đây, cô học được cách trang
điểm, làm đẹp cho bản thân, chăm sóc cơ thể, làn da, đôi mắt,… và cô còn có dịp phát huy sở trường thời trang của mình.
Bà Lolita khá thích cách kết hợp trang phục và phối màu của cô, chúng tùy theo tâm trạng, lúc tươi vui, lúc nhã nhặn, lúc trầm buồn, lúc chói lọi, nhưng vẫn rất cá tính và hợp thời. Bà Lolita còn giúp cô thích
nghi với đủ thứ quy tắc giao tiếp của giới thượng lưu và ghi nhớ những
cái tên nổi tiếng trong giới kinh doanh cũng như báo chí để cô làm quen. Cô thấy choáng ngợp trước những quy tắc cầu kì đến phát chán và những
cái tên thì quá dài và nhiều để có thể nhớ hết. Nhưng cô biết phải làm
thật tốt để bà Lolita vui lòng. Dẫu biết rằng đó quả là một công việc
không dễ dàng gì!
Dora đăng kí chuyên ngành quản trị kinh doanh và việc nhập học của cô diễn ra hoàn toàn suôn sẻ. Với khả năng thích nghi cao nên sau khi nhập học, Dora quen được rất nhiều bạn mới. Trường cô học cũng có vài người
Việt Nam nhưng họ lại luôn tỏ ra khép kín. Nên cô không thường xuyên có
cơ hội nói chuyện với họ.
Những lúc rảnh, cô vẫn thường liên lạc với bạn bè ở nhà qua email và
gọi điện thăm hỏi dì Loan. Dì vẫn đi làm bình thường, nhưng Dora biết dì rất cô đơn. Dì độc thân, giờ lại sống chỉ có một mình, không cô đơn sao được! Cô không thể ở bên dì nên chỉ có thể hằng ngày gọi điện thoại nói chuyện mà thôi. Còn bạn bè của cô, tốt nghiệp phổ thông xong thì mỗi
đứa lại có con đường riêng của mình. Nhiều đứa đỗ đại học thì tiếp tục
vi vu quãng đời sinh viên, những đứa thi trượt thì… có đứa học nghề, có
đứa kiếm việc làm thêm rồi dùi mài kinh sử để năm sau thi tiếp…. Bọn nó
cũng hỏi thăm tình hình của cô, nhưng lâu dần, cuộc sống bận rộn, những
bức email gửi cho Dora cũng thưa thớt hơn, chỉ có Huyền Trân và Quang là còn liên lạc thường xuyên. Lâu lâu tụi nó cũng hỏi về Christ nhưng cô
chẳng trả lời được.
Nhắc đến Christ làm cho Dora càng ấm ức thêm. Từ lúc đưa cô về đến
bây giờ, hắn biệt tăm biệt tích chẳng bén mảng về nhà. Hỏi bà Lolita thì bà bảo hắn bận giải quyết chuyện công ty và của tập đoàn không về nhà
được. Bà có vẻ hơi lúng túng nhưng Dora biết chắc hắn đang tránh mặt cô . Cô cá là hắn ở lì trong ngôi nhà riêng trong thành phố và hẳn là lúc
nào cũng có mấy cô em xinh tươi xung quanh. Từ hắn chẳng phải luôn toát
lên vẻ đào hoa nguy hiểm còn gì!. Có khi hắn còn đang sống với một cô
nàng nóng bỏng nào cũng nên. Dora nhận ra mình có phần định kiến khắt
khe với những suy nghĩ dành cho Christ, nhưng mặc, hắn đáng bị như vậy.
Từ lúc đưa Dora về, Christ gấp rút đến tổng công ty để giải quyết
những công việc ứ đọng trong thời gian anh về Việt Nam. Anh phải tốn hai ngày tất bật gần như không ngủ để giải quyết đống công việc chất cao
như núi. Nhưng anh có thuận lợi là bên cạnh luôn có những trợ thủ đắc
lực có thể thực hiện một cách vô cùng hiệu quả những quyết định và kế
hoạch của anh. Christ đặc biệt không hứng thú với cái nếp sống
làm-không-ngủ-đủ của dân kinh doanh New York. Nhưng lần này, thực sự quá nhiều việc.
Đã mấy tháng nay anh không về nhà chính. Lâu lâu mẹ có ghé sang thăm, nhắc anh về nhưng Christ cứ lần lữa mãi, anh lấy lý do công việc quá
bận rộn để tránh. Khỏi nói cũng biết, lý do thực sự chính là vị hôn thê
kìa. Anh vẫn chưa tin được là mình đã đính hôn với người khác. Từ khi
giải quyết xong mớ công việc chất cao như núi đó, anh vẫn sống nếp sống
cũ, vẫn làm việc và cũng biết tận hưởng cuộc sống độc thân tự do tự tại. Với những tối ở bar, bên những người đẹp bốc lửa. Ai lại có thể nghĩ
chuyện anh sắp lấy vợ kia chứ? Đôi lúc anh quên hẳn là mình đang có một
vị hôn thê, để rồi đến khi nhớ lại, anh lại thấy một nỗi tức giận, bức
bối vây bọc quanh mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT