“Thật không?”. Matt hào hứng, anh thần tượng lối chơi vũ bão của Christian từ lâu rồi.
“Thật một trăm phần trăm”. Sayuri chắc chắn.
“Tuyệt!” Matt reo.
“Không biết nói chuyện với anh ấy thì như thế nào nhỉ…”. Cô gái kính đen tự hỏi.
“Hôm trước tớ gặp được anh ấy ở bar đấy. Và còn nói chuyện nữa”. Mia tự hào lên tiếng.
“Thật không? Kể nghe đi!…”.
Thứ bảy, Christ có một buổi họp mặt bạn bè ở trường cũ. Anh không
thiết tha gì lắm vì năm nào cũng chỉ những đứa bạn trong thành phố mới
đến dự, vả lại, lúc nào cũng có những cô gái mà anh không hề quen biết
đến để bắt chuyện với anh. Nhưng năm nay. Christ chợt dừng lại một chút, nhíu mày. Dora cũng học trong trường cũ của anh, sao anh không nhân cơ
hội này để điều tra thêm về cô nhỉ. Biết thêm chút ít về vợ chưa cưới
của mình không có gì là sai trái cả, phải không?
Christ nghĩ vậy nhưng thực sự trong suốt bữa tiệc anh không hề có cơ
hội nào để hỏi thăm về Dora, những câu chào hỏi, những mẩu chuyện chán
ngắt cứ lôi anh vào và tước đi cơ hội quý báu của anh. Đến tận trưa, lúc mà mọi người đã chia tay để hẹn gặp lại vào buổi tối, anh mới được tự
do. Bước theo lối dẫn ra nhà xe, chợt, một cái vỗ vai làm anh giật mình.
“Thế nào bạn hiền, hôm nay làm quen được mấy cô?”
“Harry?”
“Ừ, chứ cậu nghĩ tôi là ai hả?”
“Lâu rồi mới gặp lại” – Đây là thằng bạn chơi chung đội bóng rổ với
Christ hồi Đại học, hắn ta không thân với anh lắm nhưng cũng đủ quen
biết để nói chuyện một cách thân mật như thế này. Harry có vóc người
nhỏ, chỉ đứng tới vai anh nhưng hắn chơi bóng rổ đặc biệt giỏi, nhất là
những cú ném ba điểm. Với chiều cao này thì dĩ nhiên những cú bỏ rổ trở
nên quá khó khăn đối với hắn. Nghe đồn hiện nay Harry đang làm nhân viên môi giới chứng khoán, và hình như công việc làm ăn của hắn không được
suôn sẻ cho lắm. Anh nghi ngờ rằng hắn bắt chuyện với anh hẳn là để môi giới cho anh ít cổ phiếu đây!
“Cậu vẫn khỏe chứ hả, anh bạn?” Christ hỏi theo phép lịch sự.
“Khỏe như vâm ấy chứ”. Hắn cũng hóm hỉnh đáp lại.
“Giờ cậu còn chơi bóng rổ không?”
“Ít rồi. Tôi đã từng nghĩ sẽ ghi danh vào một đội tuyển bóng rổ nào
đấy nhưng dường như thứ đập vào mắt người ta chỉ có chiều cao mà thôi”.
Hắn tặc lưỡi tiếc rẻ.
“Ít ra thì học sinh của trường mình cũng đã biết đến những cú oanh tạc của cậu rồi còn gì”. Christ an ủi.
“Cảm ơn cậu. Nhưng tôi được an ủi hơn nhờ thằng em trai kìa, Nicholas ấy. Nó có được khả năng bóng rổ trời phú. Nhưng hơn tôi ở chỗ là
chiều cao nó hơn tôi nhiều. Cái thằng, nhờ vậy mà nó được cả khối em
xinh tươi vây quanh. Nhưng dĩ nhiên là số lượng con gái quanh nó chẳng
bằng một góc của cậu rồi”.
“Quá khen”. Christ cười giả lảng, cố nhớ xem thằng em Nicholas của Harry là ai.
“Hình như bây giờ nó đang nhắm đến một con nhỏ sinh viên người Việt
Nam nào đó. Con nhỏ xinh xắn. Hình như tên là Dora gì đó thì phải”.
“Dora?” Christ trợn tròn mắt hỏi lại. Anh như không tin vào tai mình. Dora ư? Người Việt Nam à?
“Ừ. Con nhỏ tên Dora, theo lời nó nói. Con nhỏ không những đẹp mà còn là con nhà giàu. Thằng Nicky đang khoái chiếc mui trần màu bạc của con
nhỏ đó lắm. Hình như hôm nay nó sẽ dẫn được con nhỏ về nhà. Giờ này chắc chúng đang vui vẻ ở nhà rồi cũng nên…”. Harry không để ý đến gương mặt
biến sắc của Christ, hắn tiếp: “Con nhỏ đó thế nào cũng bị nó ‘xử’ thôi. Khối đứa con gái khó thoát khỏi tay nó rồi. Tội nghiệp con nhỏ…… Đi đâu thế? Tôi còn chưa nói với cậu về chuyện công việc của tôi mà,
Christian!”
Christ bắt đầu chạy, những đầu mối anh vừa được cung cấp đủ để anh
tìm thấy Dora đang ở đâu. Anh phóng xe như bay về hướng nhà của Harry.
Trong anh bùng lên ngọn lửa giận, lo lắng cũng cuộn vào làm cả người anh bỏng rát. Nếu có chuyện gì xảy ra với Dora, anh thề sẽ băm nát tên
Nicholas đó, và thiêu rụi căn nhà của hắn nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT