CHƯƠNG 30

“Vương bát đản đáng ghét! Chết đi! Trên thế giới này sao lại có người ngu ngốc như vậy!” Tấn Nhã chạy đến một gốc đại thụ, đá mạnh vào thân cây, miệng còn không ngừng mắng, tới khi hả giận, Tấn Nhã mới chậm rãi khôi phục bình tĩnh. . . . . . Cuối cùng, y tựa vào thân cây, ngồi xuống tại chỗ.

 

Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, tình huống như bây giờ cũng không tệ, ít nhất có thể cho bản thân thấy được bộ mặt thật của hắn, như vậy mới có thể không tiếp tục hãm sâu thêm nữa. . . . . . Còn hai năm nữa, y mới không thích Tễ Hồng Lẫm, cái tên hỗn đản cả ngày chỉ biết đùa bỡn người này!

 

“Tấn Nhã?” Đột nhiên sau gốc cây truyền đến tiếng người.

 

“Ai?” Tấn Nhã nghe tiếng lập tức đứng dậy, cảnh giác vòng ra phía sau.

 

Đầu Diệc Ưu từ sau thân cây ló ra, “Đừng khẩn trương a! Là ta!”

 

“Là ngươi?” Tấn Nhã ngạc nhiên, “Không phải bảo ngươi đi tìm Tiểu Tứ sao? Ngươi chạy đi đâu ?” Y không phát hiện, mọi cơn giận của mình đều bắt đầu trút cho Diệc Ưu, không có hắn chuyện gì cũng sẽ không phát sinh.

 

“Không cần sinh khí!” Diệc Ưu le lưỡi, “Ta chỉ muốn đi mua sắm thôi, kết quả lạc đường !”

 

“Ai. . . . . .” Tấn Nhã bất đắc dĩ thở dài nói, “Sau này cẩn thận một chút!” Việc đã đến nước này, nói cái gì cũng vậy thôi. . . . . .

 

“Ân, ta sẽ cần thận!” Diệc Ưu rất nhanh đáp ứng, “Đúng rồi Tấn Nhã, chuyện ta nói với ngươi ngươi cũng không nói với người khác đi?”

 

Tấn Nhã phản ứng lại, hắn nói chính là chuyện hòa thân, “Đương nhiên không có! Ta đã hứa sẽ không nói với ai mà!”

 

“Vậy thì tốt quá! Ngươi có thể đáp ứng ta một chuyện không?” Diệc Ưu nói thẳng.

 

“Còn có chuyện gì?”

 

“Dù sao ngươi cùng Hồng Lẫm cũng không có cảm tình gì đáng nói, hơn nữa hai năm sau ngươi sẽ ly khai, cho nên. . . . . .” Diệc Ưu làm ra biểu tình ngượng ngùng.

 

Tấn Nhã chịu không nổi hắn cứ ấp a ấp úng, trực tiếp hỏi: “Ngươi rốt cuộc muốn ta làm gì?”

 

“Cho nên. . . . . .” Diệc Ưu kiên định nhìn về phía y, “Ngươi có thể giúp tác hợp chúng ta không?”

 

“Cái gì?” Tấn Nhã như bị sét đánh, “Tác hợp. . . . . . các ngươi. . . . . .”

 

“Đúng vậy!” Diệc Ưu tựa như không hề phát hiện vẻ kinh ngạc của Tấn Nhã, “Bất quá nói là tác hợp, chỉ cần ngươi giúp ta tạo vài cơ hội là được !”

 

“Ta. . . . . .” Tấn Nhã hoàn toàn ngây người.

 

Theo thường lệ mà nói, để hai người kia ở bên nhau cũng không có gì là không đúng, như vậy đối với ai đều tốt. . . . . . Y giúp cũng không có gì sau a, chính là vì sao? Vì sao lại cảm thấy có gì đó không đúng. . . . . .

 

Diệc Ưu thấy y bắt đầu dao động, thế là thêm chút lực, “Tấn Nhã, ta biết ngươi là người tốt! Ngay cả ta Nhị ca cũng nói như thế! Ngươi nhất định hội giúp ta đúng không?”

 

Đón lấy ánh mắt ngây thơ của Diệc Ưu, Tấn Nhã cố sức nói: “A. . . . . . Đúng vậy! Một khi đã như vậy, ta sẽ giúp ngươi. . . . . .”

 

“Thật sự là cám ơn ngươi!” Diệc Ưu cầm tay y, “Ta tuyệt đối sẽ không quên ân ình của ngươi!”

 

“Không. . . . . . Không có gì. . . . . . Đây là nên làm. . . . . .”

 

“Người Kỳ Nghệ thật tốt!” Diệc Ưu hạnh phúc nói, “Tấn Nhã ngươi có nguyện ý cùng ta làm bằng hữu?”

 

“Bằng hữu?” Tấn Nhã ngây ngốc đáp lời.

 

“Đúng nha! Chẳng lẽ ngươi không muốn?” Nói xong Diệc Ưu cúi dầu xuống, “Là bởi vì ta không phải người Kỳ Nghệ?”

 

Tấn Nhã không đành lòng thấy hắn thương tâm, “Không phải, ngươi suy nghĩ quá nhiều! Ta thực nguyện ý kết giao người bằng hữu như ngươi!”

 

Diệc Ưu vừa nghe, trên mặt lập tức chuyển u ám thành rực rỡ, “Ha ha, thật tốt! Ta cuối cùng cũng có được bằng hữu đầu tiên ở Kỳ Nghệ, ngươi. . . . . .”

 

“Tiểu Nhã!”

 

“!” Bọn họ nói được một nửa, đã bị Tễ Hồng Lẫm cắt ngang !

 

“Tiểu Nhã!” Tễ Hồng Lẫm giữ chặt Tấn Nhã, “Cuối cùng tìm được ngươi !”

 

“Ngươi tới làm gì?” Tấn Nhã thấy hắn liền cả người không thoải mái, trong lòng thực phiền toái.

 

Hồng Lẫm xoa xoa mồ hôi trên tràn mình, vẻ mặt xin lỗi nói: “Tiểu Nhã, chuyện vừa rồi là ta không đúng! Ngươi không cần để ý!”

 

Nói chuyện vừa rồi, Tấn Nhã lại tức giận nói: “Hừ! Không dám không dám! Ai dám giận Thái tử điện hạ?”

 

“Tiểu Nhã!” Hồng Lẫm nghe ra lời của y thật chói tai, “Vừa rồi thật sự là do ta khó chịu mới nói như vậy!”

 

“Vậy xin hỏi, ta vừa rồi nói sai cái gì chọc giận ngươi a?” Tấn Nhã vẫn là loại ngữ khí này.

 

“Ngươi thật sự không nên ở trước mặt Tiểu Tứ nhắc tới. . . . . . Diệc Ưu? ? Ngươi sao lại ở đây?” Hồng Lẫm lúc này mới phát hiện sự tồn tại của Diệc Ưu.

 

Diệc Ưu mỉm cười nói: “Ta tình cờ gặp được Tấn Nhã ở đây!”

 

“Phải không?” Hồng Lẫm cũng cười trả lời.

 

Nhưng một màn này vào trong mắt Tấn Nhã, lại không hiểu vì sao châm lên lửa giận trong lòng y, “Sao vậy? Ra là ngươi đến tìm Diệc Ưu? Vậy ta lui xuống trước!”

 

“Tiểu Mhã, từ từ!” Hồng Lẫm vẫn còn đơn thuần cho rằng Tấn Nhã chỉ đang giận hắn mà thôi, “Ta và ngươi cùng đi! Ta có chuyện nói với ngươi!”

 

“Không cần theo ta!”

 

“Tiểu Nhã? Ngươi xảy ra chuyện gì?”

 

“!” Giờ phút này Tấn Nhã cảm thấy bản thân thực thất thường, “Không có gì. . . . . .”

 

“Thật sự không có gì?” Nói xong Hồng Lẫm muốn xem thử nhiệt độ cơ thể y.

 

Chính là lại bị Tấn Nhã cự tuyệt, “Ngươi không cần chạm vào ta! Ta không sao! Có việc thì nói ở đây. . . . . .”

 

“Nơi này?” Hồng Lẫm liếc mắt nhìn Diệc Ưu một cái, “Không được việc này. . . . . .”

 

“Tốt lắm!” Động tác của Hồng Lẫm thu vào mắt Tấn Nhã lại là một phen ý nghĩa khác, “Không phải là muốn ta tha thứ chuyện vừa rồi sao? Ta tha thứ cho ngươi! Ta có thể đi rồi chứ?”

 

“Đúng, chính là chuyện này!” Mục đích cuối cùng của Hồng Lẫm chính là đây, “Ngươi thật sự tha thứ cho ta ?”

 

“Thật sự, ta không hề giận! Ngươi hiện tại có thể buông đi?” Tấn Nhã bỏ tay hắn ra.

 

“Từ từ! Ngươi muốn đi đâu? Ta đi với ngươi?” Hồng Lẫm đuổi theo y.

 

Tấn Nhã xoay người cười với hắn, “Không cần, chuyện của ta ta có thể tự mình xử lý, ngươi vẫn là đi bồi bồi Diệc Ưu đi! Hắn nói muốn cho ngươi dẫn hắn đi tham quan!”

 

Tấn Nhã liên tiếp làm ra những việc kỳ quái, khiến Hồng Lẫm không hiểu được, “Ngươi xác định ngươi thật sự không hề tức giận?”

 

“Thật sự thật sự!” Tấn Nhã vừa nói còn vừa đẩy Hồng Lẫm đến bên người Diệc Ưu, “Các ngươi mau đi đi! Ta không sao ! Đi đi!” Nói xong liền lưu lại hai người bọn họ, chính mình ly khai.

 

Hồng Lẫm bị lưu lại quyết định tạm thời vẫn không nên đi theo Tấn Nhã, hắn muốn biết rõ, Tấn Nhã rốt cuộc xảy ra chuyện gì. . . . . .

 

Diệc Ưu ở một bên, nhìn một màn kịch tích giữa hai người kia, trong lòng thầm nghĩ: Nhị ca, ta sắp thành công rồi! Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play