CHƯƠNG 29

“Ân. . . . . .” Đỗ ngự y ngồi ở trước giường thay Tiểu Tứ bắt mạch, một đám người đều tập trung trong tẩm cung của Hoàng đế, nhìn không chuyển mắt.

 

Một lát sau, Đỗ ngự y thu hồi rảnh tay, đem chăn dịch hảo cho tiểu Tứ, đi đến trước bàn viết đơn thuốc đưa cho tiểu thái giám,

 

“Nhanh đi, dựa theo đơn thuốc này mà sắc!”

 

“Vâng!” Tiểu thái giám lấy đơn thuốc vội vã đi ra ngoài.

 

“Tiểu Tứ vẫn là vấn đề kia?” Tuyền lo lắng hỏi han.

 

Phạm vẻ mặt ưu sầu đi đến bên giường, yêu thương giúp tiểu Tứ lau đi mồ hôi trên trán, “Lại phát tác a. . . . . .”

 

“Đúng vậy, bệ hạ, nương nương!” Đỗ ngự y hành lễ, “Tứ điện hạ vẫn là vấn đề cũ, cựu thần mới vừa kê đơn thuốc an thần! Sau khi uống xong chú ý nghỉ ngơi, sẽ không có gì đáng ngại!”

 

“Tiểu Tứ rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Tấn Nhã vội vàng hỏi.

 

“Hư. . . . . . Tiểu Tứ hiện tại đang ngủ, có chuyện gì chúng ta đi ra ngoài nói!” Tuyền nói, “Phạm cùng tiểu bơ ở đây xem Tiểu Tứ, còn chúng ta ra ngoài nói sau!”

 

Phạm cùng Thần gật gật đầu, xác nhận Tiểu Tứ cũng không có gì đáng ngại, Hồng Lẫm, Tấn Nhã cũng thuận theo đi cùng Tuyền ra ngoài.

 

Gần tới cửa, Tuyền trực tiếp hỏi: “Tiểu Nhã, ngươi vừa rồi cùng Tiểu Nhã nói cái gì? Vì sao lại phát tác?”

 

“Ta cài gì cũng không có nói a!” Tấn Nhã cũng cảm thấy kỳ quái, “Chúng ta chỉ trò chuyện bình thường thôi mà, ta nói đến chuyện mùa hè sáu năm trước. . . . . .”

 

“Cái gì? Ngươi nói với hắn chuyện sáu năm trước?” Hồng Lẫm kích động hỏi.

 

“Sao vậy, có chuyện gì. . . . . .” Tấn Nhã không hiểu ra sao cả.

 

“Đang yên lành nói chuyện sáu năm trước làm gì!” Hồng Lẫm phá lệ quát về phía Tấn Nhã.

 

“Đối với ngươi cái gì cũng. . . . . .” Tấn Nhã nghĩ muốn biện giải.

 

Nhưng Hồng Lẫm đã mất đi vẻ bình tĩnh của dĩ vàng, tiếp tục nói: “Tiểu Tứ cùng ngươi có thù oán gì? Sao ngươi phải kích thích hắn? Ngươi ghét ta, lại đem tức giận đổ lên đầu Tiểu Tư!” (em muốn giết anh =.=)

 

Bị mắng như thế, Tấn Nhã nhất thời cũng phát hỏa, “Ngươi người này thật kỳ quái! Đúng vậy, ta ghét nhưng! Nhưng không ti tiện đến mức để Tiểu Tứ gánh tội thay ngươi!”

 

“Hai người các ngươi đừng cãi nữa !” Tuyền quát lớn, “Tỉnh táo lại!”

 

“Chính là ba ba, Tiểu Tứ hắn. . . . . .” Nói đến Tiểu Tứ, không biết vì sao, trên mặt Hồng Lẫm tràn ngập hối hận.

 

Nếu Tấn Nhã có thể tĩnh tâm đến quan sát, nhất định sẽ phát hiện ra điểm không thích hợp, nhưng y thật sự rất khó chịu , cũng không nghe thèm nghe người khác nói cái gì,

 

Y trừng mắt nhìn Tễ Hồng Lẫm một cái nói: “Thái tử điện hạ không nói lý, ta cái gì cũng không có nói, tin cũng được, không tin cũng được! Lúc này đứng lấy ta ra trút giận!” Nói xong, đối với Tuyền cúi đầu rồi bực tức ly khai!

 

“Ngươi đây là thái độ gì!” Nhìn Tấn Nhã đi xa, Hồng Lẫm bất ngờ hô to.

 

“Ba!” Tuyền không chút lưu tình đánh nhi tử một cái.

 

“Ba ba, ngươi làm gì vậy!” Hồng Lẫm ôm đầu xoay người lại hỏi.

 

Tuyền vỗ vỗ thủ, “Ta chỉ là hy vọng ngươi có thể tỉnh táo lại! Tiểu niên cao, chuyện kia không phải lỗi của ngươi, ngươi không cần tự trách như vậy!”

 

“Ta không có tự trách. . . . . .” Hồng Lẫm nghiêng đầu qua một bên.

 

“Nói dối!” Tuyền khẽ thở dài một cái, “Vừa rồi không phân tốt xấy trách cứ Tiểu Nhã! Thái độ khác thường như vậy. . . . . . Không phải tự trách thì là cái gì?”

 

“Chính là rõ ràng là Tiểu Nhã hắn. . . . . .” Hồng Lẫm còn đang giải vây.

 

Tuyền lắc đầu, “Tiểu Nhã cái gì cũng không biết. . . . . . chuyện sáu năm trước lại càng không biết, ngươi ngay cả giải thích cũng không chịu nghe mà cứ trách mắng, là người đều chịu không nổi!”

 

“. . . . . .” Hồng Lẫm cắn cắn môi dưới.

 

“Được rồi được rồi, là người đều sẽ phạm sai lầm, sửa chữa đúng lúc là được!” Tuyền an ủi nhi tử, “Còn không mau đuổi theo?”

 

“Nhưng Tiểu Tứ hắn. . . . . .” Hồng Lẫm không yên lòng.

 

Lúc này, Thần mở cửa phòng ra, “Ba ba, đại ca, Tiểu Tứ tỉnh! Hắn có chuyện nói với các ngươi!”

 

Hồng Lẫm cùng Tuyền liếc mắt một cái, lập tức đẩy cửa đi vào. . . . . .

 

“Ba ba, đại ca!” Tiểu Tứ lại khôi phục vẻ mặt bình thường, ngồi ở trên giường.

 

“Tiểu Tứ, không có việc gì ?” Hồng Lẫm quan tâm hỏi han.

 

Tiểu Tứ lắc lắc đầu, “Không có, đại ca! Ngươi sẽ không trách Nhã ca ca đi?”

 

“. . . . . .” Đã trách rồi!

 

“Nhã ca ca cái gì cũng không biết! Y không phải cố ý muốn nói. . . . . .” Nói xong, mồ hôi lạnh trên đầu Tiểu Tứ rơi xuống.

 

Tuyền nhìn thấy, lập tức đau lòng ngăn cản hắn tiếp tục nói, “Tiểu Tứ ngoan! Không cần nghĩ, ngủ tiếp đi, cái gì rồi cũng sẽ tốt thôi!”

 

Phạm lại trực tiếp để Tiểu Tứ nằm xuống, vì hắn đắp chăn, “Không có việc gì, không có việc gì! Chúng ta đều ở trong này. . . . . .”

 

“. . . . . . Tiểu Tứ không cần lo lắng!” Hồng Lẫm cũng khuyên giải, “Ta không trách Tiểu Nhã, ngươi yên tâm!”

 

“Ân. . . . . .” Tiểu Tứ khép nửa mắt, “Còn có. . . . . . chuyện này không cần nói cho Ngạn ca ca. . . . . . Ta không muốn để hắn biết. . . . . . Không muốn. . . . . .”

 

“Hảo, chúng ta tuyệt đối không cho hắn biết!” Thần cũng hống nói.

 

Thẳng đến khi Tiểu Tứ lại đi vào giấc ngủ, tâm mọi người mới thả xuống. . . . . .

 

“Ba ba, phụ thân, ta muốn đi. . . . . .” Hồng Lẫm đứng dậy tính toán xuất môn.

 

“Tiểu Tứ bên này không cần lo lắng!” Phạm cũng nhìn ra hắn cùng Tấn Nhã đã xảy ra vấn đề, “Nhanh đi tìm Tiểu Nhã đi!”

 

“Ân!” Được sự cho phép, Hồng Lẫm chạy như bay ra ngoài. . .  Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play