“Trẫm là Hạo Thiên chuyển thế, đúng là chuyện vô căn cứ!” Nguyên Mẫn hiển nhiên không tin

“Ngươi cũng không cần quá nghiêm túc, có rất nhiều chuyện ta biết, chỉ nói cho ngươi biết một chút mà ngươi đã không tập trung rồi, nếu giảng cho ngươi nghe, hẳn ngươi tuyệt đối cũng không muốn nghe!” Hưu Nguyệt lúc này không hề để ý tới khuôn mặt Nguyên Mẫn càng lúc càng khó coi, có thể nói trong thiên hạ người dám trêu chọc Nguyên Mẫn cũng chỉ có Hưu Nguyệt nàng.

Bất quá Hưu Nguyệt dù sao cũng là người thông mình, không dám khiêu chiến với Nguyên Mẫn “Haiz. kỳ thật chính là như thế, trong truyền thuyết đúng là có tồn tại của Minh Phượng, ta nói đại khái cũng có năm phần là thật, ít nhất là năm phần trong truyền thuyết nối lại thì cũng chính xác rồi!” Đúng là có thêm năm phần đúng, nhưng tự nhiên vẫn là thêu dệt của nhân gian, cũng chỉ là chuyện thần thoại. Phải hiểu rằng, trước kia Hưu Nguyệt cũng có liên kết với thần linh, đừng nhìn Hưu Nguyệt như vậy xem mặt mà bắt hình dung, nàng không hề nói hưu nói vượn, hơn nữa dù có thêu dệt thêm câu chuyện trở nên khuếch đại đi nữa thì cũng có nhiều phần sự thật trong đó.

“Vậy cũng có vài phần thật và vài phần là giả?” Nguyên Mẫn được giáo dục quả thật không tồi, tuy trong lòng giận dữ, nhưng sắc mặt cũng rất nhanh như thường, Hưu Nguyệt chính là muốn nhìn thấy mình nổi nóng, đặc biệt là nóng giận để có thể hủy bỏ khế ước, mình có thể làm cho nàng vừa ý sao?

Nguyên Mẫn dù sao cũng đường đường là thiên tử, lại bị trêu đùa, mà còn có thể nhịn, quả nhiên là người biết làm đại sự.

“Ây dà… Nói như thế nào cũng thực phiền phức, ta nói vào trọng điểm vậy, ngươi quả thật là chuyển thế của Hạo Thiên, hơn nữa còn có mối quan hệ sâu xa với Minh Phượng, chính là cừu hận! Nhưng nàng ấy dù sao cũng chỉ là một cái bóng, vì sao chạy trốn đến nhân gian, cụ thể nguyên nhân như thế nào ta thực sự không biết. Ta chỉ phổ ra một quẻ, trong quẻ có nói, thiên mệnh đã áp đặt chỉ có hai người, một là ngươi, người còn lại chính là người có dấu ấn của Minh Phượng, chính là Cung Tuế Hàn. Đến lúc Minh Phượng thức tỉnh, thì người có dấu ấn Minh Phượng trong lúc đó cũng sẽ bị chiếm đoạt, Minh Phượng không thể thoát ly vật chủ mà mình đang sống, vì vậy cũng chỉ là hình bóng, nếu hình bóng rời đi vật chủ thì cũng không thể tồn tại được, Minh Phượng hẳn đã suy nghĩ rất cẩn thận đạo lý kia cho nên hắn sẽ không bao giờ rời đi ký chủ của mình” Xem ra Nguyên Mẫn không dễ dàng bị lừa, nàng là người rất khôn khéo, tại sao lại còn muốn mình đến trợ giúp cơ chứ?

“Nói cách khác, có được Minh Phượng là có cả thiên hạ cũng là do người bịa đặt đúng không? Vì sao ngươi lại muốn triều đình và Đoạn gia có xung đột như thế?” Đối với điều này Nguyên Mẫn cũng không thể không hoài nghi mà hướng nghi vấn đến Hưu Nguyệt.

“Triều đình có xung đột với Đoạn gia cũng chỉ là chuyện sớm muộn, ba trăm năm trước, Minh triều còn có suy nghĩ muốn tiêu diệt cả Đoàn gia, bởi vì Minh triều tất nhiên cũng không chấp nhận việc Đoạn gia trở nên lớn mạnh. Mà Đoạn gia gần đây lại khuếch trương càng lúc càng làm cho ngươi ăn ngủ không yên, ta bài chuyện cho ngươi sớm giải quyết, không tốt hơn sao? Tổ tiên của ta đã cùng người của Nguyên gia sớm ký hạ khế ước, các ngươi là Nguyên gia, có long mạch sở tại, thiên mệnh sở quy, chỉ cần vận số một ngày chưa hết thì các ngươi cũng vẫn có thể luôn nắm giữ thiên hạ. Chỉ là có rất nhiều nhân tố ảnh hưởng, Đoạn gia chính là nhân tố thứ nhất, nhưng Đoạn gia chỉ có duy nhất những người có dấu ấn mới có thần lực, nếu là người phàm tục thì sẽ không có loại thần lực này, cho nên số mệnh của ta cũng chính là đi loại trừ thần lực này” Đúng là thật phiền phức, Minh Phượng sau khi trốn đi, rõ ràng thiên giới lại không làm hết bổn phận, lại làm cho một người phàm bình thường như nàng giải quyết. Trên thiên giới thì lấy lí do thần lực này ảnh hưởng đến cân bằng của nhân gian, nhưng có thần lực hay không có thần lực thì nhân cũng có cân bằng quá đâu?

“Minh Phượng kia có sự uy hiếp gì đối với trẫm?” Những điều này vốn không nằm trong phạm vi lo lắng của Nguyên Mẫn, bởi vì đó là trách nhiệm của Hưu Nguyệt, điều nàng quan tâm lúc này chính là rốt cuộc nàng phải làm sao với Cung Tuế Hàn?

“Minh Phượng là tín ngưỡng của Đoạn gia, Đoạn gia lấy Minh Phượng là tinh thần, nếu gia chủ chết thì Đoạn gia cũng phải tuẫn táng theo, ta đoán nhất định là Minh Phượng và Đoạn Phi Hoàng ngày trước đã từng ký kết khế ước. Ngày khế ước hết hạn, hẳn cũng là ngày Minh Phượng thức tỉnh, nhưng khi thức tỉnh Minh Phượng không có thế lực hậu bị thì cũng vô dụng, chính vì vậy Đoạn gia chính là hậu bị của Minh Phượng, Minh Phượng ký sinh dù sao cũng chỉ là người phàm, trừ bỏ có chút linh lực mà bị Minh Phượng ký sinh thành ký chủ thì cả đời này người đó cũng mang thiên mệnh, nếu Minh Phượng và ký chủ ý thức có thể xác nhập thì có thể thống trị thiên hạ này. Quan trọng là phải có khí thế giống nhau, nếu ký chủ cảm thấy được có thể hòa nhập với Minh Phượng ở trên lưng mình thì nàng sẽ không bị uy hiếp, tuy nhiên ký chủ phải có ý thức mạnh mẽ, bằng không sẽ bị Minh Phượng thôn tính cả ý thức thì lúc đó ký chủ sẽ vô cùng nguy hiểm. Mà Cung Tuế Hàn lại là một người ngốc nghếch, đúng là có thiên mệnh, đáng lẽ bản chất phải giống như ngươi cực kỳ thông minh lanh lợi, nhưng nàng ngược lại vô cùng ngu ngốc. Hẳn là từ nhỏ đã bị sống nhờ bám thân thể, nên cơ bản mà nói hai ý thức không thể thống nhất, vì vậy Minh Phượng bên trong cũng bắt đầu có ý thức muốn tranh đoạt chiếm lấy cơ thể ký chủ, nên mới làm hao tổn tinh lực. Minh Phượng sở dĩ lựa chọn Cung Tuế Hàn sống nhờ cũng vì nàng có thiên mệnh, và được thiên giới lựa chọn. Minh Phượng đã tính toán rất kỹ, cũng chuẩn bị thức tỉnh nhưng Minh Phượng sau đó lại không thể dự đoán được, người nàng chọn tuy có thiên mệnh sở nhân nhưng lại là người bình thường, từ lúc có thai ở trong bụng đã liền có ý thức. Dù có tranh đoạt thì cả hai cũng đều bị thiệt, chính vì vậy Minh Phượng mới ẩn ký ngủ đông, nằm chờ cơ hội. Trên người của ngươi lại có ba phần nguyên thần, Minh Phượng có thể từ ngươi thu được một chút linh lực và khí tràng, có như vậy mới dễ dàng tác động làm cho nàng thức tỉnh, chỉ cần Minh Phượng thức tỉnh thì cũng có thể tác động đến ý thức của ký chủ thức tỉnh. Thật ra tất cả điều này đều do ta đoán, nhưng cũng rất sát với sự thật, ta đã giải thích rất rõ ràng cho ngươi rồi, tất nhiên ta cũng rất ngạc nhiên, Cung Tuế Hàn trên người không có vết bớt, làm sao ngươi lại biết Cung Tuế Hàn là ký chủ?” Hưu Nguyệt nói xong, không quên tò mò một chút.

Nguyên Mẫn nhớ tới nguyên nhân phát hiện ra Cung Tuế Hàn có ấn ký, tất nhiên cũng không thể nói cho Hưu Nguyệt nghe.

“Ngươi quan tâm nhiều như vậy làm gì, ngươi làm tốt bổn phận của mình là được!” Nguyên Mẫn nói có vài phần chột dạ, nhưng vẫn như trước xụ mặt nói.

“Ta vẫn cứ nói thì ngươi làm gì ta, Minh Phượng tại sao lại bị tác động làm cho thức tỉnh?” Hưu Nguyệt nói có chút ám muội, còn chèn thêm nụ cười thật không có ý tứ, Hưu Nguyệt lúc trước đã cảm thấy hai người này lúc yến tiệc đã rất khả nghi, lần đó hai người trước mắt bao nhiêu người công khai ôm ấp, gần gũi thiết tha, ta ta ngươi ngươi, chỉ dựa vào điều đó thôi cũng biết chắc chắn là có tình ý! Bất quá Nguyên Mẫn cũng có ảnh hưởng đến ký chủ, bởi vì ký chủ yếu là hướng về Nguyên Mẫn, rất tốt, nhưng điều kiện kiên quyết đó là ký chủ phải giữ cho ý thức của mình không bị thôn tính, nếu một ngày ý thức bị đánh thức thì ký chủ có còn hướng về với Nguyên Mẫn hay không? Đó cũng là một câu hỏi lớn! Dù sao ý thức của ký chủ nếu được khai thông, điều đầu tiên nghĩ đến là phải có được thiên hạ, muốn có thiên hạ thì sẽ sử dụng đến thần lực. Thiên hạ, đúng là không tồi, chỉ cần ký chủ và Minh Phượng có ý thức thống nhất thì Nguyên Mẫn nhất định sẽ thua.

Nguyên Mẫn sắc mặt cứng đờ, đôi mắt chợt lóe lên một chút ngượng ngùng, nàng lập tức thẹn quá thành giận, mà đáng giận nhất chính là Hưu Nguyệt, rõ ràng là cái gì cũng biết mà còn cố ý hỏi!

“Vậy quan trọng là Cung Tuế Hàn không bị mất đi ý thức, nhưng làm sao Cung Tuế Hàn có thể chi phối được ý thức của Minh Phượng?” Nguyên Mẫn rất ngạc nhiên, người ngốc nghếch kia làm sao lại có khả năng kia chứ, nhưng Nguyên Mẫn trong lòng cũng thực sự bất an, nàng không hy vọng sẽ đến một ngày không khống chế được Cung Tuế Hàn.

“Điều này đúng là kỳ tích, bởi vì phải ở tình huống hai ý thức phải cùng nhau đồng nhất, nếu một trong hai không đồng nhất thì Minh Phượng cũng không có khả năng đàn áp lại, điều này rất hiếm mới có thể xảy ra. Vậy mà Cung Tuế Hàn lại không bị khống chế đúng là không tồi, ngược lại còn muốn đàn áp lại ý thức của Minh Phượng… Đúng rồi, còn quên chưa nói cho ngươi biết một sự kiện, long mạch của tổ tiên ngươi xém chút nữa là bị người khác đào lên, may mắn là sư muội ta tới đúng lúc dời đi long mạch, ngươi tốt nhất là nhanh chóng phái cao thủ đến để bảo vệ long mạch của gia tộc, bằng không, không có long mạch, bất luận ngươi có lợi hại như thế nào thì giang sơn này tuyệt đối cũng không qua được ba đời” Người đến đào long mạch, hẳn cũng là người trong đạo môn. Không biết gần đây lại nghe theo mệnh lệnh của ai. Không phải là dư nghiệt của Minh triều, cũng không phải Đoàn gia.. vậy là lại có thêm một thế lực, bây giờ Nguyên Mẫn lại phải đối đầu đệ tam cổ thế lực, đáng lẽ nàng cũng không muốn xen vào, nhưng là chuyện của Nguyên Mẫn hiện giờ cũng là chuyện của mình!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play