“Hoàng thượng, thời gian buổi trưa không tới ba canh giờ, nếu Quốc sư còn chưa đến thì phải làm như thế nào đây?” Tiêu Thường có chút bất an
hỏi
“Thừa tướng cứ yên tâm, trẫm nói nàng nhất định sẽ đến” Nguyên Mẫn bình thản nhìn về phía xa.
**
“Sư tỷ…!” Tuệ Hân thấy buổi lễ đã tới, trong lòng có điểm bất an, tuy rằng buổi lễ này gây sự chú ý, dù sư tỷ nói là không đi, nhưng nàng
vẫn phải đi, tất nhiên nàng vẫn hy vọng sư tỷ có thể đi cùng mình.
Hưu Nguyệt vẫn không muốn nghe, nữ nhân này vẫn còn chưa chịu bỏ
cuộc, sáng sớm cũng không biết là hít bao nhiêu không khí, gọi nàng bao
nhiêu lần khiến nàng không thể ngủ yên ổn được. Hưu Nguyệt chán nãn từ
trong mền chui ra, hai mắt bất mãn nhìn nữ nhân trước mắt, ngày hôm qua
không phải đã thảo luận rồi sao? Nàng cũng không phải nói là bản thân đi một mình sao?
“Sư tỷ..” Cũng không biết đây là lần thứ mấy gọi Hưu Nguyệt, nàng
muốn nói gì đó lại thôi, Tuệ Hân có chút cười khổ, thật lâu trước kia,
sư tỷ rất rõ ràng liền cự tuyệt hết mọi trách nhiệm, bằng không cũng sẽ
không như vậy mà bốc đồng, thất thường xuống núi lưu lạc, bỏ mặc mọi
chuyện…
“Ngươi muốn đi thì đi, ta không đi!” Hưu Nguyệt nhịn không được quát, dù nàng có tính nhẫn nại cũng bị nữ nhân ngu xuẩn này làm cho ức chế.
Tuệ Hân có chút tổn thương, mặc dù hiện tại sư tỷ vẫn rất chán ghét nàng, nhưng đã nhiều năm như vậy, vẫn như trước kia.
Hưu Nguyệt thấy Tuệ Hân sắc mặt có vào phần u buồn, thì cảm giác mình quát như vậy lại có chút quá đáng, thiệt là, nếu tính khí cường ngạnh
một chút thì Hưu Nguyệt tuyệt đối không có chút áy náy, nhưng nhìn bộ
dạng này của Tuệ Hân thì làm cho Hưu Nguyệt có vài phần khó xử. Hưu
Nguyệt tuyệt đối là loại người thích mềm chứ không thích cứng, Hưu
Nguyệt tự trách bản thân mình, dù sao cũng do mình trốn tránh nàng ấy,
bằng không nhất định cũng bị nàng ấy theo sít sao.
Hưu Nguyệt vẫn còn nhớ, thời gian ảm đạm ở sư môn, Tuệ Hân luôn đi
theo nàng, Tuệ Hân lại gây ra chút rắc rối, cuối cùng bị trách phạt,
nhưng rõ ràng là chuyện không liên quan đến nàng, nàng cũng nhiều lần bị vạ lây, khiến cho nàng không dám tiếp tục càn rỡ. Sau đó, trách mắngTuệ Hân thì Tuệ Hân lại làm ra cái bộ dạng đáng thương, làm cho nàng giống
như là đang khi dễ Tuệ Hân, bởi vậy mới khiến nàng ăn no cả một bụng
khí, lại không thể nào mà phát ra được.
Trong lòng nàng không được tự nhiên cũng là chuyện vài năm trước ở sư môn, sau này vẫn lại vướng bận sư muội. Xuống núi mấy năm nay, cũng
thấy thật thoải mái. Đôi lúc ngẫu nhiên hồi tưởng lại cuộc sống trên
núi, nghĩ đến nhiều nhất không ngờ là hình ảnh Tuệ Hân ôn nhu tươi cười, bất quá đôi khi đều là nghiến răng nghiến lợi nhớ tới. Đối với Hưu
Nguyệt, ai làm cho nàng khó chịu, nàng tuyệt đối sẽ khiến người đó sống
không bằng chết! Cố tình làm cho nàng bị một bụng khí, nhưng lại không
thể phát khí với Tuệ Hân. Thật oái oăm!
Chỉ là khi nàng muốn phát khí, thì Tuệ Hân một chút cũng không phản
kháng, hơn nữa lại còn vui vẻ làm sao,ngược lại liền muốn được Hưu
Nguyệt trách phạt,lúc ấy làm cho Hưu Nguyệt một chút cũng đều không có
cảm giác thành tựu gì, chính là cảm thấy thật thất bại.
Hưu Nguyệt tất nhiên không phải lúc nào cũng nương tay, nàng cũng một lần đánh qua Tuệ Hân, đánh đến nổi nữa tháng cũng không xuống giường
được, sau lần đó sư phụ và sư thúc cũng muốn giáo huấn bản thân nàng một trận, mà Tuệ Hân lại thay nàng cầu xin. Hưu Nguyệt lúc đó thực sự kinh
ngạc, dù sao nàng cũng đã chuẩn bị tinh thần nằm ở trên giường một tháng dưỡng thương rồi, vì sư phụ đã nói như thế nào cũng sẽ luôn thực hiện,
nhưng không rõ Tuệ Hân nói với sư phụ những gì lại làm cho nàng thoát
qua một kiếp nạn.
Từ đó về sau Hưu Nguyệt cảm thấy không thể gần Tuệ Hân được, về sau
cũng không đánh Tuệ Hân,thế nhưng sau này lại dần dần không thân thiết
như trước. Mà Tuệ Hân thì vẫn nghĩ rằng Hưu Nguyệt chán ghét nàng, có
thể vì việc nàng bị đánh nên mới không thân thiết, cũng không nghĩ là
chán ghét, tất nhiên chỉ có Hưu Nguyệt mới hiểu rõ, không đơn giản chỉ
là chán ghét, mà còn có mặt khác.
“Sư tỷ, người thực sự không muốn đi, nhưng ta sẽ đi, ta chỉ hy vọng…
sau khi ta trở về có thể nhìn thấy sư tỷ, sư tỷ lần này có thể đừng đi
mà không có lời tự biệt được không?” Nàng biết sư tỷ chán ghét nàng,
nhưng nếu căn cứ vào tình nghĩa đồng môn, muốn đi thì cũng nên nói với
nàng một tiếng, điều đó cũng đâu có quá khó! Lần đó xuống núi, chỉ nói
tạm biệt sư phụ và sư bá, chỉ riêng nàng là không nói, đối với nàng điều này cho tới bây giờ vẫn còn canh cánh trong lòng!
“Thương thế của ngươi còn chưa khỏe, ngươi muốn chết sao…” Hưu Nguyệt nói không được tự nhiên, nàng không phải là quan tâm, chỉ là nàng không muốn lưng mình đeo thêm tội danh, bất quá, nàng dù sao cũng là
người hiền lành mà!
“Nếu không có việc gì xảy ra, tự nhiên sẽ không chết được!” Tuệ Hân
cười, luôn luôn như thế mà ôn nhu, nàng không quá lãnh đạm cũng không
quá nồng nhiệt, là một thục nữ ấm áp, cũng rất biết làm cho người ta
thích. Tuệ Hân là người rất thích hợp để làm vợ, nhất định sẽ được các
trưởng bối yêu thương, tuyệt đối sẽ cùng với mẹ chồng mà hòa nhã, nếu
tìm một người tốt mà lấy thì sẽ tốt hơn nhiều so với việc trở thành Quốc sư. Hưu Nguyệt trong lòng đoán mò.
Tuệ Hân lúc này hiểu được Hưu Nguyệt sư tỷ thực sự không chán ghét
nàng, chỉ là nàng không hiểu lắm cách biểu đạt thiện ý của mình, Tuệ Hân nghĩ như vậy trong lòng cũng thấy dễ chịu hơn.
“Nguyên Mẫn là người không hiền lành, ngươi sẽ bị ngược đãi mà
chết..” Nguyên Mẫn căn bản không phải là nữ nhân đơn giản, dùng người
như thế nào sẽ dùng như thế đó, tuyệt đối sẽ không cho người khác có
thời gian nghỉ ngơi, là loại người chỉ biết nghĩ đến lợi ích của bản
thân, dù người khác có làm đến chết cũng không thương tình. Hơn nữa
thiên hạ bây giờ đang loạn, nếu lấy thân thể ốm yếu này của Tuệ Hân ra
mà giải quyết thì thật không ổn. Nghĩ như vậy, trong lòng Hưu Nguyệt bắt đầu bất an.
Hưu Nguyệt vẫn cho rằng Tuệ Hân là nữ nhân ngốc, nhưng có thể trở
thành người của đạo môn thì nàng không phải là một kẻ ngốc, chỉ là khả
năng của nàng không bằng người tài năng như Hưu Nguyệt.
Tuệ Hân không phải là không biết chống lại những kẻ ức hiếp nàng,
nàng chỉ đối với Hưu Nguyệt không phản kháng mà thôi, Tuệ Hân trong lòng có bao nhiêu tinh tế, chỉ sợ Hưu Nguyệt cũng không biết. Hưu Nguyệt
luôn luôn chủ quan cho rằng Tuệ Hân là người ngốc nghếch, nhưng căn bản
là nàng chỉ một chiều suy nghĩ, còn Tuệ Hân cũng chưa bao giờ giải
thích, vì vậy lại làm cho suy nghĩ của Hưu Nguyệt ngày càng ăn sâu vào
tâm.
“Trở thành Quốc sư, giúp Hoàng thượng làm việc, cũng là chuyện bình
thường!” Tuệ Hân trả lời giống như chịu bất hạnh, Hưu Nguyệt nhìn thấy
lương tâm cũng thấy bất an.
“Ngươi không nên đi…” Hưu Nguyệt cố gắng thuyết phục Tuệ Hân.
“Trong chúng ta, nhất định phải có một người đi, nếu sư tỷ không đi,
thì ta đi” Tuệ Hân quả quyết, làm một dạng ta không xuống địa ngục thì
ai xuống, đây vốn là trách nhiệm của Hưu Nguyệt, cũng không phải trách
nhiệm của nàng.
“Chúng ta đều không đi, các lão đầu cũng không làm được gì chúng ta…” Hưu Nguyệt như trước xúi giục.
“Ta không làm được, sỷ tỷ nếu ngươi không đi, cũng đừng nói như vậy…” Tuệ Hân nói có chút khó xử.
Hưu Nguyệt cảm thấy nói như thế nào cũng đều không được, Tuệ Hân bộ
dạng đã rất kiên định, hơn nữa lần này Tuệ Hân thương tổn không ít
nguyên khí, cũng không có thời gian để điều dưỡng, nếu gặp phải bọn
người kia, chỉ sợ là…
“Được rồi, coi như ta sợ ngươi, ta đi, được chưa?” Hưu Nguyệt vẽ mặt
chán nản nói, sắc mặt cực kỳ khó coi, bản thân mình chỉ sợ nàng đi tìm
cái chết, coi như cứu nàng một lần, vậy là trả hết nợ! Hưu Nguyệt trong
lòng mắng bản thân mình không dưới mười lần, rốt cuộc xen vào việc của
người khác làm gì!
Hưu Nguyệt thỏa hiệp, Tuệ Hân cũng không hề thấy vui vẻ gì, nàng biết nếu kéo sư tỷ vào sư tỷ rất không thích, chỉ sợ lại càng chán ghét
nàng, nhưng nàng biết rõ, nếu không có sư tỷ chỉ sợ nàng sẽ làm không
tốt thì thiên hạ sẽ đại loạn mất, sư tỷ thì khác, sư tỷ nhất định sẽ làm tốt.
Tuệ Hân trong lòng rất muốn, nếu có thể thay sư tỷ gánh vác một phần
trách nhiệm nàng nhất định sẽ làm, nhưng nàng không có tư cách, có nhiều thứ, không phải chỉ dựa vào siêng năng là đủ!
***
“Ngươi biết ta đến nên mới bài cái tiệc lớn như vậy sao?” Nếu mình không đến, thì đúng là bị mất mặt lớn rồi.
“Ngươi tới hay không không quan trọng, dù sao đạo môn nhất định cần
tới một người” Nguyên Mẫn đối với Hưu Nguyệt bất kính, giọng điệu cũng
không thèm để ý, nàng cũng không cho rằng Hưu Nguyệt có thể dễ dàng nghe lời nàng, quan trọng là… Hưu Nguyệt có thể làm được pháp sự…
“Ngươi đối với đạo gia ta thật có lòng tin, tốt lắm, ngươi rốt cuộc muốn ta làm gì?”
“Người được Minh Phượng sẽ được thiên hạ, ngươi giải thích như thế
nào về điều này?” Nguyên Mẫn hỏi, hai ngày nay trong lòng nàng bị đè
nặng thật khó chịu, chứng kiến dấu ấn của Cung Tuế Hàn như vậy, nàng cảm giác muốn điên lên, rất muốn giết nhưng không thể giết được, nàng không đành lòng, cũng vô cùng bất an, trong lòng một phen rối rắm vô cùng khó chịu!
“Ngươi hỏi như thế, phải chăng đã biết người có dấu ấn Minh Phượng là ai? Đừng nói với ta là cái tên ngu ngốc bên cạnh ngươi?” Hưu Nguyệt
kinh ngạc, nàng vẫn cho rằng người có dấu ấn Minh Phượng hẳn là người
không đơn giản, nhưng nữ tử kia cũng rất đơn giản, chẳng lẽ ý thức chưa
được khai thông?
“Ngươi cứ trả lời vấn đề này của ta!” Nguyên Mẫn không thích người
khác gọi Cung Tuế Hàn là người ngu ngốc, nhưng nàng lúc này cũng liền
quên mất bản thân nàng luôn luôn như vậy mà xưng hô. Hơn nữa Cung Tuế
Hàn không phải ngu ngốc, nàng ấy chính là người đơn giản, Nguyên Mẫn
không quên trong lòng biện giải cho Cung Tuế Hàn.
“Tại sao lại là Minh Phượng? Chuyện kể rằng, năm trăm năm trước, có
lời đồn đại ‘Thiên giới Linh thú Phượng Hoàng’ tức là Phượng Hoàng linh
thú đã trốn khỏi thiên giới chuyển thế hạ phàm, đầu thai kiếp người,
thiên hạ lúc đó chính là thời kỳ của Nữ Đế. Mà Phượng Hoàng khi chưa
trốn khỏi thiên giới bấy giờ chỉ là ảo ảnh, vẫn chỉ là một ‘bóng hình’
núp bên trong Phượng Hoàng, nói dễ hiểu hơn là bên trong Phượng Hoàng có hai ý thức, một là hiện thân của Phượng Hoàng, còn lại là là ‘bóng
hình’, ‘bóng hình’ ấy tự lấy tên là ‘Minh’ ngụ ý chính là ám chỉ không
thể lộ ra thân ra ngoài ánh sáng. Bởi vì nếu Phượng Hoàng để lộ ra linh
lực lớn thì Thiên giới có thể khắc chế được nàng, lúc bấy giờ ở Thiên
giới chỉ có trảm đao củaThiên đế mới diệt được Phượng, mà linh lực ở
trong ‘bóng hình’ đột nhiên có một ngày mở ra linh trí, ý thức được mình là ai thì bắt đầu trở nên bất mãn bản thân mình từng bước bị theo sát
và sống bên trong vật thể Phượng Hoàng, vì vậy ‘bóng hình’ bên trong ý
thực được mình phải trốn ra. Cho nên ‘bóng hình’ đã lợi dụng yến tiệc,
thừa lúc Thiên đế say, ‘bóng hình’ thừa cơ trộm trảm đao của Thiên đế,
đem thân mình bổ ra, sau đó thoát đi nhân gian.Hình bóng đó cũng là
Phượng, nhưng tự xưng là Minh Phượng. Minh Phượng vì muốn tăng lớn linh
lực của mình, đã hút lấy linh khí của các yêu vật khác, hành động này
lại một phen làm loạn sự cân bằng của yêu giới. Trước lúc chuyển sang
kiếp khác, phần còn lại bị bổ đôi của Minh Phượng là Phượng đã dùm trảm
đao để tập nã Minh Phượng, Minh Phượng tất nhiên linh lực không thể cao
hơn so với Phượng, liền bị chặt một đao, lúc này vô tình lại có phàm
nhân đi qua, Minh Phượng liền trốn vào cơ thể con người, thứ nhất là
dưỡng thương tiếp thần, thứ hai là để trốn tránh bị giết, vì vậy liền
trãi qua mười tám đời người, vốn cả đời này cũng muốn lưu truyền như
vậy, không những ngày một mạnh lên mà cũng không thể bị chém giết. Thế
nhưng sau đó Minh Phượng lại một lần nữa bị giết bởi đao Phượng, bị chém giết đến hồn phi phách tán, làm cho nhân gian một quen rối loạn. Người
cầm đao Phượng này họ Đoạn, là nữ nhân, lúc ấy hai mươi tuổi, trên người mang lục giáp…. Điều lạ là Tiền triều khai quốc, Hoàng đế xưng là Minh, sau đó đặt niên hiệu là Hạo Thiên. Còn Đoạn thị sinh hạ nữ nhân, đặt
tên là Đoạn Phi Hoàng, hai người tranh đoạt thiên hạ, cuối cùng Minh
thắng. Đoạn liền trốn chạy, tuy rằng chính sử ghi chép lại, nói đến Đoạn gia đều chết hết. Nhưng sau đó lại ở ngoài vùng xây dựng đất nước,
trong ‘Giang hồ chí’ cũng bắt đầu ghi lại về Minh Phượng gia tộc. Mà
Minh Phượng gia tộc từ khi có ghi lại đến bây giờ cũng đã bốn trăm năm…” Hưu Nguyệt cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nàng uống ngụm trà, ở hoàng
gia quả nhiên cái nào cũng đều nhất đẳng!
“Đây là truyền thuyết hay là sự thật?” Nguyên Mãn hỏi, nếu là sự
thật, thì đây chính là chuyện của Thiên giới, bản thân mình cũng không
thể ước chừng, nhưng từ đầu nàng hoàn toàn không tin có chuyện như vậy,
nàng có biết thì cũng chỉ nghĩ đó là truyền thuyết “Hạo Thiên chuyển
sang kiếp khác chẳng phải là Minh Diệp sao? Hơn nữa nếu là Minh Diệp thì sao? Nhưng Minh Diệp đã chết, nhân gian cũng không thể nói được điều
gì…” Nguyên Mẫn thực sự vẫn cho rằng điều này cũng thật là mơ hồ, có quá nhiều chuyện rắc rối mà nàng chưa hiểu!
“Không…Nếu Minh Diệp là chuyển kiếp của Hạo Thiên, thì Minh Phượng
chính là Đoạn Lâu Phượng, một mặt nào đó nhất định liền thức tỉnh, thêm
nữa Minh Phượng dù có bị tổn thương cũng sẽ theo cừu hận mà bị đuổi
giết! Cho nên ta đoán là ngươi, ngươi chính là chuyển kiếp của Hạo
Thiên, còn Cung Tuế Hàn chính là chuyển kiếp của Minh Phượng, nhưng
ngươi bây giờ cũng không phải không biết rằng đối thủ của mình Minh
Phượng là ai, ngươi là chuyển sang kiếp khác, chỉ chừa lại ba phần
nguyên thần, nhưng Minh Phượng dù có ngủ say thì cũng không hề ảnh hưởng đến sự gia tăng linh lực của y, mà ngươi nghĩ xem, Đoạn gia gia chủ
không sống quá ba mươi tuổi là vì cái gì? Cũng là vì hấp thụ nguyên
thần, ở trong người của ai thời gian dài chính là hút rất nhiều linh lực của người đó!” Hưu Nguyệt nói, bất quá Nguyên Mẫn là người nhạy cảm như vậy, nếu có ba phần nguyên thần của kiếp trước đi nữa thì vẫn không
đánh lại bảy phần bản tính của Nguyên Mẫn hiện tại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT