"Cung Tuế Hàn, hôm nay ta tuyệt đối không dẫn ngươi xuất cung."
Tình cảnh lần trước vẫn lởn vởn trước mắt, Lâm Trọng Văn nghĩ đến cũng thấy
lồng ngực khó chịu, hắn sợ cứ thế này thì hắn tuyệt đối sẽ mắc hội chứng kinh hãi đám đông.
"Lâm đại ca..." Kiểu tâng bốc năn nỉ với cái
vẻ cún con của Cung Tuế Hàn bắt đầu, phải biết bình thường Cung Tuế Hàn
chỉ là gọi tên của Lâm Trọng Văn, biểu tình nịnh hót muốn nhiều cỡ nào
thì được cỡ đấy.
Lâm Trọng Văn cảm thấy lông cũng dựng đứng cả
lên rồi, mẹ ơi, Cung Tuế Hàn cái con cún con này, vì xuất cung mà không
từ thủ đoạn nào.
Lâm Trọng Văn vô cùng nghiêm trọng đưa ra một
tổng kết cho Cung Tuế Hàn, đảm bé hãi sự, thích bon chen đám đông, thích của hời cỏn con, nói nhiều, không tiết khí... Tóm lại khuyết điểm nhiều đến mức đếm không hết, những kẻ ở cạnh hắn trước giờ đều là ưu nhiều
hơn khuyết, nhưng Cung Tuế Hàn rõ ràng là khuyết điểm nhiều gấp vài lần
ưu điểm, rõ ràng không cân đối.
...
Lâm Trọng Văn không
nghĩ thông được là, mỗi lần đấu với Cung Tuế Hàn, tại sao đều là hắn
thua chứ? Ân, nhất định là chỉ số bám như đỉa đói của Cung Tuế Hàn quá
cao rồi, Lâm Trọng Văn tìm lý do để bào chữa cho mình. Kì thật bằng
không, Lâm Trọng Văn đối với Cung Tuế Hàn luôn không tự chủ mà mềm lòng, không thì dựa vào cấp độ của Cung Tuế Hàn, thật tình là không đáng kể.
Nhưng, Lâm Trọng Văn nói gì thì nói cũng không theo Cung Tuế Hàn ra
ngoài rồi, cứ để hắn tự mình đi, tu thư tuy rằng nhàm chán vô vị, nhưng
so với việc chen chúc trong đám đông còn tốt hơn nhiều a.
Cung
Tuế Hàn một mình ở bên đường hưởng thụ màn thầu, ân, màn thầu của kinh
thành lớn hơn so với ở nhà, ở nhà phải ăn năm cái, gơờ ăn bốn cái cũng
no rồi. Nhưng mà, giá lại cao gấp đôi, tính ra thì, vẫn là lỗ vốn, trong lòng cảm thấy bất bình, nhưng cũng không cách nào khác, ai bảo phí tiêu dùng ở kinh thành cao hơn so với mức ở nhà chứ. Nhưng, hiện tại nàng có tiền, một tháng lấy năm mươi lượng, đủ ăn màn thầu đến đã cũng có thể
dư lại bốn mươi lăm lượng. Nhưng mà nhắc đến thì, Trương viên ngoại hình như vẫn thiếu mình một ngàn lượng tiền thưởng, nếu lấy được một ngàn
lượng, nên làm gì tốt nhỉ? Cơ mà một ngàn lượng là bao nhiêu nhỉ? Đầu óc Cung Tuế Hàn mê mẩn, thật tình vẫn không biết, khái niệm của một ngàn
lượng là bao nhiêu, lấy tay ra đếm một hồi, vẫn tính không hiểu, chỉ là
trong đầu lóe ra vô số màn thầu và gạo, nhắm nghiền mắt bắt đầu cười,
thật nhiều a!
Vị đại gia bê cạnh bị nàng cười dọa rồi, vừa nãy vẫn còn là người bình thường, sao tự dưng lại phát khùng thế?
"Mau nhìn, kia chẳng phải Vân Hi sao? Không hổ là kinh thành đệ nhất mĩ nữ, quả nhiên danh bất hư truyền..."
Mọi người đều quay sang hướng nam nhân trung niên kia chỉ, ai mà không muốn biết kinh thành đệ nhất mĩ nữ, cổ của Cung Tuế Hàn cũng kéo rất dài ra, bị che rồi, nhìn không rõ. Cung Tuế Hàn vội vàng chen về phía trước.
"Ân, thân ảnh xem ra cũng được, nhưng cái eo lại ốm như dây thừng thế kia,
quá ốm cũng không tốt, nhưng nếu quay đầu lại thì tốt rồi!"
Cung Tuế Hàn vẫn không quên bình luận một phen, nàng chắc là không xinh đẹp
hơn Hoàng thượng, chỉ thân ảnh cũng không bằng Hoàng thượng rồi.
"Hứ, ngươi thì biết gì, người ta như thế gọi là liễu yếu đào tơ!" Có người bất mãn nói.
"Đúng đấy..." Không ít kẻ phụ họa theo, xem ra kinh thành đệ nhất mĩ nữ này có không ít kẻ ủng hộ.
Kì thật Cung Tuế Hàn không phát hiện bản thân lập lại tiêu chuẩn, eo của
Nguyên Mẫn, cũng không hơn dây thừng trong mắt nàng bao nhiêu, với cả eo của chính nàng cũng thế.
Nói cách khác, nếu như eo của Nguyên Mẫn và nàng ở trên người kẻ khác, trong mắt nàng chính là ốm như dây thừng.
Ngay lúc này, Vân Hi tựa hồ nghe thấy bèn xoay người lại, nhãn thần hướng
ngay với Cung Tuế Hàn. Cung Tuế Hàn, vừa nói xấu người khác, có chút
chột dạ nên vội vàng cúi đầu xuống, nhưng lại nhớ ra nàng ở xa thế chắc
không nghe thấy, nên can đảm ngẩn đầu, nhìn thẳng nữ tử.
Vừa
xem, đã ngẩn ngơ rồi, thật sự rất đẹp, không kém Hoàng thượng là bao,
xem ra mĩ nữ kinh thành thật nhiều a! Đợi đã! Cung Tuế Hàn cảm thấy có
chút quen thuộc, rốt cuộc ở đâu gặp qua nhỉ?
Phụ hoàng lẽ ra không thể nào một chút cũng không biết mới đúng, nhưng nếu biết, tại sao lại để những thế lực này lên mặt.
Nguyên Mẫn cảm thấy lần này không giống, ba năm nay, vụ án nghịch mưu đầu năm, nàng cũng không có cảm giác như thế, phi thường bất an.
Nguyên
Mẫn, trong ánh mắt sâu xa có nét u tối không tả được, vừa từ lúc Diệp
Dân đi, nàng đã như thế suốt, thần sắc ngưng trọng. Diệp Dân vừa tra ra, trong danh sách vừa nhận được, phần đông là Tiến sĩ của Tân Tịnh năm
ba, tại sao là Tân Tịnh năm ba.
Tân Tịnh năm ba rốt cuộc xảy ra
chuyện gì? Tân Tịnh năm ba ta vẫn còn chưa ra đời, mà những kẻ này tại
sao có thể trà trộn vào đấy, phụ hoàng thật sự hào bất tri tình sao? Vô
số nghi vấn tràn ngập trong đầu.
Nguyên Mẫn tường tận lật xem
trong số không ít thủ trát của Nguyên Cương lưu lại. Sau khi phụ hoàng
băng hà, nàng chỉ qua loa dọn dẹp đôi chút, sau đó vì quá bận rộn, nên
cũng quên rồi.
Nguyên Cương có thói quen viết tùy bút, thông
thường Đế vương căn bản không viết thủ trát, nhất cử nhất động của Đế
vương cũng đều có Nội thị quan ghi chép, với cả chỉ có một số thư sinh
mới có thói quen này, mà thủ trác của Đế vương nếu lọt vào tay một vài
nhân sĩ, hậu quả thật không tưởng tượng nổi.
Từ trong thủ trác,
không khó, phát hiện, nội dung của thủ trác, phía trước và sau phong
cách hoàn toàn bất đồng, bắt đầu là ôn hòa pha lẫn chút văn thái, sau là cương lệ và trực bạch, nội dung những việc lặt vặt phía trước, trông
như nhật kí của những thư sinh thông thường, nhưng mặt sau viết một vài
tổng kết của bản thân về Đế vương tương thuật, chứa đựng đầy mùi máu
tanh. Đây giống như là quá trình trưởng thành của một Đế vương.
Hoặc có thể phụ hoàng vốn dĩ là một người ôn hòa, nhưng nàng thật tình không có cách nào đem phụ hoàng mà nàng gặp qua kết hợp với một người ôn hòa
cả. Không có ai, trời sinh là một Đế vương tốt.
Nhưng, việc mà
Nguyên Mẫn cảm thấy hiếu kì là, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có thể
khiến một người có tính cách ôn hòa, biến đổi hoàn toàn.
Nhưng
không tìm được thứ mà Nguyên Mẫn muốn, vì giữa Tân Tịnh nguyên niên đến
Tân Tịnh năm năm, toàn bộ mọi việc đều chỉ được sơ lược, rất ít có thêm
chút bút tích gì.
Khiến Nguyên Mẫn tìm không ra trọng điểm, tựa hồ như năm năm này những việc xảy ra đặc biệt ít.
Hoặc là... hoặc là... rất nhiều việc căn bản không qua tay phụ hoàng, Nguyên Mẫn đưa ra một suy đoán to gan, nhưng khả năng này không lớn, chưa kể
đến việc ai có thể thay hắn xử lý?
Thêm nữa phụ hoàng không phải
một kẻ ngu xuẩn, cho dù tính cách lúc đó có ôn hòa đến mấy, cũng không
thể nào để việc lớn như thế cho kẻ khác thay thế. Tuy rằng Nguyên Mẫn
biết suy đoán này khả năng không lớn, nhưng sâu thẳm trong lòng vẫn còn
đôi chút hồ nghi.
Nguyên Mẫn, có thể trong thời gian ngắn như
thế, năng lực chính trị phát triển nhanh chóng, có một điểm, chính là
trực giác chính trị của nàng rất chuẩn. Mà lần suy đoán này, chính là
dựa vào trực giác.
Cứ nghĩ thế, trong lòng Nguyên Mẫn lại đầy vướng mắc.
Những năm đầu của Tân Tịnh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nguyên Mẫn là một hành động phái, lập tức phái người tìm Tiêu Thường đến, Tiêu Thường ở quan trường bấy nhiêu năm nay, đối với động tĩnh của triều
đình vô cùng mẫn cảm, có thể sẽ biết được chuyện gì.
Tiêu Thường
quả nhiên không đến nửa khắc đã đến rồi, sáng sớm, hắn đã phát giác, tuy rằng sắc mặt Hoàng thượng có vẻ bình thường, rất khó nhìn ra có gì bất
đồng, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không giống.
Diệp Dân đột nhiên tìm ta giúp đỡ, ta cũng có chút thụ sủng nhược kinh.
Phải biết rằng, Diệp Dân nọ, lúc cầu người không nhiều, nhưng cũng khiến hắn lưu tâm chút ít, hôm nay thấy Hoàng thượng cảm thấy Hoàng thượng cho
hắn cảm giác không ổn. Cứ thế, trong lòng rối tung, quả nhiên có chuyện
xảy ra.
Tiêu Thường quả nhiên là một tên đầu cơ cao thủ, dựa vào khứu giác chính trị phi thường mạnh.
Nguyên Mẫn, đôi lúc cũng tham khảo ý, đây chính là một trong những nguyên nhân để nàng luôn thăng quan cho hắn.
"Hoàng thượng có gì phân phó thần?"
Tiêu Thường cung kính nói đến, để Hoàng thượng làm việc, phải tìm thêm nhiều việc nữa mà làm, Hoàng thượng có việc mới đến phiên ngươi làm, nếu
không Hoàng thượng không tìm ngươi làm, chẳng bao lâu sẽ đem ngươi quên
bãng đi, ngươi sẽ thất sủng thôi.
Đây là một tổng kết của Tiêu
Thường trong số những cách làm quan. Rất hữu ích để áp dụng vào quan
trường, không kể là đối với Hoàng thượng hay đối với thượng cấp.
"Không có gì quan trọng, trẫm muốn hỏi vài việc."
Nguyên Mẫn thờ ơ nói, đưa ngón tay xinh đẹp, tùy ý đùa nghịch, vô cùng giống
như hành động của một thiếu nữ mĩ lệ, đang giải khuây khoản thời gian
nhàm chán.
Càng có biểu tình có vẻ như rất vô hại, Tiêu Thường
càng bối rối, điều đó cho thấy, tâm ý Hoàng thượng càng khó đoán, hắn
lại thêm phần hoang mang cẩn trọng.
"Hoàng thượng cứ hỏi, thần tuy rằng học thức nông cạn, nhưng phàm biết được, thần nhất định ti hào bất lưu."
Tiêu Thường không quên khiêm tốn nói.
Nguyên Mẫn đối với bộ dạng vạn phần cẩn thận của hắn có phần xem thường, trực
tiếp nói, "Ngươi có biết, khoa cử của Tân Tịnh năm ba, do ai phụ trách?
Hơn nữa năm năm trước có phát sinh sự kiện gì bất thường không?"
Sao lại là khoa cử, đến mức, vì khoa cử lần này, đầu óc ta đã choáng váng
một trận, hi vọng đừng xảy ra chuyện gì nữa, nhưng mà, Tân Tịnh năm ba,
cũng đã qua hai mươi năm, ta lúc đó cũng chỉ là tên quan Thất phẩm, vừa
vào quan trường không bao lâu.
"Ân, thần còn nhớ, là Thái phó
đương thời - Dương Hòa. Bất thường mà Hoàng thượng nói là chỉ loại nào?" Bất thường mà Hoàng thượng nói là khái niệm gì nhỉ?
"Dương Hòa?" Ngón tay Nguyên Mẫn dừng lại một lúc, nhưng lại tiếp tục động tác lúc
nãy, "Điều trẫm hỏi là, trong triều đình có gì dị thường không?"
Tiêu Thường ngẩng đầu, cái này thì hắn không biết, "Đương thời thần bất quá chỉ là Thất phẩm tiểu quan."
Trong mắt mang hàm ý là căn bản không có tư cách tiếp cận trung tâm quyền lực. "Nhưng, nhân gian thật có một việc bất thường."
Lúc đó ai cũng xem đó như lời nói vô căn cứ, nhưng hiện giờ xem lại cũng rất chuẩn.
"Việc gì?"
"Lúc đó nhân gian từng có truyền ngôn, nguyên văn thì nhớ không rõ rồi, đại ý là sẽ xuất hiện nữ hoàng đế, nhưng hiện tại xem lại, Hoàng thượng quả
nhiên là thiên mệnh sở quy."
Tiêu Thường không quên tâng bốc Nguyên Mẫn một chút.
"Nga? Có chuyện này?"
Lực chú ý của Nguyên Mẫn tập trung lên việc này, nàng cảm thấy việc này có thể hữu dụng.
"Thiên chân vạn xác! Thần không dám lừa gạt Hoàng thượng! Vẫn còn một chút..."
Hoàng thượng tựa hồ rất có hứng thú, Tiêu Thường bèn mạnh dạn nói thêm vài cái nhân gian kỳ sự, nhưng càng nói càng xa.
Nguyên Mẫn vội vàng cắt ngang hắn, để hắn đi về.
Xem ra lại phải quay lại với Dương Hòa rồi, cái phái bảo thủ đó, chủ lực của phe phản đối việc lập vị năm xưa.
Sự tình càng ngày càng phức tạp rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT