"Hoàng thượng, Diệp Thị lang cầu kiến."

"Truyền." Cuối cùng cũng về rồi, e là có chuyện xảy ra, Nguyên Mẫn có khứu giác rất nhạy về chính trị.

"Thần tham kiến ngô hoàng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!" Diệp Dân hành lễ.

Không khó để nhận ra, hắn hẳn là long dong mệt mỏi về đây, thường phục vẫn chưa thay, đã đến thẳng hoàng cung.

"Đứng dậy nói!" Rốt cuộc có chuyện quan trọng gì, phải vội vàng đến thế.

Diệp Dân đứng lên, Nguyên Mẫn mới phát hiện, trong mắt Diệp Dân gân đỏ nổi cả lên, vẻ vô cùng mệt mỏi, muốn che giấu cũng không ươợc.

"Vì chuyện gì mà nán lại thời gian dài như thế?" Nguyên Mẫn không cho hắn thời gian nghỉ ngơi đã hỏi, trong lòng nàng có chút bất an, đã lâu, nàng không có cảm giác này rồi!

"Thần lần này đi Tuyên Hòa huyện, thật khiến thần bất ngờ ngoài ý muốn, một Tuyên Hòa huyện cỏn con, mà lại không ít quan viên triều đình qua lại, mà những quan viên này cũng không muốn kẻ khác biết họ là mệnh quan triều đình, đều dùng tên giả hoặc cải trang trú ở Tuyên Hòa huyện. Thần cảm thấy có kì quái, nên thử điều tra sâu vào, nhưng không tra được gì. Thần mới phát giác tính nghiêm trọng của việc này, nên đã lập tức hồi kinh, thỉnh chỉ thị từ Hoàng thượng." Diệp Dân cẩn trọng nói.

Không thỉnh thị, giả như có bất trắc, chính là lạm dụng chức quyền, dù sao Hoàng thượng cũng chưa hề trao quyền, Diệp Dân quả nhiên có khác, suy nghĩ thấu đáo mọi mặt. Nếu là kẻ khác, e là sẽ vì tham công, tự tiện hành động, dù cho tra ra được gì đi nữa, Hoàng thượng trước mắt có thưởng, thì ngày sau Hoàng thượng cũng không tha những kẻ tự tiện lạm quyền như thế, làm việc cạnh Hoàng đế, quan trọng nhất là phải biết có chừng có mực.

Mặc dù quả thật không tra ra gì, nhưng tuyệt đối không đơn giản như vẻ ngoài, có khả năng phải điều tra từ trên.

"Có danh sách của những quan viên đó không? Nguyên Mẫn mặt không chút biểu tình hỏi, trong lòng lại có dao động, sự tình không sợ xấu đến mức nào, sợ nhất là vô đáy.

"Có vài người, nhưng thần hoài nghi chỉ mới là một góc của tảng băng." Mà, Tuyên Hòa huyện, gặp phải một tên nam nhân, nam nhân không có điểm nào khả nghi, mà là... Diệp Dâ không biết phải bản thân đã nghĩ quá hay chăng.

Nguyên Mẫn đi đến trước bàn, thình lình mở bản đồ ra, Tuyên Hà huyện vì sao lại thần bí như thế? Tuyên Hòa huyện nằm ở Tây Bắc bộ của lãnh thổ Đại Dĩnh, Bắc giáp trọng điểm quân sự Tuyên Cẩm thành, Tây, cách Tây Trung thành ra chính là dãy núi lớn nhất của Đại Dĩnh - Liên Sơn, vượt qua Liên Sơn là nước láng giềng Tây Mạch. Đông có Tuần Hà, là phụ lưu của Dĩnh Hà, phải biết hạ lưu của Dĩnh Hà nơi tập trung rất nhiều phú nhiêu của cảnh nội Đại Dĩnh, là trùng hợp hay có nguyên do khác? Theo các nhìn của Nguyên Mẫn, trên thế gian này làm gì có nhiều việc trùng hợp thế! Xem ra tổ tiên chỉ chú ý đến Tây Trung thành và Tuyên Cẩm thành, không để ý đến Tuyên Hòa huyện bé như đầu đạn, Tuyên Hòa huyện này xem ra cũng là mấu chốt. Và hữu tâm nhân sĩ nhắm lâu rồi, Nguyên Mẫn chỉ trên bản đồ cho Diệp Dân xem, Diệp Dân vừa xem, lập tức hiểu ý, thì ra là thế, nếu đúng như vậy, xem ra khí thế sôi sục, không thể khinh thường.

Hoàng thượng quả nhiên thấu đáo, nhanh như vậy đã tìm được đầu mối, Diệp Dân bội phục.

"Hoàng thượng dự tính như thế nào?" Diệp Dân hỏi, có lẽ hắn ngay từ đầu đã không quá phục vị Hoàng đế thậm chỉ còn nhỏ hơn muội muội nhà mình vài tháng, nhưng tiếp xúc lâu rồi, mới phát hiện, Nguyên Mẫn, tuyệt đối không thể dùng tuổi tác để đánh giá. Ngay tại đêm nhận mệnh Trung thư xá nhân đàm thâu đêm, là biết nàng có thể làm một Hoàng đế tốt. Nàng là một con chim ưng non sắp tung cánh bay cao.

Bản thân cũng không phải một kẻ bảo thủ, không quan tâm tới giới tính của Hoàng đế này, hắn xem trọng việc có tâm hoài thiên hạ hay không hơn, mà nàng đã cho hắn hứa hẹn. Lời hứa của thiên tử, nặng như thái sơn.

"Ngươi đem danh sách chuẩn bị cho ta, đem tất cả tình hình của những kẻ này, từ đầu đến cuối đều xới hết ra." Nàng chính là không tin không thể tra ra gì. Nàng tin rằng tất cả mọi việc trên đời đều để lại vết tích, nếu đã tìm được phần đầu, thì chắc chắn tìm được đến phần đuôi.

Nhưng có điểm khó khăn, không được dùng đến Hình bộ, càng ít kẻ biết càng tốt, ai biết được những kẻ này liệu có phải trà trộn vào đó. Chỉ có thể âm thầm làm, khiến mọi việc tăng thêm độ khó.

"Quá trình điều tra sẽ có rất nhiều cản trở, có cần thêm trợ thủ không?" Nguyên Mẫn hỏi Diệp Dân, hiện tại hắn làm quan cũng chưa lâu, căn cơ không sâu, rất nhiều việc, nếu bắt tay làm sẽ không dễ lắm. Với cả những kẻ đỏ mắt cũng không ít, e rằng sẽ cho hắn không ít cản trở.

"Nếu như cần dùng, ta sẽ thỉnh ân sư giúp đỡ." Đây chính là Diệp Dân, tuy rằng không thích những kẻ lợi dụng như Tiêu Thường, nhưng lúc cần mềm mỏng thì nên mềm mỏng, đây là ngạo khí mà rất nhiều thư sinh cũng không thể so sánh được.

Tên Tiêu Thường này là một kẻ lợi dụng, nhưng đối với Nguyên Mẫn, những năm nay cũng có thể xem là tận tâm tận lực. Đối với tên Trung thư thị lang Diệp Dân được Hoàng thượng xem trọng này, tuy rằng là môn sinh của hắn, nhưng hắn biết rõ, căn bản không cùng loại người như mình. Thư sinh thường có chút ngạo khí và thanh cao, nhưng cái mà Diệp Dân lại khiến người khác cảm thấy là thân thiết, tuy vậy trong xương tủy là một người thanh minh, may là không giống Nhiếp Minh Cơ ở điểm vô tình. Thế nên quan hệ hai người cũng không phải phi thường tốt, nhưng cũng có thể cho qua.

Nếu như Diệp Dân chủ động cầu Tiêu Thường trợ giúp, Tiêu Thường ắt hẳn là không cự tuyệt, một tên hậu sinh được Hoàng thượng xem trọng, bản thân thế nào cũng được chú ý một ít, đây là thuận theo ý Hoàng thượng. Tiêu Thường rất rõ, tất cả đều lấy ý Hoàng thượng làm chủ. Đối với việc Tiêu Thường có thể đoán được vài phần tâ ý, Nguyên Mẫn thật ra cũng bằng lòng, chẳng hạn có vài việc, bản thân lộ diện thì không tốt, cần những kẻ như Tiêu Thường đến làm. Quan trọng là, Tiêu Thường biết chừng mực, Nguyên Mẫn yên tâm.

"Vậy cứ thế mà làm đi!" Tìm Tiêu Thường, nàng rất yên tâm, "Ngươi trước tiên về nghỉ ngơi, chỉ có tinh thần thoải mái, mới có thể làm tốt việc." Sự tình sợ là không kết thúc nhanh như thế, Nguyên Mẫn cảm thấy mơ hồ bất an.

"Tạ Hoàng thượng quan tâm! Thần cáo lui!" Diệp Dân chắc chắn rất mệt, nhưng việc này vô cùng cấp bách, nên không thể nghỉ ngơi.

Cung Tuế Hàn là điển hình của vết sẹo lành thì quên đau.

Nguyên Mẫn thấy nàng trên người bị thương, nên tha cho nàng nửa tháng giả dưỡng thương. Nhưng, loại thảo dân như Cung Tuế Hàn, chẳng có chút ưu điểm gì, chỉ có sức sống đặc biệt dồi dào, như những loại cỏ dại, khả năng phục hồi rất tốt, mười ngày, vết thương đã khỏi hơn nửa. Cung Tuế Hàn là kẻ không bao giờ chịu ngồi yên, nên cứ bám lấy Lâm Trọng Văn đưa nàng xuất cung, trời mới biết, Cung Tuế Hàn nhớ đám đông biết mấy.

Lâm Trọng Văn trước đó vì việc của Cung Tuế Hàn mà lận đận không ít, cảm thấy cũng rất mệt, nên xin nghỉ vài hôm, theo Cung Tuế Hàn chạy lung tung ngoài cung. Lúc này Lâm Trọng Văn vô cùng hối hận vì ra ngoài theo Cung Tuế Hàn, kinh thành vốn rất đông người, nếu có chuyện gì náo nhiệt, đường ắt sẽ bị tắc nghẽn, bình thường thấy tình trạng như vậy, hắn nhất định sẽ đi đường vòng, hắn thật tình không thích nơi đông người.

Cung Tuế Hàn chỗ nào nhiều người, là lại chui ngay vào chỗ đấy, ngăn cũng ngăn không được. Hắn tự chui vào đã đành, lại còn kéo theo ta, còn chưa đủ, ta đang đi theo hắn, đứng chen chúc nhau tại nơi chỉ vừa đủ dể đặt đôi chân trên mặt đất, trước mặt là biển người, sau lưng cũng là biển người, lần đầu tiên, hắn cảm thấy người ở kinh thành nhiều đến không tưởng tượng nổi, hắn đang suy nghĩ, có nên kiến nghị với Hoàng thượng, đem những người trong kinh thành dời bớt đi, để làm dịu giao thông. Chính tại lúc hắn đang trầm tư một hồi, mới phát hiện, người đâu? Cung Tuế Hàn ngươi đâu rồi? Căn bản không thấy người, nhưng, vẫn may là, hắn vẫn đang nắm lấy tay ta, bằng không thế nào cũng sẽ lạc mất. Hắn cảm thấy tay mình có chút ấm áp, là nhiệt lượng từ tay Cung Tuế Hàn truyền ra, cảm thấy vô cùng ấm áp, lần đầu có người nắm lấy tay ta, sợ ta đi lạc mất, hắn cảm thấy trong lòng nóng lên, có loại cảm giác khác thường.

Nhưng Cung Tuế Hàn, không cho hắn thêm chút thời gian cảm động, Cung Tuế Hàn kéo hắn liều mạng luồn lách trong đám đông tiến về phía trước, mỗi bước tiến lên, lại khiến tim Lâm Trọng Văn run cả lên, ây da! Rốt cuộc phía trước làm gì, hắn cảm thấy như sắp bị đám đông ép dẹp rồi, quả thật so với tu xong mười quyển sách còn khó hơn. Hắn lau trán, toàn à mồ hôi, luôn phong độ thanh tao như hắn, chưa từng chật vật như thế bao giờ, kì lạ là trong lòng không hề mảy may có chút oán trách.

Trái lại, Cung Tuế Hàn lại như cá gặp nước, vẻ mặt thư giãn, xem ra kinh nghiệm dày dạn rồi. Nếu không, chẳng mất bao lâu đã bị nàng chen đến đằng trước, Cung Tuế Hàn đầy vẻ đắc ý, thuần thục lấy túi đựng gạo từ tay áo ra, mở túi, xem từng hạt từng hạt gạo vào túi, nụ cười của Cung Tuế Hàn càng lúc càng rạng rỡ hơn, hôm nay, nhất định có thể lĩnh được ba cân gạo, Cung Tuế Hàn dự tính chưa hề sai qua. Xem ra, người kinh thành thật giàu có. Trương viên ngoại nhiều lắm cũng chỉ phát qua ba cân gạo, chính là hôm lập vị, bình thường phát nửa cân. Về mặt này, trí nhớ của Cung Tuế Hàn đặc biệt tốt.

Cung Tuế Hàn nhanh chóng thặt chặt miệng túi, động tác vô cùng lưu loát, sau đó lui ra ngoài, đem Lâm Trọng Văn đẩy lên trước, nhét một túi đựng cho Lâm Trọng Văn.

Lâm Trọng Văn vẫn chưa kịp phản ứng, cái này để làm gì? Đợi khi hắn phản ứng xong, trên mặt hắn phủ đầy tia âm u! Thật là... quá... quá... quá mất mặt rồi, hắn cả nằm mơ cũng không nghĩ đến, đường đường là một Tam phẩm Ngự sử Trung thừa mà lại có ngày, hiển nhiên cùng một đám, à không là một đám lớn, tiểu dân chợ phố, tranh nhau lĩnh gạo miễn phí, hắn phát gạo thì đúng hơn, hắn đứng sững sờ như tượng ở đó nửa ngày bất động!

Cung Tuế Hàn bèn thúc giục hắn, kì quái thật, Lâm Trọng Văn là một người thông minh, sao lại ngẩn người ra thế, lúc này động tác đương nhiên phải càng nhanh càng tốt, chỉ có kẻ ngốc mới ngẩn ra thế này!

Chưa xong, người phát gạo cũng bực mình thúc giục hắn: "Ngươi rốt cuộc có lĩnh hay không a, không lĩnh thì mau chóng đi a, không thấy phía sau còn rất nhiều người đang chờ sao!"

Lâm Trọng Văn bị thúc đến không chịu nổi, lúc này, run rẩy mở túi ra, mắt nhìn quanh bốn phía hồi lâu, may la không có người quen!

Nhìn thấy gạo đổ vào túi của Lâm Trọng Văn, Cung Tuế Hàn cảm thấy ngày này thật quá hạnh phúc rồi, lâu rồi chưa lĩnh gạo sảng khoái như thế.

Còn Lâm Trọng Văn, từ sau lúc lĩnh gạo, trong tâm tư lơ lễnh, mắt nhìn lung tung xung quanh, cứ như đang làm trộm, hôm nay đối với Lâm Trọng Văn mà nói, tuyệt đối là một hồi ức u ám.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play