CHƯƠNG 36: EXTRA 3

Extra 3 —— Tương lai, vì ta mà tới (1)

【Hệ thống】: Phong Vân online tiến hành bảo trì server vào lúc 10 giờ.

【Thông Báo】: Bảo trì toàn bộ địa đồ từ 1 đến 5, chính thức mở địa đồ 6.

『Đội ngũ』 【Bếu ca ca là bạn thân của phụ nữ】:

Hả, sao ba ngày lại có đến hai lần bảo trì thế này, cuối tuần này là lần mấy thứ mấy rồi, sao cứ nhằm ngày nghỉ vậy?!

『Đội ngũ』 【Không rời không xa】:

Mập mạp, em nên cảm thấy đủ, ít nhất địa đồ 6 đã mở, em xem mấy game ra cùng thời Phong Vân phần lớn đều đã đóng cửa rồi đó!

『Đội ngũ』 【Bốn năm sáu tám ta là bảy】:

Tớ có chuyện muốn công bố!!!

『Đội ngũ』 【Bếu ca ca là bạn thân của phụ nữ】:

Sao vậy, quán mì đóng cửa à?! Hay là cậu bị BOSS đá?

『Đội ngũ』 【Bỉm Pampers】:

Tớ biết rồi, là mì giờ cũng lẫn Viagra Uốn éo.

『Đội ngũ』 【Quỷ Kiến Sầu】:

Pamper, sao hyung có thể liên tưởng hai thứ này với nhau?

『Đội ngũ』 【Bỉm Pampers】:

Em nhìn cái dấu chấm than kia đi, không thấy giống lúc mì dính Viagra xong thì đứng thẳng sao. Thông minh

『Đội ngũ』 【Bếu ca ca là bạn thân của phụ nữ】:



『Đội ngũ』 【Bốn năm sáu tám ta là bảy】:

… …

『Đội ngũ』 【Không rời không xa】:

… … …

『Đội ngũ』 【Là Kim hoa không phải cúc hoa】:

Này! Mấy người đang vung đậu thành binh à?!

『Đội ngũ』 【Bỉm Pampers】:

Bé cải, kỳ thật bọn tớ đang đánh Đậu Đậu Long Trầm tư

Đậu Đậu Long, Đậu Đậu Long, chúng ta là…

(Đậu Đậu Long: Totoro – Nhân vật chính trong anime Tonari no Totoro Hàng xóm của tôi là Totoro)

『Đội ngũ』 【Bốn năm sáu tám ta là bảy】:

Trật tự!

Nghe tớ nói đây…

Khụ khụ, Tuyền Thủy đâu?

『Đội ngũ』 【Không rời không xa】:

Em ấy chạy sang Phong Vân 2 chơi thử rồi, nói khi nào trở về sẽ báo cáo với chúng ta xem có gì khác biệt không.

『Đội ngũ』 【Bếu ca ca là bạn thân của phụ nữ】:

Mịe, tên phản đồ, không phải nói dù thế nào cũng phải tử thủ Phong Vân sao?!!

『Đội ngũ』 【Không rời không xa】:

Tuyền Thủy nói, chúng ta tử thủ Phong Vân, em ấy tử thủ Phong Vân 2.

『Đội ngũ』 【Quỷ Kiến Sầu】:

Thật sự là khắc sâu giác ngộ nha!!!

Có thể so với chuyện tình lãng mạn rung động tâm can của Dung ma ma cùng Hoàng thượng đó! Lắc đầu

『Đội ngũ』 【Là Kim hoa không phải cúc hoa】:

Tiểu Sầu Sầu, cậu xem phiên bản Hoàn Châu Cách Cách nào mà có cái này? Hoảng sợ

『Đội ngũ』 【Quỷ Kiến Sầu】:

Tớ xem trong mơ.

『Đội ngũ』 【Bốn năm sáu tám ta là bảy】:

Mọi người, ngày mai tớ kết hôn!!!!!

Mọi người, ngày mai tớ kết hôn!!!!!

Mọi người, ngày mai tớ kết hôn!!!!!

Mọi người, ngày mai tớ kết hôn!!!!!

『Đội ngũ』 【Bếu ca ca là bạn thân của phụ nữ】:

Dae Chil, cậu từ bỏ mì rồi sao, quay sang ăn thịt à?!

『Đội ngũ』 【Bốn năm sáu tám ta là bảy】:

… Cô dâu các cậu đều biết.

『Đội ngũ』 【Là Kim hoa không phải cúc hoa】:

Bà chị siêu béo ký túc xá đối diện?

Cô gái răng hô cạnh nhà?

Hay là em gái của cháu họ của bác của giám thị ký túc xá?

『Đội ngũ』 【Bếu ca ca là bạn thân của phụ nữ】:

Hoặc là cô gái mặc đồ lót?

『Đội ngũ』 【Bỉm Pampers】:

Chàng trai mặc đồ lót là siêu nhân, xin hỏi cô gái kia là thần tiên phương nào?

『Đội ngũ』 【Bếu ca ca là bạn thân của phụ nữ】:

Khụ khụ, thì là Thủy Thủ Mặt Trăng ấy!

『Đội ngũ』 【Bốn năm sáu tám ta là bảy】:

Cô dâu là con gái chủ quán mì.

『Đội ngũ』 【Quỷ Kiến Sầu】:

Dae Chil, chúc mừng cậu, rốt cuộc đã đạt được giấc mơ ăn mì miễn phí! Cúng bái

『Đội ngũ』 【Bốn năm sáu tám ta là bảy】:

Tất cả mọi người đến nhé, tối mai ở khách sạn XXX.

『Đội ngũ』 【Là Kim hoa không phải cúc hoa】:

Tớ không biết mai đại thần đã…

『Đội ngũ』 【Tức Mặc】:

Chúng tôi mai sẽ đến đúng giờ Online bằng điện thoại.

『Đội ngũ』 【Bếu ca ca là bạn thân của phụ nữ】:

Oa, mọi người xem, Tiểu Bạch Bạch cùng đại thần giờ son sắt chưa kìa, đã vài năm rồi, hâm mộ ghen ghét nha, tớ đoán chừng Phong Vân có đóng cửa, hai người họ vẫn ngọt ngào như trước.

『Đội ngũ』 【Bỉm Pampers】:

Cái này gọi là đời trước tích đức, không phải có câu nói gì mà phải tu mười năm mới được ngồi chung thuyền, phải tu trăm năm mới được chung chăn gối, hai người bọn họ đã tu ngàn năm…

『Đội ngũ』 【Quỷ Kiến Sầu】:

… Thứ tu ngàn năm là rùa, cảm ơn!

『Đội ngũ』 【Bếu ca ca là bạn thân của phụ nữ】:

Vậy Tiểu Bạch Bạch nhất định là rùa tạc mao, đại thần là rùa gì nhỉ?

『Đội ngũ』 【Quỷ Kiến Sầu】:

Lão đại là đầu đỉnh chứ sao.

『Đội ngũ』 【Không rời không xa】:

Ọe!!!!

『Đội ngũ』 【Nước suối leng keng】:

Mấy người các cậu là một đám tư tưởng đen tối.



AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!

Mấy tên này mặc kệ mỗi lần nói về cái gì, cuối cùng đều quay lại đề tài liên quan đến cậu!!!

Nhưng mà, đầu đỉnh có ý nghĩa gì sao?!

Kim Jae Jae nhìn màn hình lâm vào trầm tư.

“Bác sĩ Kim lại chơi game à?”

Y tá kiểm tra các phòng xong liền trở về, đặt kẹp bệnh án lên bàn, quả nhiên trông thấy bác sĩ Kim được hoan nghênh nhất trong bệnh viện đang ngồi trước màn hình máy vi tính sặc sỡ, trên đó chữ nhỏ màu đen bé như kiến, mà khuôn mặt nhỏ nhắn của bác sĩ này đang nhăn lại như bánh bao thịt bán trong căng tin.

Lại nói, vị bác sĩ Kim này đến đây không lâu, nghe nói là sinh viên chương trình tiên tiến hệ Y của đại học T, vừa tốt nghiệp liền trực tiếp được viện trưởng mời tới đây, nội khoa ngoại khoa đều am hiểu, cái gì cũng giỏi, cộng thêm dáng chuẩn đẹp trai, tính tình lại tốt, tuy thỉnh thoảng tư duy có chút vấn đề nhưng chính vì điều ấy, không đến vài ngày, tất cả các sinh vật giống cái trong bệnh viên đều gào lên khen đáng yêu, nhao nhao đòi làm chị, cô, dì, khiến cho viện trưởng vừa đến còn tưởng vào nhầm trại an dưỡng.

Kỳ thật, nguyên nhân chính thức khiến cho mọi người triệt để vứt bỏ ý niệm với bác sĩ Kim là vì: Người ta có một bạn trai so với trai đẹp còn đẹp trai hơn nha, đi làm đưa, tan tầm đón, ngày mưa ngày nắng đều không quản, tóm lại, những cô gái như họ ai cũng không so được.

“A, không chơi, không chơi mà, nhìn bên ngoài xem viện trưởng có ở đây không.”

Kim Jae Jae trừng to hai mắt cả người úp sấp trên máy tính, ý đồ dùng thân thể mỏng manh kia che màn hình.

Cái này mà để viện trưởng nhìn thấy chắc chắn sẽ coi cậu là điển hình cho thanh niên nghiện internet ngày nay, cậu còn lâu mới muốn đứng giữa cuộc họp mà khai báo ID của cậu cho mọi người nghe!

“Viện trưởng xuống tầng rồi.” Y tá nhỏ rửa sạch tay, sau đó cầm cà mên hỏi, “Sắp đến giờ ăn cơm rồi, em xuống không?”

“Không muốn xuống, em ở trong văn phòng ăn linh tinh là được rồi.”

Ăn linh tinh?!

Y tá nhỏ vô danh nhìn bé cải tắt máy tính, bắt đầu mò mò trong tủ, lập tức hoảng sợ nghĩ tới tuần trước, bạn Kim đẹp trai này vì đột nhiên muốn húp cháo, mà dưới tầng đã bán hết nên nảy ý tưởng đột xuất, ném bánh gạo vào trong cốc nước, sau đó đặt cốc trên máy chủ của bệnh viện, định tiến hành hoạt động nấu cháo vĩ đại.

Kết quả, cốc thủng, máy chủ của bọn họ suốt một tuần lễ đều thoang thoảng hương vị bánh gạo.

“Hôm nay em định ăn cái gì?”

Chỉ thấy bạn Kim Jae Jae lấy một chiếc bánh mì trong ngăn kéo ra, mắt đảo khắp phòng làm việc, cuối cùng cười rạng rỡ lấy bật lửa trên bàn, miệng còn lầm bầm: “Lâu lắm không được ăn bánh mì nướng.”

Bánh mì nướng?!

Có khi bọn họ trở về còn chưa kịp thấy bánh mì nướng tại văn phòng thì Kim Jaejoong đã A di đà phật lên đường rồi.

“Chúng ta xuống căng tin ăn đi, vậy có thể xem bản tin trưa.”

Bị bản tin trưa hấp dẫn, bé cải lập tức bỏ qua bánh mì, xuống căng tin gặp gỡ bánh bao nhỏ, mặc dù bánh bao vỏ thì dày mà nhân thịt thì ít, giống hệt cái bụng của Mập mạp, nhưng để có thể gặp được đại thần, cậu nhịn!!!

Đúng vậy, cậu và đại thần ở bên nhau đã được bảy năm rồi, hiện tại bọn họ cũng đã sớm tốt nghiệp, đại thần trở thành Biên tập viên tin tức nổi tiếng đẹp trai nhất, phụ trách mảng tin tức sáng sớm và giữa trưa cùng với một số phóng sự hiện thực, ngôn từ sắc bén, bề ngoài tuấn tú khiến cho những topic thảo luận về anh trên mạng mọc lên như nấm sau mưa, mức độ được hoan nghênh có thể nói là ngang với đại minh tinh, mà cậu cũng không chút ngoài ý muốn tiến vào trong bệnh viện lớn nhất thành phố, trở thành một thiên sứ áo trắng (= =?!), bắt đầu công tác tại phòng ngoại khoa.

Nhưng mà, thiên sứ bình thường *** hay sao ấy nhỉ?!

“Ah, bác sĩ Jaejoong, tới đúng lúc nha, bản tin trưa vừa mới bắt đầu.” Vừa tới căng tin đã gặp được chủ nhiệm khoa nội. Ông dùng đũa chỉ vào màn hình LED trong căng tin nói cho cậu biết.

Người trong bệnh viện cơ bản đều biết một nửa khác của bác sĩ Kim ở khoa ngoại là một người đàn ông, lại còn là biên tập viên, lúc đầu còn mang theo thành kiến nay lại đùa giỡn vui vẻ, hết thảy đều vì bọn họ đã hiểu được tình yêu hai người.

“AAAAAA, thật tốt quá, còn chưa bắt đầu.”

Jaejoong nhận bánh bao, ngồi trên cùng, ngoan ngoãn ngẩng đầu lên nghe tiếng nhạc quen thuộc cùng với gương mặt đã in sâu trong lòng xuất hiện trên màn hình.

Cậu trước kia chưa bao giờ thích xem tin tức, nhưng từ khi đại thần bắt đầu làm trong phần này, cậu lại có thói quen mỗi ngày đúng giờ xem một bộ phim không có kết thúc, mỗi lần xem lại yên lặng cảm khái:

—— Người đẹp trai kia là người yêu của cậu đấy!

“Xin kính chào quí vị khán giả, hôm nay là ngày X tháng X năm X, theo Âm lịch là ngày Y tháng Y, tôi là Jung Yunho, hoan nghênh mọi người đón nghe tin tức ngày hôm nay, nội dung chính bản tin lần này bao gồm…”

Người đàn ông bình thường trong nhà luôn mặc áo phông trắng đơn giản nay lại khoác bộ vest vừa người, tập trung thông báo từng tin tức, hai tay chắp lại, bờ môi khép mở phát ra từng tiếng rất dễ nghe, ngữ điệu không nhanh không chậm làm cho bản tin buồn tẻ nay lại như một bản nhạc ngọt ngào.

Đại thần chính là đại thần, chơi game đệ nhất, nấu ăn đệ nhất, hiện tại lên sóng truyền hình cũng khiến người ta chỉ muốn bổ nhào vào TV hôn một cái, thật là…

Không hổ là người đàn ông mà Kim Jae Jae cậu nhìn trúng, quả nhiên là số một!!

“Bác sĩ Kim, hoàn hồn mau, lau nước miếng của cậu đi kia.” Bản tin kéo dài nửa giờ kết thúc rất nhanh, một cánh tay giơ lên trước mặt cậu, đưa cho cậu một chiếc khăn tay, Jaejoong ngốc ngếch nhận lấy, lau lau khóe miệng, nghe thấy xung quanh có tiếng cười mới phát hiện mình lại bị trêu.

WTF!!

“Bác sĩ Jaejoong, cậu quen phát thanh viên Jung như thế nào vậy?”

“Hai người ở bên nhau đã bao lâu?”

“Đúng rồi, người trong nhà không phản đối sao?”

Phản đối?!

Jaejoong không khỏi nghĩ tới lần đầu đại thần dẫn cậu đi gặp gia trưởng, hôm đó, cậu vốn tưởng rằng đại thần sẽ đi du học, không ngờ người kia lại bình tĩnh COS hiệp khách áo trắng đứng dưới ký túc xá đợi cậu.

? . . . . . . Ta là đường phân cách ký ức  . . . . . .?

Từ khi biết được Jung ma ma là cô In Gyo, Diệt Tuyệt sư thái nổi tiếng xa gần của trường, Kim Jae Jae liền rơi vào trạng thái xoắn xuýt, bối rối.

OMG! Đó là DIệc Tuyệt sư thái sao?!

Cậu tuy không phải Chu Chỉ Nhược, nhưng cũng không thể làm Chu lột da nha, cậu không muốn lúc vừa vào đã bị giáo sư lột da, cắt gân giống với khúc lạp xưởng ven đường đâu.

(Diệc Tuyệt sư thái, Chu Chỉ Nhược: Nhân vật trong  Ỷ thiên Đồng long ký – Kim Dung)

“Khẩn trương?”

“Còn lâu, em đã sống nhiều năm dưới ma trảo của mẫu thân đại nhân em mà vẫn có thể khỏe manh phát triển, Diệc Tuyệt sư thái là cái gì.” Rõ ràng là sợ mà còn giả bộ.

Bạn Kim Jae Jae à, bạn có cần phải cầm hai cọng hành tây chọc vào lỗ mũi như vậy không.

“Em gặp rồi, không cần khẩn trương.”

Gặp rồi?!

Sói xám gặp cảnh sát trưởng Hắc Miêu lúc nào vậy?! Dung ma ma gặp Hạ Vũ Hà lúc nào vậy hả?!

“Ba, con đã về.”

Bị đại thần kéo vào trong một biệt thư đơn giản, bên trong có một người đàn ông trung niên mặc quần áo tơ lụa màu trắng quay lưng về phía họ đánh thái cực quyền, phối hợp còn có tiết tấu mạnh mẽ từ bài hát Chu tiết côn của Song Kiệt Luân, a nhầm, là Song tiết côn của Chu Kiệt Luân.

Thấy thế nào, cũng… Kỳ quái vậy nhỉ?!

“Ừ, chờ ba đánh xong bộ quyền này đã.” Giọng nói trầm ổn mười phần, rất quen tai.

“Giáo sư Jung?”

“Jaejoong?”

OMG, giáo sư Jung của hệ Y vậy mà lại là ba đại thần?!

Cái này chính là sự kết hợp của Hoàng Dược Sư và Diệt Tuyệt sư thái nha, thảo nào sinh ra đại thần lại uy vũ hùng tráng… Đàn ông như vậy!

“Con trai à, con rốt cuộc ra tay rồi, không tệ không tệ.” Giáo sư Jung bước như bay đến chỗ họ, đứng nhìn, sau đó đi quanh cậu, trái ba vòng, phải ba vòng….

“Chóng mặt quá.” Giáo sư Jung ôm đầu, chỉ chỉ cửa, “Mấy đứa vào trước đi.”

O(╯□╰)o

“Mẹ.”

Kim Jaejoong vừa vào cửa liền đứng nười, nhìn Jung ma ma cười tủm tỉm quay đầu lại, trái ngược với khuôn mặt lúc nào cũng nghiêm túc ở trường, giờ bà cười vô cùng dịu dàng.

Hẳn đây là cảm giác Dung ma ma đột nhiên đứng trước mặt bạn nhảy disco đúng không?!

WTF, sao mà kì quái vậy!!!

“Ai nha, mau ngồi xuống đi, muốn ăn cái gì?”

“Không cần ạ, giáo sư… Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Kim Jaejoong vừa nói xong liền cũng tự thấy囧, vốn định nói gì mà Phúc như Đông Hải, kết quả miệng lại phun ra mấy câu kia, cậu hiện tại nên quỳ xuống thỉnh an hay quay đầu bỏ chạy đây?!

“Thật là một đứa trẻ đáng yêu nha.” Diệt Tuyệt sư thái chỉ sau một giây liền hóa thân thành bác gái hòa ái cạnh nhà, “Tên nhóc Yunho này cuối cùng cũng dẫn con đến.”

“Giáo sư, em…”

“Đừng gọi giáo sư nữa, ở trường học ai cũng gọi giáo sư rồi, đi qua cửa nhà này thì gọi mẹ là được.”

Kim Jae Jae bị sự nhiệt tình này làm cho rối loạn, cầu cứu nhìn đại thần đang ngồi trên ghế salon.

Đây là đùa gì vậy?!

Đại thần lúc đi cũng không kể gì về nhà, làm hại cậu cứ tưởng Jung ma ma là một người phụ nữ cổ hủ khủng bố, kết quả nhìn tổng thể mẹ anh ấy có khác gì phiên bản hai của mẹ cậu đâu?!

Vậy từ giờ về sau phải làm sao đây, chẳng lẽ nhà cậu biến thành hai vị buông rèm nhiếp chính à?!

“Jung Yunho, sao con đã ngồi rồi!”

Jung ma ma đột nhiên nghiêm mặt, mang lại cảm giác quen thuộc ở trường, nhưng một câu sau đó đã hoàn toàn đánh gục bạn Kim Jae Jae vẫn chưa trải qua nhiều thử thách:

“Jae Jae à, cứ thoải mái ngồi đi, chân Jung Yunho cũng mềm, ngồi xuống đó cũng không sao, mẹ không nhìn đâu.”

Cậu không sợ nhìn, cậu chỉ sợ ngày mai đến trường lại bị trĩ thôi, trong tình huống này, chân đại thần có khác gì bàn chông đâu!

“Đúng rồi, mẹ cho con một thứ, con chờ một chút.”

Jung ma ma quay người vào nhà, tìm tìm gì đó, lát sau thò đầu ra hỏi: “Con trai, sổ hộ khẩu của con đâu?”

“Cầm đi.”

“Cầm đi?” Jung ma ma trừng mắt, khí thế hùng hổ, “Cầm khi nào?”

PhùKim Jaejoong đột nhiên cảm thấy thư thái, từ lúc cậu và đại thần công khai, ba mẹ cậu liền lập tức đóng gói cậu bán ra ngoài khiến cho cậu cảm thấy có chút không được tự nhiên, hiện tại Jung ma ma như vậy, tuy sẽ khiến cậu và đại thần gặp vài khó khăn, nhưng mà, không biết vì sao, cảm thấy phải hành động như vậy mới là tự nhiên.

“Kì nghỉ đông vừa rồi.”

“Con!!!” Jung ma ma lao tới, “Con vậy mà không thương lượng với mẹ, chuyện trọng đại như vậy…”

Đúng đúng đúng!!!

Kim Jae Jae cảm động, việc chuyển hộ khẩu khiến cho cậu vẫn cảm thấy rất kỳ quái, hiện tại rốt cuộc có người thấu hiểu với cậu rồi!!

Thấu hiểu vạn tuế!!

“Con không nói sớm, để mẹ và ba cũng cầm hộ khẩu qua luôn.”



Cậu nhất định là nghe nhầm rồi đúng không?!

Bây giờ không phải thấu hiểu vạn tuế nữa mà là hóa đá vạn tuế rồi!

“Jae Jae à, tên nhóc Yunho kia không biết nói chuyện, nhưng mà không sao, nếu nó dám bắt nạt con, con cứ nói với mẹ, mẹ cho nó rớt tín chỉ đến khi học lại mới thôi.”

“Không, không có, Yunho không bắt nạt con.”

Đại thần, ngoài lúc trên giường ra bình thường đều rất nhường nhịn cậu.

“Thật sự? Hai đứa không cãi nhau?”

“Không ạ.”

Cậu cũng muốn cãi nhau lắm nhưng mà cãi không nổi nha?!

Liệu có ai có đủ khả năng cãi nhau với một người gần như lúc nào cũng im lặng không?!

“Ra đây đi, đừng sợ nó, chúng ta vào phòng nói chuyện.”



? . . . . . . Ký ức kết thúc . . . . . .?

“Hình như không bị phản đối gì hết.”

Kim Jaejoong tựa trên bàn, tình yêu của cậu tới rất đột ngột, phát triển cũng thuận lợi, hình như chưa gặp bất kì trở ngại nào, dù là bạn bè, người nhà hay thậm chí người không quen biết gặp bọn họ trong sân trường đều hiểu ý cười cười, thậm chí làm tư thế động viên.

Mà đại thần từ lúc bắt đầu đã trải rộng một đường bằng phẳng cho tương lai của hai người, bất kì khó khăn trắc trở nào trên đường đều được anh dốc hết sức dỡ bỏ, mà cậu chỉ cần nắm thật chặt tay đại thần, không cần sợ hãi điều gì cả.

—— Chỉ cần nắm tay anh, dù mưa dù gió em đều không ngại.

Những lời này, có lẽ là khắc họa chân thật nhất về hai người.

Đại thần, tay của anh sẽ luôn đưa ra với em, đúng không?

“Quầy tiếp đón thông báo vừa có tai nạn, rất nhiều người bị thương, gọi chúng ta mau trở về.”

“Mau đi thôi.”

“Bác sĩ Kim, nhanh lên, nghe nói xe của đài truyền hình đi lấy tin tức gặp nạn, hỏng rất nặng, đừng ngây người nữa.”

Tin tức?!

Hai chữ này nện mạnh vào đầu Kim Jaejoong, sau đó mọi người liền nhìn thấy một bóng người khoác áo trắng tóc vàng vượt qua chướng ngại vật, chạy ra khỏi căng tin.

“Bác sĩ Kim, chạy nhầm rồi, phòng cấp cứu… Ở bên này.” Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play