Khuya khoắt, từ tòa ký túc xá 5 tầng trường đại học T truyền đến một giọng nam tính mười phần đang xấu hổ hát bè, hù dọa vô số người vô tội trong lúc đang mơ màng, mắt thấy ngọn đèn của tòa ký túc xá đối diện bật lên liên tiếp, Kim Jaejoong rên lên một tiếng, lấy mấy tờ giấy ý đồ định chặn miệng mập mạp đang cất giọng ca vàng.
RoẹtCó mấy tờ giấy đang bay bay.
Ôm giấy vệ sinh đang bay bay đầy trời, mập mạp tiếp tục hát, tiết tấu mạnh, lọt vào tai liền chuyển thành sấm rền:
“Có phải cậu đói bụng không nha La la la, cậu nếu đói bụng thì nói với Tiểu Bạch nha, Tiểu Bạch Pha sữa đậu nành cho cậu nha, pha ah pha ”
Tiểu Bạch là Kim Jaejoong, thành viên phòng ký túc xá 419, vì làn da trắng vô cùng, cũng vì thường xuyên có hành vi ngây ngô, cho nên bị gọi là —— Tiểu Bạch.
Vừa mới vào trường học đã đánh bại hoa khôi giảng đường của cả hai giới, một mình độc chiếm danh hiệu hoa khôi giảng đường.
Người trong phòng chỉ mặc quần đùi, cộng thêm cái áo Kitty, vừa múa vừa hát, phối hợp không chê vào đâu được.
Này! Một đám tâm thần!! 【Ghét bỏ】
Kim Jaejoong che mặt, mập mạp, cậu mới là tiểu bạch, cả nhà cậu đều là tiểu bạch.
“419, còn hát nữa tôi bạo cúc hoa nhà cậu.” Kim Jaejoong ghé xuống mặt đất, chỉ thấy cả người chấn động, đoán chừng là vị bị đánh thức kia đang cầm cọc quần áo mà chọc trần nhà.
Mỗi đêm đều chọc vài cái, không biết có lúc nào đâm xuyên qua luôn không.
“OH, come on baby, tiểu cúc hoa cô đơn của em, chờ dưa chuột lớn lớn của anh.” Mập mạp chạy ra ngoài ban công, đạp đạp một hồi bụi bay mù mịt, cuối cùng tầng dưới đành phải đầu hàng.
“Mập mạp chết bầm, cậu yên tĩnh một chút được không a, ngày mai tớ phải thi.” Jaejoong đứng lên, ý định quay trở lại giường.
“Ah Cúc hoa của ta, đóa cúc hoa mỹ lệ của ta ” Mập mạp tiếp tục hát vang, nhạc điệu mời xem bài “Mặt trời của ta”.
Kim Jaejoong không nói được gì, máu phun ra, ngã xuống đất không dậy nổi.
Thật vất vả đợi “Một ngày hỗn loạn” trong ký túc xá trôi qua, Jaejoong run rẩy bò về giường, tắt đèn, chuẩn bị đi gặp gỡ Chu Công.
“Cạch cạch cạch ”
“ĐM, tên không biết xấu hổ nào đánh lén ông.”
“Này, tăng máu ah, nhị nãi.”
“Cậu là nhị nãi, cả nhà cậu là nhị nãi, tớ là vú em, nhìn khẩu hình của tớ đây này, vú! Em!”
“Quản cậu là vú gì, Kim Junsu, cậu mau phục sinh cho tớ đi, ông nội cậu sắp quay lại điểm trọng sinh rồi.”
“Dae Chil, lúc cậu dùng kỹ năng có thể stop một chút được không, kỹ năng của cậu là tổn thương toàn bộ mọi đối tượng ah, cậu đang miểu quái hay miểu tớ vậy.”
(Miểu/ Miểu sát: Chỉ trong một chiêu giết chết đối phương)
“STOP ”
…
Ầm ĩ! Mấy tên yêu nghiệt kia, có để cho người ta ngủ hay không đấy!!
“Tớ hỏi này, võng du chơi vui vậy sao?”
Jaejoong xoay người, ôm gối, nhìn ba người ở giường dưới đang xếp thành một hàng, giết giết náo nhiệt.
Mập mạp trong miệng còn đang hùng hổ chửi thề, Dae Chil thật thà ngồi gõ bàn phím, Junsu một chân đặt lên trên cái thang lên giường Jaejoong, một chân đặt dưới đất, thỉnh thoảng lại khẽ nghiêng đâu.
Tên này thật là dẻo dai nha.
Kim Jaejoong oán thầm.
Phòng ký túc của bọn họ bốn người, là tân sinh hệ y của trường đại học T, mà trừ cậu ra, Mập mạp, Junsu, Dae Chil đều là người si mê game trầm trọng.
Vì vậy, gần đây mới ra mắt một trò chơi “Phong vân Online”, nghe nói hình ảnh đẹp, người chơi đẹp, mấu chốt chính là trang chủ còn tung tin nói chơi một thời gian nhất định sẽ có bất ngờ lớn, khiến cho mấy người này trực tiếp tiến vào giai đoạn cuối, không quản ngày đêm làm bạn với máy tính, khiến cho cậu vì cái trò chơi này mà ăn không ngon ngủ không yên.
Lúc bọn họ chơi Kiếm Tam, cậu xem họ chơi, lúc bọn họ chơi Mộng Ảo, cậu nhìn bọn họ chơi, lúc bọn họ chơi Phong Vân, cậu vẫn tiếp tục xem bọn họ chơi.
Khụ khụ, đương nhiên không phải chỉ số thông minh của cậu có vấn đề, chỉ là tay của cậu dùng để cầm dao giải phẫu, không phải dùng để gõ bàn phím.
“Hyung, thực sự chơi rất vui ah, hyung có muốn chơi không?” Nói chuyện chính là em họ Kim Junsu ở giường đối diện cậu, là một người có gương mặt trẻ con vô cùng manh, một bên gõ bàn phím tham gia bang chiến, một bên dụ dỗ anh trai thuần lương nhà mình, “Bọn em có thể dẫn hyung nha.”
“Đúng vậy, Tiểu Bạch Bạch, cậu tham gia, các anh đây sẽ bảo vệ cậu.” Mập mạp ưỡn ngực đầy mỡ ra vỗ ba ba mấy tiếng, Jaejoong chỉ cảm thấy mỡ bay loạn.
Ép mập mạp lấy mỡ có khi đủ để nuôi sống một xóm nghèo ấy chứ.
“+1.” Còn lại Dae Chil trầm mặc ít nói yên lặng bày tỏ lập trường của mình.
“Mới không cần.” Kim Jaejoong liếc một cái, “Ai muốn chơi cái trò chém chém giết giết, thiếu dinh dưỡng kia ah, hơn nữa, rõ ràng là tớ lớn nhất mà, được không.
“Dừng ” Mập mạp cầm đầu trong nhóm cuồng game xì mũi coi thường, nhìn Jaejoong tức giận, đành phải mở miệng an ủi, “Bé Tiểu Bạch, mau ngủ đi, anh Mập hát ru cho em nghe.”
“Câm miệng.”
Kết quả, lời thề không chơi game của Kim Jaejoong chỉ kéo dài đến giữa trưa ngày hôm sau.
Lúc Kim Junsu đang PK luyện cấp nghe Jaejoong nói muốn chơi Phong Vân, tay run lên một cái, bị con quái đối diện bề ngoài thật sự rất không phù hợp với khiếu thẩm mỹ của cậu nện một búa trở về điểm trọng sinh.
“Cái gì??? Hyung, hyung nói muốn chơi Phong Vân?” Giọng của Kim Jaejoong cả tầng đều có thể nghe thấy, thậm chí còn từ “Vân” còn vọng lại…
Kim Jaejoong che tai, một đầu hắc tuyến, nó không phải luôn muốn anh mình chơi game sao, giờ sao lại khiếp sợ thế này.
“Cái gì cái gì cái gì, Tiểu Bạch Bạch của chúng ta muốn chơi Phong Vân?” Thân thể khổng lồ của Mập mạp phá cửa ký túc xá lao tới chỗ Jaejoong, ánh mắt cuồng nhiệt như bọ hung nhìn thấy ven đường có… Phân chó.
“Yaaaa, Thái Sơn áp đỉnh!! Tất sát kỹ.” Kim Junsu làm biểu tình đầu hàng.
Kim Jaejoong quyết đoán ngồi trước mặt Kim Junsu, sau đó trừng mắt mắng: “Hyung không phải tổ tiên nhà em, đừng có lạy, hyung không có họ hàng với Tiểu Bạch Bạch, anh là Thỏ trắng, nếu không phải bị cô In Gyo bắt, hyung còn lâu mới chơi game, lãng phí thời gian, lãng phí sinh mệnh.”
“Cô In Gyo?”
Sau đó Dae Chil ấp úng lặp lại, chẳng lẽ chính bà cô chủ nhiệm khoa máy tính được tôn xưng đã miểu sát vô số đệ tử của đại học T sao?
“Hyung chọn môn của cô ấy, sau đó, hôm nay đi thi, cô nói sẽ chọn ngẫu nhiên 33 sinh viên viết luận văn hiểu biết của mình về game online.”
“Cho nên, Bạch hyung, hyung là một trong 33 người đó?” Dae Chil lấy laptop, bật máy, chuẩn bị bắt đầu chăm chỉ phấn đấu trong Phong Vân.
“Đúng vậy, hyung mày nằm cũng trúng đạn, má nó, hai trăm người chọn môn này, vậy mà hyung lại trúng đúng số 33.” Jaejoong đau đớn.
“Hyung, vậy hyung muốn chọc chức nghiệp gì?’ Junsu bên kia tay chân nhanh nhẹn đã giúp Jaejoong đã kí xong tài khoản, “Cùng một server với em nha.”
“Server gì?”
“Server của chúng ta là Sắc nước hương trời, hyung cũng vào đây thì bọn em có thể chăm sóc hyung.” Junsu ấn chuột, chỉ lát sau, một loạt nhân vật hiện ra, nữ có nam có, nhìn không tệ lắm, bên dưới ghi đầy các con số.
MP?
Có liên quan đến PP không?
(PP: Mông í >.﹏ Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT