Có nhà khoa học đã nghiên cứu, mơ là phương thức cân đối lại tâm lý của con người, vì người trong mơ chủ yếu dùng não phải, mà khi thức tỉnh thì lại chủ yếu dùng não trái, trong quá trình hoạt động của cơ thể suốt 24 tiếng đồng hồ, tỉnh cùng mơ luân phiên xuất hiện, giúp thần kinh điều tiết và tinh thần con người hoạt động cân bằng. Bởi vậy, mơ là phương thức để con người cân đối lại tâm lý, đặc biệt là đối với những người nhạy cảm, cảm xúc và suy nghĩ trước và sau khi mơ có sự khác biệt rõ rệt.
Vì vậy, nói đơn giản một chút là, ban ngày nghĩ về việc gì đó quá nhiều thì buổi tối việc đó sẽ đi vào giấc mơ, Jaejoong là một bạn rất ít khi nằm mơ cho nên thấy câu nói này rất vô lý, nếu nói như vậy, chẳng lẽ tất cả mọi người nằm mơ chỉ vì ba từ đơn giản —— Nghĩ quá nhiều?!
Hay nói đúng ra là ăn no rỗi việc?!
OMG! Vậy cậu cả ngày nhìn Nhân dân tệ đêm có mơ thấy cái gì đâu, dựa vào gì người như Mập mạp cũng có thể mơ thấy mình cầm xô đi hứng vàng, cậu lại chỉ mơ thấy giẫm phải vỏ chuối là sao, chẳng lẽ cậu là khỉ à?!
Chỉ có điều, giờ phút này, Kim Jae Jae đã thực sự cảm nhận được uy lực của giấc mơ, nhớ trước đây xem phim, cậu rất thích bài ‘I Love You’ của Trương Học Hữu, chuông ký túc xá, chuông điện thoại đều đổi thành bài hát này, nhưng nếu trong giấc mơ của bạn, ca khúc này cứ phát đi phát lại, hơn nữa còn chêm thêm một câu vô cùng ai oán: Bé cải Bỏ người ta thì bạn cảm thấy thế nào?!
“Ah Tôi Không phải Bé cải ” Kim Junsu bò lên giường Jaejoong thấy hyung cậu đang nói mới.
“Hyung, hyung, hyung à, hyung ơi, hyung mau tỉnh đi.”
“Uhm”
“Đừng ngủ nữa, sao hỏa đụng vào trái đất rồi!”
Người nên ngủ thì tiếp tục ngủ, Mập mạp vừa vào phòng nhìn thấy liền dạy bảo Junsu: “Su Su, cậu phải nói với hyung cậu là, vé xem Con thuyền Noah bắt đầu bán rồi.”
“Thật vậy sao?” Junsu giật mình, “Bắt đầu bán rồi sao? Lần trước tớ đi hỏi còn bảo không chiếu mà? Bao tiền một vé? Tớ giờ đang hết tiền!!”
… Cậu chưa nói gì cả, anh em nhà họ Kim thật sự rất dễ lừa gạt a.
“Kim Jaejoong!! Xảy ra chuyện lớn rồi!!!”
Junsu quay đầu lại, bắt lấy tay Jaejoong bắt đầu vỗ vỗ vào mặt cậu, Ji Ji nằm sấp một bên nghiêng đầu nhìn một hồi, có lẽ cảm thấy thú vị cũng nhảy đến bên cạnh Jaejoong, duỗi chân đầy thịt vỗ vỗ.
“Này!!!”
Kim Jaejoong cuối cùng cũng tỉnh lại, tuy không bị ma âm tra tấn tai nhưng không biết là đánh vậy cũng đau sao?! Xem ra không dạy dỗ cẩn thận thì không biết cái gì gọi là tôn trọng trưởng bối cả.
o(╯□╰)o
Vì vậy, ký túc xá 419 liền diễn ra một màn đại chiến người mèo vô cùng oanh liệt, cuối cùng, hai bé mèo (= =?) đã chiến thắng vẻ vang.
Bạn học Kim Junsu thê thảm núp ở một góc giường, trên mặt bị bút sáp màu vẽ một quả đào rất to, đỏ rực, bị cắt làm đôi, kỳ thật, nếu như phần giữa hơi lõm xuống thì chẳng khác gì bờ mông, họa sĩ Jaejoong gác chân ngồi trên giường, Ji Ji tứ chi giang rộng nằm bên cạnh.
“Nói đi, có chuyện gì xảy ra rồi?”
“Cái kia, hyung, hyung nghe xong phải bình tĩnh.”
“Cho dù em nói với hyung, em có thai với Mập mạp, hyung cũng có thể ngay lập tức tặng cho mấy đứa một hồng bao thật lớn.”
“… Hình thể Mập mạp như vậy đoán chừng không chửa được đâu, hyung, rốt cuộc hyung có muốn nghe không?”
“Có chuyện thì nói mau.”
“Nghe cho kỹ a, Tuyền Thủy sắp kết hôn với Phương Hoa tuyệt thế rồi.”
“Ah.” Jaejoong bóc vôi bị bong trên tường, không phải chỉ là Tuyền Thủy kết hôn với Phương Hoa tuyệt thế, có gì… “Cái gì? Phương Hoa tuyệt thế kết hôn với Tuyền Thủy?!”
KAO! Phương Hoa tuyệt thế cùng Nước suối leng keng thành một nhà rồi sao?! Điều này sao có thể!! Nhất định là cậu nghe lầm, nhất định là như vây, nhất định là tai cậu bị tra tấn trong mơ nhiều quá nên nghe nhầm.
KFC sao có thể sát nhập với McDonald’s? Siêu nhân sao có thể mặc nội y ra ngoài? Spider Man sao có thể tự dưng mọc ra tám chân?
Không! Thể! Nào!
Bởi vậy, hai oan gia này sao có thể kết hôn với nhau nha, mấy hôm trước cậu còn nhìn thấy Tuyền Thủy trong phòng tự học, cô ấy có dấu hiệu gì cho thấy bị thần kinh đâu.
“Hyung, nén bi thương.”
“Ừ.” Jaejoong ngây ngốc gật đầu, sau đó mới kịp phản ứng, cầm tất đầu giường ném Junsu, “Nén bi thương cái đầu nhà em, lừa hyung thú vị lắm à?”
“Hyung, thật mà, 20 phút nữa là bọn họ cử hành hôn lễ rồi.” Junsu cầm tất Jaejoong nhìn nhìn, sau đó vươn tay ra, “Em đã báo cho hyung một tin tức động trời như vậy, hyung có thể báo đáp bằng cách đưa nốt em chiếc còn lại không?”
…
Jaejoong囧囧 nhìn Junsu vô cùng vui vẻ cầm tất của cậu đi khoe với Mập mạp là giờ mình có tất đi, nhìn Mập mạp vứt cặp ***g đựng cơm mới ăn một nửa sang một bên để đoạt tất với Junsu, lại nhìn Dae Chil vẻ mặt thống khổ cố gắng muốn thoát khỏi cuộc chiến, yên lặng ngoáy tai.
Sau đó, dùng sức nhéo một cái.
Ah ah ah ah ah ah ah, đau quá!!!
( Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT