Chữa trị tâm mạch ba ngày mà Diệp Khai cảm giác lâu tựa ba năm vậy. Phó Hồng Tuyết sợ buổi tối hắn chịu không nổi lộn xộn, ảnh hưởng tới tốc độ phục hồi, liền điểm thụy huyệt hắn.
Sáng sớm tỉnh lại, Diệp Khai một lần nữa chịu đựng đau đớn quen thuộc trong ***g ngực. Phó Hồng Tuyết giúp hắn lau đi một thân mồ hôi lạnh, nhìn Diệp Khai đau đến môi không còn chút huyết sắc, tái nhợt vô lực, trong lòng cũng đau đớn vô cùng.
Nếu không phải Liễu Thiên còn ở bên cạnh, y thật muốn hôn Diệp Khai một cái. Không biết vì sao nội tâm cứ cảm thấy, có lẽ hôn Diệp Khai một cái, đau đớn trên người Diệp Khai sẽ với đi chút đỉnh.
Phó Hồng Tuyết chuyên chú lại ôn nhu nhìn Diệp Khai, Diệp Khai bị ánh mắt y hấp dẫn, cũng ngẩng đầu đối diện y.
Phó Hồng Tuyết hỏi, “Tự sát cảm giác thế nào? Diệp đại hiệp còn chưa đề cập qua.”
Diệp Khai bị những lời này đánh gục, lập tức nhíu mày.
Phó Hồng Tuyết vươn tay, mềm nhẹ vuốt ve mi tâm Diệp Khai.
Muốn hôn Diệp Khai.
Rất muốn hôn Diệp Khai.
Liễu Thiên kỳ thật cũng không nhìn bọn họ.
Hắn còn đang thật nghiêm túc tự hỏi cảm giác tự sát…..
Tuy Diệp Khai đau đớn, nhưng ba người đều thực vui vẻ.
Bốn năm cố tật phức tạp trên người Diệp Khai từ nay về sau toàn bộ tiêu thất.
Phó Hồng Tuyết bồi Diệp Khai một lúc lâu sau thì tránh ra, để Liễu Thiên tới chữa trị cho Diệp Khai.
Liễu Thiên đem thuốc đã sắc cho Diệp Khai uống, uống xong khó được cho Diệp Khai một viên mứt quả. Diệp Khai ăn một viên xong thì không ăn nữa.
Liễu Thiên lo Diệp Khai nhàm chán, làm hết phận sự bồi Diệp Khai nói chuyện phiếm.
Liễu Thiên nói, “Diệp đại ca, ngươi vì sao ăn gì cũng ăn ít như vậy?”
Diệp Khai hỏi ngược lại, “Ngươi cảm thấy khinh công của ta thế nào?”
“Rất cao, sư huynh ta nói khinh công của ngươi là thiên hạ đệ nhất.”
“Ngươi lúc dùng khinh công mà trên người mang theo đồ vật thì có cảm thấy cố sức hơn không? Hai người cùng trình độ khinh công, người mang theo đồ tất sẽ bại bởi người tay không.”
Liễu Thiên giật mình nói, “Ta hiểu rồi, Diệp đại ca. Ngươi muốn theo đuổi khinh công đẳng cấp cao nhất, một chút thể trọng dư thừa đều sẽ thành gánh nặng.”
Diệp Khai nói, “Cho nên chỉ cần ăn đến không đói bụng là được rồi.”
Liễu Thiên cảm khái, “Người trên đời này nhiều như vậy, muốn làm thiên hạ đệ nhất cũng thật vất vả.”
“Ta thích khinh công cũng giống như ngươi thích y thuật vậy, chỉ là cảm thấy thú vị thôi.”
Phó Hồng Tuyết rời đi ước chừng một canh giờ, lâu đến mức Liễu Thiên cũng cảm thấy kỳ quái.
“Phó đại ca đi làm gì vậy?”
Diệp Khai đáp, “Hồng Tuyết chắc là đi luyện công rồi.”
Có Phó Hồng Tuyết bên cạnh, Diệp Khai sẽ vui vẻ, Phó Hồng Tuyết không ở bên người cũng sẽ không buồn bực. Diệp Khai yêu Phó Hồng Tuyết, chỉ cần xác định Phó Hồng Tuyết cũng yêu mình là đã đủ vui vẻ, không cần giờ nào khắc nào cũng ở chung một chỗ với nhau.
Lúc Phó Hồng Tuyết trở về mang theo hai cái thực hạp, đưa một trong số đó cho Liễu Thiên, “Liễu huynh đệ, Băng Di làm cho ngươi.”
Liễu Thiên tiếp nhận mở ra, bên trong là mấy món ăn hắn ưa thích. Từng này món mình hắn đã ăn không hết rồi, cư nhiên còn có ba con cá hấp, ba cái chân gà.
Liễu Thiên buồn bực, “Nhiều như vậy ta làm sao ăn hết được?”
Phó Hồng Tuyết nói, “Trong đó có cả cơm chiều đấy.”
Liễu Thiên hiểu ra, nhưng vẫn cảm khái, “Vậy vẫn hơi nhiều.”
Phó Hồng Tuyết trải một cái bàn ăn nhỏ trên giường, mở thực hạp còn lại ra, lấy từ đó hai chén cơm tẻ, một bát cà xào thanh đạm, một bát dưa chuột xào trứng gà, vừa nhìn đã biết hầu như không có dầu mỡ.
Liễu Thiên thập phần đồng tình nói, “Diệp đại ca, ngươi không thể ăn đồ ăn nhiều dầu mỡ, nếu không ta ra ngoài ăn đi.” Hắn sợ Diệp Khai thấy mấy đồ ăn chay này mà ngán, cầm theo thực hạp sang phòng khác ăn.
Phó Hồng Tuyết múc cà vào bát cơm, đào một muỗng nhỏ đút cho Diệp Khai.
Diệp Khai ăn một ngụm, “Này không phải Băng Di nấu.”
Phó Hồng Tuyết ừ một tiếng.
Diệp Khai ngạc nhiên nói, “Là ngươi nấu.”
Phó Hồng Tuyết khó được có chút thẹn thùng, nghiêng mặc nói, “Ngươi ăn hay không?”
Diệp Khai nhìn y không nói gì, miệng vẫn cười cười, cuối cùng cười đến đau bụng, ngực cũng theo đó đau đớn lên. Diệp Khai nhẫn một hồi vẫn không nhẫn được, biểu tình từ cười dần chuyển thành khóc.
Phó Hồng Tuyết đặt cơm sang một bên, cúi người, ở bên môi Diệp Khai trằn trọc hôn. Diệp Khai sợ Liễu Thiên đột ngột tiến vào, trong lòng kích động lại không nỡ buông Phó Hồng Tuyết ra.
Phó Hồng Tuyết hôn một hồi thì buông Diệp Khai ra. Diệp Khai bị y hôn đến mê muội, đôi mắt hắc bạch phân minh nổi lên một tầng hơi nước, nhìn y mê đắm.
Phó Hồng Tuyết đứng lên hít một hơi thật sâu, nỗ lực khắc chế dục vọng với Diệp Khai sâu trong nội tâm. Vết thương cũ trong tâm mạch Diệp Khai không bao lâu nữa sẽ khỏi hẳn, có một số việc y không cần quá sốt ruột.
Năng lực tự chế của Phó Hồng Tuyết luôn khiến y kiêu ngạo, y một lần nữa bưng bát lên, chuẩn bị uy Diệp Khai.
Diệp Khai lắc lắc đầu.
Phó Hồng Tuyết lộ ra biểu tình nghi hoặc.
Diệp Khai không đáp lại, cư nhiên đỏ mặt.
Phó Hồng Tuyết hỏi, “Làm sao vậy?”
Diệp Khai vươn tay kéo Phó Hồng Tuyết lại gần.
Phó Hồng Tuyết cúi người ghé sát vào lỗ tai hắn, Diệp Khai nhỏ giọng nói một câu.
Phó Hồng Tuyết hướng mắt về phía cửa phòng, nói với Diệp Khai, “Ngươi chờ một chút.”
Liễu Thiên vừa ăn cơm vừa đọc sách, rất chi là thoải mái.
“Khoảng nửa canh giờ nữa, lúc đó ta sẽ qua, chừng đó thời gian đủ cho Diệp đại ca ngủ một giấc.”
Phó Hồng Tuyết trở lại phòng, khép chặt cửa, cài then cẩn thận.
Y đi đến bên người Diệp Khai, bưng bát lên, trong mắt có bỡn cợt, có yêu thương, còn có nghiền ngẫm chung tình.
Diệp Khai không nghĩ Phó Hồng Tuyết sẽ thật sự đi, tự mua dây buộc mình, xấu hổ quẫn bách, trong lòng lại tràn ngập ngọt ngào chờ mong.
Phó Hồng Tuyết ngậm một ngụm cơm, hôn lên môi Diệp Khai, đem miếng cơm kia mớm cho Diệp Khai.
Phó Hồng Tuyết tinh tế thưởng thức môi lưỡi mềm mại của Diệp Khai.
Diệp Khai nhắm mắt lại, đầu lưỡi bị Phó Hồng Tuyết hút khiến cho lông mi dài run rẩy, không biết là đang động tình hay đang thẹn thùng, chọc cho Phó Hồng Tuyết yêu thích không buông tay.
Phó Hồng Tuyết chậm rãi uy Diệp Khai, đây là phương thức chiếu cố y từng dùng khi Diệp Khai bị trọng thương, vô thức nhớ tới lúc Diệp Khai bị thương trong đại trận, trong lòng không khỏi nảy lên thương tiếc với Diệp Khai.
Rốt cuộc từ lúc nào bắt đầu yêu Diệp Khai, chính y cũng không rõ.
Thiếu niên ấm áp như mặt trời.
Tràn ngập sức sống tựa lá non.
Diệp Khai là phần thế giới tươi sáng nhất, ấm áp nhất, đẹp đẽ nhất trong đời y.
May mắn không bỏ lỡ Diệp Khai, may mắn Diệp Khai cũng yêu ta.
Phó Hồng Tuyết uy Diệp Khai ăn cơm xong, ở bên tai Diệp Khai ôn nhu nói, “Diệp Khai, ta yêu ngươi.”
Cả người Diệp Khai chấn động.
Phó Hồng Tuyết nắm tay hắn, thực chậm rãi thực trịnh trọng nói với Diệp Khai, “Diệp Khai, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi.”
Từng tiếng từng tiếng đều thực rõ ràng bên tai Diệp Khai, truyền tới tận nơi sâu nhất trong tâm khảm Diệp Khai.
Nửa canh giờ sau, Liễu Thiên đúng giờ tiến vào. Hắn thuần thục rút châm ra cắm xuống người Diệp Khai. Toàn bộ quá trình Diệp Khai cư nhiên chỉ khẽ nhăn mày, giữa những lần thi châm cư nhiên còn bật cười.
Liễu Thiên phi thường nghi hoặc, phi thường hoang mang, chẳng qua chỉ ngủ một giấc, gương mặt Diệp đại ca lại thêm phần huyết sắc, thân thể trở nên ấm áp, tâm tình cũng thập phần sung sướng.
Này so với bộ dạng hữu khí vô lực trước buổi trưa khác biệt cũng quá lớn đi. Vết thương trong tâm mạch có quan hệ đặc thù gì với ngủ trưa sao?
Tối nay Phó Hồng Tuyết không điểm thụy huyệt Diệp Khai, thấy lông mày Diệp Khai dần nhăn thành một đoàn, sắp khóc liền hôn lên môi Diệp Khai. Chân mày Diệp Khai hơi hơi giãn ra. Phó Hồng Tuyết ôn nhu áp chế hắn, vẫn hôn đến tận khi Diệp Khai phối hợp vươn đầu lưỡi ra cho y hút.
Dùng hôn môi trấn an hiệu quả thực rõ ràng, Diệp Khai phi thường thích thú. Diệp Khai đối với quan hệ vợ chồng của họ đã tuyệt đối tin tưởng không chút nghi ngờ, so với ban ngày càng thêm nhiệt tình với Phó Hồng Tuyết hơn.
Mới đầu là Phó Hồng Tuyết hôn hắn, không bao lâu sau đổi thành Diệp Khai hôn Phó Hồng Tuyết. Hắn cũng không phải thành thành thật thật hôn, hôn một hồi lại tách ra nhìn phản ứng của Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết bị đôi mắt hắc bạch phân minh của hắn nhìn chằm chằm, mĩ thiếu niên dâng hiến nụ hôn cũng không cách nào tận tình hưởng thụ.
“Khai nhi, nhắm mắt lại.”
Diệp Khai nghe lời nhắm mắt lại.
Môi Diệp Khai thực mềm mại, Phó Hồng Tuyết gần như chìm vào giấc ngủ trong nụ hôn của hắn.
Thương thế Diệp Khai càng ngày càng tốt lên, đối Phó Hồng Tuyết cũng một đêm so với một đêm càng thêm nhiệt tình.
Trên người Diệp Khai đã không còn đau đớn, chỉ có chút không thoải mái, vừa động chút liền đau nhức. Hắn không ngừng đổi tư thế, cuối cùng cưỡi lên người Phó Hồng Tuyết, cúi xuống hôn y.
Đôi chân thon dài của Diệp Khai hơi dùng sức, áp bên người Phó Hồng Tuyết.
“Khai nhi, xuống đi !”
Diệp Khai quyệt miệng, xấu tính vặn vẹo thân mình.
Phó Hồng Tuyết sáng sớm tỉnh lại, vuốt ve da thịt trên eo Diệp Khai, hô hấp ấm áp phả sau tai Diệp Khai. Diệp Khai bị Phó Hồng Tuyết khống chế trong ***g ngực, vạt áo bị Phó Hồng Tuyết tháo ra, trung y trên người bị y chậm rãi cởi bỏ, lộ ra bờ vai trơn bóng tuyết trắng. Tay Phó Hồng Tuyết càng lúc càng di động xuống dưới, không cho Diệp Khai có cơ hội phản kháng.
Diệp Khai nhớ tới lời y nói lúc trước, không khỏi kinh hoảng, “Hồng Tuyết……Ta….Ahhh….”
Phó Hồng Tuyết hỏi, “Làm sao vậy?”
Diệp Khai nói, “Ngực ta đau.”
“Ta đi kêu Liễu huynh đệ đến.”
“Không cần không cần, chỉ đau một chút mà thôi.”
Phó Hồng Tuyết không để ý lời hắn nói, mặc quần áo cho hắn xong thì đi gọi Liễu Thiên tới xem cho hắn.
Liễu Thiên nhìn một hồi lâu, cảm thấy mờ mịt.
Diệp Khai thừa dịp Liễu Thiên bắt mạch, tranh thủ lúc Phó Hồng Tuyết không để ý lẳng lặng niết ngón tay Liễu Thiên.
Liễu Thiên không biết hắn muốn làm trò quỷ gì, khó hiểu nói, “Diệp đại ca ngươi nghỉ ngơi nhiều một chút sẽ ổn.”
Diệp Khai vui vẻ hỏi, “Có phải không thể động hay không?”
Diệp Khai vốn đã có thể tự do hoạt động lại ở trên giường nằm một ngày, không khỏi nhàm chán, nhưng lại không dám đứng lên. Thật vất vả chờ tới buổi tối, quyết định đi ngủ sớm.
Sau nửa canh giờ, trong phòng có đoạn đối thoại như vậy:
“Khai nhi, trên người ngươi có đau không?”
“Không đau.”
“Một chút cũng không đau sao?”
“Một chút cũng không đau.”
Sáng sớm hôm sau.
“Chủ nhân Vô Gian Địa Ngục, Lạc Thiếu Tân phái Điểm Thương bái phỏng.”
Liễu Thiên đang chuẩn bị ăn điểm tâm, hoan hỉ nói, “Sư huynh ta đến đó.” Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT