Diệp Khai đi cùng y một đoạn, vui vẻ nói, “Đúng rồi, Hồng Tuyết, Liễu huynh đệ muốn chúng ta ba tháng nữa tới Điểm Thương.”
“Được.” Phó Hồng Tuyết nắm tay Diệp Khai, “Diệp Khai, ta nghĩ rồi, ngươi thích náo nhiệt, chúng ta có thể đi thiên nam hải bắc du ngoạn.”
Phó Hồng Tuyết không về thẳng Vô Gian Địa Ngục, y cùng Diệp Khai đi xuống chợ. Sắp tới tân niên, khắp nơi giăng đèn kết hoa. Phó Hồng Tuyết dừng chân trước một cửa hiệu bày bán tranh Tết.
Y chỉ về phía bức họa hai đứa nhỏ, trong tay cầm hoa sen, bên trên còn kí hiệu năm mới, “Ta muốn lấy bức này.”
Người bán hàng lưu loát lấy đến gói lại đưa cho y, “Tiểu ca nhi mới thành thân đúng không, bức họa tân nhân này rất hợp với cuộc sống hai người đấy.”
Phó Hồng Tuyết ừ một tiếng.
Diệp Khai quẫn thái.
Người bán hàng lại hỏi Diệp Khai, “Vị tiểu ca nhi này không mua một bức tranh treo Tết sao?”
Diệp Khai nói, “Cũng được.”
Phó Hồng Tuyết lại kéo Diệp Khai ra, thản nhiên nói, “Cùng một nhà.”
Tối ba mươi, Phó Hồng Tuyết mang theo Diệp Khai đốt pháo. Phó Hồng Tuyết châm pháo, oành một tiếng, theo sau là hàng loạt tiếng nổ vang không ngừng. Diệp Khai giật mình, bổ nhào vào lòng y, hai tay bịt chặt tai.
Phó Hồng Tuyết giúp hắn che lỗ tai, chờ pháo nổ hết rồi mới buông ra.
Diệp Khai kinh hồn chưa định, làm nũng chà chà chân.
Phó Hồng Tuyết nhớ tới lúc cùng Diệp Khai đi tìm mật đạo của Hướng Ứng Thiên, châm thuốc nổ xong, Diệp Khai lập tức bịt chặt tai. Trong lòng cảm thấy hắn đáng cười, không khỏi tưởng tượng đến cảnh đốt pháo ban ngày, Diệp Khai thể nào cũng muốn che lỗ tai nhưng lại ngượng ngùng không dám, biểu tình nhất định rất thú vị.
Diệp Khai sợ tiếng pháo, y liền sửa thành đốt pháo hoa. Pháo hoa sáng lạn lóa mắt, Diệp Khai thực thích.
Phó Hồng Tuyết mang Diệp Khai chơi tới tận khuya, Diệp Khai mệt nhọc, không ngừng ngáp, ngạc nhiên hỏi, “Ca ca, sao lại không được ngủ?”
“Mai là tân niên, đêm nay phải trông đèn, không thể ngủ.”
“Nhưng ta mệt.”
Tập tục năm mới đối Diệp Khai cũng không quan trọng. Phó Hồng Tuyết thổi tắt đèn, chỉ để lại ít nhất có thể, nói với Diệp Khai, “Khai nhi, ngủ đi.”
Diệp Khai được cho phép ngủ, vui sướng chui vào lòng y, “Ca ca, ta muốn chúc tết ngươi thì sao?”
Phó Hồng Tuyết vuốt lưng hắn, “Được, ngày mai.”
Lúc Diệp Khai tỉnh lại, Phó Hồng Tuyết không ở bên cạnh. Đầu giường bày một bộ đồ mới màu đỏ. Diệp Khai mặc vào, đi tìm Phó Hồng Tuyết. Phó Hồng Tuyết đang ngồi ngay ngắn trong đại sảnh, cũng thay một bộ đồ mới cùng màu, màu sắc thẫm hơn Diệp Khai một chút. Bài trí trong sảnh cũng được đổi mới, Băng Di còn thay một tấm thảm mới.
Diệp Khai đi đến chỗ tấm thảm kia thì ngừng lại, nhấc vạt áo lên, hai chân thon dài quỳ xuống, hai tay đặt trên thảm.
“Diệp Khai chúc tết huynh trưởng, huynh trưởng tân niên như ý, vạn sự đại cát.”
Phó Hồng Tuyết là huynh trưởng hắn, là nhất gia chi chủ. Diệp Khai thực nghiêm túc vái lạy. Lúc hắn lạy Phó Hồng Tuyết, tóc tự nhiên trút xuống, lộ ra cần cổ trắng như tuyết. Diệp Khai vái ba vái xong mới đứng lên, buông vạt áo xuống.
Khóe môi Phó Hồng Tuyết lộ ra tươi cười, Diệp Khai đang muốn lại đây thì nghe y nói, “Diệp Khai, ngươi chỉ là đệ đệ của ta sao?”
Diệp Khai đứng lại, chần chờ.
Gia trưởng nhất định phải vái, nhưng vợ chồng chúc Tết thế nào, Diệp Khai hoàn toàn không biết. Diệp Khai thấy trên mặt Phó Hồng Tuyết tự tin, bị khí thế Phó Hồng Tuyết áp bách.
Diệp Khai theo bản năng đô miệng, một lần nữa nhấc vạt áo lên. Lần này hắn quỳ rất chậm, quỳ xong rồi lại không biết khấn thế nào, sắc mặt càng ngày càng hồng.
Phó Hồng Tuyết nhìn hắn bật cười, chỉ thấy Diệp Khai khả ái phi phàm. Biết hắn đang thẹn thùng thì lại càng cảm thấy thú vị. Y thích nhìn bộ dáng thẹn thùng khó xử của Diệp Khai, kiên nhẫn chậm rãi chờ hắn.
Diệp Khai cúi người vái lạy, nhỏ giọng nói, “Chúc tết….ách….. , ……vạn sự như ý.”
Phó Hồng Tuyết nhướn mi, “Ngươi nói cái gì, ta nghe không rõ.”
Diệp Khai thấp giọng lặp lại một lần, thanh âm còn nhỏ hơn hồi nãy.
Phó Hồng Tuyết thở dài, “Ta còn chưa nghe rõ.”
Diệp Khai hít sâu một hơi, rõ ràng lặp lại một lần.
Phó Hồng Tuyết không khi dễ hắn nữa, từ chỗ ngồi đứng lên, đi đến trước mặt Diệp Khai, quỳ xuống hoàn lễ Diệp Khai.
Bữa sáng đầu năm, Phó Hồng Tuyết cho phép Diệp Khai uống rượu, mỗi người nửa chén nhưng Diệp Khai cũng đã thấy mỹ mãn. Buổi sáng là thời gian luyện công của Phó Hồng Tuyết, nếu không có chuyện ngoài ý muốn thì cũng không thay đổi. Diệp Khai muốn hỏi một chút xem hôm nay y có an bài gì khác không, còn chưa kịp hỏi đã nghe Phó Hồng Tuyết nói, “Diệp Khai, ngươi theo ta về phòng luyện công.”
Diệp Khai gật đầu, “Được.”
Phó Hồng Tuyết lại nói, “Luyện một quyển tân bí tịch.”
Diệp Khai cảm thấy hứng thú, cùng y về phòng, “Tân bí tịch gì?”
Phó Hồng Tuyết cài then cẩn thận, buông rèm, ánh sáng trong phòng trở nên ảm đạm.
Phó Hồng Tuyết lại buông cả màn xuống, màn cũng đã được thay mới, vẫn màu đỏ như trước, mềm mại rũ xuống, màn vừa mềm vừa dày, đem y cùng Diệp Khai ngăn cách với bên ngoài.
Diệp Khai ngạc nhiên hỏi, “Môn bí tịch này không thể gặp ánh sáng sao?”
Phó Hồng Tuyết nghiêm túc nói, “Cũng không phải, chẳng qua lần đầu tiên có lẽ ngươi sẽ thích tối một chút.”
Phó Hồng Tuyết bắt đầu cởi quần áo, cởi đến áo khoác Diệp Khai còn thực bình tĩnh. Phó Hồng Tuyết lại bỏ đi trung y, lộ ra thân trên tinh tráng, Diệp Khai đã bắt đầu có chút bất an.
Diệp Khai hơi dịch ra ngoài một chút, Phó Hồng Tuyết vươn tay túm lấy mắt cá nhân tinh xảo như ngọc mài của hắn, thoáng dùng sức, liền đem Diệp Khai căn bản không dám phản kháng y kéo về.
Phó Hồng Tuyết xa xăm nói, “Diệp Khai, không phải ngươi nói với Liễu huynh đệ ngươi là tân bí tịch của ta sao? Ta mà để cho bí tịch của mình chạy mất thì thật không tốt chút nào.”
Phó Hồng Tuyết ôm Diệp Khai vào lòng, giải khai vạt áo Diệp Khai.
Diệp Khai muốn mở miệng, Phó Hồng Tuyết lại ghé vào tai hắn thổi khí, “Diệp Khai, không cần nói gì cả.”
Diệp Khai nhìn kết khấu trên vạt áo bị Phó Hồng Tuyết chậm rãi kéo ra, áo khoác bị Phó Hồng Tuyết giở tung. Phó Hồng Tuyết giữ chặt vạt áo trung y của Diệp Khai, kéo nhẹ, trung y lập tức trượt khỏi người Diệp Khai. Không giống trước đây chỉ hé ra một chút, mà hoàn toàn cởi bỏ.
Thân trên Diệp Khai nhiễm lạnh, ngay sau đó được Phó Hồng Tuyết ôm lấy, dán sát vào da thịt ấm nóng của y.
Đó là một loại cảm giác thực kỳ diệu, có chút sợ hãi với thứ chưa biết, nhưng càng nhiều là ấm áp cùng an toàn, lại mang theo cảm giác thân mật không nói nên lời.
Sau đó, cả nửa người dưới cũng biến lạnh.
Diệp Khai kinh hoảng, Phó Hồng Tuyết biết phải làm sao để trấn an hắn, giống lần trước kéo chăn qua che cho hắn.
Thanh âm Phó Hồng Tuyết thực ôn nhu, “Diệp Khai, ta đã chờ ngươi thật lâu.” Y vuốt ve da thịt bóng loáng như ngọc, vuốt ve thân thể mĩ lệ của Diệp Khai, thân thể dưới tay y run rẩy mê người.
“Diệp Khai, làm người của ta được không?”
Diệp Khai gật gật đầu.
Chăn bị đẩy ra, trên gương mặt tuấn mỹ của Diệp Khai tràn đầy xấu hổ, lại không có cách nào trốn tránh. Phó Hồng Tuyết đặt môi hôn lên vết thương trên ngực Diệp Khai, chỉ hôn thôi còn chưa đủ, y còn vươn đầu lưỡi, liếm liếm miệng vết thương.
Phó Hồng Tuyết nhẹ nhàng lật người Diệp Khai lại. Diệp Khai có thể đem mặt chôn trong gối đầu, thoáng thả lỏng một chút. Phó Hồng Tuyết vuốt ve lưng hắn, dọc theo xương sống xuôi xuống vòng eo thon gầy. Diệp Khai bị y sờ tới từng đợt tê dại. Bàn tay Phó Hồng Tuyết dọc theo eo lưng Diệp Khai trượt dần xuống dưới. Đương lúc Diệp Khai khẩn trương nhất, y lại vươn tay tách chân Diệp Khai ra.
Diệp Khai khẩn trương đến cực điểm, ngược lại giống như sợi dây đàn căng hết cỡ, không tài nào khẩn trương hơn được nữa. Hắn cảm thụ rõ ràng mỗi một động tác của Phó Hồng Tuyết, da thịt cũng trở nên vô cùng mẫn cảm.
Diệp Khai nằm trên giường, tay bị Phó Hồng Tuyết chế trụ, ngón tay thon dài trắng nõn chỉ có thể bắt lấy một góc chăn, chuẩn bị tốt tinh thần tiếp nhận hết thảy của Phó Hồng Tuyết.
Đối với Diệp Khai mà nói, chuyện tình bất khả tư nghị nhất thế giới đã xảy ra.
Diệp Khai còn chưa kịp kinh ngạc, thân thể đã bị mạnh mẽ xé rách, đau đớn mãnh liệt trào lên, thẹn thùng hòa lẫn đau đớn khiến thân thể hắn khép chặt, cho dù muốn phối hợp với Phó Hồng Tuyết, cũng trở nên bất lực.
Phó Hồng Tuyết có cảm giác mình đang chiếm giữ một đóa hoa. Đóa hoa này thuộc về y, vì y mà nở rộ, nhưng hoa tâm vẫn còn ẩn giấu sâu trong nụ hoa.
Thật cẩn thận vuốt ve đóa hoa, động tác tràn ngập tình yêu cùng thương tiếc, khi y dung túng bản thân tách mở đóa hoa, đóa hoa đau đến run rẩy, nhưng vẫn không chút phản kháng, dịu ngoan chờ y chiếm giữ.
Mới đầu trướng đau, không bao lâu sau liền chuyển thành đau đớn bén nhọn. Diệp Khai không kêu một tiếng, tận khả năng thuận theo Phó Hồng Tuyết xâm nhập. Hắn cảm giác được Phó Hồng Tuyết cũng đang khẩn trương, càng thêm thuận theo, không nhúc nhích thừa nhận.
Mồ hôi Phó Hồng Tuyết dừng trên lưng Diệp Khai, Diệp Khai quay đầu lại nhìn y, Phó Hồng Tuyết ôn nhu đối diện hắn, trong mắt hàm chứa vô hạn thâm tình. Diệp Khai thu hồi ánh mắt, thân thể tiếp tục bị xâm phạm không chút lưu tình, Diệp Khai đau đến nhíu mi, ghé vào trên giường, ngón tay thon dài siết chặt.
Cả quá trình gian nan đau đớn, trong đau đớn lại dẫn theo ngượng ngùng, khẩn trương, kinh ngạc, quá nhiều loại cảm xúc hỗn hợp, càng thêm gian nan. Từng chút bị mở ra, từng chút bị chiếm giữ. Xúc cảm quá mức xa lạ, Diệp Khai chỉ có thể cố gắng thừa nhận.
Khi Phó Hồng Tuyết hoàn toàn chiếm giữ Diệp Khai, Diệp Khai gọi lên họ tên đầy đủ của y, “Phó Hồng Tuyết.”
Thanh âm Diệp Khai lẫn chút nghẹn ngào khó phân biệt rõ, như đang khẳng định Phó Hồng Tuyết chiếm giữ, lại như đang hướng Phó Hồng Tuyết cầu xin tha thứ. Diệp Khai vừa gọi tên Phó Hồng Tuyết xong thì liền cảm thấy cả người Phó Hồng Tuyết cứng lại, thứ trong cơ thể càng thêm trướng đắc rõ ràng.
Đối với Phó Hồng Tuyết mà nói, hoàn toàn chiếm được Diệp Khai là khoái cảm tột cùng bất khả tư nghị.
Diệp Khai ôn nhu thuận theo, thuần phục dưới thân y, gắt gao bao lấy y, thừa nhận y. Mỗi một chút phập phồng theo hô hấp của Diệp Khai đều có thể khiến cho khoái cảm bao trùm thân thể Phó Hồng Tuyết.
Đóa hoa tinh xảo tuyệt trần rốt cuộc vì Phó Hồng Tuyết mà nở rộ. Nhụy hoa đài hoa, hết thảy đều thuộc về Phó Hồng Tuyết, chỉ y mới được sở hữu, chỉ y mới có thể thưởng thức, nhấm nháp.
Phó Hồng Tuyết đã hoàn toàn chiếm giữ Diệp Khai, không đành lòng để Diệp Khai phải thống khổ nữa, điều chỉnh vị trí, nghiêng người ôm Diệp Khai vào lòng, kéo sát Diệp Khai vào người mình, muốn rời khỏi người Diệp Khai.
Xâm nhập Diệp Khai đã khó, rời khỏi còn khó hơn. Chỉ hơi động một chút, Diệp Khai liền phát run. Hơi thở Diệp Khai hỗn loạn theo từng động tác của Phó Hồng Tuyết, không ngừng hút khí.
Phó Hồng Tuyết bị khoái cảm hủy trời diệt đất xâm nhập, cường ngạnh khắc chế khát vọng với Diệp Khai, ôn nhu nói, “Diệp Khai, ngươi thả lỏng chút.” Y ôn nhu thở dài, “Ngươi như vậy ta không ra được.”
Quá trình chiếm giữ lâu dài tiêu hao thể lực Diệp Khai, thân thể Diệp Khai dần thả lỏng, mềm nhũn trong lòng Phó Hồng Tuyết, tùy ý Phó Hồng Tuyết ôm.
Ngay lúc Phó Hồng Tuyết chuẩn bị rời khỏi, Diệp Khai nhẹ nhàng cầm tay y, “Hồng Tuyết.” Hắn dừng một chút, ôn nhu nói, “Ngươi không cần…… Ta cam tâm tình nguyện.”
Thanh âm Phó Hồng Tuyết trầm thấp, “Diệp Khai, Diệp Khai.” Y đã không còn nghị lực khống chế chính mình, thống khổ một đời, băng lãnh trọn kiếp, đều hòa tan trong bốn chữ ‘cam tâm tình nguyện’ này của Diệp Khai. Phó Hồng Tuyết hóa thành một ngọn lửa, thiêu đốt Diệp Khai trong dục vọng của mình, mãi cho đến khi tiêu hao hết khí lực.
Sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Khai tỉnh lại, theo thói quen chui ra khỏi ***g ngực Phó Hồng Tuyết, còn chưa ngồi dậy đã rên rỉ ra tiếng, đổ vào lòng Phó Hồng Tuyết. Eo lưng đau nhức, vị trí bí ẩn càng thêm đau đớn kịch liệt, quả thực có điểm thống khổ.
Phó Hồng Tuyết bị hắn đổ vào người tỉnh lại, nằm ngửa trên giường ôm Diệp Khai. Tay trái hoàn trụ eo Diệp Khai, kéo Diệp Khai dán sát vào mình, tay phải mát xa phần eo cho Diệp Khai.
Lông mi dày tựa phiến quạt của Diệp Khai vương đầy nước mắt. Hắn còn chưa tỉnh hẳn, ngốc ngốc nửa ngày trí nhớ ngày hôm qua mới mãnh liệt quay về. Bị Phó Hồng Tuyết chiếm giữ, bị Phó Hồng Tuyết hết lần này tới lần khác đòi lấy. Ban đầu hạ quyết tâm muốn thừa nhận, sau đó đau đến rên rỉ, cuối cùng biến thành không có tiền đồ cầu xin tha thứ.
Diệp Khai a một tiếng, lăn từ trên người Phó Hồng Tuyết xuống. Hắn lăn xuống kéo theo cả chăn, làm lộ ra vết máu đỏ hồng trên nệm trắng. Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai trừng vết máu kia, hai người đồng thời cứng người.
Diệp Khai ngưng một hồi, cẩn thận nghĩ xem vết máu này là từ đâu mà đến, xấu hổ vô cùng, dùng chăn cuốn lấy chính mình.
Phó Hồng Tuyết để mặc hắn tự bình tĩnh lại, mặc quần áo mang thuốc mỡ lại giường, cách chăn vỗ nhè nhẹ Diệp Khai, “Diệp Khai, ta thượng dược cho ngươi.”
Diệp Khai kinh hoảng, “Không muốn không muốn.”
Phó Hồng Tuyết nói, “Được rồi.”
Diệp Khai nhẹ nhàng thở ra.
Phó Hồng Tuyết dùng chăn quấn chặt Diệp Khai, ôm lên, “Hẳn là tẩy trừ trước rồi mới thượng dược.”
Tân niên năm này, Băng Di tối ngày thứ hai mới nhìn thấy Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai. Diệp Khai không biết vì chuyện gì mà không vui, Phó Hồng Tuyết dùng chăn quấn quanh người Diệp Khai chỉ mặc trung y, ôm Diệp Khai ở trong sân đốt pháo hoa hống hắn cao hứng. Diệp Khai ôm cổ Phó Hồng Tuyết, nước mắt từng giọt từng giọt rớt xuống.
Băng Di biết buổi tối Diệp Khai chỉ có tâm trí hài tử, cũng không phải lần đầu thấy hắn khóc, cũng không lưu tâm, tới phòng bếp lấy bánh bao mới hấp qua cho Diệp Khai.
Băng Di đã đi xa còn mơ hồ nghe được tiếng Diệp Khai nức nở. Phó Hồng Tuyết ôn nhu dỗ dành hắn, một tiếng một tiếng gọi Khai nhi. Băng Di nghĩ, Vô Gian Địa Ngục cũng nên đổi tên thôi.
———— Chính văn hoàn ——————– Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT