Diệp Khai bị Phó Hồng Tuyết quản giáo trách phạt, vừa thẹn vừa đau, trong lòng chua xót òa khóc. Trên đời này không có ai có thể thân thiết với hắn hơn Phó Hồng Tuyết, ở trước mặt Phó Hồng Tuyết, Diệp Khai không cần che giấu, lông mi thật dài đẫm nước mắt.
Diệp Khai thiên tính thiện lượng mẫn cảm. Chỉ có một trái tim thuần túy mẫn cảm chân thành, mới có thể vì Phó Hồng Tuyết hiểu lầm hắn, vắng vẻ hắn, những chuyện mà trong mắt người khác là nhỏ nhặt không chút quan trọng mà rơi lệ.
Diệp Khai yêu Phó Hồng Tuyết, Phó Hồng Tuyết đau đớn lòng hắn càng đau hơn gấp bội, chẳng những sẽ khóc vì Phó Hồng Tuyết, mà còn thường thường nước mắt như mưa, lệ quang đầy mặt.
Kỳ thật loại thiên tính thiện lương mẫn cảm này, rất nhiều người trước đây đều có. Đây nguyên bản là thiên tính tốt đẹp nhất, cao quý nhất, ân cần nhất của con người. Người mang thiên tính này dễ khóc, nhưng cũng dễ hoan hỉ khoái hoạt.
Nhưng cha mẹ trong quá trình dạy dỗ bình thường đều sẽ nói, “Ngươi không được khóc, khóc là không kiên cường.” Rơi nước mắt cùng kiên cường hay không căn bản không liên quan gì tới nhau, cố tình lại bị cưỡng ép đặt cùng một chỗ. Vừa đáng cười lại vừa vô căn cứ. Vô tình không hẳn đã là chân hào kiệt, có thể khóc có thể cười mới là bậc nhân sĩ chân chính.
Cứ thế, trong quá trình trưởng thành dài đằng đẵng, trải qua hơn mười hai mươi mấy năm giáo huấn, cùng vô cùng vô tận phiền não vụn vặt của cuộc sống, rất nhiều người đã đánh mất đi trái tim ôn nhu mẫn cảm này.
Diệp Khai không bị người mẹ lòng tràn đầy căm hận của mình nuôi lớn, mới có thể may mắn giữ lại được tâm tính đơn thuần này. Hắn tiêu sái bất kham, hoạt bát linh động, thích khóc thích cười, không hề che giấu.
Phó Hồng Tuyết từ nhỏ đã phải chịu đựng tra tấn hà khắc của Hoa Bạch Phụng, y tuy là con nuôi, nhưng cũng là công cụ để Hoa Bạch Phụng phát tiết oán hận cho hả giận. Phó Hồng Tuyết áp lực nội liễm, băng lãnh trầm mặc.
Một Phó Hồng Tuyết như vậy nhất định sẽ bị người như Diệp Khai hấp dẫn, nên mới có thể dụng tâm lặng lẽ quan sát Diệp Khai, cân nhắc biểu tình Diệp Khai, suy đoán nội tâm Diệp Khai, trêu đùa Diệp Khai.
Quan hệ giữa Diệp Khai và Phó Hồng Tuyết từ huynh đệ – bằng hữu chuyển thành huynh đệ – vợ chồng. Diệp Khai biết cách thức hai người ở chung nhất định cũng sẽ thay đổi. Mà thay đổi này chỉ vừa mới bắt đầu. Vô luận biến đổi thành cái dạng gì, hắn cũng đều tràn ngập chờ mong.
Diệp Khai đem mặt chôn trên vai Phó Hồng Tuyết, dán lên ngực y. Hắn bởi vì thẹn thùng mà cả người nóng rần, ấm hồ hồ rúc vào người Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết nói, “Diệp Khai, nhà chúng ta chỉ có thể có một người làm chủ.”
Diệp Khai ừ một tiếng, ngữ khí vẫn như từ trước đến nay thuận theo Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết đương nhiên không phải người không phân rõ phải trái, y chỉ đang nhấm nháp khoái hoạt tình yêu mà thôi. Đối với Diệp Khai, y có thể bá đạo, có thể ôn nhu, cũng có thể tùy hứng. Cho dù y muốn như thế nào, Diệp Khai cũng đều vui vui vẻ vẻ khoái khoái lạc lạc thừa nhận.
Cái đêm thành thân với Diệp Khai, Phó Hồng Tuyết từng nghĩ, nếu Diệp Khai là một nữ tử không có quan hệ huyết thống với mình, vậy cưới được một thê tử như vậy đúng là thỏa mãn mọi khát cầu, cuộc đời này không còn gì phải tiếc nuối nữa.
Nhưng giờ phút này, y vừa trải qua sinh tử, nội tâm đơn giản hơn rất nhiều. Diệp Khai cùng y có quan hệ huyết thống, Diệp Khai là một nam nhân, tất cả đều không còn trọng yếu nữa. Phó Hồng Tuyết hiểu được, Diệp Khai chính là người duy nhất mà y cần.
Sau khi trời cao tàn nhẫn trêu đùa vận mệnh y, lại ban cho y một bạn lữ hoản hảo nhất thích hợp nhất. Nếu Diệp Khai không phải Diệp Khai hiện tại, hết thảy đều sẽ thay đổi, y làm sao có thể được đến hạnh phúc khoái hoạt đang cảm thấy lúc này.
Phó Hồng Tuyết ôn nhu gọi, “Diệp Khai.”
Diệp Khai dùng đầu nhẹ nhàng cọ cọ đáp lời.
Phó Hồng Tuyết ôn nhu chạm vào chỗ vừa nãy Diệp Khai bị đánh.
Diệp Khai ngượng ngùng xoay người né tránh, bị đụng đến chỗ đau thì nhíu mày.
Phó Hồng Tuyết nói, “Ngươi chờ ta một lát.”
Diệp Khai không biết Phó Hồng Tuyết muốn làm gì, đợi không bao lâu, Phó Hồng Tuyết đã cầm theo một cái hộp nhỏ trở về.
Diệp Khai hỏi, “Cái gì vậy?”
“Thuốc trị thương.”
Khóe môi Phó Hồng Tuyết khẽ cong lên, sắc mặt nghiêm túc đứng đắn. Y miễn cưỡng đè ép tiếu ý, không muốn để lộ ra trước mặt Diệp Khai, cẩn thận bổ sung, “Hoạt huyết tiêu viêm.” Nói xong nghiền ngẫm đánh giá biểu tình Diệp Khai.
Diệp Khai quẫn bách, còn muốn vì mình mà giãy dụa nốt một lần, nhỏ giọng kháng nghị nói, “Ta cảm thấy không cần.”
Phó Hồng Tuyết từ trong xoang mũi hừ một tiếng, “Hửm?”
Hôm nay đề tài trừng phạt cùng thảo luận đều quay chung quanh một vấn đề, chứng minh cùng một sự kiện, chính là giữa Phó Hồng Tuyết và Diệp Khai, ai là nhất gia chi chủ, ý chí của ai sẽ được lấy làm tiêu chuẩn.
Diệp Khai vô luận là quan hệ hyunh đệ hay quan hệ vợ chồng cũng đều thần phục Phó Hồng Tuyết, chỉ vừa nghe thấy tiếng hừ này của y đã nhận mệnh ghé vào trên giường.
Trong tình trạng có chuẩn bị về mặt tinh thần, vạt áo bị nhấc lên, quần bị cởi ra, toàn bộ quá trình đều trở nên đặc biệt rõ ràng, mẫn cảm và chậm chạp. Diệp Khai ngượng ngùng không chịu nổi, túm chặt nệm dưới thân, cố gắng chống lại xấu hổ.
Hắn cảm thấy hết thảy đều như chậm lại. Một lát sau Diệp Khai mới nhận ra, căn bản không phải hắn thẹn thùng sinh ra ảo giác, mà chính là Phó Hồng Tuyết cố tình thả chậm động tác.
Phó Hồng Tuyết chậm rãi vuốt ve phần da thịt bóng loáng nơi thắt lưng hắn, thực kiên nhẫn thực hứng thú vuốt ve. Khi đụng tới chỗ tiếp giáp giữa eo và mông, thân thể Diệp Khai bắt đầu mềm nhũn, nảy lên từng trận run rẩy nho nhỏ, cảm giác rất kỳ diệu, xa lạ lại thích thú.
Phó Hồng Tuyết quệt thuốc mỡ ra tay, ôn nhu vẽ loạn, ấn nhu lên chỗ bị mình đánh cho sưng lên. Diệp Khai ăn đau, phản xạ ưỡn cong thân thể, như thể càng muốn đem chính mình dâng cho Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết yêu từng biểu tình hỉ nộ ái ố của Diệp Khai, cũng yêu thân thể hắn. Y yêu Diệp Khai, yêu tất cả mọi thứ thuộc về Diệp Khai. Diệp Khai ngượng ngùng bất lực nằm trước mặt y, thân thể trắng nõn bóng loáng như ngọc, nhiễm lên một mạt phấn hồng, tùy ý Phó Hồng Tuyết xử trí. Tình huống này đối Phó Hồng Tuyết mà nói có loại hấp dẫn khó nói nên lời.
Phó Hồng Tuyết trách phạt Diệp Khai đương nhiên là để trừng phạt Diệp Khai mạo hiểm, đến khi sát dược cho Diệp Khai thì chỉ còn lại đau lòng.
Nhưng lúc này, thân thể Diệp Khai hoàn toàn mở ra trước mắt như vậy, trong lòng khó tránh khỏi nổi lên dục vọng với Diệp Khai, khí huyết lưu động. Phó Hồng Tuyết nhớ Diệp Khai buổi tối từng có lần ở trên người y cọ a cọ. Diệp Khai sau khi hưng phấn hai mắt híp lại, lông mi thật dài còn vương nước mắt, cả người xụi lơ.
Cảm giác của y khi ấy chỉ đơn thuần là xấu hổ của người làm huynh trưởng. Hiện tại thân phận thay đổi, chỉ cảm thấy bộ dạng Diệp Khai trong hồi ức quả thật đẹp tới mê người, rất muốn xem Diệp Khai biểu lộ ra một lần nữa.
Trong lúc Phó Hồng Tuyết tưởng niệm, Diệp Khai bị bỏ quên trên giường, khí lạnh theo từng chỗ da thịt trần trụi truyền đến, Diệp Khai nhẹ nhàng đẩy đẩy Phó Hồng Tuyết.
Ánh mắt Phó Hồng Tuyết dần trở nên thâm trầm, y cúi người hôn Diệp Khai. Nụ hôn này nồng nhiệt bá đạo, Diệp Khai chỉ có thể thừa nhận thế công của y, cố gắng hít thở giữa nụ hôn. Phó Hồng Tuyết muốn càng thêm chiếm giữ Diệp Khai, nhưng lại không biết phải làm thế nào.
Diệp Khai đối với những chuyện này còn xa lạ hơn Phó Hồng Tuyết, hắn ngay cả nữ nhân mình chưa từng chạm qua nói hoài hài tử của mình còn không xác định được thật giả, phải chờ tới kết luận của đại phu nữa là.
Đây đều là do hoàn cảnh sinh trưởng bị ngăn cách với thế giới bên ngoài của huynh đệ hai người quyết định. Hai người đều đối *** không biết chút gì, mà tình yêu tất nhiên phải bao hàm ***, đây biểu thị khát vọng chiếm giữ càng sâu.
Phó Hồng Tuyết giúp Diệp Khai mặc lại quần áo, đắp chăn cho Diệp Khai.
Y nói, “Nữ đạo sĩ ngươi cứu võ công thực bình thường. Nàng đứng cách chúng ta xa như vậy, lộ tuyến du sơn của chúng ta lại là tùy ý quyết định.”
Diệp Khai hiểu được ý y, “Nàng thật sự muốn tự sát, nên ta mới cứu nàng. Lúc ấy quả thực nguy hiểm, trừ ta ra không ai có thể cứu được nàng.” Diệp Khai thiện lương, nhưng cũng không ngu xuẩn.
Phó Hồng Tuyết nghe hắn khoe khoang, trào phúng nói, “Diệp đại hiệp khinh công là thiên hạ vô song, tuyệt vời quá mà.”
Diệp Khai đem đầu chôn trên vai Phó Hồng Tuyết, thập phần mềm mại, “Huynh trưởng quản cũng đã quản, đánh cũng đã đánh, còn chưa nguôi giận sao?”
Phó Hồng Tuyết nhướn mi, “Chưa nguôi giận thì thế nào?”
Diệp Khai nói, “Chưa nguôi giận thì thỉnh huynh trưởng cứ đánh cho tới khi nào nguôi giận thì thôi.” Hắn dựa sát vào người Phó Hồng Tuyết, cười khẽ, “Dù sao cũng có ca ca đau lòng cho ta. Đau người hay đau lòng, không biết cái nào đau hơn đây.”
Phó Hồng Tuyết thích nhìn hắn cười khẽ, ở trên mông Diệp Khai không nhẹ không nặng vỗ một cái, thấy Diệp Khai đau đến nhíu mi thì cười nói, “Ngươi cảm thấy cái nào đau hơn.”
Phó Hồng Tuyết cười khoái trá, nào có nửa điểm bộ dáng đau lòng. Diệp Khai thấy Phó Hồng Tuyết vui vẻ cũng sẽ vui lây, cao hứng phấn chấn cùng y mặc sức tưởng tượng cuộc sống hai người sau khi trở về Vô Gian Địa Ngục.
Thanh âm Diệp Khai nhỏ dần. Kế tiếp hắn nghi hoặc nha một tiếng, thanh âm bắt đầu chuyển thành nghẹn ngào, một bên rên rỉ một bên cáo trạng với Phó Hồng Tuyết, “Ca ca, đau quá.”
Phó Hồng Tuyết an ủi hắn, “Ca ca xoa cho ngươi.” Y vận chút chân khí Cửu âm tuyết phách công xoa lên mông Diệp Khai, Diệp Khai cảm thấy đau đớn sưng nóng dần chuyển thành hơi lạnh.
Nhưng vô luận thế nào, đau vẫn là đau, Diệp Khai không vui lăn qua lộn lại dưới tay Phó Hồng Tuyết. Phó Hồng Tuyết hống hắn lâu đã có kinh nghiệm, hôn hắn ôm hắn sờ hắn, cho hắn cảm giác an toàn. Chỉ cần Diệp Khai hơi có chút động tĩnh, liền lập tức đáp lại hắn.
Diệp Khai tận tình biểu đạt không vui, Phó Hồng Tuyết ôn nhu an ủi hắn, sau lại để hắn ghé vào trên người mình. Diệp Khai ép buộc đã lâu, không khỏi mệt mỏi, mới không cam lòng chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau tuyết ngừng, sắc trời rất tuyệt.
Phó Hồng Tuyết ở trong góc thùng xe trải nệm chăn, đủ chỗ cho một người nằm. Thủy Thiên Quang đánh xe, những người khác ngồi trong xe ngựa. Diệp Khai nằm ườn ra nói chuyện phiếm với Phó Hồng Tuyết.
Liễu Thiên nói, “Diệp đại ca, sao ngươi lại nằm, hôm qua ngươi không ngủ được sao?”
Diệp Khai lập tức gật đầu.
Phó Hồng Tuyết tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn.
Diệp Khai không dám đối diện với Phó Hồng Tuyết, rõ ràng thành thật ngủ.
Xe ngựa ổn trọng, còn đi rất nhanh, giữa trưa đã muốn rời khỏi Hoa Sơn. Liễu Thiên đem thức ăn đã chuẩn bị tốt chia ra. Thủy Vân Sắc mang qua cho Thủy Thiên Quang. Vợ chồng hai người họ ngồi ngoài thùng xe, thấp giọng nói chuyện, ngươi một câu ta một câu.
Với công lực của Phó Hồng Tuyết, muốn không nghe bọn họ nói chuyện cũng rất khó. May mắn hai người kia cũng chưa nói mấy câu tình cảm mùi mẫn quá phận gì.
Hai vợ chồng nhà này phụng mệnh Hoa Tử Tinh tới chiếu cố Diệp Khai, mấy ngày nay làm được thập phần tận tâm. Thiên hạ rộng lớn như vậy, khó lắm mới gặp được người có quan hệ tương tự như mình và Diệp Khai, trong lòng vô thức nảy lên ý tứ thân cận cùng tò mò. Phó Hồng Tuyết ngầm đồng ý cho bọn họ đồng hành.
Nội thương của Diệp Khai chuyển biến tốt từng ngày. Thân thể hắn khỏe mạnh, tinh thần lại càng thêm khoái trá. Thôi Ngọc Chân nguyên bản có thân thế đáng thương, nhưng bị cuốn hút bởi cảm xúc của Diệp Khai, cũng dần trở nên sáng sủa. Nàng là một nữ hài tử khả ái, dọc theo đường đi những việc như nấu cơm thu dọn đều giành làm hết.
Bọn họ cuối cùng cũng đi đến thôn trấn có ôn tuyền nọ. Diệp Khai rất thích cái ôn tuyền kia, đoàn người cho xe ngựa dừng bên bờ ôn tuyền, tại đây dựng lên bốn cái lều.
Diệp Khai cũng giống Phó Hồng Tuyết, tò mò với phương thức ở chung của Thủy Thiên Quang và Thủy Vân Sắc. Hắn sau khi thân thiết với Thủy Vân Sắc, lời nói cũng không còn cố kỵ nhiều nữa, không đi quá sâu vào vấn đề riêng tư mà trực tiếp hỏi Thủy Vân Sắc.
Thủy Vân Sắc chưa từng gặp được người nào thái độ chân thành như vậy, không hề có vẻ hiếu kì với thứ lạ lẫm, chỉ thuần túy là thành khẩn cùng tôn trọng. Nụ cười của Diệp Khai ấm áp như ánh mặt trời, trên người hắn tựa hồ mang theo một loại sức mạnh khiến người khác tin tưởng, khiến cho Thủy Vân Sắc nguyện ý thổ lộ tâm sự với mình. Thủy Vân Sắc kể ra những khúc chiết cùng kết cục hạnh phúc của mình cùng Thủy Thiên Quang. Cuối cùng nhắc tới chuyện Thủy Thiên Quang từng thích một nữ nhân võ công cao cường, mà hắn bởi vì lý do thể chất nên không thể tập võ, ngụ ý, hắn đối tương lai vô cùng lo lắng.
Diệp Khai hoàn toàn không có ưu sầu về phương diện này. Hắn yêu Phó Hồng Tuyết, nếu Phó Hồng Tuyết thay lòng đổi dạ, hắn tuyệt không cưỡng ép Phó Hồng Tuyết ở lại bên mình. Nguyện vọng lớn nhất của hắn vĩnh viễn là Phó Hồng Tuyết được vui vẻ. Huống chi Phó Hồng Tuyết cùng hắn là huynh đệ chí thân, đồng sinh cộng tử, tình thâm ý nùng, cả hai đều trân trọng tình cảm này. Diệp Khai tin tưởng người yêu của hết thảy người nào trên đời này đều có thể thay lòng, nhưng Phó Hồng Tuyết vẫn sẽ không.
Phó Hồng Tuyết chờ Diệp Khai nói chuyện xong trở về, ngồi cùng hắn bên bờ ôn tuyền, nghiền ngẫm đánh giá Diệp Khai, đối Diệp Khai nói, “Ta vừa rồi suy nghĩ, rõ ràng Thủy Thiên Quang tính cách giống ngươi hơn, ngươi vì cái gì cố tình muốn đi tìm Thủy Vân Sắc nói chuyện?”
Diệp Khai nói, “Chính là tùy tiện nói chuyện thôi.”
Phó Hồng Tuyết lắc đầu.
Diệp Khai hỏi, “Thế ngươi cảm thấy là vì cái gì?”
Phó Hồng Tuyết xa xăm nói, “Bởi vì vai vế của ngươi và Thủy Vân Sắc giống nhau.”
Vai vế, Thủy Vân Sắc giống ta chỗ nào chứ?
“Ngươi cầu ta thú ngươi làm vợ.”
“Đây là Chuyết kinh Thủy Vân sắc.”
Diệp Khai đã hiểu.
Diệp Khai hậm hực.
Diệp Khai yên lặng tháo giày ngâm chân, lấy ra những mảnh vụn còn thừa từ thức ăn vừa nãy uy đám cá trong ôn tuyền, ở trong lòng thầm tính toán tìm một câu nói đủ mạnh để đáp trả Phó Hồng Tuyết, thẳng đến khi về đến lều trại cũng chưa nghĩ ra.
Diệp Khai nằm trên đệm, Phó Hồng Tuyết nâng chân hắn lên nắm trong tay, tháo tất Diệp Khai, vuốt ve làn da tuyết trắng trên chân Diệp Khai. Xuyên thấu qua da thịt tuyết trắng có thể ẩn ẩn thấy được mạch máu màu xanh, khiến cho đôi bàn chân tựa như đúc từ ngọc thạch này thêm phần sức sống.
Diệp Khai bị y sờ tới ngượng ngùng, muốn đem chân rút về. Phó Hồng Tuyết phát hiện ra ý đồ của hắn, trên tay dùng sức. Diệp Khai không giãy dụa được, chân bị Phó Hồng Tuyết nhu niết, sắc mặt càng ngày càng hồng.
Phó Hồng Tuyết buông hắn ra, phi thường cố ý phi thường khoa trương thở dài nói, “Ta giờ mới biết hóa ra thành vợ chồng rồi, trượng phu muốn sờ chân thê tử cũng không được.”
Diệp Khai cùng Phó Hồng Tuyết đều là nam nhân, Phó Hồng Tuyết rất ít khi dùng đến danh nghĩa trượng phu để áp chế hắn. Dù sao Phó Hồng Tuyết cũng là huynh trưởng Diệp Khai, là chân chân chính chính nhất gia chi chủ. Riêng thân phận này cũng đã đủ quyết định địa vị trong nhà rồi, dù y có nói gì đi nữa Diệp Khai cũng đều chỉ có thể phục tùng.
Diệp Khai bị Phó Hồng Tuyết nói mà cảm thấy áy náy. Thành vợ chồng rồi còn không cho người ta tùy tiện thân cận, hiển nhiên rất không có nhân tính. Nhưng muốn hắn đưa chân cho Phó Hồng Tuyết thưởng thức, hắn cũng không dậy nổi dũng khí.
Từ yêu nhau từ trong tâm hồn đến thân mật thông thường, Diệp Khai còn cần thời gian thích ứng. Phó Hồng Tuyết vừa làm bạn với hắn ban ngày, lại cũng làm bạn với hắn buổi tối. Ngay từ lúc chưa thổ lộ tâm tình cũng đã quen thân mật với hắn. Diệp Khai lại càng không phải đối thủ của y, đương nhiên phải chịu yếu thế.
.
Đêm dài nhân tĩnh, Phó Hồng Tuyết nghe được từ trong lều Thủy Thiên Quang truyền đến tiếng động của hai người. Thanh âm của họ đã rất nhẹ rồi, nhưng sao qua được với cao thủ như Phó Hồng Tuyết. Phó Hồng Tuyết vốn đã có tâm đề phòng hai người này, giờ nghe ra hai người đang đi ra ngoài.
Phó Hồng Tuyết vừa động Diệp Khai liền tỉnh, trợn tròn mắt nhìn y. Ngày mai còn phải khởi hành, Phó Hồng Tuyết bảo hắn ngủ, Diệp Khai vẫn nháy mắt không chịu. Phó Hồng Tuyết muốn đi tìm hiểu xem hai người Thủy Thiên Quang kia muốn làm gì, không có thời gian dỗ Diệp Khai, trực tiếp điểm thụy huyệt trên người Diệp Khai. Phó Hồng Tuyết lại đợi một hồi vẫn không thấy hai người kia về. Y nghĩ muốn ra ngoài thăm dò, ôm Diệp Khai đang mê man lên, bay ra ngoài.
Hai người kia đi về phía sau một ngọn núi đá đối diện ôn tuyền. Phó Hồng Tuyết nương theo bóng đêm, ẩn núp dưới bóng đen của núi đá, như một luồng khói nhẹ bay vút tới chỗ cao, từ trên cao nhìn xuống.
Thủy Văn Sắc mặc áo, quần tựa hồ thoát xuống tận đầu gối, từ chỗ Phó Hồng Tuyết nhìn lại có thể thấy được một phần đùi lộ ra của hắn. Thủy Vân Sắc quỳ, áp trên người hắn là Thủy Thiên Quang quần áo chỉnh tề, quần hình như cũng hơi trễ xuống một ít, nhưng bị vạt áo che đi nên cũng không thấy rõ lắm. Hắn ở phía sau Thủy Vân Sắc luật động, Thủy Vân Sắc theo động tác của hắn đong đưa.
Phó Hồng Tuyết mới đầu nghĩ hai người họ đang luyện cái loại công phu Ma giáo gì, nhưng Thủy Vân Sắc rõ ràng không có võ công mà. Huống chi tư thế này thập phần kỳ quái, trên đời làm gì có loại võ công nào tu hành như vậy chứ, chân khí vận chuyển sẽ bị cản trở. Thủy Vân Sắc phát ra tiếng rên rỉ, thanh âm thập phần sung sướng.
Phó Hồng Tuyết yên lặng nhìn một hồi, bỗng nhiên trong lòng sáng tỏ. Nhớ tới Thu Mộng Đan, nhớ tới Đông Hải Ngọc Tiêu, lại nhớ tới ngữ khí ái muội mà ác độc của vị Ma giáo công chúa nọ, y rốt cuộc hiểu được ý tứ của đám người này, hiểu được mấy người này nói tới cái gì.
Phó Hồng Tuyết ôm Diệp Khai, theo đường cũ bay về. Tâm y vừa trải qua một trận kinh hoàng, mãi mời bình tĩnh lại được. Y giờ khắc này mới chân chính hiểu được Diệp Khai bằng vào võ công và nghị lực tránh thoát được bao nhiêu kiếp nạn cùng vũ nhục. Bằng không lấy ý chí kiên cường của Diệp Khai, cho dù có thể gượng dậy một lần nữa, nhưng cũng nhất định lưu lại trong sinh mệnh Diệp Khai một vết thương vĩnh hằng.
.
Nội thương của Diệp Khai dọc theo đường đi dần khỏi hẳn. Bọn họ đi cả ngày lẫn đêm, lúc ngang qua Hiệp khách sơn trang, Thủy Thiên Quang trông thấy ký hiệu Ma giáo lưu lại, liền dẫn theo Thủy Vân Sắc rời đi.
Sau khi đôi vợ chồng kia rời đi, Phó Hồng Tuyết đánh xe. Đến khi chỉ còn cách Vô Gian Địa Ngục nửa ngày lộ trình, trong lòng mỗi người đều hoan hỉ.
Liễu Thiên nói, “Ta rất nhớ đồ ăn Băng Di làm.”
Diệp Khai cũng tiếp lời, “Bánh bao a Bánh bao ăn ngon.”
Thôi Ngọc Chân ngồi cạnh hắn cười. Cuộc đời nàng đã trải qua quá nhiều cực khổ, giờ trông bộ dạng nghĩ tới đồ ăn ngon mà chảy nước miếng của Liễu Thiên và Diệp Khai, tựa hồ chính mình cũng trở nên ngây thơ như thế, vui vẻ như thế.
Liễu Thiên nói, “Thôi cô nương, ngươi không biết phải đi đâu. Ta thấy hay là ngươi mở quán rượu đi, hoặc quán bánh bao cũng được, mở ngay cạnh Vô Gian Địa Ngục ấy.”
Diệp Khai nói, “Chủ ý này không tồi.”
Thôi Ngọc Chân chần chờ, “Ta có thể sao?”
Diệp Khai hỏi ngược lại, “Vì cái gì không thể?”
Thôi Ngọc Chân được hắn cổ vũ, trong mắt xuất hiện quang mang. Nàng vốn dĩ là người tay làm hàm nhai, chỉ là nhất thời chưa tìm được phương hướng mà thôi.
Diệp Khai biết Phó Hồng Tuyết không thích mình mang Thôi Ngọc Chân về Vô Gian Địa Ngục. Y vẫn luôn bất mãn với tác phong tùy tiện tin người của hắn. Năm đó hắn lần đầu tiên gặp Chu Đình, Chu Đình đang dùng mĩ sắc để lừa gạt nam nhân. Trải qua cuộc gặp gỡ ly kỳ như vậy, Diệp Khai chẳng những tin tưởng Chu Đình, còn nói với nàng, nếu Phó Hồng Tuyết yêu Chu Đình, thì sẽ cho Chu Đình một vạn lượng hoàng kim. Chuyện này sau này trở thành chuyện cười để Phó Hồng Tuyết cười nhạo hắn.
Chủ ý của Liễu Thiên vừa vặn vẹn toàn đôi bên, tâm Diệp Khai cũng bắt đầu dao động. Hắn đi đến trước xe ngựa tìm Phó Hồng Tuyết thương lượng một trận. Xe ngựa dừng lại tại khu chợ lớn nhất mà cũng gần Vô Gian Địa Ngục nhất.
Người trong chợ đông đảo nhộn nhịp, mỗi ngày đều có người mở ra sinh ý mới, cũng đều có người đóng cửa sinh ý trở về quê nhà. Diệp Khai cùng Liễu Thiên tìm một vòng cũng không tìm được một nhà bán bánh bao hay quán rượu nào muốn đổi chủ, nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện một khách *** tương đối sạch sẽ đang muốn sang nhượng. Chưởng quầy đã gần bảy mươi, bởi vì phải về quê dưỡng lão nên mới muốn nhượng lại khách *** này.
Diệp Khai cao hứng nói, “Tốt quá rồi, chỗ này vừa có thể bán bánh bao vừa có thể bán rượu.”
Thôi Ngọc Chân thập phần hoan hỉ, lúc Diệp Khai tìm Phó Hồng Tuyết lấy ngân phiếu mua lại khách *** cho nàng, đôi mắt mĩ lệ rớt nước mắt. Lão phu thê chưởng quầy không nghĩ người mua lại khách *** lại là một cô nương xinh đẹp trẻ tuổi như vậy, đồng ý lưu lại đây hai tháng, dạy Thôi Ngọc Chân cách xử lý mọi việc.
Nơi này cách rất gần Vô Gian Địa Ngục, Phó Hồng Tuyết, Diệp Khai, Liễu Thiên đêm đó quyết định ngụ lại khách *** này. Sáng sớm hôm sau, Thôi Ngọc Chân đứng ở ven đường tiễn họ, nàng đứng tại đó rất lâu rất lâu, thẳng tới khi xe ngựa đi xa khuất dạng.
Phó Hồng Tuyết dùng nội lực truyền âm vào, không bao lâu sau, cơ quan bảo vệ Vô Gian Địa Ngục được mở ra. Phó Hồng Tuyết mang theo Diệp Khai cùng Liễu Thiên tiến vào, khởi động lại đại trận, che lấp cửa vào mới rồi.
Diệp Khai lúc rời đi sắc mặt tái nhợt, không chút thần khí, khi trở về sắc mặt tiên nghiên, thập phần khỏe mạnh. Băng Di vừa thấy đã biết nội thương trên người hắn khỏi hẳn, không ngừng lau lệ nói, “Ông trời phù hộ, thiếu chủ các ngươi rốt cuộc bình an trở về.” Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT