“Vũ nhi thử nghĩ xem, đối với kẻ phản bội, người bình thường sẽ xử trí thế nào?” Thời điểm nói ra những lời này, phụ tử hai người đã đi ra đình viện mà ban nãy hai người đi qua.
“Giết bọn họ sao?” Vân Vũ Trạch tò mò hỏi Vân Ngự, nó thật sự rất tò mò, lúc nãy ở trong sảnh đường nghe thấy cái kẻ gọi là Nghi trượng kia nói làm trái lệnh của chủ tử sẽ phải chịu hậu quả, điều này khiến cho kẻ chưa từng gặp tình huống này như Vân Vũ Trạch rất khó hiểu, chẳng lẽ chỉ một câu nói mà có thể khiến bọn họ thay đổi ý định sao?
“Vũ nhi thật sự là đơn thuần, ngươi phải biết rằng chết không phải là kết cục đáng sợ nhất, trên đời này vẫn có những thứ khiến người ta khiếp sợ hơn”. Vân Ngự cười nói, phải biết rằng, những kẻ không sợ chết có rất nhiều, thời điểm đối mặt với cái chết, có lẽ đại đa số mọi người là rất không cam lòng, nhưng như vậy không có nghĩa là sợ chết, nếu không đã không có những người gọi là tử sĩ.
“Vì sao? Người chết chẳng phải cái gì cũng không có sao? Này không phải khiến cho người ta thực sợ hãi sao?” Vân Vũ Trạch có chút hồ đồ nhìn nụ cười mê hôn của Vân Ngự, trong mắt ánh lên quyến luyến quang mang, thế nhưng trên mặt nghi hoặc vẫn thật nhiều.
Nó không muốn chết, ít nhất nếu không phải là bất đắc dĩ, nó tuyệt đối không muốn chết, còn nhớ rõ cách đây mười năm nó đã chết một lần, nó lúc ấy mặc dù có cảm giác được giải thoát, nhưng vẫn cảm thấy không cam lòng, đối với nó lúc ấy mà nói, nó thực sự không muốn chết, nó còn chưa được nhận sự ấm áp ôn nhu, còn chưa cảm nhận hết thảy tốt đẹp của thế gian, còn chưa xem hết thế giới này, nó không muốn chết, mà cuối cùng sau khi chết, nó vẫn tồn tại, có điều tồn tại theo một phương thức khác.
“Nếu là những kẻ không có gì, bọn họ liệu có sợ chết?” Quả thật khi con người một khi đã chết, tất thảy cái gì cũng đều không có, nhưng cũng có những kẻ không quan tâm, đó là những kẻ đã mất đi niềm tin vào cuộc sống, không còn chút ý niệm muốn sinh tồn, thì cho dù kẻ đó có tất thảy thế gian này, thì y vẫn không do dự tìm cái chết, Vân Ngự theo biểu hiện của Vân Vũ Trạch, liền nhìn ra được Vân Vũ Trạch đối với thế giới này quyến luyến, chính là nỗi niềm quyến luyến này do đâu mà có, hắn không biết, hoặc là hắn biết, thế nhưng không nói, bất quá, đây chẳng phải là chuyện tốt sao? Nếu thật sự không có chút quyến luyến nào đối với thế gian này, cũng có nghĩa cả đời này hắn coi như xong rồi.
“Này….”
Vân Vũ Trạch bị Vân Ngự hỏi như vậy, nhưng thực ra là hỏi ngược lại, tuy không thể lý giải được tại sao lại có người cái gì cũng đều không có, nhưng nó cũng hiểu được, một người như vậy căn bản là không sợ chết, bởi vì vốn không có , vậy thì có gì phải sợ, chính là, trên đời này thực sự có người như thế sao?
“Vũ nhi, kẻ sống không có gì hạnh phúc sẽ không sợ chết”. Vân Ngự không giải thích gì, chính là đối Vân Vũ Trạch nói một câu này, đôi mắt đen câu nhân gắt gao nhìn thẳng Vân Vũ Trạch, trong mắt chất chưa thâm ý mà Vân Vũ Trạch không thể lý giải, còn có chút quyết tuyệt khiến cho nó bất an.
“Sống không biết hạnh phúc thì sẽ không sợ chết?” Nó không mấy hiểu hàm nghĩa của câu nói này, bởi vì khi sống không có niềm vui, thì chết sẽ không cảm thấy sợ sao? Tựa hồ có chút thâm sâu, lại tựa hồ thật dễ hiểu, cũng không hiểu vì sao, khi nhìn thấy trong mắt phụ hoàng một mạt quyết tuyệt (dứt khoát), nó cảm thấy thật bối rối, cảm thấy bất an, đôi mắt kia tựa hồ chất chứa vô vạn thâm ý, tựa hồ là muốn nói cho nó biết cái gì đó, khiến lòng nó bối rối.
“Vũ nhi cảm thấy, trên thế gian này có thứ gì Vũ nhi rất muốn, thứ gì khiến Vũ nhi quan tâm nhất?” Xuất phát từ hiểu biết của hắn với Vân Vũ Trạch, Vân Ngự liền nhìn ra được hiện tại Vân Vũ Trạch cái hiểu cái không liền lên tiếng hỏi, tuy rằng đáy lòng hắn đã có đáp án, nhưng hắn thật hy vọng có thể từ miệng Vũ nhi nghe được đáp án này, nhất là hy vọng đáp án kia cùng với suy đoán trong lòng là giống nhau, tuy rằng không chiếm được đáp án mình mong muốn hắn thực thương cảm, thực thất vọng, có điều hắn biết, cho dù đáp án của Vũ nhi là thế nào thì lòng hắn vẫn quyết không thay đổi.
“Thứ Vũ nhi thích nhất? Để ý nhất?” Nó sao? Thứ nó mong muốn nhất chính là vĩnh viễn ở bên phụ hoàng, phụ hoàng đi đâu nó liền theo tới đó, thế còn thứ nó quan tâm nhất? Hiện tại không có, hiện tại không có thứ gì khiến nó quan tâm, thế nhưng nó có người nó quan tâm nhất a.
“Vũ nhi muốn ở bên phụ hoàng, này là điều Vũ nhi mong muốn nhất, về phần thứ Vũ nhi quan tâm nhất, Vũ nhi không nghĩ ra”. Vân Vũ Trạch thành thật nói, khi nghe Tiểu Vũ nói nửa câu đâu, Vân Ngự thực cao hứng, thậm chí sự cao hứng còn biểu lộ trên mặt hắn, có điều nghe được nửa câu sau, khuôn mặt hắn liền cứng nhắc, trong mắt toát lên sự thất vọng, trong lòng thầm thở dài, có điều tới đây, lại nghe thấy Tiểu Vũ nói tiếp.
“ Vũ nhi không có thứ gì khiến mình quan tâm nhất, nhưng Vũ nhi có người khiến Vũ nhi để ý nhất a, này có tính không? Vũ nhi quan tâm phụ hoàng, vô cùng, vô cùng quan tâm”. Vân Vũ Trạch không có phát hiện biểu tình của Vân Ngự có cái gì không đúng, chỉ vô cùng chăm chú biểu đạt, để phụ hoàng biết được nó có bao nhiêu để ý phụ hoàng, mà dường như là nó làm đúng rồi, bởi vì Vân Ngự đã lộ ra nụ cười vui vẻ tới cực điểm, cười tới mức thật giống hài tử, rồi lại mê hoặc tâm nó.
Bình thường phụ hoàng cười rộ lên đã đẹp lắm, hiện tại lại càng đẹp, cảm giác nụ cười này không giống nụ cười bình thường của phụ hoàng, bất quá, phụ hoàng đối với nó cười, khiến nó thực thích.
Vân Vũ Trạch nghĩ như thế, lại không nghĩ ra kẻ cười tới sáng lạn Vân Ngự kia có bao nhiêu không bình thường, nó cũng lại không biết rằng nếu nụ cười sáng lạn chói mắt ấy bị kẻ khác nhìn thấy, phỏng chừng sẽ sẵn sàng vì nụ cười đó mà gây chiến, mặc kệ là nam tử hay nữ tử, đơn giản bởi đó là một nụ cười tuyệt thế.
“Vũ nhi, phụ hoàng cũng vậy, nếu đã không có Vũ nhi, vậy liền không có phụ hoàng.” Vân Ngự cúi đầu, tại bên tai Vân Vũ Trạch hạ ước định, khiến đáy lòng Vân Vũ Trạch rung động.
Sống nếu không có hạnh phúc, vậy chết có gì đáng sợ? Vũ nhi, cả đời này ngươi nhất định phải cùng phụ hoàng dây dưa một chỗ, nơi không có ngươi, phụ hoàng tuyệt đối không có đến!
“Hắn là Huyết Oa?”
Ánh trăng mờ mờ tỏa ánh sáng huyền ảo, lúc này trong tiểu viện Tứ Hợp, có một dãy phòng thực dị thường, bên trong không có chút ánh nến, thậm chí không có nửa điểm sự sống, tựa hồ nơi này căn bản không có ai ở, chuyện này nếu là ở tại một đại viện hoặc trang viên thì không có gì khác thường, có điều đây là một tiểu viện, nhất là trong tiểu viện lại có rất nhiều người, như vậy thật không thích hợp, đáng lẽ không thể có dãy phòng trống này mới đúng.
Tuy rằng trong phòng tưởng như là không có ai ở, trên thực tế là không phải như thế, ít nhất trong cả dãy phòng này, có một căn phòng ở giữa có người ở, chỉ là trong gian phòng ấy một mảnh hắc ám, trừ bỏ ánh trăng theo cửa sổ chiếu vào phòng, trong phòng còn có ẩn ẩn hơi thở lạnh băng, không những không cho người ta cảm giác có sinh khí mà thậm chí còn mang theo nồng đậm tử khí, gian phòng tĩnh lặng tới mức khiến cho người ta có cảm giác rờn rợn, giống như sống trong căn phòng này không phải con người mà là một mãnh thú không muốn để người khác nhìn thấy.
Nương theo bóng trăng, liền nhìn thấy một bóng người ẩn ẩn hiện hiện, thật giống như quỷ mị, bóng dáng kẻ đó lặng yên ngồi bên mép giường, bộ dáng bất động, làm cho người không biết còn tưởng đó chẳng qua là bức tượng vô tri, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy sự khủng bố của nó.
Bóng người vẫn tĩnh tọa bên mép giường, một đoạn thời gian thật dài đã trôi qua mà không chút động tĩnh, dường như là kẻ đó sẽ vẫn giữ nguyên tư thế đó cho tới sáng, như vậy so với một bức tượng thật không có gì khác biệt, xuyên qua ánh trăng mờ ảo, tuy rằng không thể nhìn rõ bộ dáng của người nọ, nhưng thật dễ dàng nhận ra người nọ không giống người bình thường.
Đúng vậy, cái người ngồi bất động kia, thoạt nhìn cũng đã thấy hắn không giống người bình thường, toàn thân vận y phục màu đỏ, ẩn ẩn sát khí lạnh băng, một thân màu đỏ nóng rực mà có thể phát ra sát khí lạnh tới vậy thật khiến người ngạc nhiên, thế nhưng điều kinh ngạc không chỉ dừng lại đó, cái người ấy, không chỉ y phục màu đỏ như máu mà mái tóc của hắn cũng màu đỏ rực rỡ, phải biết rằng, tại quốc gia này, mọi người đều có mắt đen, tóc đen, bởi vậy màu tóc đỏ rực này là điều vô cùng bất thường, nếu người ngoài nhìn thấy, hơn một nửa số người sẽ coi hắn là yêu vật, mà hiển nhiên, hắn cũng là kẻ có tư cách được xem là yêu vật.
“Ân, là hắn”. Giọng nói mang chút cảm thán, một chút xúc động cùng một chút cô đơn, biểu lộ người nói có chút đồng tình với hắn, hẳn do đồng bệnh tương lân.
“Phụ hoàng, ngươi nói xem, hắn có hay không giống ta?” Ánh mắt Vân Vũ Trạch có chút chờ mong mà chính nó cũng không phát hiện ra, chăm chú nhìn vào người trong phòng đang ngồi nhắm mắt, cúi đầu thanh âm thương cảm hỏi người đang đứng bên cạnh nó.
“Không biết, có lẽ giống, mà cũng có lẽ không giống”. Hắn đối với cái kẻ ngồi trong phòng kia hoàn toàn không biết, hắn làm sao có thể trả lời Vũ nhi? Bảo bối của hắn có thể trở lại như hiện tại là một sự may mắn, một điều thần kì, những kẻ khác có thể sao? Nhất định không!
“Phụ hoàng, ngươi nói xem nếu hắn giống với ta, chúng ta có thể giúp hắn khôi phục hay không?” Vân Vũ Trạch không cảm thấy thật vọng vì câu nói của Vân Ngự, mặc dù trong lòng nó, phụ hoàng của nó là không gì không biết, có điều thỉnh thoảng cũng có một số điều ngoài ý muốn, hơn nữa nó cũng biết phụ hoàng nó căn bản là chưa từng tiếp xúc với Huyết Oa, bởi vậy sao có thể biết được? Ngay tới nó là tự mình trải qua cũng vẫn không rõ đấy thôi.
“Vũ nhi, phụ hoàng không thể khẳng định, loại chuyện này không phải đã từng xảy ra là chắc chắn sẽ lại như thế”. Khôi phục? Lúc ấy Vũ nhi chính là tự động hồn hồi thể xác, cũng không có ai giúp đỡ, hắn sao biết làm thế nào để giúp kẻ kia khôi phục, chẳng lẽ cũng như năm đó Vũ nhi từng trải qua, giết hắn sao? Tuy rằng hắn biết Huyết Oa nhất định phải xử lí, thế nhưng hắn cũng không thể khẳng định có thể giết được Huyết Oa này, dù sao bọn hắn chưa từng tiếp xúc qua.
“Không quan hệ, Vũ nhi cũng chỉ nghĩ như vậy thôi, có lẽ hắn cùng Vũ nhi bất đồng, dù sao Vũ nhi cũng là vật phẩm thất bại”. Vân Vũ Trạch đột nhiên nhớ lại lời nói của lão nhân trong mật thất kia, có lẽ Huyết Oa này cùng nó không giống nhau, dù sao nó cũng là một vật phẩm thất bại, mà một vật phẩm thất bại là nó hiện tại còn sở hữu một sức mạnh lớn như vậy, như vậy một Huyết Oa là vật phẩm thành công sẽ thế nào? Sức mạnh lớn đến đâu? Là ngang bằng với nó cách đây mười năm, hay mạnh hơn? Một vật phẩm như vậy bọn nó làm thể nào hạ gục?
“Vũ nhi, phụ hoàng nghĩ, bọn chúng coi ngươi là thất bại phẩm bởi vì ngươi có ý nghĩ cùng trí tuệ của riêng ngươi, mà nguyên nhân có thể vì ngươi là một linh hồn sống, nếu Huyết Oa này là một thành phẩm, vậy sức mạnh của hắn cũng không nhỏ, hẳn là có thể khác ngươi”. Đây chẳng qua là phỏng đoán của Vân Ngự mà thôi, mà hiện tại bọn hắn cũng không có cách nào kiểm tra phỏng đoán này, nhắc tới những chuyện năm xưa, tuy rằng hắn biết Vân Vũ Trạch đã không còn để ý nhiều, thế nhưng theo bản năng, hắn vẫn kéo Vân Vũ Trạch, đem ôm vào trong lòng, đôi tay bao quanh thân thể mỏng manh yếu đuối của Vân Vũ Trạch, bàn tay ấm áp ôn nhu xoa đầu Vân Vũ Trạch, trấn an tâm tình dao động của Vân Vũ Trạch.
“Ân, hẳn là như vậy đi”. Vân Vũ Trạch cũng cảm thấy Vân Ngự nói đúng, nó hiểu nó lúc đó là một linh hồn sống, tuy rằng nó không hiểu tại sao lại biết thành Huyết Oa, cũng không biết có phải do người kia gây ra hay không, hay do nó không cẩn thận mà bị lôi vào, nhưng theo cách nói của người kia, nó hiểu, nó cùng với những Huyết Oa được tinh luyện khác không giống nhau, bằng không cũng sẽ không bị coi là vật phẩm thất bại rồi bị đem phá hủy.
An tâm dựa vào lòng Vân Ngự, Vân Vũ Trạch trong lòng ấm áp, nó hiểu phụ hoàng đang trấn an nó, nghĩ tới đây trong lòng không khỏi một trận ngọt ngào, nụ cười vui vẻ nở trên môi, nụ cười tuyệt mĩ tự nhiên nở trên môi, khiến khuôn mặt tuyệt luân càng thêm xuất trần, đôi môi đỏ bừng diễm lệ tới mê người.
“Vũ nhi..” Thanh âm trầm thấp vang lên bên tai Vân Vũ Trạch, hơi thở ấm áp phả vài vành tai nó, khiến vành tai nó một trận tê dại, ửng đỏ lên.
“Ân?” Vân Vũ Trạch có chút ngây ngốc ngẩng đầu nhìn Vân Ngự, vốn là có chút không hiểu phụ hoàng vì sao gọi nó, cho nên mới ngẩng đầu nhìn phụ hoàng, chỉ biết rằng nó vừa mới ngẩng đầu liền trầm luân trong đôi mắt thâm tình, khiến nó khó có thể kiềm chế, trong lòng chợt có gì đó rộn rạo, tựa hồ muốn đáp lại.
“Vũ nhi, ngươi nói hiện tại nếu chúng ta trực tiếp đi vào, Huyết Oa liệu có đối với chúng ta động thủ?” Vân Ngự vốn đang thất thần khi nhìn Vân Vũ Trạch bị câu trả lời của Vân Vũ Trạch làm cho thanh tỉnh, hắn cố gắng rời đôi mắt khỏi cánh môi anh đào mê người kia, lập tức kiếm đề tài nói, không để Vũ nhi phát hiện hắn đang thất thần.
“A? Hẳn là hắn không phát hiện ra chúng ta”. Nhất thời chưa kịp phản ứng, Vân Vũ Trạch có chút ngốc lăng trả lời câu hỏi của Vân Ngự, trong lòng lại nghĩ sang chuyện khác.
Thật kì lạ, ban nãy khi nhìn phụ hoàng, tim nó đập rất nhanh, cảm giác như muốn nhảy khỏi ***g ngực, hơn nữa nó phát hiện khuôn mặt đó thật đỏ, thật nóng, trong lòng liền cảm thấy bối rối vì cảm giác không biết gọi tên của nó, Vân Vũ Trạch cũng không chú ý nhiều tới chuyện khác, đương nhiên cũng không phát hiện ra sự thất thần ban nãy của Vân Ngự.
“Ý phụ hoàng là, chúng ta quang minh chính đại đi vào, cùng Huyết Oa nói chuyện, liệu hắn có ngay từ đầu đã đối với chúng ta động thủ?” Vân Ngự nghe câu trả lời của Vân Vũ Trạch, liền biết Vân Vũ Trạch hiểu lầm ý hắn, bất quá nhìn bộ dáng ngơ ngác của Vũ nhi, trong lòng không khỏi có chút buồn cười, chính là cũng tại lúc này, hắn thật sâu trong lòng thầm thở dài, thầm nghĩ hắn không thể quá xúc động, dọa tới cái kẻ tình cảm còn mơ mơ hồ hồ đáng yêu động lòng người này.
“Quang minh chính đại? Cùng Huyết Oa nói chuyện?”Có chút không hiểu nhìn Vân Ngự, nó không hiểu phụ hoàng của nó muốn làm gì, ngoan ngoãn trả lời: “ Nếu không phải kẻ đó muốn ta giết người ,ta sẽ không động thủ”. Đây là sự thật, nếu không phải người nọ bắt nó giết người, nó sẽ không bao giờ chủ động động thủ, hơn nữa nó còn lén tha cho mấy người mà đáng lẽ ra nó phải giết.
“Nói như vậy ,nếu hắn là Huyết Oa, không có mệnh lệnh của chủ nhân, hắn sẽ không đối chúng ta động thủ”.Trầm ngâm một hồi, Vân Ngự vẫn lo lắng nếu như hắn bước vào, không biết có mang tới rắc rồi nào không?
“Phụ hoàng muốn đi vào?” Tại sao? Vân Vũ Trạch thần tình nghi hoặc, nó không hiểu tính toán lúc này của Vân Ngự, chỉ có thể cất tiếng hỏi.
“Ân, ta định như vậy” . Hắn nghĩ nếu có thể nói chuyện với Huyết Oa, rất có thể sẽ thu được những tin tức hữu dụng, tỷ như có thể nhìn xem hắn cùng Vũ nhi khác nhau thế nào, giống nhau ra sao, nếu thật sự là giống nhau, vậy phương pháp luyện chế ra Huyết Oa hẳn là phải lấy hồn sống luyện ra, điều này sẽ giải thích rõ ràng vì sao bảo bối nhi tử của hắn lại trở thành Huyết Oa khiến người người kinh sợ.
“Chúng ta đi vào thôi”. Dù vào hay không, Vân Vũ Trạch cảm thấy cũng không có vấn đề gì, với công lực của phụ hoàng cùng tu vi nông cạn của nó, tuy rằng không thể đối phó với Huyết Oa, nhưng vẫn dễ dàng thoát thân, huống chi, trước đây bọn họ nói nó là một thất bại phẩm là vì nó không nghe lời, như vậy nếu Huyết Oa này không phải là một vật phẩm thất bại, hẳn sẽ không động thủ với bọn nó, thậm chí nó nghĩ rằng, chuyện bọn nó xuất hiện ở đây hắn cũng sẽ không nói, chẳng phải trước kia nó cũng như thế sao?
Nói xong Vân Vũ Trạch giải khai kết giới, cầm tay Vân Ngự, đẩy cửa phòng đi vào, sau đó bởi gian phòng không lớn, nên lập tức bọn họ đã mặt đối mặt với Huyết Oa.
“Ngươi là Huyết Oa?” đi vào phòng, Vân Ngự liền hỏi, tâm tình vốn cảnh giác cũng đã hơi chút thả lỏng, dù sao nếu đối phương định động thủ thì ngay từ lúc bọn hắn mở cửa đã lập tức động thủ, nhờ những gì Vũ nhi nói, hắn biết Huyết Oa có thể nhận ra hơi thở, mặt khác cho dù đối phương có nhắm mắt cũng dễ dàng phát hiện bọn hắn, mà hiện tại hắn vẫn không động thủ, xem ra đúng như Vũ nhi nói, nếu không có mệnh lệnh của kẻ tạo ra hắn, thì hắn sẽ không động thủ.
Trong phòng rất đơn giản, trừ chiếc giường nhỏ, chỉ có một chiếc bàn cùng một chiếc ghế, còn lại cái gì cũng không có, ngay cả nến cũng không, dưới tình huống như vậy Vân Ngự cùng Vân Vũ Trạch chỉ có thể nhờ ánh trăng để quan sát người thiếu niên tóc hồng, cùng may là Vân Ngự cùng Vân Vũ Trạch công lực cao thâm, cảm quan linh mẫn, muốn nhìn trong bóng đêm cũng thật dễ dàng, hơn nữa còn có ánh trăng.
Nghe thấy thanh âm của Vân Ngự, Huyết Oa tựa hồ không có phản ứng gì, kì thực biểu hiện này Vân Ngự cũng đã đoán trước, dù sao, Huyết Oa không phải là một con người thực sự, mà bị đối xử như một công cụ, người như vậy tự nhiên trừ chủ nhân mình ra sẽ không có bất kì phản ứng gì đối với người khác, thật chẳng khác gì tử sĩ do con người bồi dưỡng ra, có điều lạnh băng cùng mạnh hơn tử sĩ nhiều lần, dù sao cũng đều có linh hồn, tuy rằng Huyết Oa là do con người luyện chế ra.
Trong phòng chốc lát một mảnh trầm lặng, Vân Vũ Trạch cùng Vân Ngự sóng vai đứng, thần sắc an tĩnh nhìn Huyết Oa đang ngồi, tựa hồ chờ đợi đối phương trả lời, hai người đều vô cùng kiên nhẫn chờ đối phương để ý tới hai người, có điều Huyết Oa vẫn bất vi sở động, đôi mắt đang nhắm thậm chí cũng không định mở ra, hai người thừa dịp này thầm quan sát Huyết Oa.
Huyết Oa thoạt nhìn không lớn, là một thiếu niên khoảng mười tám, mười chín tuổi, diện mạo không có tuyệt luân xuất trần như Vân Vũ Trạch, khuôn mặt thanh tú lạnh như băng, không có chút ít biểu tình dao động, nếu không phải hắn nhè nhẹ hô hấp, hẳn nhiên ai cũng nghĩ đây là một vật vô tri, có chút ngoài dự đoán của Vân Ngự, khi phụ tử bọn hắn bước vào,không những chẳng buồn động dung, mà còn chẳng có biểu hiện gì, thật là một kẻ vô cảm.
Thấy vậy, Vân Ngự vẫn chỉ có thể tiếp tục nhìn đối phương, chờ đối phương phản ứng, trong lòng đang không biết giải quyết ra sao.
“Ta không gọi là Huyết Oa.” Không gian tĩnh lặng vẫn tiếp tục được duy trì, mãi tới một lúc lâu sau, thanh âm khàn khàn mới vang lên bên tai Vân Ngự cùng Vân Vũ Trạch, mang theo lạnh băng hơi thở, không có chút tình cảm, vào lúc này, đôi mắt nãy giờ vẫn nhắm cuối cùng cũng mở ra, đôi mắt lạnh băng cũng tiêm diễm một màu đỏ như máu.
“Ngươi không phải Huyết Oa?” Vân Vũ Trạch có chút nghi hoặc hỏi hắn, nó chính là cảm giác được người đứng trước mặt đó có pháp lực của Huyết Oa, hơn nữa hắn giống hệt nó năm đó, tuy rằng khuôn mặt cùng bộ dạng không giống, thế nhưng xét tổng thể vẫn là giống nó năm đó.
“Ta gọi là Huyết Linh”. Thanh âm khàn khàn của thiếu niên tóc đỏ tiếp tục vang lên, đối với nghi ngờ của Vân Vũ Trạch không có nửa điểm tức giận, cũng không có thần sắc vui mừng, hết thảy bảo trì như ban đầu, bộ dạng lạnh băng không chút quan tâm.
“Huyết Linh? Ngươi gọi là Huyết Linh?” Huyết Linh cùng Huyết Oa, hẳn là giống nhau đi? Vân Vũ Trạch nghiêng đầu nghĩ thầm, lúc trước tuy nó gọi là Huyết Oa, tựa hồ cũng do người kia gọi nó, về sau những kẻ bị nó đuổi giết gọi nó là Huyết Oa cũng vì mái tóc màu đỏ cùng y phục của nó, hơn nữa nó xuống tay không chút lưu tình, xem ra kẻ trước mắt cùng nó trước kia hoàn toàn giống nhau, đều là những người được luyện ra, chẳng qua không gọi là Huyết Oa mà thôi.
“Ân”. Huyết Linh nhàn nhạt trả lời, thanh âm khàn khàn vẫn mang theo hơi thở lạnh băng như cũ, này giống như một loại thói quen, cũng giống như bản năng, hắn đối với hai người mới đến không có nhiều hứng thú, nhưng trầm mặc một lúc lâu liền lên tiếng trả lời, này không phải vì hắn cảm thấy tò mò về hai người, mà vẻ mặt của đối phương không giống người khác khi lần đầu tiên thấy hắn khiến hắn không hiểu mà thôi.
“Ngươi là được luyện ra đúng không?” Vân Vũ Trạch không có vòng vo nhiều lời mà trực tiếp hỏi vào vấn đề, nó muốn biết nó cùng hắn giống và khác nhau những gì, còn Vân Ngự, khi thấy Vân Vũ Trạch hỏi, trừ bỏ âm thầm đề phòng, còn lại hoàn toàn không có ý ngăn Vân Vũ Trạch, dù sao đó cũng là điều hắn muốn biết, những lời trước kia Quốc sư đã nói, hắn không dám coi thường, hắn nhất định phải sớm hiểu về lai lịch của Huyết Oa, điều đó đối với hắn có thể trở thành sự trợ giúp, dù sao bất luận thế nào hắn cũng không muốn Vũ nhi rời xa hắn.
“Luyện ra?” Huyết Linh tựa hồ không hiểu ý câu này, thần sắc lạnh băng không thay đổi, có điều thanh âm ánh lên một tia nghi hoặc, lúc này đôi mắt Huyết Linh ánh lên nét tò mò về hai người trước mặt hắn, thế nhưng hắn không có lên tiếng hỏi, tựa hồ là không có thói quen ấy, cũng tựa hồ là không biết phải hỏi thế nào.
“Đúng, là luyện ra, nghĩa là không phải do con người sinh ra, mà đột nhiên từ trong một cái đỉnh (vạc) đi ra, sau đó bị kẻ luyện ra khống chế, người ta muốn ngươi làm cái gì, ngươi chỉ có thể làm theo”. Vân Vũ Trạch bình thường cũng rất ít khi nói chuyện, trừ phi đối tượng là phụ hoàng, mà lúc này để giải thích hai từ luyện ra, nó đã nói thật nhiều, đối với người bình thường, chuyện này không có gì khó khăn, thế nhưng điều này là làm khó Vân Vũ Trạch, nó chỉ dựa theo ý hiểu của mình để giải thích, hy vọng Huyết Linh có thể hiểu nó, mà hiển nhiên Huyết Linh cũng không phải dạng người có khả năng phân tích tốt, hắn từ từ chậm rãi tiêu hóa lời nói của Vân Vũ Trạch, mà Vân Ngự từ đầu tới giờ chứng kiến một màn này, khóe miệng khẽ câu lên một nụ cười sủng nịch, chuyên chú nhìn biểu tình vô cùng bình tĩnh nhưng không hề đơn điệu của Vân Vũ Trạch.
“Không biết có phải do nhân loại sinh ra hay không, nhưng ta là từ một cái đỉnh đi ra, ân, đúng là bị người không chế”. Thật vất vả mới tiêu hóa được những lời giải thích của Vân Vũ Trạch, tuy rằng hắn vẫn không hiểu hai từ luyện ra là gì, thế nhưng hắn đại khái hiểu những gì Vân Vũ Trạch muốn biểu đạt, hơn nữa hắn phát giác những gì Vân Vũ Trạch nói trùng hợp với những việc của hắn, vậy hắn hẳn là người bị luyện ra.
“Xem ra là đúng rồi”. Chiếm được đáp án xác thực, Vân Vũ Trạch trong lòng không khỏi một trận khó chịu, dù sao kẻ trước mắt cũng giống nó trước kia, làm cho nó cảm thấy thật sự khổ sở, hơn nữa nó căn bản không có khả năng giúp hắn, không thể giúp Huyết Linh làm cho nó cảm thấy khó chịu, nó muốn Huyết Linh giống nó, có thể tự do tự tại như bây giờ.
“Các ngươi là ai? Ta trước giờ chưa từng gặp các ngươi, các ngươi vì cái gì lại ở đây?” Chần chờ một chút, tuy thần sắc lạnh băng của Huyết Linh vẫn không thay đổi, nhưng thanh âm khàn khàn của hắn có chút biến hóa, bắt đầu cảm thấy hứng thú với sự xuất hiện của Vân Ngự cùng Vân Vũ Trạch ở đây.
“Chúng ta? Ta gọi là Vân Vũ Trạch, còn đây là phụ hoàng của ta, gọi là Vân Ngự.” Vân Vũ Trạch không hề nghĩ ngợi liền giới thiệu mình cho đối phương, mà Vân Ngự lúc đó, với việc Vân Vũ Trạch đem gốc gác của mình nói lộ ra, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ vì không kịp ngăn lại, hơn nữa hắn nhìn bộ dạng Huyết Linh, thầm nghĩ hắn sẽ không nói lại với chủ nhân của hắn, hơn nữa cũng sẽ không để trong lòng.
“Phụ hoàng? Phụ hoàng là cái gì? ”. Thanh âm khàn khàn tràn đầy nghi hoặc, hắn thấy tò mò, vì hắn không biết, cũng không hiểu được, cũng không biết vì sao, đối mặt với hai người lần đầu tiên gặp mặt mà không chút e sợ bộ dạng của hắn, hắn thật sự muốn nói chuyện cùng bọn họ, đối với ý tưởng này, Huyết Linh cũng không cảm thấy có gì không đúng, cũng không để ý chính mình khác thường, trong lòng ngược lại có chút tình tự chính hắn cũng không hiểu được, một cảm xúc rất sống động, khiến cho ngay cả hắn cũng không dám tin. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT