“Là muốn hỏi Vũ nhi theo ai học ư?” Nếu là bình thường, Vân Vũ Trạch liền lập tức nói ra, nhưng lần này nó có chút do dự.
Đúng vậy, nó thực do dự, nó không biết có nên nói với phụ hoàng hay không, này không phải vì nó không tín nhiệm phụ hoàng, cũng không phải nó muốn gạt phụ hoàng của nó, mà là, nó nghĩ nếu như phụ hoàng biết chuyện này liệu có lo lắng hay không, nó cũng không hy vọng phụ hoàng lúc nào cũng phải lo lắng cho nó, phụ hoàng bận rộn nhiều năm không lúc nào được thả lỏng, nghỉ ngơi, hiện tại lúc phụ hoàng có thể nghỉ ngơi a.
Tuy là nghĩ như vậy, nhưng nó cảm thấy nếu không nói cho phụ hoàng biết là không đúng, bởi vậy có chút do dự, thần sắc do dự biểu lộ trước mặt Vân Ngự, khiến Vân Ngự biết nó đang suy nghĩ gì, tuy rằng cảm thấy việc Vũ nhi không nói cho hắn biết có chút thương tâm, hắn cũng biết việc này không phải vì Vũ nhi không tin tưởng hắn, có lẽ việc Vũ nhi không muốn nói cho hắn biết có liên quan tới hắn.
“Vũ nhi không muốn nói cho phụ hoàng biết sao?” Vân Ngự cũng không có ý bức bách Vân Vũ Trạch, nhưng khẩu khí của hắn có mang theo tia yếu đuối dị thường, làm cho Vân Vũ Trạch nghe xong liền cảm thấy rất khó chịu, quyết tâm lại càng không kiên định.
“Phụ hoàng, không phải, không phải như thế, Vũ nhi sao có thể không muốn nói cho phụ hoàng biết, chính là Vũ nhi không muốn phụ hoàng lo lắng.” Nghe trong lời nói của Vân Ngự có sự thương tâm Vân Vũ Trạch chợt cảm thấy trong lòng một trận đau nhói không rõ nguyên do, nó không muốn nhìn thấy phụ hoàng có biểu cảm này, bởi khi đó trong lòng nó sẽ rất đau, rất đau, tuyệt không tốt.
“Phải không? Bộ dáng Vũ nhi vừa rồi chính là không định nói cho phụ hoàng biết.” Vân Ngự khẩu khí lãnh đạm nói, tựa hồ là bất mãn việc Vân Vũ Trạch cố ý giấu giếm hắn, hắn là cố ý lãnh đạm như vậy, bởi hắn biết Vũ nhi đang định giấu hắn cái gì đó, mà việc này chắc chắn sẽ làm hắn lo lắng nếu biết được, bởi vậy hắn không thể để Vũ nhi giấu hắn, cho dù thế nào hắn vẫn muốn bảo bối trân quý của hắn hảo hảo ở bên cạnh hắn.
“Không phải, Vũ nhi không có, Vũ nhi không có ý này”. Thấy phụ hoàng dùng khẩu khí lãnh đạm như vậy, Vân Vũ Trạch cảm thấy tâm mình thật khẩn trương, mà trong lòng nó đã xao động, tự nhiên không có khả năng ở trước mặt Vân Ngự bảo trụ bí mật, lập tức đem nguyên nhân tại sao biết được quyết pháp nói ra.
“Phụ hoàng, những cái này không phải do người khác dạy, Quốc sư cho tới bây giờ cũng chưa từng dạy qua Vũ nhi cái gì, trừ bỏ ngay từ đầu Vũ nhi dựa vào quyết pháp của hắn để tu luyện, sau đó hắn cơ hồ không nói cho ta những thứ khác, quyết pháp vừa rồi không ai dạy cho Vũ nhi, mà là tồn tại bên trong đầu Vũ nhi, từ trươc đến giờ luôn tồn tại trong trí nhớ của Vũ nhi.” Dừng lại cước bộ, thần tình vô cùng khẩn trương vội vã, Vân Vũ Trạch gắt gao cầm lấy ống tay áo của Vân Ngự, không chịu buông, vội vàng giải thích hết thảy, chỉ để cho phụ hoàng của nó hiểu được, chỉ để phụ hoàng không dùng khẩu khí lãnh đạm nói chuyện với nó.
“Vẫn luôn ở trong trí nhớ của Vũ nhi? Ngoài pháp quyết, còn những thứ khác?” Vân Ngự vốn cố ý bày ra khẩu khí lãnh đạm, nghe xong những lời này của Vân Vũ Trạch, thần sắc không khỏi đại biến, trong lòng nổi sóng, lấy tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Vân Vũ Trạch, khẩu khí vô cùng sợ hãi và lo lắng.
“Ân, trước giờ vẫn có, Vũ nhi không hiểu cho nên không để ý, mấy ngày trước đây, công lực của Vũ nhi có chuyển biến, mới phát giác những cái Vũ nhi vốn không hiểu chính là pháp quyết cùng chú quyết, tuy vậy, Vũ nhi vốn vẫn là không để ý, cho tới ngày hôm qua nhìn thương thế của Vu Tịnh, lúc đó Vu Tịnh hồn phách đã rời cơ thể, mới nghĩ tới pháp quyết kia, cũng theo đó phát hiện đây chính là cách cứu Vu Tịnh, từ hôm qua, Vũ nhi mới biết pháp quyết tồn tại trong đầu Vũ nhi rất hữu dụng”. Giải thích chuyện này, Vân Vũ Trạch chính mình rõ ràng, nếu người nghe không phải phụ hoàng, chín phần mười là không tin, có điều phụ hoàng không như vậy, phụ hoàng biết bí mật của nó, phụ hoàng cũng là người nó tín nhiệm nhất, nó biết phụ hoàng của nó sẽ tin nó, và cũng bởi vậy mà sẽ lo lắng vì nó.
“Ngoại trừ pháp quyết, không có gì khác”. Nghĩ nghĩ một lúc, Vân Vũ Trạch bổ sung, đây là sự thật, trong đầu nó chỉ nhớ những pháp quyết, trong đó có những pháp quyết nó mới tu luyện gần đây, chính là những pháp quyết trong trí nhớ của Huyết Oa.
“Như thế a”. Vân Ngự trầm mặc một hồi, lẳng lặng ngắm khuôn mặt tuyệt mĩ của Vân Vũ Trạch, trong lòng không khỏi âm thầm thở dài một hơi, hắn dùng thủ đoạn như vậy để từ Vũ nhi có được đáp án mong muốn, hắn thật không đành lòng, nhìn thấy khuôn mặt lo lắng cùng sợ hãi của Vũ nhi, trong lòng hắn ẩn ẩn đau, hắn không muốn như vậy, thế nhưng hắn không thể không làm thế, bởi hắn nhất định phải biết, hắn không muốn Vũ nhi của hắn một ngày nào đó đột nhiên rời bỏ hắn, thoát ly khỏi vòng tay của hắn, nói hắn ích kỉ cũng được, chửi hắn đê tiện cũng vậy, hắn chỉ biết hắn nhất định phải giữ được Vũ nhi.
Lo lắng trong lòng không biểu hiện ra mặt, Vân Ngự đột nhiên nhớ lại những gì quốc sư đã nói, bất an lại càng lúc càng tăng, tại sao hắn có linh cảm tới một lúc nào đó, hắn và Vũ nhi phải xa nhau, là hắn nghĩ nhiều hay….
Cho dù là gì, hắn cũng không muốn rời xa Vũ nhi, vô luận là phải dùng thủ đoạn nào, hắn cũng nhất định giữ chặt Vũ nhi bên mình, bất kể mọi điều!
“Phụ hoàng?” Vân Vũ Trạch nhìn khuôn mặt bình thản của Vân Ngự, trong lòng tự nhiên nảy sinh sợ hãi, vì sao nó cảm thấy phụ hoàng cách nó thật xa, vì sao nó có loại cảm giác bất an này? Chẳng lẽ phụ hoàng không cần nó nữa sao? Hay vì nguyên nhân nào khác? Nếu là nguyên nhân khác, vậy thì là nguyên nhân gì? Mặc kệ thế nào, nó cũng chỉ muốn ở bên phụ hoàng, chỉ muốn mãi mãi bồi phụ hoàng mà thôi.
“Vũ nhi, phụ hoàng không sao, chỉ là vừa nãy suy nghĩ chút sự tình mà thôi, đừng lo lắng.” Phát hiện sắc mặt Vân Vũ Trạch có chút tái nhợt, tựa hồ khẩu khí của mình dọa tới Vũ nhi, Vân Ngự cười khổ, tự trách mình lỗ mãng, làm cho bảo bảo của mình bất an, thật đáng chết, nghĩ tới đây, Vân Ngự vội vàng an ủi Vân Vũ Trạch, hắn hi vọng Vân Vũ Trạch mãi mãi đơn thuần, những chuyện lo lắng toàn bộ để cho hắn thì thật tốt.
“Phụ hoàng, sẽ không rời bỏ Vũ nhi đúng không? Không phải phụ hoàng không cần Vũ nhi đúng không?” Dường như sợ hãi đã tới cực điểm, trong lòng dâng lên bất an, tuy trong lòng nó hiểu rõ, nhưng nó vẫn không ngừng bất an, thanh âm hỏi Vân Ngự cũng vô cùng yếu ớt, làm cho Vân Ngự một trận đau lòng.
“Vũ nhi ngoan, phụ hoàng không phải ở nơi này sao, phụ hoàng sẽ không rời Vũ nhi, cả đời cũng sẽ không.” Cảm thấy bất an của Vân Vũ Trạch đã đỡ hơn, Vân Ngự cũng nhẹ nhàng thở ra, đưa tay nâng khuôn cằm xinh đẹp của Vân Vũ Trạch lên, hắn dị thường ôn nhu trấn an tiểu nhân nhi trong ***g ngực, trong ***g không khỏi tự trách.
“Thật sự?” Thấy sự ôn nhu cùng thành khẩn của Vân Ngự, tâm trạng khẩn trương của Vân Vũ Trạch cũng hạ xuống, thế nhưng nó vẫn gắt gao vùi vào ***g ngực Vân Ngự, sắc mặt tuy đã tốt lên nhiều, nhưng nét lo lắng vẫn còn thấp thoáng, bộ dạng ôm lấy Vân Ngự giống như bình thường, mà cũng giống như nếu không có Vân Ngự, vậy nó sẽ mất tất cả.
“Phụ hoàng khi nào lừa gạt Vũ nhi?” Vân Ngự gắt gao ôm chặt thân thể mềm mại kia vào trong lòng, rời bỏ bảo bối của hắn? Sao có thể, cho dù có người đem đao kề cổ hắn, bắt hắn buông tay, hắn cũng tuyệt đối không buông, hắn biết hắn đối với Vân Vũ Trạch chấp niệm quá sâu, cho dù điều đó đối với việc tu luyện của hắn là có hại, vậy thì đã sao? Chỉ cần có thể ở bên bảo bối của hắn, thì hắn cũng sẵn sàng từ bỏ con đường trường sinh bất tử, chỉ cần Vũ nhi bên hắn mà thôi.
“Có, trước kia lúc Vũ nhi vừa mới luyện chữ, chữ của Vũ nhi rõ ràng khó nhìn, vậy mà phụ hoàng lại lừa Vũ nhi.” Chuyện này Vân Vũ Trạch nhớ mãi không quên, ban đầu nó quả thật không biết Vân Ngự lừa nó, thế nhưng khi nó ngày một lớn lên, chữ của nó ngày một đẹp, tới lúc nó mở ra tờ giấy bảo bối được Vân Ngự khen xem lại, nó liền hiểu chữ của nó ngày đó thực xấu, nhưng dù vậy, tờ giấy tập viết ấy cho tới nay nó vẫn giữ gìn cẩn thận, bởi đó là lần đầu tiên phụ hoàng khen nó.
“Này…” Vân Ngự không biết nói gì, hắn không ngờ bảo bối của hắn còn nhớ rõ chuyện đó, đấy đã là chuyện cách đây mười năm, bất đắc dĩ nhìn vào đôi mắt trừng to như đang nói : ta nhất định phải nghe ngươi giải thích của Vũ nhi,Vân Ngự chỉ có thể nói rằng: “Vũ nhi, ở trong lòng phụ hoàng,chỉ cần là Vũ nhi, chỉ cần ở bên Vũ nhi là điều tuyệt nhất, những chữ do Vũ nhi dụng tâm viết ra đương nhiên là tốt nhất”. Những lời này Vân Ngự đương nhiên là nói thật, bởi vì hắn biết rõ, những chữ thoạt nhìn xấu tới không thể xấu hơn kia, là do bảo bối của hắn dụng tâm dụng trí viết ra, hắn vẫn còn nhớ rõ, lúc bảo bối của hắn cầm tờ giấy tập viết lên cho hắn xem, biểu tình chờ mong ấy khiến lòng hắn rung động.
“Thật sự?” Vân Vũ Trạch nghe Vân Ngự nói, nếu là lời do người khác nói, nó nhất định sẽ nghi ngờ, thế nhưng phụ hoàng thì khác, nó tin tưởng phụ hoàng, mặc dù khi đó phụ hoàng là thấy nó còn nhỏ, không hiểu chuyện mới gạt nó, thế nhưng hiện tại phụ hoàng vẫn nói như vậy, còn có thể là để lừa nó sao?
“Phụ hoàng cam đoan, Vũ nhi, đây là lời ước định của phụ hoàng, ước định rằng phụ hoàng cho dù vô luận thế nào đi nữa cũng sẽ không li khai Vũ nhi, cũng sẽ không không cần Vũ nhi.” Còn có sẽ không làm Vũ nhi có cơ hội rời bỏ hắn, một câu này, Vân Ngự không nói ra mà giấu vào thật sâu, thật sâu trong tâm khảm.
Ở trong suy nghĩ của Vân Ngự, hắn bất luận thế nào cũng không rời bỏ Vũ nhi, mà cũng không nhất định Vũ nhi sẽ rời bỏ hắn, có điều những lời mà Quốc sư nói vẫn văng vẳng bên tai, khiến bất an trong lòng hắn càng ngày càng lớn, hắn nhất định phải làm gì đó, phải chặt chẽ giữ lấy Vũ nhi bên mình.
Hắn là bá chủ thiên hạ, hắn có khí phách bá chủ, chỉ cần là những kẻ có địa vị cao, đều có loại khí phách bá chủ cùng chiếm hữu này, hơn nữa, hắn còn là quân vương của Hưởng Hằng quốc, khí phách bá đạo của hắn so với các quân vương khác còn mãnh liệt hơn, tuy rằng bình thường hắn không thể hiện ra ngoài, chỉ khi nào gặp việc khiến mình phải suy nghĩ, gặp người mà mình yêu thương, tính cách kia mới bộc phát ra, mà hắn quyết dùng mọi thủ đoạn để đạt được.
“Ân, Vũ nhi cũng ước hẹn, Vũ nhi tuyệt đối không ly khai phụ hoàng, Vũ nhi sẽ mãi mãi bên phụ hoàng.” Tâm nguyện này tồn tại trong lòng nó kể từ mười năm trước, có lẽ ngay kể từ cái lần phụ hoàng đỡ lấy nó từ tay Hắc y nhân, phụ hoàng đã cho nó cảm giác ấm áp, cho nó sự an toàn, tâm nguyện này cả đời nó theo đuổi, nó không cầu gì khác, cho dù thế nào nó cũng đều tình nguyện, chỉ cần nó có thể cùng phụ hoàng, mãi mãi cùng một chỗ, cho dù hạnh phúc hay đau khổ, nó chỉ cần phụ hoàng ở cạnh bên, vậy là đủ rồi.
“Hảo, đây chính là ước định của chúng ta”. Vân Ngự lộ ra một mạt tươi cười ấm áp, sủng ái chất chứa như ẩn như hiện, giờ khắc này, Vân Ngự hạnh phúc, Vân Vũ Trạch cũng hạnh phúc, ước định này chính là ước định cả đời.
Cho dù sau này xảy ra chuyện gì, ít nhất hiện tại bọn họ đang được bên nhau, về phần sự tình về sau, sau này hẵng tĩnh, bất luận có khó khăn thế nào, bọn họ cũng nhất định cùng nhau đối mặt, cùng nhau loại bỏ hết trở ngại…..
“Thế nào, có hơi thở của Huyết Oa sao?”
Trong tứ hợp viện u tĩnh, cảnh sắc đẹp mê người mà thanh lãnh, trong viện bày biện vô cùng thanh nhã, nửa điểm cũng không giống cứ điểm bí mật, bởi vậy khó trách tại sao nhiều năm điều tra như vậy mà Ảnh Đường hoàn toàn không thu được kết quả, bởi nơi này, khi nhìn vào, nhiều nhất người ta cũng chỉ nghĩ đến đây là nơi ở của một số u nhã văn sĩ mà thôi, ai có thể đoán ra nơi này toàn là các cao thủ võ lâm cư ngụ? Thậm chí cho dù nơi đây là nơi ở của ngoại nhân quốc gia khác, chỉ sợ nghĩ tới cũng hoang đường vô cùng.
Tứ hợp viện rất u tĩnh, có thể nói vô cùng thanh tịch, nhìn thế nào cũng thấy không có người ở đây, thế nhưng trên thực tế, trong viện này lại có không ít người, nhưng đều là những cao thủ.
“Có”.Thanh âm trong trẻo đáp lại, chỉ thấy trong viện vô cùng u tĩnh này, có hai người quang minh chính đại đi vào, vừa nói, một người vừa nhìn xung quanh, đánh giá tiểu viện.
Hai người bước vào trong tiểu viện, một người là thiếu niên có khuôn mặt tuyệt luân, đôi mắt thanh linh chăm chú, tựa hồ đang cảm nhận gì đó, mà người còn lại dung mạo tuấn mĩ không hề thua kém thiếu niên, hơn nữa còn mang khí chất thành thục của nam tử, thần sắc ôn nhu nhìn thiếu niên, như đang nhìn tiểu nhân nhi trong lòng, thâm tình vô cùng.
“Chúng ta trước cứ tránh y đã, đi quan sát những kẻ khác, sau đó quay lại xem y”. Nam tử khuôn mặt vô biểu nói, trong giọng nói tràn đầy tự tin, nhưng không khiến người nghe cảm thấy hắn kiêu ngạo, ngược lại khiến cho người ta trầm mê.
“Hảo” Thiếu niên tựa hồ có chút trầm mặc, không nói nhiều, tựa hồ cái gì cũng nghe theo nam tử, rất ỷ lại nam tử.
Sau khi thiếu niên cất tiếng đồng ý, hai người xoay người đi hướng khác theo chỉ dẫn của thiếu niên, tránh đi tồn tại phiền toái kia, bắt đầu mục đích đêm nay của hai người.
“Tả lão nhân, ngươi cũng thật vô dụng, lại bị một kẻ công lực kém mình theo dõi, thật sự là mất mặt”. Trong đại sảnh, một tiếng nói thô to vang lên, giống như tiếng cái lộn, có điều cường độ thực lớn, khiến những kẻ võ công thâm hậu nghe được hẳn không chịu nổi.
“Hữu hộ pháp, ngươi nói thế là có ý tứ gì?” Kẻ bị gọi là Tả lão nhân tức giận đứng bật dậy, bất mãn trừng mắt với cái kẻ vừa mới lớn tiếng chất vấn lão.
Tả lão nhân chính là Tả hộ pháp, hắn hiện tại tâm tình rất xấu, phi thường buồn bực, vì sao ư? Bởi ngày hôm qua lão bị một tiểu tử vô danh theo dõi, ngày hôm qua lão phụng mệnh chủ tử ra ngoài làm việc, không ngờ rằng trên đường về bị theo dõi, mà ba kẻ theo dõi lão suốt dọc đường đi, lão lại không hề phát hiện, để chúng theo lão tới tận cứ điểm, nghe lén được rất nhiều thông tin mật, chuyện này vốn đã không phải chuyện tốt, đã đủ khiến cho Tả hộ pháp buồn bực, vậy mà khi ba kẻ theo dõi bị phát hiện và bị bao vây, vốn lão còn tưởng ba kẻ theo dõi lão là những kẻ công lực cao thâm, thế nhưng đối phương công lực so với lão lại kém hơn, khiến lão càng buồn bực, tâm tình kém khiến lão xuống tay không chút lưu tình, mắt thấy bọn chúng đã yếu thế, sắp bị bắt, lão còn định bắt sống bọn chúng để sau này hảo hảo xử lí bọn chúng, ấy vậy mà chẳng những không bắt sống được mà còn để cho có kẻ chạy thoát, dược kẻ theo dõi tung ra, bình thường với công lực của bọn lão, việc giải dược không có gì khó khăn, thật không ngờ, dược bọn lão bị hạ không biết là loại gì, khiến bọn lão vô lực tới mức miệng cũng không thốt ra lời, thần trí tuy rằng thanh tỉnh, nhưng cho dù bọn lão ăn vào một lượng lớn giải dược cũng không chút hiệu quả, bởi vậy bọn lão chỉ có thể quỳ rạp dưới đất, trơ mắt nhìn kẻ địch đào thoát, ngươi nói, lão không buồn bực sao được? Tuy rằng dược kia không có khả năng khống chế được bọn lão lâu, thế nhưng trong khoảng thời gian bọn lão bị khống chế, y đã chạy vô tung vô ảnh, có điều sau này cũng điều tra được rằng hắn trốn ở Lam viện, cho dù biết Lam viện là một cứ điểm, nhưng bọn lão có thể làm gì? Khi đó đều đã quá muộn, bọn lão không biết được bên trong cứ điểm ngọa hổ tàng long thế nào, sao dám lỗ mãng xông vào?
Kỳ thực buồn bực cũng không chỉ một mình Tả hộ pháp, những người khác cũng đồng dạng buồn bực, nghĩ, bọn họ đều là những người có thân phận, địa vị trong tổ chức, thế nhưng lại để cho một tiểu bối mà bọn họ không coi ra gì đùa giỡn, rơi vào trong quỷ kế, bởi vậy bọn họ đều tâm tình không tốt, nếu không phải bọn họ nghĩ đối phương thân đơn thế bạc, không thể trốn khỏi sự bao vây của thủ hạ bọn họ mà coi thường khinh suất, chỉ đứng một bên nhìn chứ không ra tay, cũng sẽ không để cho đối phương trốn thoát, cho dù đối phương hạ dược, nhưng nếu trước đó bọn họ đã bắt được đối phương, vậy sao có thể rơi vào kết cục này?
Cho dù trong lòng nghĩ như vậy, thế nhưng bọn họ cũng không muốn chính miệng mình thừa nhận sai lầm, bởi vậy tâm tình không tốt bọn họ chỉ đành đem tức giận phát tiết ra, mà đối tượng để trút giận tốt nhất chính là kẻ mang kẻ địch tới: Tả hộ pháp.
“Hữu hộ pháp nói đúng, Tả hộ pháp, ngươi cũng thật là, không phải chỉ là mấy tiểu bối công lực thấp thôi sao, để cho đối phương theo dõi lâu như vậy mà cũng không phát hiện, cũng không biết lòng dạ ngươi thế nào, là vô tình hay cố ý”. Lần này lên tiếng là một trung niên nam tử, y không giống Hữu hộ pháp gọi Tả hộ pháp là Tả lão nhân, thoạt nghe tưởng rằng y vì kính trọng mà gọi lão là Tả hộ pháp, thế nhưng câu tiếp theo thật không dễ nghe, ngay cả Hữu hộ pháp nghe xong, cũng kinh ngạc vô cùng, có chút đăm chiêu liếc mắt nhìn trung niên nam tử đang nói.
“Họ Lâm kia, ngươi tưởng ngươi là ai? Ai cho ngươi nói như vậy? Phải biết rằng ăn có thể ăn bậy, thế nhưng nói thì không thể nói lung tung nha”. Tả hộ pháp nghe xong, sắc mặt âm trầm nói, ánh mắt nhìn họ Lâm kia giống như muốn ăn tươi nuốt sống, hơi thở âm trầm nổi lên, khiến trung niên nam tử không khỏi rùng mình ớn lạnh.
“Lâm chấp pháp, bản hộ pháp cũng tin tưởng Tả hộ pháp không có tâm tư phản bội, Lâm chấp pháp về sau trước khi nói cần phải uốn lưỡi ba lần”. Không hiểu vì sao, Hữu hộ pháp cùng Tả hộ pháp luôn đối nghịch nhau, thế nhưng lên công khai bênh vực Tả hộ pháp, ánh mắt nhìn Lâm chấp pháp còn ánh lên nét cảm cáo, vẻ mặt âm trầm biểu lộ không thể nghi ngờ.
Hừ, tranh đấu giữa hai người bọn y là chuyện của bọn y, tên ngu xuẩn kia lại mưu toan khiến hai người bọn y tranh cãi để làm ngư ông đắc lợi, gã tưởng bọn y không biết gã đang mơ tưởng ngồi lên vị trí của bọn y?
“Hừ!” Thấy Hữu hộ pháp nói hộ mình, sắc mặt Tả hộ pháp tốt hơn một ít, bất quá vẫn lạnh lùng nhìn trung niên nam tử, tựa hồ muốn ăn tươi nuốt sống gã, ánh mắt sắc bén tựa hồ có chút đăm chiêu, như biết được gã đang có chủ ý gì, dù sao lão đang ngồi tại vị trí này, hiện tại vất vả lắm mới bắt được chút nhược điểm của lão, đương nhiên gã một lòng nghĩ muốn hạ bệ lão.
“Tốt lắm, Lâm chấp pháp cũng là nhất thời hấp tấp, không suy xét rõ ràng, có điều cũng không có bụng dạ gì, mọi người đừng truy cứu nữa”. Trong đại sảnh hiện tại có bảy người, xem chừng đây là những người có địa vị vô cùng cao trong tổ chức, nếu không không có tư cách ngồi đây, lúc này người vừa giải vây cho Lâm chấp pháp là một người mặc áo lông trắng, tuổi tầm ba mươi, nhìn vị trí đang ngồi của hắn, xem chừng đây là kẻ có địa vị rất cao.
“Hừ, nể mặt Nghi trượng, bổn hộ pháp không nhiều lời so đo, nếu bổn hộ pháp lại nghe được những lời này, bổn hộ pháp sẽ không khách khí”. Vị nam tử mặc áo lông trắng vừa lên tiếng, Tả hộ pháp không hề khó xử Lâm chấp pháp, chẳng qua vẫn hung tợn cảnh cáo gã một câu.
Nghi trượng, Nghi trượng là gì? Đó là kẻ thay mặt chủ tử khi chủ tử đi vắng để quản lí mọi việc, là kẻ có quyền lớn nhất, chỉ sau chủ tử của bọn họ, đương nhiên không phải người mà một hộ pháp có thể chọc giận, cho dù trong lòng lão tức giận, muốn phát tiết một phen, thế nhưng cũng không dám làm trái lời của Nghi trượng, bởi vậy lão đành phải từ bỏ.
“Nghi trượng, chủ tử rút cục là nói thế nào? ” Trong đại sảnh một trận trầm mặc, dù sao có tấm gương Lâm chấp pháp vừa tìm được về một mạng, không ai dám nói Tả hộ pháp nữa, ngay cả Hữu hộ pháp cũng là người biết tiến biết lùi, y biết thời điểm này không phải là thời điểm để bọn y đấu khẩu, bởi vậy không nhắc lại chuyện trước mà suy nghĩ một chút, hỏi ý tứ của chủ tử, dù sao, cứ điểm bị bại lộ, cũng không phải bọn y cứ đấu khẩu là có thể bù lại.
“Bản tọa cũng không rõ lắm, chính là chủ tử ra lệnh, các ngươi cứ bình tĩnh, không được lo lắng, nói đối phương nhất thời không dám đối chúng ta ra tay, mọi người cứ an tâm đi”.Nói tới đây, Nghi trượng trẻ tuổi cũng không rõ chủ tử của bọn hắn có chủ ý gì, đương nhiên để bọn hắn vẫn ở lại nơi đây cũng không tốt, đây là vì sao? Đối phương hẳn là đã chú ý tới bọn hắn, thế nhưng tối hôm qua, bọn hắn đợi đối phương cả một buổi tối, vậy mà đối phương chưa tấn công, này chẳng phải chứng tỏ đối phương hoặc là còn chưa biết đến tồn tại của bọn y hoặc là cố kị bọn y, nếu như vậy chẳng phải bọn y không cần đều phải đợi ở đây sao? Tại sao lại đưa ra quyết định này?
Nghi trượng dù sao cũng còn trẻ, lo lắng mọi sự còn chưa chu đáo, đối phương quả thật cố kị bọn y, nhất thời chưa dám ra tay, nhưng dù vậy không có nghĩa là đối phương không phái người giám sát bọn y, phải biết rằng, ngày hôm qua, đối phương đối với việc ẩn giấu và theo dõi rất thành thục, mà đã như vậy, mặc kệ bọn y thế nào cũng nhất định đã bị theo dõi, nếu bọn y tới những cứ điểm khác, như vậy chẳng khác nào làm các cứ điểm khác bại lộ theo, hậu quả nhất định là không thể gánh nổi, hơn nữa bọn y ở trong này, đối phương sẽ không có biện pháp đối phó, nếu như ra ngoài, tuy rằng bọn y võ công cao cường, thế nhưng chỉ với mấy người liệu có thể chống đỡ?
“Cứ như vậy?” Tả hộ pháp thật không thể tin, đối với mệnh lệnh tuyệt đối không ra khỏi viện của chủ tử không biết nói gì, phải biết rằng bọn lão trên giang hồ, đã đi khắp Hưởng Hằng quốc, ngang dọc khắp nơi, hiện tại bảo bọn lão ngồi một chỗ, khiến bọn lão có cảm giác bọn lão giống mấy con chuột trốn chui trốn nhủi, bởi vì trước cửa có một con mèo như hổ rình mồi, bọn lão liền giống một con chuột co đầu rụt cổ trốn ở trong viện, không dám đi ra ngoài, loại cảm giác này, thật khiến lão khó chịu tới cực điểm, lão cũng không tin với công lực của lão, đối phương có thể làm gì lão.
Lão đã quên hôm qua đối phương hạ dược lão, nếu lúc đó đối phương không có nửa điểm năng lực phản kháng, đã sớm thừa dịp bọn lão chân tay vô lực mà xuống tay.
“Ân, ta biết các ngươi đang nghĩ gì, thế nhưng đây là mệnh lệnh của chủ tử, các ngươi biết rõ làm trái mệnh lệnh của chủ tử sẽ có hậu quả thế nào, vẫn là đừng nghĩ những chuyện không nên nghĩ, tốt lắm, hy vọng mọi người tự giải quyết cho tốt, đừng có làm chuyện khiến chủ tử thất vọng”. Nghi trượng nhìn mấy người có chút bất mãn, thanh âm lạnh lùng nói. Với hắn, mặc kệ chủ tử có ý tứ gì, chỉ cần là mệnh lệnh chủ tử, như vậy bọn họ chỉ cần nghe là được, mặt khác, chủ tử một khi đã nói như vậy, là chủ tử có suy nghĩ riêng của mình, không tới lượt bọn y nói thêm gì.
Tất cả mọi người đều trầm mặc, một vài kẻ đang oán giận cũng đành nuốt xuống, không thốt ra miệng.
Nghi trượng nói đúng, lời của chủ tử bọn họ nghe theo là được, bọn họ không có tư cách bình phẩm.
Đại sảnh không lâu sau không một bóng người, sau khi Nghi trượng ra lệnh, tất thảy đều trở về phòng mình, cho dù có tức giận cũng đành nuốt xuống bụng, có điều tất thảy bọn họ không biết rằng, trong đại sảnh không chỉ có bảy người ngồi nghe.
“Phụ hoàng, bọn họ vi phạm mệnh lệnh của chủ tử thì sẽ có hậu quả gì?” Đột nhiên trong đại sảnh không người vang lên một tiếng nói trong trẻo mang theo khó hiểu. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT