- à Khang. Mau đưa số ông cho tôi - nó chợt nhớ ra việc mk quên lâu nay
- hả ? - hắn đơ người
- hả gì ? Đưa đây - nó xòe tay
- hehe. Sao vậy, hâm mộ tôi nên muốn xin số người nổi tiếng hả - hắn vờ chọc nó chỉ mong nó quên đi chuyện này
- mơ hả. Lấy về đuổi muỗi thôi
- vậy k cho đâu - hắn vờ giận
- k cho tôi cũng có cách - ns rồi nó khều tay con nhỏ lớp trưởng. Gì chứ lớp trưởng đương nhiên phải có số của các thành viên trong lớp, với lại sáng ngày lớp nó vừa viết số điện thoại của nhau ra giấy cho cô để tiện liên lạc. May chưa đưa cho cô nên nó k tin k có số hắn
- hehe tôi có rồi nhé - nó huơ huơ tờ giấy trc mặt hắn. Ngay lập tức sắc mặt hắn thay đổi hẳn - xem nào. Khang. Hoàng Minh Khang 0967****** - đọc đến đây tay cầm tờ giấy của nó run run - số ông đây hả ? - khóe mắt nó bắt đầu ướt
Hắn k ns gì. Chỉ khẽ gật đầu
* tít tít * nó bấm vào màn hình điện thoại rồi đưa lên tai
*Khi bên anh em thấy điều chi?
Khi bên anh em thấy điều gì?
Nước mắt rơi gần kề làn mi
Chẳng còn những giây phút, chẳng còn những ân tình
Gió mang em rời xa nơi đây... *
Nó tiến đến lấy điện thoại của hắn, cười chua chát
- " vợ yêu " ? Tôi k dám nhận hai từ này. Từ một kẻ như anh
* CHÁTTTT * nó tát hắn một cái rồi bỏ đi. Mặt kệ bao con mắt ngạc nhiên, sửng sốt của m.n
- Huyền - hắn chạy theo, nắm tay nó kéo lại - nghe anh giải thích được k ?
- buôn ra - nó lạnh lùng ns
- anh k buông. Nghe anh giải thích có được k ?
- tôi k có gì nói với anh cả - ns rồi nó giật mạnh tay. Nhảy lên xe bus làm hắn k kịp đuổi theo
- chuyện gì vậy ? - nhỏ lớp trưởng tiến lại gần hắn hỏi
- k có gì đâu. Tôi về trước - hắn thất thần đi lấy xe. Hắn k ngờ ngày nó biết sự thật lại nhanh đến vậy. Cũng tại hắn. Tại hắn k nói cho nó biết từ đầu. Tại hắn chủ quan k thay số mới. Tất cả là tại hắn
Hắn đi xe về nhà với tâm trạng mệt mỏi, cả người gần như ướt sũng vì đi dưới mưa. Trời đang tiết mưa ngâu nên chuyện mưa cũng là bình thường. Nhưng đối với hắn, mưa như 1 sự trừng phạt đối với hắn. Hắn thích thú đi dưới làn mưa, thích thú để cho mưa rơi xuống mặt
Rát
Hắn cảm nhận được
Lạnh
Hắn cũng cảm nhận được
Nhưng giờ với hắn đâu quan trọng. Hắn muốn giải thích với nó. Muốn ôm nó lúc đó
Về đến nhà hắn tự nhốt mk trong phòng. Tắm rửa rồi nằm bẹp trên giừơng nhìn trần nhà. Cơm tối cũng k ăn làm Băng Băng lo lắng. Gõ cửa k thấy hắn trả lời, lên Facebook thì thấy 1 dòng stt cũng đủ cho cô hiểu chuyện gì vừa xảy ra
_________ sáng hôm sau _________
Hắn muốn gặp nó nên cố gắng lên lớp. Nhưng ghế bên cạnh trống không
1 tiết
2 tiết
Vậy là hôm nay nó nghỉ học
Đến cuối giờ hắn mới được biết nó bị ốm và đang nằm ở nhà. Cả lớp tổ chức đi thăm đương nhiên hắn cũng xin đi theo
____ nhà nó ______
* tính tong *
* cạch *
Lớp hắn đến vừa lúc mama nó có việc bận nên ra ngoài. Papa nó thì đi làm chưa về. Còn em nó thì chưa đi học về và đương nhiên người mở cửa là nó. Nhìn nét mặt nhợt nhạt của nó mà hắn đau thắt
- em.... - hắn toan đỡ nó thì nó lại lạnh lùng gạt tay hắn ra. Để cho nhỏ lớp trưởng đưa vào nhà
- mày ăn gì chưa ? - nhỏ lên tiếng
- chưa. Tao cũng mới dậy thôi - nó nằm lên giừơng
- mày nằm nghỉ đi để bọn tao nấu gì cho mày ăn - nói rồi đám con gái xuống dưới bếp làm nữ công gia tránh. Chỉ còn lại hắn và Kiên
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT