Thời gian như thoi đưa, chớp mắt đã đến ngày cử hành hôn lễ của Nam Cung Đệ và Quân Mặc U, bốn nước cùng đến tham dự.

Mã trường rộng lớn được lựa chọn để làm nơi tổ chức hôn lễ, đọc dường tân lang và tân nương đi thông qua để đến cung điện hạnh phúc, tất cả đều phủ kín một lớp cánh hoa hồng dày đặc.

Người đến tham gia hôn lễ, nhìn thấy hội trường lãng mạn đẹp đẽ độc nhất vô nhị này, tất cả đều cảm thấy mới lạ, rồi lại nhìn thấy ‘Mục sư’ A Hận toàn thân mặc áo choàng đỏ, lần đầu tiên hắn gỡ hết bím tóc đầy trên đầu xuống, tất cả bím tóc đều buộc thành một búi, trông cực kỳ quái dị.

Thái Liên cuối cùng cũng đi chung với Nam Cung Tiêu, là do cuộc chiến tranh kia đã khiến cho bọn họ yêu nhau, càng làm cho bọn họ luyến tiếc nhau. Trên mặt họ nở nụ cười hạnh phúc ngọt ngào, dùng sự chân thành và tha thiết nhất từ đáy lòng chúc phúc cho tân lang tân nương.

Mà Bắc Viên Trần và Thủy Minh Hách, trong lòng hai người đều hiểu nhưng không hề nói ra, vẫn chưa đến tham dự hôn lễ, chỉ đứng trên đỉnh núi cao chứng kiến hạnh phúc của bọn họ.

Chỉ có hai người Hách Liên Vũ và Hách Liên Tầm không mời mà tự đến tham dự hôn lễ.

Về phần Thanh Y, hắn chỉ sai người đến tặng một phần lễ vật lớn, còn bản thân lại không đến tham dự.

Mặc dù Nam Cung Đệ cảm thấy hơi tiếc nhưng cũng vẫn có thể hiểu được, chỉ có Quân Mặc U trong lòng vui mừng phơi phới, đáng lẽ phải thấp tha thấp thỏm, lo lắng đề phòng bọn họ cướp dâu, không ngờ bọn họ lại biết điều như vậy, không đến gây chướng mắt!

Ngoài đôi tân lang tân nương này ra thì không ai vui mừng hơn Thủy Thiên Diên và Thủy Triệt, rốt cuộc bọn họ cũng chứng kiến nữ nhi nhà mình thành hôn, cứ tưởng rằng đời này sẽ phải nuối tiếc, không ngờ Nam Cung Đệ lại tổ chức lại một lần nữa. Ánh mắt hai người nhìn Quân Mặc U càng thêm điềm đạm yêu thương, cứ như nhìn nhi tử thân sinh của mình chứ không phải con rể xa lạ nữa.

Loại đãi ngộ lớn thế này, đương nhiên là Quân Mặc U rất vui vẻ mừng rỡ, gọi phụ hoàng và mẫu hậu lại càng thêm chân thành tha thiết hơn.

Thủy Thiên Diên và Thủy Triệt cùng nhìn nhau cười, mặc dù trước đây Quân Mặc U vẫn gọi bọn họ là phụ hoàng mẫu hậu bởi vì Nam Cung Đệ, nhưng lần này tiếng gọi lại phát ra từ nội tâm, tôn kính hai người họ như phụ mẫu của chính hắn.

“Lần đầu tiên các con thành hôn là ở Tuyết Lâm, lúc đó chúng ta đã bỏ lỡ, lần này còn được chứng kiến nữ nhi xuất giá khiến cho phụ mẫu rất vui mừng, xúc động.” Thủy Thiên Diên kéo tay Nam Cung Đệ dặn dò tỉ mỉ một hồi, sau đó mắt rưng rưng lệ mà giao tay nàng cho Quân Mặc U.

Hai người nắm lấy tay nhau, bước qua cổng vòm kết bằng hoa tươi đi thẳng đến trước mặt mục sư, đi theo phía sau là một bé gái và bạn nhỏ Nam Cung Hi.

Mọi người nhìn thấy ‘tân lang tân nương’, hội trường náo nhiệt bỗng chốc lặng ngắt như tờ.

Nam Cung Đệ mặc áo cưới do chính tay A Hận đích thân vẽ ra, đốc thúc tiệm may tốt nhất may ra nó. Áo cưới màu trắng thuần, tay áo dùng tơ lụa kết thành kiểu tay phồng của công chúa, thân trên ôm sát eo, tôn lên vòng eo nhỏ mảnh khảnh hoàn mỹ, phía trước ngực dùng sợi bạc kết hợp với hồng ngọc buộc vòng quanh trên tóc. Mà kéo dài bên dưới là tầng tầng lớp lớp lụa đỏ gấp thành hoa mẫu đơn chồng lên nhau, trên nhụy hoa thêu kim tuyến, từ rất xa nhìn lại trông giống hệt như phượng hoàng rực lửa, kim quang lấp lánh, sống động muốn vỗ cánh tung bay.

Tất cả khiến cho mái tóc vốn đã yêu dã tuyệt đẹp của Nam Cung Đệ lại càng thêm tinh tế, vừa giống như địa ngục ma tiên, vừa giống như tinh hoa của trời đất.

Tân lang cũng hào hoa phong nhã không kém gì tân nương, tóc đen được buộc cẩn thận trên đỉnh đầu, đội thêm vương miện, toàn thân mặc long bào màu đỏ sậm, càng tôn lên nét quyến rũ của dung nhan như ngọc, tao nhã vô song.

Đôi mắt hẹp dài của Quân Mặc U đong đầy tình cảm dịu dàng ngọt ngào, cưng chiều nhìn sang người đang nắm tay, nhẹ nhàng lên tiếng.

Đáy mắt Nam Cung Đệ ẩm ướt, những lời này, chỉ là mấy chữ đơn giản, nhưng nàng lại giống như đã đợi cả một thế kỷ, một năm ánh sáng, cuối cùng cũng đợi được đến giây phút này.

“Mọi người im lặng, thời khắc thiêng liêng sắp bắt đầu rồi…” A Hận hắng giọng, nhưng còn chưa dứt lời thì trong đám người náo động hẳn lên, phát ra một tiếng thét chói tai, sau đó mã trường chật ních người liền nóng lên, ra sức tản ra bên cạnh. Những người không rõ chân tướng nhìn thấy mọi người người ở người chạy, lại nghe thấy tiếng thét chói tai liền bỏ chạy theo, trong nháy mắt hỗn loạn rối tinh rối mù, thậm chí có người còn bị đẩy ngã, sau đó bị giẫm đạp lên.

Đáy mắt Quân Mặc U phát ra tia sáng lạnh, phất tay ra hiệu cho Mạc Vấn và Mạc Vũ bay đến chỗ rối loạn, nhìn thấy dưới đất có một nam nhân ngã nhào xuống đang ôm bụng, máu tươi không ngừng chảy từ trong lòng bàn tay tràn ra ngoài, thấm ướt áo bào, chảy thành dòng trên đất.

Mà đứng ở bên cạnh người bị thương chính là một người mặc áo choàng đen che kín đầu, nhưng Mạc Vấn chỉ liếc mắt một cái cũng nhận ra được, “Vu sư?”

Quân Mặc U nghe thấy thế liền nắm thật chặt lấy tay Nam Cung Đệ: “Nàng ở đây chờ ta.” Tu vi của vu sư cực cao, bọn Mạc Vấn không phải là đối thủ của hắn.

“Chàng cẩn thận một chút.” Nam Cung Đệ nhìn đám người chi chít, lần đầu tiên cảm thấy hối hận vì đã mời nhiều người như vậy đến tham dự hôn lễ, đại bộ phận người trong đám đông kia đều là dân chúng nghe tin mà đến…

Nam Cung Đệ đặt toàn bộ tâm tư lên người Quân Mặc U, bỗng nhiên bả vai đột nhiên trĩu nặng, Nam Cung Đệ theo phản xạ vung tay lên nhưng cổ tay bị chế trụ lại, nàng ra sức vùng vẫy thì cổ cũng bị người ta giữ chặt lại.

Nam Cung Đệ kinh hãi hô lên một tiếng, nhưng khi ngước mắt lên nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc liền nghĩ thầm: Không ổn rồi!

“A… Không ngờ được là ngươi lại dùng chiêu này.” Nam Cung Đệ cười nhạo, nhìn sắc mặt vừa xanh đen vừa tím bầm của vu sư, nàng bình tĩnh nói: “Độc của ngươi đã xâm nhập vào phế phủ, thời gian không còn nhiều nữa, sống không qua khỏi hôm nay.”

Tay vu sư chợt khựng lại, Nam Cung Đệ nhân cơ hội đó đánh về phía cổ tay vu sư, linh hoạt khéo léo tránh thoát ra ngoài.

Vu sư lập tức giơ tay muốn bắt lấy Nam Cung Đệ, nhưng lại bị Hách Liên Tầm ở bên cạnh xông đến ngăn cản. Hai người giao đấu một lúc, võ công của Hách Liên Tầm không bì kịp vu sư nên mới chỉ chống đỡ được hơn mười chiêu đã bị đánh thương gân cốt.

Nam Cung Đệ nhìn thấy người bên cạnh mình bị ảnh hưởng liền cắn răng phi thân rời đi, đi đến chỗ nào có ít người, khóe mắt lại nhìn thấy Quân Mặc U bị mấy người cuốn lấy nên không thoát thân được, trong lòng thầm lo lắng.

Nhưng khi nhìn lại vu sư đang đuổi theo sát nút, nàng lại vội vàng đi về hướng vách núi.

Mà Bắc Viên Trần và Thủy Minh Hách vốn đang ở

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play