Triệu Linh Nhi làm
Nhiếp chính vương phu nhân được nửa năm, quan tâm tới nhà mẹ đẻ nên rất
được người nhà mẹ đẻ coi trọng, đến cũng không cần thông báo, gã sai vặt trực tiếp cung kính dẫn vào thư phòng của Triệu Kế Thành.
Hiện giờ Triệu Kế Thành cảm thấy đau đầu đối với sự trở về của Quân Mặc
U, vốn dĩ chiến sự biên quan căng thẳng, Tuyết Lâm Hoàng ngự giá thân
chinh, Quân Mặc U thân là Bắc Thương vương, tất nhiên sẽ ngự giá thân
chinh. Tính qua loa, chiến sự nhanh thì ba năm, chậm thì bốn năm năm mới kết thúc, đủ để ông mưu tính soán vị, nhưng ai ngờ Tuyết Lâm còn chưa
tấn công tới, Quân Mặc U đã hồi cung trước!
Chẳng những thu hồi quyền lực của Lưu Kiến, hắn còn cho rằng binh lực
biên quan không đủ nên thu hồi binh quyền trong tay ông, khiến cho ông
không kịp trở tay.
"Ài!" Triệu Kế Thành thở dài, đặt tách trà nóng trong tay xuống mặt bàn.
"Lão gia, tiểu thư hồi phủ." Vào lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng nói nhẹ nhàng của gã sai vặt.
Sắc mặt Triệu Kế Thành càng nghiêm nghị, Triệu Linh Nhi hồi phủ vào lúc
này, chắc chắn là nghe Lưu Kiến xúi giục. Nếu Lưu Kiến không có được thứ hắn cần tìm, có phải hắn sẽ vạch trần chứng cứ về ông hay không?
Nghĩ vậy, ông càng không muốn gặp Triệu Linh Nhi, sở dĩ lúc trước kính
trọng nữ nhi vài phần, đó là bởi vì muốn lợi dụng nó và Lưu Kiến trợ
giúp ông đoạt vị, tiếc rằng Lưu Kiến cũng có tâm tư này, còn nắm được
nhược điểm của ông nên ông phải giúp đỡ hắn.
Khó trách Lưu Kiến trở mặt, hắn đúng là vừa giúp đỡ vừa phá đám, hiện
giờ, hai người không làm nên chuyện, hơn nữa ông còn không bằng Lưu
Kiến, chỉ là không còn danh tiếng tướng quân nên rất khó giải quyết mọi
chuyện!
Nếu như Lưu Kiến thẹn quá hóa giận, liều mạng khai ra ông, thể hiện lòng trung thành trước mặt Quân Mặc U, thì đại nạn của ông sẽ đến.
"Để nó vào." Triệu Kế Thành chán nản nói, trong lòng hận không thể bóp
chết tiểu tiện nhân này, nếu không phải nó để lộ ra nhược điểm của ông,
thì sao ông phải chịu để Lưu Kiến áp chế?
Triệu Linh Nhi mang tâm sự, đâu biết được Triệu Kế Thành đã đổ tất cả tội lỗi lên đầu nàng?
Hành lễ với Triệu Kế Thành xong, Triệu Linh Nhi nói toàn bộ uất ức của
mình khi ở chỗ của Lưu Kiến ra, bị dồn nén nên nàng không phát hiện mặt
Triệu Kế Thành càng ngày càng đen lại.
"Phụ thân, người phải giáo huấn Lưu Kiến giúp nữ nhi, nếu không phải nhờ phụ thân giúp đỡ, làm sao hắn có được danh vọng giống như bây giờ?"
Triệu Linh Nhi chưa hả giận mà đập tay lên bàn.
Triệu Kế Thành cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, đầu nóng lên, ông nhấc tách trà nóng lên rồi ném xuống đất.
"Choang - - "
Tiếng vỡ vụn sắc nhọn làm cho Triệu Linh Nhi bình tĩnh lại, nhìn mặt phụ thân đen như mực, khóe miệng nàng hơi cong lên, phụ thân cũng hiểu được Lưu Kiến quá khinh người phải không? Nàng đắc ý, miệng lẩm bẩm: Lưu
Kiến, ngươi chờ xem!
"Nghiệp chướng! Ngươi muốn phủ Tướng quân chôn cùng ngươi, ngươi mới cam tâm sao?" Triệu Kế Thành gầm lên với Triệu Linh Nhi, khiến cho Triệu
Linh Nhi sửng sốt, siết chặt khăn tay, hỏi với vẻ thận trọng: "Phụ thân, đã xảy ra chuyện gì sao? Có phải Lưu Kiến. . ."
"Bốp - - "
Triệu Kế Thành giơ tay tát Triệu Linh Nhi, phẫn nộ nói: "Tiểu tiện nhân, mọi thứ của lão tử đều bị hủy ở trên tay ngươi, lúc trước nên chôn sống ngươi mới phải!"
Triệu Linh Nhi ôm mặt, nhìn Triệu Kế Thành với vẻ khó tin, nước mắt chảy giàn giụa.
"Phụ thân. . ."
"Có phải ngươi nói chuyện ta lén nuôi binh mã cho Lưu Kiến không?" Đáy
mắt Triệu Kế Thành sung huyết, trên gương mặt xanh mét tràn đầy vẻ ngoan độc.
Triệu Linh Nhi chưa bao giờ trông thấy Triệu Kế Thành nổi giận, nàng sợ
tới mức mặt trắng bệch, cắn chặt môi, không nói được lời nào.
"Ngươi nói cho Lưu Kiến, làm cho binh quyền của lão tử bị thu hồi, muốn
làm Hoàng đế thì đời này phải đốt nhiều cao hương, kiếp sau mới có thể
làm Hoàng đế." Nói xong, ông chỉ vào cửa: "Cút, lần sau còn bước vào
Triệu phủ một bước, cắt một chân chó của ngươi!"
Toàn thân Triệu Linh Nhi run lên, hai chân mềm nhũn chạy ra ngoài, vừa
đi đến cửa thì ngồi bệt trên đất, trong đầu không ngừng nhớ lại: Xong
rồi!
- -
Quân Mặc U lấy được tin tức, ý cười trên mặt càng tăng lên, ngón tay
thon dài như ngọc cuốn một lọn tóc của Nam Cung Đệ: "Sao nàng biết Triệu Kế Thành nuôi binh mã? Hơn nữa còn tiết lộ cho Lưu Kiến vào lúc rời
khỏi Bắc Thương?"
Nam Cung Đệ lơ đễnh nhún vai: "Lúc huynh phong Lưu Kiến làm Nhiếp chính
vương, trong lúc vô tình ta để cho người tiết lộ cho Triệu Linh Nhi,
trùng hợp đúng lúc Lưu Kiến nghe được."
Quân Mặc U hiểu, khó trách hôm nay Triệu Kế Thành giận dữ mắng mỏ mà
Triệu Linh Nhi không phản bác lại, đó là vì nàng ta cũng không biết nên
giải thích như thế nào.
Ly gián quan hệ, thì ra đơn giản như thế?
"Huynh còn không cảm ơn ta? Nếu ta không ly gián và bọn họ vẫn 'một
lòng', thì chỉ sợ hiện giờ họ đã chiếm được hơn phân nửa triều đình, còn khó đối phó hơn." Ngón tay lạnh lẽo của Nam Cung Đệ nâng đôi má của
Quân Mặc U, hai chiếc mũi chạm vào nhau, hô hấp hòa làm một, nàng chưa
kịp phòng bị thì Quân Mặc U đã bị ngậm chặt đôi môi.
"Ưm. . ." Nam Cung Đệ vội vàng đẩy Quân Mặc U ra, trợn mắt nhìn!
"Ta đang cảm ơn nàng." Quân Mặc U bóp mũi Nam Cung Đệ, ôm nàng vào trong lòng, cười nói: "Chúng ta đi gặp Kiêu Nhi, được không?"
Trong lòng Nam Cung Đệ có mâu thuẫn, tạm thời Quân Trần Kiêu chưa làm ra chuyện gì gây tổn hại đáng kể, nàng có thể không so đo về chuyện phụ
mẫu của cậu ta đã làm với nàng và Quân Mặc U, nhưng đụng đến Nam Cung
Hi, nàng không thể tha thứ dễ dàng, ngay cả việc gặp Quân Trần Kiêu,
nàng có hơi không thích.
"Nó sẽ không làm tổn thương Hi Nhi." Nói xong, Quân Mặc U kéo tay Nam
Cung Đệ đi về phía cung điện xa xôi, có mấy thị vệ và một cung nữ đang
hầu hạ.
Nam Cung Đệ ngẩng đầu nhìn Quân Mặc U.
Quân Mặc U ra hiệu bảo nàng đi vào.
Nam Cung Đệ cất bước đi vào, nhìn thấy Quân Trần Kiêu nằm ở trên giường, hai chân dạng ra theo hình dáng kỳ lạ, tay nàng lập tức che miệng.
"Hắn bị người hầu của Thương Hoán đánh gãy xương tay chân, thái y nói
xương đã nát, không thể nào chữa khỏi, cả đời chỉ có thể nằm ở trên
giường." Quân Mặc U cảm thấy thương xót cho Quân Trần Kiêu, đứa bé này
do hắn nuôi lớn, nhưng nó lại nổi lên tâm tư không nên có với Hi Nhi,
hắn không đành lòng xuống tay, kết quả như vậy là tốt nhất.
Nam Cung Đệ kéo chặt ống tay áo bào của Quân Mặc U, nhìn ánh mắt Quân
Trần Kiêu đờ đẫn nằm trên giường, trái tim lạnh lẽo nàng tự nhiên trở
lên mềm nhũn.
"Hoàng tẩu. . . Là hoàng tẩu đến đây sao?" Quân Trần Kiêu chậm rãi
nghiêng đầu, hiện giờ đôi mắt to linh động trước kia đã không còn sáng
rực mà trở nên đờ đẫn, ngờ nghệch. Nhìn thấy Nam Cung Đệ, hai mắt Quân
Trần Kiêu bỗng nhiên sáng lên, muốn giơ tay nhưng cổ tay đau đớn đến
nhói tim, cậu nhíu mày nói: "Hoàng tẩu, Kiêu Nhi có lỗi với tẩu và hoàng huynh, không nên nghe lời mẫu hậu, hạ dược Hi Nhi."
Nam Cung Đệ quay đầu nhìn Quân Mặc U, thấy sắc mặt hắn mệt mỏi.
"Mẫu hậu để Đào Hồng tỷ tỷ hạ dược Hị Nhi khiến Hi Nhi sốt cao, mẫu hậu
sai đệ hạ dược vào chén thuốc của Hi Nhi, đệ không muốn, nhưng mẫu hậu
nói Hi Nhi sẽ cướp đi mọi thứ của đệ và hoàng huynh. Cho nên đệ đã cho
một ít thuốc vào, nghĩ rằng Hi Nhi sẽ bị đau đớn toàn thân, nên đệ cũng
chỉ cho một ít, còn một ít thì đệ vứt đi, như vậy hoàng huynh sẽ vẫn là
của đệ. Về sau đệ mới biết được mẫu hậu muốn Hi Nhi không thể nói được,
biến thành kẻ ngốc." Hốc mắt Quân Trần Kiêu chứa đầy nước mắt, cậu sai,
nghe lời mẫu hậu xong, cậu không có gì hết, ngay cả mẫu hậu thương yêu
nhất cũng không thấy nữa rồi.
Nam Cung Đệ nhẹ nhàng lau khóe mắt cho Quân Trần Kiêu, không nỡ trách
móc: "Đứa bé ngoan, lòng dạ đệ không xấu, nếu không phải đệ thương Hi
Nhi, không bỏ toàn bộ thuốc vào, thì hiện giờ Hi Nhi cũng không thể vui
vẻ."
Nhưng trong lòng nàng lại không thể nào bình tĩnh, may mà Quân Trần Kiêu chỉ là một đứa trẻ, còn có lòng trắc ẩn, không uổng công Quân Mặc U
giáo dưỡng.
Trong lòng Quân Mặc U vẫn còn sợ hãi, thì ra Hi Nhi không nói được là vì có nguyên nhân khác, mà không phải là di chứng sau khi Đào Hồng hạ
dược.
Sau khi thăm Quân Trần Kiêu, Nam Cung Đệ và Quân Mặc U sóng vai đi ra,
vừa khéo nhìn thấy A Hận mặc y phục màu sắc rực rỡ, đang bế Nam Cung Hi
đi tới.
Nam Cung Đệ giật mình nhớ ra vẫn còn có một việc chưa xử lý, vì thế nàng đi tới hỏi: "A Hận, ngươi xử lý Lam Diễm và Lãnh Ngôn ra sao rồi?"
"Hừ, bọn họ là một đôi uyên ương có số khổ, lão tử còn chưa làm gì bọn
họ, cả hai đã tự sát nói cái gì mà có lỗi với ngươi, có lỗi với sự dạy
bảo của lão tử. . ." Hắn nói ào ào một tràng những lời vô dụng.
Nam Cung Đệ nắm được mấu chốt, nói cách khác, Lãnh Ngôn và Lam Diễm phản bội nàng, bị phát hiện nên dùng cái chết để tạ tội!
Chết tiệt!
Con bà nó, ai muốn bọn họ tạ tội?
"Không phải ta đã bảo ngươi trông chừng bọn họ cho kỹ sao? Tại sao làm
họ chết hết rồi hả?" Nam Cung Đệ buồn bực đá vào mông A Hận.
A Hận la 'oái', một tay ôm mông rồi đặt Nam Cung Hi xuống, hắn chống
nạnh nói: "Lão tử thoải mái lắm sao? Coi bọn họ là tổ tông mà cung
phụng, chỉ thiếu mỗi ngày đốt mấy nén hương, bọn họ muốn chết, muốn làm
một đôi uyên ương hạnh phúc ở dưới đất. Lão tử bèn không vừa ý, trong
cơn tức giận cứu sống Lam Diễm, mặc kệ tiểu tử Lãnh Ngôn kia, con bà nó, lại làm xác chết vùng dậy trước mặt lão tử, nói cái gì mà hắn ta không
muốn chết, chảy nước mắt nước mũi quỳ gối cầu xin lão tử, ôm ấp đùi lão
tử cầu cứu! Để khỏi phải đơn độc."
"Cho nên?" Nam Cung Đệ cố nén cơn kích động trợn trắng mắt, kiềm chế lại cơn giận mà hỏi.
"Cho nên bọn họ vẫn còn sống." A Hận tiêu sái hất mái tóc, nhìn Nam Cung Đệ đang ngây người.
Nam Cung Đệ: ". . ."
Quân Mặc U: ". . ."
Mọi người: