“Tổ mẫu.” Nam Cung Hi chắp tay hành lễ thỉnh an lão phu nhân.
Lão phu nhân thực sự kinh hãi, bà còn chưa già đến mức lẩm cẩm, nhưng
nghe thấy vừa rồi các cung nữ thỉnh an, Tiểu hoàng tử này lại gọi bà là
tổ mẫu, bà làm sao có thể chịu đựng được tiếp đây?
“Không được không được.” Lão phu nhân vội vàng đỡ Nam Cung Hi dậy, khi
thấy được dung mạo của bé thì hai mắt trợn trừng, thầm nghĩ rằng đây
chẳng phải là ‘tôn tử’ của bà hay sao? Thế nào lại biến thành Hoàng tử
rồi hả?
“Lão phu nhân, ở đây có quen không?” Nam Cung Đệ đỡ lão phu nhân đến
ngồi lên giường mỹ nhân rồi ngồi xuống chỗ trống bên cạnh bà.
“Ở quen ở quen.” Thật sự là quá tốt rồi, có lý do gì mà ở không quen chứ?
“Vậy thì tốt rồi.” Nam Cung Đệ gật đầu, cũng không biết phải nói cái gì
với lão phu nhân, nhìn thấy bà ấy thận trọng kéo xiêm y, đứng ngồi không yên thì nàng thầm than thở. Quả nhiên là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi
năm Hà Tây, lão phu nhân đã ở bao nhiêu lâu trong tình trạng châm chọc
và khiêu khích Nam Cung Đệ, nên hiện giờ trong lòng bà ấy vẫn tồn tại
nỗi sợ hãi đối với nàng.
“Hi Nhi… Đây là… Hi Nhi…” Lão phu nhân nói năng lộn xộn, căng thẳng hỏi.
“Hi Nhi là nhi tử của ta, lúc trước lão phu nhân cũng đã chăm sóc ta ít
nhiều.” Nam Cung Đệ nhìn khuôn mặt lão phu nhân đột nhiên biến sắc,
trong lòng nàng biết bà ấy đang hiểu lầm, cho rằng nàng đang hỏi tội bà
ấy, liền thong thả nói: “Người đừng nghĩ quá nhiều, lúc đó là vì muốn
cảm tạ người đã thu nhận và quan tâm giúp đỡ ta, khi đó người đối xử với ta như vậy là vì không biết thân phận của ta và Hi Nhi, ta không trách
người.”
Lão phu nhân hơi nhấc mông lên rồi lại ngồi xuống, hai bàn tay phủ đầy
nếp nhăn nắm lấy mép giường mỹ nhân, lẩm bẩm nói: “Vậy ngươi và Dật
Nhi…”
“Thủy Dật là sư phụ của ta, ta đã đồng ý với hắn phải chăm sóc người thật tốt.”
“Chẳng trách, chẳng trách là như vậy.” Lão phu nhân nỉ non, từng giọt
nước mắt già nua tuôn rơi. “Hắn là một đứa trẻ có số khổ, ta đã sớm biết rằng hắn sẽ không chống đỡ được bao nhiêu năm, nhưng không ngờ lại
nhanh như vậy, nhanh như vậy.”
Mắt Nam Cung Đệ cũng đỏ ửng lên, cầm khăn tay lau nước mắt cho lão phu nhân.
Rất lâu sau, nước mắt lão phu nhân mới ngừng chảy, chịu không nổi đả
kích mà ngã nhào lên giường, cực kỳ đau đớn nói: “Ta làm sao có thể xem
thường xuất thân thấp hèn của ngươi chứ, bản thân ta cũng xuất thân
không cao. Năm đó phụ vương của Dật Nhi cưới một nữ tử danh gia vọng
tộc, nàng ta xem thường xuất thân thấp hèn của ta, nên rất thích làm
nũng. Phụ vương của Dật Nhi là một người cực kỳ hiếu thuận, vì để cho
mẫu phi Thủy Dật chịu khuất phục nên mới nạp vào một phòng mỹ thiếp. Thị thiếp kia thì ôn nhu giống như nước, chỉ nhìn cũng đủ khiến trái tim
mềm nhũn, rất được phụ vương hắn sủng ái. Phụ vương hắn dần dần lạnh
nhạt mẫu phi, mẫu phi làm sao chịu đựng được uất ức như vậy, tranh cãi
kịch liệt cũng không có kết quả gì, nên làm ầm ĩ lên muốn hòa ly, nhưng
vừa đúng lúc đó lại phát hiện ra mình đang mang thai. Nàng ta lại nhiều
lần thất lễ, nhưng dù sao cũng là cưới hỏi đàng hoàng, phụ vương Dật Nhi lại là người lương thiện, vì nhi tử nên lạnh nhạt mỹ thiếp, thế nhưng
mẫu phi hắn lại vẫn muốn làm loạn, càng náo loạn lại càng hung tợn, thậm chí độc ác đến nỗi uống cả thuốc phá thai, phụ vương Dật Nhi phải ép
nàng ta nôn ra. Mặc dù thuốc chưa ngấm xuống nhưng cũng tổn thương đến
thai khí, khiến cho Dật Nhi không đủ tháng, bị sinh non, chỉ nặng có mấy cân, ốm tong ốm teo làm lòng người đau xót, ngay từ nhỏ thân thể đã yếu ớt nhiều bệnh.”
“Lúc đó phụ vương hắn đau lòng rơi lệ, trách mẫu phi hắn nhẫn tâm nên
không thể nào chịu đựng được nữa, viết một tờ giấy hòa ly chặt đứt tình
cảm phu thê. Cứ tưởng rằng như vậy thì cái nhà này sẽ yên bình trở lại,
mà không biết rằng hóa ra toàn bộ đều là do ả thị thiếp xuất thân đê
tiện kia động tay động chân. Tuy uống thuốc phá thai làm động thai khí
nhưng sau khi chăm sóc tốt đã cực kỳ ổn định rồi, do ả thị thiếp kia đã
lén bỏ trợ sản dược vào trong dược thiện của mẫu phi hắn. Vậy mà mẫu phi hắn cũng trụ được bảy tháng, Dật Nhi sống được cũng là do phước mà Thủy gia tích từ đời trước.”
Tâm trạng Nam Cung Đệ dao động, chuyện bí ẩn như vậy, làm sao có thể phát hiện được ra?
Dường như lão phu nhân nhìn ra được tâm tư của Nam Cung Đệ, bà lên
tiếng: “Con người nếu có lòng tham không đáy, sẽ bị chính dục vọng của
mình làm hại, về sau ả thị thiếp cũng mang thai, nhìn Dật Nhi thấy
chướng mắt, nên lại tiếp tục động tay động chân vào dược của hắn. Không
ngờ bị phụ vương hắn bắt gặp, tìm hiểu nguồn gốc mới dính dáng đến
chuyện năm đó, thân thể Dật Nhi lại càng suy yếu hơn nữa.”
Trong lòng Nam Cung Đệ hiểu rõ, sợ là năm mà Thủy Dật được mười tuổi,
đột nhiên bị bệnh nặng, rồi sau đó linh hồn mới lạc đến hiện đại.
“Dật Nhi hôn mê rất lâu mà không tỉnh lại, phụ vương hắn tức giận đánh
chết ả thị thiếp, về sau phụ vương hắn cũng mất tích, sau đó nhà ngoại
của Dật Nhi tìm tới cửa, nói cho ta biết phụ vương hắn chết ở bên mộ mẫu phi hắn.” Mặt lão phu nhân dàn dụa nước mắt, thế nhưng nét mặt vẫn bình thản, càng khiến cho Nam Cung Đệ lo lắng hơn. Lão phu nhân càng thể
hiện ra bình tĩnh thì trong lòng nàng lại càng bi thương.
Nam Cung Đệ hiểu rõ, phụ vương của Thủy Dật rất yêu mẫu phi hắn, chẳng
qua là trong lòng có quá nhiều oán hận nên mới che lấp lý trí. Sau này
khi ‘làm rõ chân tướng’, trong lòng ông bị dày vò, tiếp theo đó là hổ
thẹn, nên mới quyết tâm dứt khoát rời nhà bỏ con mà đi tìm mẫu phi hắn.
Thế nhưng phụ vương hắn độc ác tuyệt tình cũng khiến Nam Cung Đệ thổn
thức, sủng ái nâng đỡ thị thiếp kia lên tận trời cao, vậy mà đến lúc thù hận lại không để ý đến cốt nhục tình thân, đánh chết thị thiếp đang
mang thai.
Đồng thời, nàng cũng tán thưởng hành động của phụ vương hắn, nếu ông
không làm như thế, chỉ sợ cuộc sống của Thủy Dật lại càng thêm bất hạnh.
Đi từ chỗ lão phu nhân ra, tâm trạng của Nam Cung Đệ lại một lần nữa suy sụp, nàng để cho ám vệ mang Nam Cung Hi đến bên cạnh Quân Mặc U, một
mình bước thong thả trên hành lanh khúc khuỷu. Bỗng nàng nhìn thấy Kim
Xảo Nhi đang đứng ở bên hồ sen, Nam Cung Đệ dừng bước, đang nghĩ có nên
đổi sang đi đường khác hay không thì Kim Xảo Nhi lại nhìn về phía nàng,
Nam Cung Đệ đành khẽ mỉm cười.
Kim Xảo Nhi hạ thấp người hành lễ.
Nam Cung Đệ không thân thiết với Kim Xảo Nhi nên không biết tán gẫu cái
gì, lại không thể cứ thế xoay người bỏ đi, liền gượng gạo đứng lại trong hành lang.
“Hoàng thượng, có tiện nói chuyện vài câu không?” Kim Xảo Nhi thản nhiên bước tới.
Nam Cung Đệ gật đầu, nhìn khuôn mặt ngọt ngào của Kim Xảo Nhi gày gò lộ
ra quai hàm nhọn hoắt, nét mặt tiều tụy đi không ít, dưới mí mắt có
quầng xanh, chứng tỏ thời gian này nàng ta rất không tốt.
Hai người ngồi cạnh nhau dựa vào lan can, Nam Cung Đệ im lặng lắng nghe Kim Xảo Nhi tự thuật.
“Lúc người rời khỏi đây, ta đã có thai hai tháng.” Rất lâu sau Kim Xảo Nhi mới lên tiếng.
Nam Cung Đệ liếc nhìn cái bụng xẹp lép của nàng ta, nhíu nhíu mày, tính
toán lại ngày mà nàng rời đi, nếu như đứa bé vẫn còn thì có lẽ đã phải
sinh ra rồi.
“Thủy Mặc bảo vệ mỹ thiếp của hắn, đẩy ta ngã xuống cầu thang, sảy thai
rồi. Phụ thân ta muốn hắn cho một câu trả lời thỏa đáng, nếu không sẽ
hòa ly, nhưng Thủy Mặc không muốn lựa chọn cả hai điều này, nên mới giam cầm ta lại. Ban đầu đối xử với ta rất tốt, nhưng sau đó lại từ để ta
mỗi ngày được gặp hắn một lần, biến thành ba ngày mới gặp, cuối cùng nửa tháng cũng khó mà gặp được nổi một lần. Lúc đầu ta còn tưởng rằng hắn
bị mỹ thiếp quấn quýt lấy, sau đó còn nhốt ta hơn một tháng, đến lúc thả ra ta mới biết được là hắn đã trở mặt với phụ thân ta, đối với hắn mà
nói thì ta đã không còn bất cứ giá trị gì để lợi dụng cả. Chứng kiến phụ thân viết thư đoạn tuyệt quan hệ cho ta, dường như hắn đã đoán chắc ta
không thể rời khỏi hắn, nên mới mặc kệ ta tùy ý ra vào phủ.”
Từ đầu đến cuối vẻ mặt Kim Xảo Nhi vẫn luôn bình tĩnh, giống như chỉ
đang kể chuyện xưa, chứ không phải chuyện mà đích thân nàng ta trải
nghiệm.
Nam Cung Đệ cảm thấy bản thân mình là cái thùng rác, người nào gặp nàng
cũng đều dốc bầu tâm sự, đổ hết tất cả nỗi khổ chất chứa trong lòng ra
ngoài. Có điều nàng lại là một người rất chăm chú lắng nghe, không hề
cắt ngang lời nói của Kim Xảo Nhi.
“Mỹ thiếp kia chính là thuộc hạ của Thủy Bá Thiên, trong tay nắm giữ thế lực ngầm của Thủy Bá Thiên, cho nên mới được Thủy Mặc coi trọng.”
Nam Cung Đệ cười nhạo, nghe đến đây nàng liền hiểu Kim Xảo Nhi muốn nói
gì, đơn giản chính là nói cho nàng biết Thủy Mặc muốn tạo phản.
Nàng đánh giá tỉ mỉ nữ tử thanh tú xinh đẹp này, trong lòng nàng liền
phiền muộn. Một nữ nhân có biết bao nhiêu lương thiện thuần khiết đã bị
Thủy Mặc hủy diệt rồi. Cuối cùng nàng cũng hiểu được ẩn ý trong câu nói
trước kia của Thủy Mặc ‘Ta muốn làm người giống như phụ hoàng’, hóa ra
là ám chỉ hắn phải làm Hoàng đế