Về tới túp lều nhỏ,
Nam Cung Đệ trông thấy lão nhân Hộ Ưu dường như già đi rất nhiều, trong
lòng nàng cảm thấy chua xót. Nàng lấy ống trúc từ trong lồng ngực ra đưa cho ông: "Sư phụ, đây là thứ con lấy được từ trên người vu sư, người
nhìn xem."
Hộ Ưu đã nghe nói về chuyện Nam Cung Đệ trúng huyết chú, ông nhận lấy
ống trúc, nhổ nút gỗ ra xem, thấy con sâu màu đỏ tròn vo như con nhộng
tản ra hàn khí ở bên trong, ông vội vàng đậy nút gỗ lại, sau đó mải miết lục tung mọi nơi tìm đồ. Chốc lát sau, ông tìm ra một chiếc bình sứ, mở nút gỗ ra rồi nhỏ vài giọt, ông thở phào: "Nha đầu chết tiệt nhà ngươi, không nói sớm với vi sư, đây là băng tằm, trên người con trúng huyết
chú cần phải được giải trừ. Biện pháp duy nhất chính là máu tim của
người hạ chú, mà người hạ chú con đã chết, máu trong tim bị băng tằm cắn nuốt, chứa trong cơ thể nó sẽ không bị thối rữa, nhưng cách mấy ngày
phải cho nó ăn sương tuyết liên để tẩm bổ."
Nam Cung Đệ rùng mình sợ hãi, nếu như nàng quên mất, chẳng phải là nàng sẽ chết ư?
Trong lòng nàng phủ một tầng sương mờ, nếu như không có thông tin từ
Trần Linh Nhi, nàng cũng chỉ dùng ống trúc đeo bên hông của vu sư để có
thể tìm ra người hạ chú, nhưng nàng không thể ngờ được rằng cần phải
dùng máu trong tim. Vu sư sợ người hạ chú bị nàng tìm thấy, hoặc là lộ
ra tin tức, bởi vậy mới giết chết người kia?
Hắn cũng biết rằng muốn nàng chết thì tốt nhất là không được rút máu trong tim ra, mà còn phải tốn công sức bảo vệ như thế.
"Sư phụ có biết làm thế nào để giải trừ được không?" Nam Cung Đệ nghĩ
đến đường tơ hồng trên lòng bàn chân nàng đã biến thành màu đen, sắp đến đầu bàn chân rồi, nàng không kiềm chế được mà có chút nôn nóng.
Hộ Ưu lắc đầu: "Vi sư không biết giải chú thuật, con có thể tới thần y
cốc tìm lão nhân Nguyệt Quan, mang theo vài hũ rượu ngon là được." Nói
xong, lão nhân Hộ Ưu chợt tỉnh ngộ, trừng mắt to bằng hạt trân châu:
"Rượu hoa đào, đó là rượu hoa đào chôn ở sườn núi phải không?"
Nam Cung Đệ bị lão nhân Hộ Ưu chọc cười đến nỗi không kiềm chế được, rốt cuộc thì ông đã nhận ra rồi. "Sư phụ, người còn không nỡ uống lần nữa,
đồ nhi sẽ đào ra hiếu kính người, cũng đã uống vào trong bụng người rồi, không thì đồ nhi mượn hoa hiến Phật, đưa cho người khác vậy?"
"Con. . . Đồ nhi bất hiếu, chẳng lẽ con muốn đào rượu ra để hiếu kính
lão già kia ư?" Lão nhân Hộ Ưu mặt đỏ tía tai, tức giận quát: "Đi đi đi, các ngươi đi cho ta."
Nam Cung Đệ cười khổ, nàng biết lão nhân Hộ Ưu đuổi các nàng đi là vì
muốn xua tan nỗi buồn, ông yêu rượu như vậy, sao lại không biết vò rượu
kia là do ông ấy tự mình ủ?
Hai người từ biệt lão nhân Hộ Ưu, xuống núi đi thẳng đến thần y cốc.
Ngựa quen đường cũ tiến thẳng vào cốc, Nam Cung Đệ và Quân Mặc U không
thể gặp được lão nhân Nguyệt Quan như mong muốn, họ ở lại hai ngày, lão
nhân Nguyệt Quan bế quan mới ra ngoài.
"Các ngươi đi đi, lão phu đã hứa với Tinh Nhi, đời này không chữa cho
nàng ta." Lão nhân Nguyệt Quan liếc nhìn Nam Cung Đệ, ông xót xa nhắm
mắt lại.
Quân Mặc U biết Mạc Tinh và lão nhân Nguyệt Quan có quan hệ phức tạp,
nếu như nguyên nhân là vì Mạc Tinh mà không chữa trị cho Thiển Thiển,
vậy thì làm sao hắn cam tâm được?
"Thiển Thiển trả Mạc Tinh một mạng, lúc trước nếu không phải nàng ta có ý đồ xấu, thì không đến mức bị chết thảm." Quân Mặc U đề cập luôn tới
chuyện này, khuôn mặt như ngọc âm trầm, nếu ông ta không cứu người, đành phải hủy hoại bộ dạng của ông ta vậy.
Lão nhân Nguyệt Quan bất động, mặt trầm xuống: "Hai người các ngươi mau đi đi, đừng ép lão phu ra tay."
Nam Cung Đệ có tính bướng bỉnh, thấy lão nhân Nguyệt Quan như vậy, nàng
nóng cả người, cười lạnh một tiếng: "Chẳng lẽ Mạc Tinh muốn giết ta, ta
phải để yên cho nàng ta giết sao? Ông không chữa cũng được, giữ lại y
thuật cũng vô dụng, ta đành phải hủy thần y cốc của ông."
Lão nhân Nguyệt Quan vẫn bình tĩnh, ngồi xếp bằng trên đệm.
Nam Cung Đệ thấy vậy, nàng lấy đạn tín hiệu từ trong lồng ngực ra, phóng lên trời, giây phút sau, một người áo đen xuất hiện sau lưng nàng, Nam
Cung Đệ lạnh lùng nói: "Truyền lời của ta cho nội ứng ở Tuyết Lâm quốc,
bắt sống Bắc Viên Trần. Nếu như lão nhân này không chữa trị cho ta, lập
tức phế một bàn tay của Bắc Viên Trần, đến khi ông ta đồng ý mới thôi."
Lão nhân Nguyệt Quan nôn nóng, bỗng nhiên mở hai mắt ra, nổi giận đùng
đùng nhìn chằm chằm vào Nam Cung Đệ: "Hành động này của ngươi là hành
động của kẻ cường đạo."
"Sắp mất mạng rồi, phải nói cho ông biết cái gì là đạo lý?" Nam Cung Đệ
nhún vai phản đối, nói lý lẽ cũng phải nhìn xem đối tượng là ai. Tính
tình của lão nhân này vừa xấu xa lại vừa cố chấp, không nắm được nhược
điểm của ông ta, hẳn là ông ta sẽ không buông tha.
Lão nhân Nguyệt Quan tức giận giậm chân, trừng mắt nhìn Nam Cung Đệ,
thấy nàng làm thật, ông vội vàng nhảy lên, không vui mà nói: "Không biết quy định của lão phu sao? Đi tay không đến xem bệnh?"
Đáy mắt Nam Cung Đệ và Quân Mặc U sáng lên, trong lòng biết rằng ông ta đã đồng ý.
"Cho ông." Quân Mặc U đưa bao đồ bằng vải đen cho lão nhân Nguyệt Quan.
Lão nhân Nguyệt Quan mở ra, chun mũi ngửi ngửi, nhăn mặt uống ực một
hớp, chép miệng nói: "Ăn thứ kia đi, lão phu sẽ châm mấy cây kim cho
ngươi."
Nam Cung Đệ nghe lời ăn luôn băng tằm, ăn vào bụng thì lạnh buốt, trong
bụng lạnh như băng khiến toàn thân Nam Cung Đệ run lên, trong chốc lát
đôi môi đã tím đen.
Lão nhân Nguyệt Quan nhanh chóng cắm mấy cây ngân châm lên lưng Nam Cung Đệ, rồi cắm một cây châm cuối cùng vào huyệt bách hội. Một luồng nhiệt
chảy từ đỉnh đầu xuống, dung hợp với hơi lạnh, Nam Cung Đệ vừa nóng vừa
lạnh, giống như hai tầng lửa và băng, hai luồng nhiệt cắn xé trong cơ
thể, tựa như muốn xé người nàng thành hai nửa.
"Phụt - -" Khuôn mặt Nam Cung Đệ vặn vẹo vì bị đau, hai luồng nhiệt đánh nhau trong cơ thể, khiến nàng phun một ngụm máu đen ra.
Lão nhân Nguyệt Quan nhổ ngân châm ra, hừ lạnh một tiếng, ôm bình rượu nghênh ngang đi ra ngoài.
Nam Cung Đệ ôm ngực, cả người mềm nhũn ngã vào trong lòng Quân Mặc U, nàng bất mãn: "Lão đầu xấu xa, cố ý chỉnh ta."
Quân Mặc U thấy nàng vẫn khó chịu, hắn áp bàn tay mang theo nội kình lên lưng nàng, luồng nhiệt ấm áp chảy theo kinh mạch, hai luồng nhiệt khắc
nhau trong người nàng bị nó dung hòa, trở nên yên tĩnh.
Quân Mặc U thu tay lại, lấy khăn gấm ra lau khóe miệng cho Nam Cung Đệ: "Vẫn còn có chỗ khó chịu sao?"
Nam Cung Đệ lắc đầu, khẽ nguyền rủa một tiếng, nàng mượn lực đứng dậy,
nói với Quân Mặc U: "Băng tằm kia chỉ có tác dụng giữ máu, vốn dĩ không
cần ăn, lão nhân kia cố ý bảo ta ăn hết. Trong cơ thể ta có khí lạnh,
ông ta dùng ngân châm thi triển thủ pháp đặc biệt, làm đảo lộn chân khí
của thương diễm chân kinh mà ta luyện được, hai luồng nóng lạnh đánh
nhau trong cơ thể, hành hạ ta."
Quân Mặc U ôm nàng đến phòng trúc, đặt nàng nằm ở trên giường, dặn dò:
"Trước tiên nàng hãy nghỉ ngơi một chút, ta đi sắc thuốc."
Nam Cung Đệ gật đầu, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Quân Mặc U ra ngoài, bắt được lão nhân Nguyệt Quan đang uống rượu: "Ông
đi sắc thuốc cho Thiển Thiển, nếu không, ta sẽ phá hủy cả núi thuốc này
của ông."
Lão nhân Nguyệt Quan nghẹn lời, nhìn dược liệu trân quý khắp núi, ông
hậm hực quấn tay áo lại, không cam lòng mà chui vào phòng thuốc.
Quân Mặc U thấy người mặc áo choàng đen xuất hiện ở sau lưng, hắn hỏi: "Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì rồi?"
"Vương gia khác họ Lưu Kiến cấu kết với Triệu Kế Thành soán vị, Mộ Thừa
tướng đã chạy về Bắc Thương, bị Triệu Kế Thành giám sát."
Quân Mặc U mỉm cười, nói thản nhiên: "Tùy hắn."
"Chủ tử, bên Tuyết Lâm có gửi tin đến, sau khi Quý