Trần Linh Nhi cũng biết đây là một nhiệm vụ nguy hiểm, nhìn nhi tử bị ôm đi rồi lại trở về, nàng liền thấy đau đầu nằm ở trên giường rộng, để mặc cho cung nữ xoa bóp châm cứu để dịu cơn đau.

Trong lòng không bình tĩnh được, Nam Cung Đệ không rời đi dựa theo tin tức Quý Tương Hồng cung cấp, không biết bên trong đã xảy ra vấn đề gì? Chẳng lẽ là Quý Tương Hồng tiết lộ tin tức cho Hoàng thượng, nên hắn mới sắp xếp Quý Vân canh giữ ở bên ngoài cung điện của Nam Cung Đệ?

“Mẫu hậu, Chất Nhi đã làm xong bài tập rồi.” Một bé trai khoảng ba tuổi mặc áo bào gấm nhỏ màu vàng nhạt, lưng đeo đai ngọc, đầu đội mũ ngọc mạ vàng khảm một viên trân châu Đông Hải lớn màu mận, xung quanh điểm xuyết bằng sáu hạt châu nhỏ như giọt mưa, tỏa ra ánh sáng chói mắt người, giống như một đứa trẻ làm từ ngọc bích.

Trần Linh Nhi khôi phục lại thần trí, dịu dàng nhìn hài tử có khuôn mặt giống Sở Mộ Cẩn như đúc từ một khuôn, trong lòng càng lúc càng lo lắng, đứa bé càng lớn lại càng giống hắn, trong đám đại thần đã có người lấy ngày sinh của Chất Nhi viết vào tấu chương. Sở Mộ Khoảnh vốn là người không có đầu óc, cứ ngươi một lời ta một câu thì rốt cuộc cũng có một ngày hắn sẽ tin tưởng.

“Chất Nhi ngoan lắm, con đi tìm bà vú chơi đi.” Trần Linh Nhi kiểm tra cẩn thận bài tập của Chất Nhi rồi nửa mừng nửa lo, nhi tử thông minh lanh lợi như vậy mà nuôi ở trong gia đình nông thôn thì chắc chắn sẽ bị mai một, nhưng nếu nuôi trong nhà giàu, còn chưa chờ đến lúc hào quang của nó tỏa ra bốn phía thì đã bị chết non rồi. Người duy nhất có thể bảo vệ nó, để cho nó lớn lên đạt được thành tựu thì chỉ có Nam Cung Đệ!

“Hề Nhi, ngươi nói xem nếu là ngươi, ngươi sẽ bồi dưỡng thật tốt cho nhi tử của kẻ thù không?” Còn chưa suy nghĩ đã buột miệng thốt ra ngoài, ngay cả Trần Linh Nhi cũng tự ngẩn người, nếu là nàng, để tay lên ngực tự hỏi mình, có thể cứu ra khỏi chốn dầu sôi lửa bỏng là đã nhân nghĩa lắm rồi.

Nếu không phải vì nhi tử thì nàng thật sự sẽ chỉ khoanh tay đứng nhìn mà không tìm đường thoát ra cho Nam Cung Đệ.

Lòng người mà, đều là ích kỷ hết!

“Nương nương, nô tỳ không phải là người xấu, cũng không phải người quá tốt, con của kẻ thù thì khẳng định sẽ không nuôi dưỡng, nếu như nhất định phải nuôi thì cũng là nuôi lệch lạc đi. Kẻ đó khá lên rồi, chẳng phải sẽ đi tìm nô tỳ để trả thù sao?” Hề Nhi cắn môi nói chậm rãi, lo lắng ngước mắt lên nhìn Trần Linh Nhi, sau đó lại lập tức cúi thấp đầu.

Trần Linh Nhi gật đầu có vẻ đăm chiêu, nếu là nàng thì nàng cũng sẽ như vậy, nhưng mà Nam Cung Đệ không phải là người như thế. Nếu nàng ta nuôi dưỡng thì sẽ nuôi cho thật tốt, dốc hết toàn lực, còn nếu như không muốn nuôi thì tất nhiên sẽ nới lời cự tuyệt luôn mà không giả nhân giả nghĩa đồng ý, rồi sau đó mặc kệ cho nó tự sinh tự diệt.

“Bản cung suy nghĩ lại, suy nghĩ thật cẩn thận.” Trần Linh Nhi đỡ trán, rất lâu sau khóe miệng mới nhếch lên nở nụ cười chua xót: “Bỏ đi, miễn là người còn sống là được, còn yêu cầu xa vời cái gì nữa chứ? Nếu như nó hữu dụng, làm sĩ tử bần hàn thì sao, còn nếu như nó vô dụng, sống trong chốn quan trường, thì vẫn không có lối thoát như cũ.”

Hề Nhi giật mình nghĩ thông suốt cái gì đó, vẻ mặt chợt tái mét, hoảng hốt trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào Trần Linh Nhi.

Trần Linh Nhi thấy tâm tư của mình đã bị nhìn thấu, trong đáy mắt tràn đầy lãnh ý, mặt không có cảm xúc gì nói: “Hề Nhi, ngươi quá thông minh.” Người thông minh thường thường đều sống không thọ.

Đêm hôm đó, cung nữ trong cung Hoàng hậu chết ở hồ sen, toàn bộ chứng cứ chỉ hướng về phía Cung Tương Thủy.

Vốn là chết một cung nữ thì cũng chẳng có gì đáng nói, nhưng trong ngực cung nữ này lại giấu một búp bê vải, trên mặt viết ngày sinh tháng đẻ của Sở Mộ Khoảnh, lại bị đâm đầy ngân châm.

Búp bê được làm bằng loại gấm hoa hiếm thấy, trong cung điện Tuyết Lâm chỉ có hai cuộn, một thưởng cho Tương phi, một được lưu giữ trong Quốc khố.

Sở Mộ Khoảnh nhìn búp bê vải ướt sũng, sắc mặt xanh mét, nổi giận lôi đình: “Mang Tương phi đến đây.”

Nữ tử bên cạnh mặc cung trang màu xanh biếc, thanh tú dịu dàng, đôi mắt to linh hoạt chợt lóe, nhìn hồ sen mọc đầy rêu xanh xen lẫn bèo, che giấu xuống một nỗi buồn không tên. “Hoàng thượng, việc này phải cẩn thận.”

Sở Mộ Khoảnh hừ lạnh một tiếng, “Sự tình liên quan trọng đại, Trẫm muốn nghiêm khắc điều tra rõ ràng!” Trong cung kiêng kị nhất là tà môn ma đạo, vậy mà có người dám dở trò dưới con mắt của hắn, mà đối tượng lại chính là hắn.

Mí mắt Trần Linh Nhi hơi giật giật, nhưng cũng không hề ngước lên, không lạnh không nhạt nói: “Hoàng thượng, Tương phi là người được lòng người nhất, tuyệt đối sẽ không hồ đồ mà dùng loại gấm hoa này trao cho mấy người gì đó để làm ra chuyện ghê tởm này, trong này ắt có điều kỳ lạ.”

Sở Mộ Khoảnh nhìn Trần Linh Nhi, trên dung nhan kiều diễm như hoa kia lộ ra vẻ trầm tư, trong lòng hắn như bị khuấy động, ánh mắt từ từ trở nên sâu thẳm, đưa tay kéo Trần Linh Nhi vào trong lòng, đôi tay không yên phận xoa nắn nơi mềm mại, híp mắt hưởng thụ rồi nói: “Ái phi, nàng nói xem nên làm thế nào?”

Trần Linh Nhi khẽ cụp mắt, che đi vẻ ghét cáy ghét đắng trong đáy mắt, trên mặt như nở ra hai cánh hoa đào đỏ rực, hờn dỗi: “Hoàng thượng, thần thiếp chỉ đưa ra sáng kiến, toàn bộ đều nghe theo Hoàng thượng sắp xếp.”

Lòng hư vinh của Sở Mộ Khoảnh được thỏa mãn, nhuyễn ngọc ôn hương đã ở trong lòng rồi thì làm gì còn tâm tư tra án, quẳng ra sau đầu từ lâu rồi. Hắn muốn ôm Trần Linh Nhi về tẩm cung, nhưng lại bị nữ tử mặc cung trang xanh biếc bên cạnh giữ chặt tay áo, “Hoàng thượng, Tương phi tỷ tỷ đến rồi.”

Lửa giận như thiêu như đốt trong lòng Sở Mộ Khoảnh, thời khắc mấu chốt bị cắt ngang khiến cho sắc mặt không vui vẻ: “Cút!”

Nữ tử ủy khuất cụp mắt xuống, đứng ngay ngắn quy củ ở sau lưng Sở Mộ Khoảnh, trong ánh mắt linh hoạt tràn đầy u oán.

Lúc Nam Cung Đệ nghe tin chạy tới, liền chứng kiến cảnh tượng đó, tà áo Trần Linh Nhi lộn xộn, vạt áo phía trước mở ra lộ ra một mảng da thịt trắng như tuyết. Tay Sở Mộ Khoảnh không yên phận, quần nhỏ bên trong làn váy đã bị kéo xuống, sau đó hắn cũng cởi quần mình xuống, thái giám bên cạnh mặt không biến sắc, chỉ huy mấy cung nữ khác kéo màn lụa ra vây quanh lại, giống như một cái lều vải tạm thời, chẳng qua chỉ là lộ thiên thôi.

Trong lòng nàng thầm buồn nôn, nhìn động tác quen thuộc của bọn họ thì biết ngay đây nhất định không phải là lần đầu tiên, hắn tùy ý động dục thế này mà còn có thể tới để che đậy ngay lập tức. Nói không chừng Sở Mộ Khoảnh đi trên đường mà nhìn trúng được nữ nhân nào thì kéo ngay màn lụa ra, đánh dã chiến tại chỗ, đỡ tốn thời gian và hơi sức.

Nghe thấy bên trong truyền ra tiếng rên rỉ quyến rũ, Nam Cung Đệ mặt đỏ tai hồng, nhưng cũng vẫn bất động như núi giống mấy thái giám cung nữ này.

Ngược lại, nữ tử áo xanh đứng bên cạnh đã dẫn tới sự chú ý của nàng, hậu cung tranh giành tình cảm có thể nói là chiến trường sinh tử. Phi tử gặp gỡ phi tử, còn chưa lên tiếng thì ánh mắt hình lưỡi dao đã phóng đến đối phương rồi.

Biểu cảm của nàng ta quá không bình thường, trên mặt mang theo nụ cười kỳ quái, điềm tĩnh nghe bên trong hát khúc ‘giao hưởng’.

Nàng chuyển tầm mắt nhìn về phía Tương phi, trong mắt nàng ta như phun lửa, nắm chặt quả đấm ghen ghét căm hận mà trợn mắt nhìn màn lụa. Khóe miệng Nam Cung Đệ nhếch lên, đây mới là thần sắc nên có của một người đang tranh giành tình cảm.

“Lã tần, ngươi đứng ở đây để đóng cọc hay sao? Không nhìn thấy Hoàng thượng bị tiện nhân quyến rũ mất sao?” Tương phi là người tính tình nóng nảy, nhìn nữ tử áo xanh trên mặt mang theo ý cười, lửa giận trong lòng như được đổ thêm dầu, cháy càng ngày càng to.

“Tỷ tỷ, muội chỉ là một tần phi nho nhỏ không kéo được nổi Hoàng thượng, người bên trong là Hoàng hậu tỷ tỷ.” Lã tần khúm na khúm núm vân vê khăn tay.

Ánh mắt Nam Cung Đệ nheo lại, cảm thấy nữ nhân này không đơn giản, chỉ nói mấy câu qua quýt có vẻ như tầm thường nhưng lại có thể dễ dàng kích động lửa giận của Tương phi. Căn bản Tương phi đã không cam lòng bị Trần Linh Nhi đè ở trên đầu, mà lúc này Lã tần lại thoải mái dùng thân phận của Trần Linh Nhi để chèn ép Tương phi, không tức giận giậm chân mới là lạ!

Quả nhiên, Tương phi nghiến răng nghiến lợi nhìn hai bóng đen đè lên nhau in trên màn lụa, sắc mặt sung huyết thành màu tím đỏ, giơ tay tát cho Lã tần hai cái thật mạnh.

Cùng lúc với âm thanh của cái tát, bên trong truyền đến tiếng gầm nhẹ, bản giao hưởng kết thúc, sau đó là tiếng sửa sang vạt áo xột xoạt, rồi màn lụa được tháo mang đi, Sở Mộ Khoảnh ôm Trần Linh Nhi sắc mặt đỏ hồng, vẫn còn rên rỉ yêu kiều đi ra ngoài.

Nhìn lướt qua tất cả mọi người, ánh mắt dừng lại một chút trên mặt Lã tần, lạnh lùng nói: “Đây là xảy ra chuyện gì?” Lập tức nhìn về phía Nam Cung Đệ.

Nam Cung Đệ chìa tay, tỏ vẻ cực kỳ vô tội.

Sở Mộ Khoảnh hừ lạnh một tiếng, nhìn Quý Tương Hồng đang tức giận ngút trời, trách mắng: “Ngươi vừa ra tay đánh Lã tần?”

“Hoàng thượng…” Tương phi định giải thích, lại bị Lã tần dịu dàng yếu đuối cắt ngang: “Hoàng thượng, không trách tỷ tỷ được, là lỗi của Lã Nhi.”

Nam Cung Đệ nhướn nhướn mày, nàng ta một mực nhận lỗi tỏ ra yếu kém, ngược lại lại càng thêm kích thích lửa giận của Sở Mộ Khoảnh, Tương phi sẽ cực kỳ bi thảm rồi.

“Trẫm đã nói rất nhiều lần, nàng là nữ nhân của Trẫm, không cần thiết phải nhẫn nhịn chịu đựng.” Nhìn Lã tần rơi vài giọt lệ trong suốt, giọng điệu hắn dịu đi: “Nàng đó, chính là đáy lòng quá thiện lương, lần này che che đậy đậy thay cho nàng ta thì sau này đương nhiên nàng ta sẽ thường xuyên ức hiếp nàng.”

“Không phải đâu, Hoàng thượng, tỷ tỷ bị vu oan thiệt thòi nên trong lòng khó chịu, Lã Nhi gánh một chút tội trạng để tỷ tỷ dễ chịu hơn, không bị tủi thân nữa.” Đôi mắt to ướt sũng của Lã Tần chân thành tha thiết nhìn Tương phi, ngay cả Nam Cung Đệ cũng suýt chút nữa thì cảm động, nhìn xem, nàng ta quá hiểu đại cục mà!

“Tương phi, ngươi ngày ngày đều ngang ngược bá đạo, Trẫm đều khoan dung tha thứ cho ngươi, hiện giờ ngươi càng lúc càng lớn gan dám làm loạn, độc ác giết chết cung nữ trong cung của Hoàng hậu, giáo huấn trút giận lên phi tần ngay trước mặt Trẫm, ngươi càng ngày càng hung hăng càn quấy rồi!” Ánh mắt nhu nhược tàn độc của Sở Mộ Khoảnh lộ ra tia sáng lạnh thấu xương. Trước đó hắn vừa mới nghe theo lời Trần Linh Nhi khuyên bảo sẽ điều tra thật kỹ, hiện giờ chỉ vì vài câu nói của Lã tần liền đưa ra kết luận.

Tương phi nhìn Sở Mộ Khoảnh oan ức không thôi, khó có thể tin được nói: “Thần thiếp không có, thần thiếp không giết thị nữ trong cung của tỷ tỷ.” Nói xong, nhìn thấy một cái bóng đen đập về phía nàng, sợ tới mức lùi về phía sau vài bước, nhìn thấy búp bê vải lăn lóc ở dưới chân, nàng liền hoảng loạn nói: “Hoàng thượng, gấm hoa mà người thưởng cho thần thiếp đã bị Lã muội muội làm bẩn, nàng ấy đã xin nhận lỗi với thần thiếp, cũng muốn xin về đoạn gấm bị bẩn đó. Còn dư lại một ít thần thiếp đã may một bộ y phục, căn bản là không còn thừa để làm ra búp bê này.”

Lã tần sợ hãi nhìn về phía Sở Mộ Khoảnh, đôi mắt to đẫm lệ y hệt một con thỏ bị giật mình, thấp thỏm lo âu chỉ về phía Tương phi nói: “Tỷ tỷ, ngươi… ngươi sao lại có thể ngậm máu phun người, gấm hoa khó có được như vậy, lúc Hoàng thượng ban thưởng cho người, người coi nó như báu vật, đến sờ cũng không cho người khác sờ một lần thì làm sao có thể để muội làm bẩn chứ? Rồi sao lại có thể cam lòng cho muội muội?” Nói xong, nước mắt giống như không mất tiền mua, liên tục trào ra.

Khóc đến mức Sở Mộ Khoảnh mềm lòng rối tinh rối mù, nhìn Tương phi cứ phô trương giải thích càng lúc càng không vào mắt.

“Được rồi, đức hạnh này của ngươi, không ức hiếp Lã Nhi đã là chuyện tốt rồi, sao lại có thể cam lòng mà lấy gấm hoa cho nàng ấy?” Sở Mộ Khoảnh căm ghét nói.

Sắc mặt Tương phi trắng bệch, nàng biết nàng trúng phải kế của Thái Lã rồi, ban đầu là chọc giận nàng đánh người, phá hủy hình tượng trong mắt Hoàng thượng, sau đó nàng ta ngay lập tức sắp xếp đại cục, khiến Hoàng thượng yêu mến, mặc kệ nàng nói cái gì cũng đều là nói dối không đáng tin.

“Hoàng thượng, mặc kệ người tin hay không, dù sao ta cũng không giết người.” Tương phi thầm thấy bất lực, giải thích của nàng có bao nhiêu mờ nhạt vô ích nàng đều biết được, chỉ là trong lòng quả thực mệt mỏi. Chỉ vì tranh giành một cây thịt dưới háng hắn mà nàng đánh mất bản thân, hiện giờ nàng bị người ta hãm hại, âu cũng là báo ứng.

Nàng nhớ đến lời Mộ Vân nói, đôi môi trắng bệch khẽ giật giật, ngước mắt lên nhìn Nam Cung Đệ, trong lòng tràn đầy cay đắng. Kể cả nàng có giết chết Nam Cung Đệ thì cũng sẽ có vô số nữ nhân đến bên cạnh hắn, trừ khi nàng mất trí mà giết chết hết tất cả nữ nhân trên đời này.

Nam Cung Đệ nhìn Tương phi, trong lòng nàng khẽ giao động, cảm thấy hiện giờ cũng tốt, ít nhất nàng ta cũng tỉnh ngộ rồi.

Trần Linh Nhi cũng cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều, nữ nhân đã tranh đấu với nàng nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng thông suốt rồi, trong lòng nàng còn có chút vui mừng, giống như một người mẹ nhìn thấy nữ nhi của mình trưởng thành hiểu chuyện.

Quý Tương Hồng đấu đá với nàng không chỉ vì tranh giành tình cảm mà còn vì ngôi vị Hoàng hậu, nhưng nàng ta chưa từng nghĩ tới chuyện làm hại tính mạng của nàng hay mưu hại nhi tử của nàng, cho nên trong lòng nàng chưa bao giờ coi nàng ta là đối thủ, chỉ là một chút tranh đấu, một chút ầm ĩ mà thôi.

“Hoàng thượng, sao không tra rõ từng lời nói, khiến cho người ta tâm phục khẩu phục?” Khóe mắt Trần Linh Nhi lướt qua Lã tần, giọng nói yêu kiều nũng nịu như tơ: “Hoàng thượng, đừng khiến thần thiếp cho rằng người có lòng thiên vị.”

Sở Mộ Khoảnh cười xấu xa, vỗ mông Trần Linh Nhi, “Vật nhỏ này, lòng Trẫm đang thiên vị? Vẫn còn chưa cho nàng ăn no sao?”

Dạ dày Trần Linh Nhi cuồn cuộn, e thẹn đấm vào ngực Sở Mộ Khoảnh, “Đáng ghét!” Sở Mộ Khoảnh cực kỳ hưởng thụ, vẫy vẫy ống tay áo: “Điều tra!”

“Hoàng thượng, để cho ai đi điều tra?” Nam Cung Đệ lên tiếng đúng lúc.

Sở Mộ Khoảnh vừa định sai bảo tâm phúc của hắn, nhưng nhìn đến thần sắc cười như không cười của Nam Cung Đệ, nghĩ đến lời người kia nói, đầu óc liền xoay chuyển, bực mình nói: “Quý Tướng quân đi điều tra.”

Dứt lời, mỗi người lại mang một vẻ mặt khác nhau, sắc mặt Lã tần xám ngoét, run rẩy sắp ngã.

Thế nhưng đáy mắt Tương phi lại có một tia rực sáng, lập tức nghĩ đến cái gì đó, trong giây lát liền u ám, không hề lưu luyến mà rời đi.

Nam Cung Đệ mỉm cười nháy mắt ra hiệu với Trần Linh Nhi, bước đi quệt vào bả vai Lã tần: “May áo cưới cho người khác, mùi vị thế nào?”

Thái Lã nắm chặt hai bàn tay, gân xanh nổi đầy trên trán, ánh mắt nham hiểm nhìn chằm chằm vào bóng dáng Nam Cung Đệ, rồi trở thành thù hận.

Ngày hôm sau, Quý Vân đã tra được rõ ràng, búp bê vải không phải do Tương phi và Lã tần gây ra, mà là có người trộm được một đoạn gấm hoa trong Quốc khố để may búp bê vải, vu oan cho Tương phi.

Vì để bù đắp cho Tương phi, Sở Mộ Khoảnh ngủ lại Cung Tương Thủy vài đêm.

Nếu như là trước đây, đương nhiên Tương phi sẽ mừng rỡ như điên, thế nhưng hiện nay cái loại ân sủng to lớn này ở trong mắt nàng lại khiến người ta cực kỳ buồn nôn!

“Nam Cung Đệ, ta rất ghét ngươi, ghét cực kỳ!” Quý Tương Hồng kiêu ngạo nhìn nữ nhân đang lười biếng dựa ở trên giường, trong lòng cực kỳ buồn bực, có nhầm hay không, nàng nói chán ghét nàng ta mà nữ nhân này lại không có chút phản ứng nào sao?

“Cảm ơn!” Nam Cung Đệ không thèm đếm xỉa đến nói.

Quý Tương Hồng nghẹn cả thở, sao lại có nữ nhân như vậy chứ?

“Ta nói cho ngươi biết, có người muốn ta giết chết ngươi, như vậy thì sẽ không còn ai tranh giành tình cảm với ta nữa.” Quý Tương Hồng thất bại ngồi xuống vị trí bỏ trống bên cạnh Nam Cung Đệ, thao thao bất tuyệt nói: “Nhất định ngươi không biết bản thân mình có bao nhiêu người chán ghét đâu, cho nên mới có nhiều người muốn giết ngươi như vậy.”

Nam Cung Đệ phản đối: “Chẳng còn cách nào khác, nhân duyên và diện mạo của nữ nhân chúng ta đều trái ngược nhau.”

Quý Tương Hồng tức giận đến nghiến răng, tranh cãi với nữ nhân này chỉ tổ khiến nàng tức hộc máu.

“Ngươi không muốn biết người đó là ai sao?” Quý Tương Hồng khinh thường nhìn Nam Cung Đệ, rõ ràng là một nữ nhân rất sợ chết mà lại cứ ra vẻ không quan tâm.

“Kế mẫu của ngươi!” Nam Cung Đệ đảo cặp mắt trắng dã, Mộ Vân thực sự là khó chơi mà! “Vì sao ngươi không nghe lời bà ta?” Nam Cung Đệ hơi bất ngờ, thầm nghĩ may mà Quý Tương Hồng nghĩ được thông suốt, nếu không sẽ thật sự hại nàng, đến lúc đó quân cờ Quý Vân này bị phế bỏ rồi.

“Ta không thích bà ta.” Quý Tương Hồng hơi ao ước nói: “Ta thực sự cực kỳ hâm mộ ngươi, có một nam nhân yêu thích ngươi như vậy, đời này của ta là không có khả năng rồi, chỉ tiếc cho phụ thân, phải đối mặt với nữ nhân như thế.”

“Kế mẫu ngươi có rất nhiều tiền.” Nam Cung Đệ tránh nặng tìm nhẹ, khiến Quý Tương Hồng tức giận không nhịn được mà véo thắt lưng Nam Cung Đệ một cái. Cả người Nam Cung Đệ giật nảy, cứng ngắc quay đầu lại nhìn Quý Tương Hồng, hai má dần dần đỏ lên.

Quý Tương Hồng nhìn thấy bộ dáng Nam Cung Đệ như gặp quỷ, đưa tay chọc chọc lên mặt nàng: “Ngươi đỏ mặt làm cái gì?”

Trong lòng Nam Cung Đệ tuôn lệ, chắc có lẽ không phải do nàng không được tưới tắm đầy đủ nên mới nam nữ đều xơi chứ? Bị nữ nhân này véo mà nàng lại có phản ứng rồi!

“Nữ hài tử nghịch ngợm, động tay động chân làm cái gì!” Nói xong nàng lại đưa tay véo một cái không nặng không nhẹ lên eo Quý Tương Hồng, Quý Tương Hồng cũng cảm thấy cả người như có một luồng điện chạy qua, toàn thân tê dại sảng khoái, sau đó lại cứng đờ giống như tượng gỗ, chớp chớp mắt nhìn chằm chằm vào Nam Cung Đệ, trên mặt hơi ửng hồng, ngơ ngơ ngác ngác nói: “Còn có cảm giác hơn cả Hoàng thượng…”

“…”

Quý Tương Hồng xấu hộ thẹn thùng liếc mắt nhìn về phía Nam Cung Đệ, con ngươi như nước của nàng đảo quanh bàn tay phải Nam Cung Đệ, trong lòng mưu đồ một cái gì đó.

Nam Cung Đệ khiếp sợ rồi, nhìn ánh mắt của nàng ta, trong lòng liền có dự cảm không tốt, sau này nàng ta sẽ không bị biến thành lesbian chứ?

Mẹ kiếp!

Cunt!

Thu lại vẻ không đứng đắn trên mặt, Nam Cung Đệ bò dậy, ngồi xếp bằng nghiêm chỉnh trên giường, tay trái đặt ở trước ngực phải, ngón trỏ tay phải chỉ lên trán rồi kéo xuống hai bên ngực, lẩm bẩm một câu: Amen!

Lạy chúa, con có tội!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play