Trần Linh Nhi thấy nàng không lên tiếng thì mỉm cười: "Nam Cung tỷ tỷ, đã lâu không gặp, tỷ với ta trở nên xa lạ rồi." Nói xong, nàng giơ tay ra lắc lắc, trên cổ tay truyền ra tiếng chuông bạc đinh đang.

"Trần Linh Nhi?" Nam Cung Đệ bỗng nhiên nhớ lại nữ tử năm đó quanh quẩn bên Quân Mặc U, nàng còn từng ghen với nàng ta, ai ngờ nàng ta quấn lấy Quân Mặc U là vì muốn lấy được tin tức của Sở Mộ Cẩn.

"Nam Cung tỷ tỷ còn nhớ rõ à." Trần Linh Nhi tươi cười, khuôn mặt căng thẳng đã giãn ra, như một đóa hoa hồng mới nở, xinh đẹp quyến rũ.

Nam Cung Đệ thấy nàng ta như thế, buồn bã trong lòng như biến mất, trong thâm cung đã chôn vùi bao nhiêu thiếu nữ lương thiện ngây thơ?

"Ngươi có chuyện muốn nói với ta sao?"

Trần Linh Nhi im lặng chốc lát, tay đặt ở trên đầu gối siết chặt khăn, nhìn Nam Cung Đệ với vẻ cầu xin: "Nam Cung tỷ tỷ, yêu cầu của ta rất đường đột, nhưng không còn cách nào khác, ta cũng hết cách rồi. Tỷ biết ta là phi tử của Sở Mộ Cẩn, hắn đã chết, ta trở thành phi tần của Sở Mộ Khoảnh, cuối cùng bò lên được vị trí Hoàng hậu, bao nhiêu người không cam lòng, không bỏ qua? Ta không muốn, thật sự không muốn, nhưng không leo lên vị trí này, ta vốn không sống nổi, cũng không bảo vệ được đứa bé của ta. Hiện tại, ta không chịu nổi nữa, tỷ có thể mang theo đứa bé của ta cùng rời đi, cho nó một con đường sống hay không?"

Nam Cung Đệ kinh ngạc nhìn chăm chú vào Trần Linh Nhi, không ngờ nàng ta lại đưa ra yêu cầu này. Nhưng nàng cũng bội phục sự dũng cảm của nàng ta, ngồi lên ghế Hoàng hậu, chắc chắn là toàn bộ ánh mắt của mọi người đều hướng về nàng ta và kéo theo thù hận. Nhưng cũng bởi vì đứng ở trước mặt mọi người nên có quá nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm vào nàng ta, nàng ta không dám hành động thiếu suy nghĩ, như vậy đứa bé kia mới được an toàn. Sở Mộ Khoảnh không có con cháu, nhưng nếu nàng ta chỉ là phi tần nho nhỏ, đứa bé chắc chắn sẽ bị giết trong lặng lẽ, hoặc là không có cơ hội được sinh ra.

"Nam Cung tỷ tỷ, ta biết là ta yêu cầu quá đáng, tỷ có thể thu xếp đưa nó cho một gia đình đàng hoàng để nuôi dưỡng, ta không mong nó giàu có, chỉ cần cả đời nó bình an." Trong nhà giàu có quá nhiều âm mưu tính toán, nếu đưa vào, đứa bé không có quan hệ máu mủ, chắc chắn sẽ sống khổ.

"Ta giúp ngươi đưa đứa bé đến nhà ngoại." Nam Cung Đệ suy tư chốc lát rồi nói, rơi vào trong tay bất kỳ kẻ nào, thì cũng không có người nhà tốt.

Trần Linh Nhi lắc đầu: "Phụ mẫu của ta đã sớm không còn là người thành thật chất phác, hiện giờ mang danh hiệu ‘Quốc trượng’, được không ít người nịnh bợ, đã sớm mờ mắt đánh mất bản chất. Nếu ông ấy biết ta đưa đứa bé đi, hại ông ấy mất đi danh hiệu này mà làm vơi bớt lợi ích, tuyệt đối sẽ không đối xử tử tế với đứa bé. . ."

Trần Linh Nhi không nói thẳng nửa câu nói sau, Nam Cung Đệ cũng hiểu được. Nếu cuối cùng phụ thân của nàng ta chỉ vì lợi ích mà đưa đứa bé vào cung để lấy lòng Sở Mộ Khoảnh, vậy thì mất công.

"Ta đồng ý với ngươi." Nam Cung Đệ gật đầu, nhớ tới nhi tử của mình, trái tim cứng rắn trong nháy mắt trở nên mềm nhũn.

Trần Linh Nhi đưa mắt nhìn Nam Cung Đệ một hồi lâu, thở dài nói: "Sở Mộ Khoảnh không thể sinh con."

Nam Cung Đệ ngẩn ra, từ từ nuốt trôi câu nói, nàng kinh ngạc: "Đứa bé là . . của Sở Mộ Cẩn ư?" Nam Cung Đệ không kìm nén được mà muốn chửi thề, nàng giết Sở Mộ Cẩn, hiện tại phải cứu nhi tử của hắn!

Thấy Trần Linh Nhi gật đầu, Nam Cung Đệ nghiêm túc hỏi: "Ngươi có biết Sở Mộ Cẩn chết trong tay ta không?"

Trong hốc mắt Trần Linh Nhi dâng lên một tầng hơi nước, lắc đầu một cái rồi nói: "Ta yêu hắn, nhưng người hắn yêu vẫn là tỷ, ta biết Sở Mộ Cẩn vẫn luôn làm khó mọi người, năm đó biết được hắn đã chết, mặc dù nói là đột tử, nhưng ta không tin, ta biết chắc chắn rằng hắn xuống tay lần nữa với mọi ngươi. Ban đầu có oán hận tỷ, sau đó ta biến thành nữ nhân của Sở Mộ Khoảnh, kinh nghiệm quá nhiều mới hiểu được là vì tỷ bất đắc dĩ, nên dần dần quên được."

Nam Cung Đệ hơi khép mi lại, nàng biết điều Trần Linh Nhi nói là lời thật lòng. Lúc Sở Mộ Cẩn làm vua có rất nhiều thị thiếp, nhưng có thể làm Hoàng hậu, trong hậu cung thì chỉ có một mình Trần Linh Nhi. Nàng ấy vốn là nữ tử ngây thơ, tất nhiên mất đi người yêu thì sẽ hận nàng, chắc hẳn trong lòng càng oán giận Sở Mộ Cẩn hơn!

Nếu không phải hắn vọng tưởng đến thứ không thuộc về mình, thì cũng không đến nỗi khiến cho thê tử của mình trở thành nữ nhân của chính huynh đệ mình, Trần Linh Nhi oán hắn vì hắn đã khiến nàng ấy gặp phải tất cả khó khăn không đáng nhận được!

Không cần cố nén sự chán ghét ghê tởm ở trong lòng, giả bộ uốn éo nũng nịu thuận theo Sở Mộ Khoảnh.

Nam Cung Đệ dự tính chặng đường chạy trốn ngày mai, nàng sẽ dẫn đứa bé đi, Trần Linh Nhi sẽ yểm trợ cho nàng, điều này sẽ càng nguy hiểm hơn vì nếu Sở Mộ Khoảnh có nhi tử nối dõi khác thì cũng không khó khăn như vậy.

Ngã xuống giường, Nam Cung Đệ sờ thấy tờ giấy Tuyên thành, nàng bèn giơ trước đèn vàng rồi mở ra, đó là một tấm bản đồ, con đường được vẽ bằng màu đỏ hẳn là an toàn, có thể Quân Mặc U sẽ đón ở lối ra bên kia.

Đuôi mắt nàng hiện lên ý cười, đôi mắt cong thành hình bán nguyệt, nàng nhìn lại mấy lần, chờ xem bọn họ có phát hiện ra Thủy Dật mất tích hay không, lúc lục soát bốn phía thì nàng có thể thừa nước đục thả câu, nhân cơ hội chạy trốn.

Trong lúc đang tính toán kỹ lưỡng thì cánh cửa bị mở ra kêu ‘ken két’, Nam Cung Đệ liếc mắt nhìn lại, nhìn thấy đó là Tương phi ăn bận thành cung nữ, nàng hơi ngạc nhiên, nữ nhân này tới đây làm cái gì?

"Ngươi đi về hướng này, bổn cung đã mua chuộc thị vệ." Nói xong, Tương phi ném bao đồ vào mặt Nam Cung Đệ, bĩu môi nói: "Mặt của ngươi quá bắt mắt, tốt nhất là vẽ xấu đi một chút rồi thay y phục của nô tài."

Nam Cung Đệ tâm lĩnh, cười nói: "Bản chất ta đẹp, vẽ xấu đi cũng không che giấu được sự thật ta là đại mỹ nữ."

Quý Tương Hồng phát bực, có người tự luyến như vậy sao?

"Hừ, bổn cung mới không lạ gì, có rất nhiều khuôn mặt xinh đẹp mà nguy hiểm như vậy, vẫn là bổn cung an toàn nhất." Quý Tương Hồng cắn môi, nhìn khuôn mặt khiến nữ nhân ghen ghét, nam nhân ái mộ này, khiến nàng cắn chặt môi trong vô thức.

"Ơ ơ ơ, không ăn được nho thì nói nho còn xanh à." Nam Cung Đệ hất bọc y phục trên mặt ra, nằm kê đầu lên trên gối nháy mắt, nhìn gương mặt lúc trắng lúc đỏ của Quý Tương Hồng, nàng cười híp mắt: "Ta mặc kệ lý do vì sao ngươi tới lấy lòng ta, ta đều đón nhận, ai bảo ta là người rộng lượng chứ?"

Quý Tương Hồng chỉ ngón trỏ vào Nam Cung Đệ, cánh môi mấp máy, một hồi lâu cũng không nói ra được một câu. "Không biết xấu hổ!" Nàng nặn được ra mấy chữ từ trong kẽ răng rồi quay đầu bỏ đi.

Nụ cười trên mặt Nam Cung Đệ biến mất, nhìn bản đồ mà nàng ta mang tới, nàng cười nhạt vài tiếng, xem ra có người lợi dụng Quý Tương Hồng khiến nàng phải chết mà!

"Lãnh Vụ, trói mấy người này lại." Nam Cung Đệ ném bản đồ cho Lãnh Vụ, nghĩ tới mấy người Quân Mặc U đưa tới, nàng phải thu xếp tử tế một chút: "Lãnh Vụ, Đại chủ tử của các ngươi bố trí bao nhiêu người ở bên cạnh ta?"

"Bảy." Lãnh Vụ lạnh lùng nói: "Thất đại hộ pháp, ngoại trừ Mộ Tranh thì sáu người kia đều tới, còn có Mạc Vấn."

"Dặn Lãnh Ngôn và Lam Diễm đến chỗ Hoàng hậu ôm đứa bé tới đây. Hồng Tiêu, Tử Tâm dẫn người ra, ngươi và Lục Y theo ta, để Mạc Vấn trở lại bên cạnh Quân Mặc U đi." Người ở chỗ nàng đủ rồi.

Lãnh Vụ gật đầu, bên cạnh Đại chủ tử chỉ có một người, quả thật là không an toàn.

Lãnh Vụ rời đi trong chốc lát thì ngoài điện truyền đến tiếng huyên náo, tiếp theo là một loạt tiếng bước chân lộn xộn, cây đuốc phía ngoài chiếu sáng bóng tối trong nội điện, Nam Cung Đệ bắt đầu lo lắng, chẳng lẽ là Thủy Dật đi rồi nên Sở Mộ Khoảnh muốn trông chừng nàng?

Nàng lấy viên thuốc màu xanh từ trong lồng ngực ra rồi nuốt xuống, kéo cửa ra thì thấy người dẫn đầu là Quý Vân, nàng kinh ngạc: "Chuyện này là sao?"

"Cô nương, tặc tử đột nhập vào trong cung, vi thần phụng thánh mệnh bảo vệ cô nương an toàn." Quý Vân xưng hô có chút khác thường, giống như ông ta là thần tử của Nam Cung Đệ, mọi người nghe thấy kỳ lạ, nhíu nhíu mày, quan sát Nam Cung Đệ nhưng không để tâm.

Nam Cung Đệ hừ lạnh trong lòng, Sở Mộ Khoảnh muốn giam lỏng trá hình với nàng.

"Làm phiền Tướng quân." Nói xong, Nam Cung Đệ đóng cửa lại, dựa lưng vào cánh cửa. Nàng nhắm mắt lại, cảm thấy chuyện trở nên rắc rối rồi, Ngự lâm quân bao vây cung điện, người của nàng không đi ra được. Nếu như làm kinh động đến người khác, Quý Vân không bắt được thì sẽ bị liên lụy, nàng không thể nào bỏ con cờ này.

Nàng ôm đầu, dùng sức đạp cửa mấy cái, làm tiếng vang thu hút sự chú ý của Ngự lâm quân ở bên ngoài.

"Các ngươi trông chừng ở bên ngoài, bản tướng quân vào xem một chút." Quý Vân lạnh lùng nói.

Đám thị vệ không có ý kiến gì.

Quý Vân đẩy cửa vào, đi tới chỗ mà bên ngoài không nhìn thấy được, hắn trầm giọng nói: "Chu Vương đã rời đi thành công, Hoàng thượng còn chưa phát hiện ra, về việc đột nhiên để cho thuộc hạ coi chừng cung điện là do vu sư ra lệnh."

Nam Cung Đệ gật đầu, trong lòng không ngừng mắng, chắc chắn lão bất tử này biết kế hoạch của nàng rồi.

Kỳ lạ, nàng không nói cho bất kỳ kẻ nào, làm sao hắn biết được?

"Ngươi cẩn thận một chút, ta sẽ không làm khó ngươi." Nam Cung Đệ vẫy tay cho Quý Vân lui ra ngoài, rồi suy nghĩ lại xem đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào.

"Vườn hoa hậu viện có một đường hầm ở dưới chỗ đất trồng cây hoa quế, thông ra bên ngoài Huyền Vũ Môn." Quý Vân đặt một khối lệnh bài xuống để cho Nam Cung Đệ lựa chọn.

Nam Cung Đệ sờ lệnh bài rồi nhét vào trong ngực, nàng thở dài, tối nay không thể nào rời đi. Nàng viết một tờ giấy đưa cho Quý Vân và dặn: "Đưa cho Quân Mặc U."

Quý Vân nhìn tờ giấy, đột nhiên hắn quỳ trên mặt đất: "Chủ tử, Quý Vân có được ngày hôm nay tất cả đều là do người, Quý Vân không phải kẻ vong ân phụ nghĩa, hạng người ham sống sợ chết, nếu như người có yêu cầu gì, dù chặt đầu đổ máu thì thuộc hạ cũng không từ chối."

"Quý Vân, ở đây không còn nhiệm vụ của ngươi nữa." Bóng dáng Nam Cung Đệ ẩn ở trong bóng tối, Quý Vân không thấy rõ vẻ mặt của nàng nhưng cũng cảm nhận được hơi lạnh mà nàng toát ra, trong lòng ông cảm thấy kinh sợ, ông đã sai lầm khi bày tỏ thái độ rồi.

"Ngươi vẫn còn có chỗ dùng tới, đi ra ngoài trước đi."

Quý Vân cung kính lui ra ngoài, đối mặt với ánh mắt đầy thâm ý của Phó thống lĩnh Ngự lâm quân, trong lòng ông không khỏi lo lắng.

——

Liên tiếp mấy ngày, Nam Cung Đệ cũng không có bất kỳ động tĩnh gì, kẻ ở trong bóng tối có chút không kiềm chế được.

Trong Cung Tương Thủy, Tương phi nóng nảy rối bời, đứng ngồi không yên.

"Nương nương, người đừng sốt ruột, Tướng quân đang canh giữ cô nương đó, nhất định cô nương đó không tìm được cơ hội thoát thân, chúng ta chờ một chút." Hương Mai khuyên giải Quý Tương Hồng.

Trong lòng Quý Tương Hồng nén cơn tức, lạnh lùng trợn mắt nhìn Hương Mai một cái, lời ở trong lòng lại không thể nói ra. Rõ ràng phụ thân muốn nàng phụ giúp Hoàng hậu để giúp hồ ly tinh chạy trốn, hồ ly tinh hoàn toàn không để tâm đến lời nàng nói. Nếu như ả ta muốn đi, phụ thân nhất định sẽ trợ giúp!

"Đáng chết, không phải là hồ ly tinh kia thích Hoàng thượng nên chết không chịu đi chứ?" Quý Tương Hồng cực kỳ tức giận, nàng vội vàng muốn đưa Nam Cung Đệ đi, vì còn có một nguyên nhân nữa là sợ ả ta câu được hồn Sở Mộ Khoảnh, trong cung càng có thêm chỗ mà nàng không thể đặt chân tới.

Hương Mai mấp máy cánh môi, nhìn Tương phi đang nóng lòng đến phát cáu, trong lòng cuống cuồng: "Nương nương, hay là để nô tỳ đi do thám?"

"Được." Sắc mặt Quý Tương Hồng khó chịu, nghĩ đến chuyện nàng đi lấy lòng và bộ dạng hả hê của hồ ly tinh, nàng giận từ trong ra, phất tay đập nát bản đồ đặt trên bàn, đáy mắt lộ ra vẻ dữ tợn!

Hương Mai giật thót tim, im lặng xoay người đi ra ngoài, trông thấy người đứng ở cửa, nàng há to miệng, chạy nhanh như làn khói đi vào bẩm báo: "Nương nương, Mộ thị tới."

Đáy mắt Quý Tương Hồng tối lại, hất cằm cao ngạo ngồi ngay ngắn ở trên sạp mĩ nhân, kiềm chế tâm tình bưng nước trà uống, chờ Mộ Vân.

"Nương nương, gần đây có khỏe không? Sắc mặt tiều tụy đi không ít." Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, lời vừa dứt, bóng dáng đỏ sẫm xuất hiện ở bên trong cung điện.

Quý Tương Hồng luôn ghét gặp Mộ Vân, cả người toàn mùi hôi thối. "Người đến đây làm gì?"

Mộ Vân thấy giọng điệu của nàng ta không vui nên làm lơ, tự động cho qua: "Phụ thân con vào cung mấy ngày nay, ta ở trong nhà rảnh rỗi đến lo lắng, sợ trong cung xảy ra chuyện lớn gì. Lúc đến thì gặp được Hoàng thượng, mặt ngài ấy đỏ bừng đi từ Điện Bích Vân ra, trên miệng còn lẩm bẩm nói tên Nam Cung Đệ." Mộ Vân dừng lại một chút rồi ghé vào tai Quý Tương Hồng hỏi: "Nam Cung Đệ là ai? Là cô nương nhà nào?"

Quý Tương Hồng ngứa mắt với bộ mặt này của Mộ Vân, nàng lạnh lùng dịch mông, nói với vẻ khinh thường: "Cũng chỉ là hồ ly tinh có được da mặt đẹp mà thôi."

Mộ Vân thích thú, thân mật kéo tay Quý Tương Hồng: "Con à, ta hiểu trong lòng con xem thường xuất thân của ta, ta cũng có chỗ không đúng, ở trong nhà ngang ngược quen rồi, không quen cũng không biết làm sao để làm một mẫu thân tốt. Ta đồng ý với phụ thân con sẽ không tái phạm nữa, mấy ngày nay ta cũng đã nghĩ thông suốt, sau này phải dựa vào con mà sống, con mạnh khỏe thì phủ đệ của chúng ta mới tốt đẹp, chúng ta không tính toán cho con thì cho ai chứ?" Mộ Vân cầm khăn chùi khóe mắt, liếc trộm Quý Tương Hồng, thấy nàng ta có chút động lòng, càng ra sức đả động đến tình thân: "Thân phận của Hoàng hậu vốn không được đại thần ủng hộ, có quá nhiều tranh cãi dư luận, chỉ vì cái bụng kia nên mới được ngồi lên bảo tọa. Con ở trong cung lăn lộn nhiều năm như vậy, cũng hiểu được cách sinh tồn trong cung, chỉ cần con sinh ra long tử thì sau này con chính là nữ nhân tôn quý nhất Tuyết Lâm. Cho nên, nhất định phải diệt trừ nữ nhân tên Nam Cung Đệ, chấm dứt hậu hoạn!"

Quý Tương Hồng nghe được ‘lời tâm huyết’ của Mộ Vân, trong lòng lộ vẻ xúc động, trái tim lạnh lẽo được rót vào một dòng nước ấm: "Mẫu thân, ta tranh sủng thì có liên quan gì tới ả ta vậy?"

"Nha đầu ngốc nhà ngươi, vì hai tiếng gọi ‘mẫu thân’ này của con, ta sẽ chỉ điểm cho con." Mộ Vân vui mừng, bày ra dáng vẻ của bậc trưởng bối mà nói: "Nam nhân đó mà, trong lòng lưu luyến một nữ nhân, sẽ tìm mọi cách để có được, nữ nhân ở bên cạnh hắn, quá dễ dàng có được nên sẽ không quý trọng. Nếu như con nghe lời Hoàng hậu, để cho nữ nhân này chạy mất, chắc chắn trong lòng Hoàng thượng sẽ nhớ mãi nàng ta. Giống như Tiên đế lúc trước, cũng chết trong tay nữ nhân đó, nếu như Hoàng thượng đi theo con đường của Tiên đế, chẳng phải là Hoàng hậu được lợi ư? Nàng ta có nhi tử bên cạnh, còn con có cái gì?"

Quý Tương Hồng chợt tỉnh ngộ, nàng đã nói rồi, làm sao tiện nhân kia có thể có lòng tốt như vậy, để cho hồ ly tinh chạy mất, thì ra là có mục đích này!

"Người nói xem nên làm thế nào?" Trong phút chốc Quý Tương Hồng không nghĩ ra điều gì, vội vàng hỏi Mộ Vân.

"Đứa bé ngốc, không phải còn có phụ thân con nữa sao? Phụ thân con trông chừng hồ ly tinh, âm thầm. . ." Mộ Vân làm động tác cắt cổ, đáy mắt hung ác: "Quá mềm lòng, ở trong cung sẽ thất bại thảm hại."

Mặt Quý Tương Hồng trắng bệch, sau khi nàng vào cung đã dùng không ít thủ đoạn quyến rũ Hoàng thượng nhưng chưa từng giết người, đột nhiên có người dẫn dụ giết người nên có chút không tiếp nhận được.

"Chuyện này. . . Ta phải suy nghĩ thật kỹ." Quý Tương Hồng cắn môi, nhìn gấm hoa trên người trắng trơn như nước, im lặng một hồi lâu mới nói: "Mẫu thân, có lẽ là chúng ta chuyện bé xé ra to quá rồi, Hoàng thượng bất hòa với hồ ly tinh, nữ nhân bên cạnh Hoàng thượng có muôn hình muôn vẻ, Hoàng thượng sẽ không dâng mạng cho nữ nhân đó." Không có ai hiểu rõ Hoàng thượng sợ chết đến mức nào hơn nàng, nếu như Tiên đế thực sự vì hồ ly tinh mà chết, Hoàng thượng chắc chắn sẽ không đi vào con đường mòn của Tiên đế.

Ai cũng nói nàng biết thủ đoạn của hồ ly tinh mà mê hoặc Hoàng thượng, nên mới có thể vượt liên tiếp mấy cấp, từ phi tần tới Hoàng quý phi dưới bậc Hoàng hậu, nhưng ai biết đó là nàng dùng mạng để đổi được?

Hoàng thượng hoang dâm vô đạo, trắng trợn cưỡng đoạt rất nhiều nữ tử lương thiện, trong số đó còn có cả người đã thành thân, kết rất nhiều thù oán, nhưng vì ngại thân phận của hắn nên đều lùi bước, không dám báo thù.

Nhưng có những người không sợ chết, lợi dụng lúc Hoàng thượng cải trang vi hành, ra ngoài tìm kiếm mỹ nhân, thiếu chút nữa bị chết ở trong ôn nhu hương, là hắn kéo nàng đang phục vụ ở bên cạnh để ngăn lại một đao. Nếu nàng không có phụ thân làm tướng quân là chỗ dựa, có lẽ Hoàng thượng đã sớm giết nàng diệt khẩu, cuối cùng chỉ cho nàng một khoảng thời gian sủng ái để bịt miệng.

"Hừ!" Mộ Vân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trợn mắt nhìn Quý Tương Hồng một cái, chọc vào gáy nàng ta: "Con nha, chẳng phải nam nhân đều tự xưng là chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ vẫn phong lưu sao? Con hãy nhìn đi, đến lúc đó con sẽ hối hận!"

Mộ Vân biết có chừng có mực, nếu nàng liên tục châm dầu vào lửa thì ngược lại sẽ khiến cho Quý Tương Hồng nghi ngờ.

Quả thực Quý Tương Hồng cảm thấy khó hiểu đối với sự khác thường của Mộ Vân, bình thường bà ấy luôn chê cười, cho dù nàng là Quý phi thì cũng không lọt mắt bà, hôm nay đột nhiên lấy lòng, hơn nữa còn mưu tính giúp nàng, không thể không khiến nàng nghi ngờ.

"Mẫu thân, chuyện còn phải bàn bạc kỹ hơn, xem ra Hoàng thượng rất nghiêm, phụ thân trông chừng ả ta mà có xảy ra chuyện gì, người đầu tiên Hoàng thượng trách tội chính là phụ thân, chúng ta từ từ đã." Mặc dù Quý Tương Hồng có ý muốn diệt trừ Nam Cung Đệ nhưng cũng không lú lẫn mà biết suy nghĩ. Thậm chí có suy nghĩ xấu cho là Mộ Vân đang cố ý hãm hại phụ thân của nàng, nhưng nghĩ lại, bà ta không có lập trường và động cơ, phụ thân xảy ra chuyện gì thì bà ta cũng khó thoát khỏi liên quan. Trong ấn tượng của nàng thì Mộ Vân có tính khí cao ngạo, không có đầu óc, nhưng cũng không đến mức ngu ngốc trong hoàn cảnh này như vậy.

"Phụ thân con rời đi, ai sẽ trợ giúp con?" Mộ Vân không vui ghé vào tai Quý Tương Hồng nói thầm, Quý Tương Hồng không ngừng gật đầu, mắt chợt lóe lên: "Được, cứ quyết định như vậy!"

Mộ Vân thấy Quý Tương Hồng đã ‘thông suốt’ nên hài lòng rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play