Lúc nhá nhem tối, ba người ung dung xuất hiện ở Cung Trường Nhạc, trang phục của cả ba đều cẩn thận kỹ lưỡng, chỉ riêng trên mặt lại cực kỳ nhếch nhác, đầy vết máu bầm.

Nam Cung Đệ thấy bọn họ ‘giao lưu’ trở về, khóe miệng nàng giật giật, quá thê thảm rồi.

Đôi mắt của Bắc Viên Trần biến thành mắt gấu trúc, không cần nghĩ cũng biết là do Thủy Minh Hách đánh. Khóe miệng Quân Mặc U rạn nứt, sống mũi hơi xiêu vẹo, hiển nhiên là do Bắc Viên Trần đánh. Mặt Thủy Minh Hách sưng tấy, sống mũi tím bầm, đoán là Bắc Viên Trần đánh, mà hai người bọn hắn đều khom người, hai tay theo bản năng đỡ ở thắt lưng hoặc lồng ngực, rõ ràng là Quân Mặc U hạ độc thủ, chuyên đánh vào chỗ đau nhất nhưng không nhìn thấy được, không để lại một chút dấu vết hay chứng cứ nào, chẳng phải là kẻ lòng dạ hiểm độc hay sao!

“Hả, mấy người bị làm sao vậy?” Nam Cung Đệ giả bộ kinh ngạc, chỉ vào mặt bọn hắn.

“Nương tử, hai người bọn họ đánh lộn, ta đến ngăn cản, hậu quả là bị đánh oan.” Quân Mặc U tủi thân tố cáo.

“Nói bậy.” Thủy Minh Hách và Bắc Viên Trần cùng đồng thanh, oán giận trừng mắt lườm Quân Mặc U.

Từ cái trừng mắt lườm Quân Mặc U của bọn hắn, Nam Cung Đệ đã đọc ra được một thông tin: Vô sỉ!

“Các ngươi nói trên mặt các ngươi là do ta đánh sao?”

Bắc Viên Trần và Thủy Minh Hách lắc đầu, trong lòng đều có một dự cảm xấu.

“Trên mặt ta là do các ngươi đánh ư?”

Hai người không hề do dự mà gật đầu.

“Đó, ta có nói bậy không?” Quân Mặc U bất đắc dĩ chìa tay, tỏ ý ta không hề đổ oan cho các ngươi.

Bắc Viên Trần và Thủy Minh Hách ý thức được điểm không bình thường, nhưng điều hắn ta nói thì bọn hắn không có lý do gì để phản bác, bởi vì đó là sự thật.

“Ngươi đánh lên người chúng ta.” Thủy Minh Hách xoa ngực, vẻ mặt nguy hiểm trừng mắt nhìn Quân Mặc U rồi lập tức tỏ ra đáng thương tội nghiệp nhìn về phía Nam Cung Đệ, tìm kiếm đồng minh.

“Các ngươi có bằng chứng không?”

“...” Trong nháy mắt khuôn mặt hai người trở nên đen xì, lúc trở về trên người đau đớn không chịu nổi, định đi đắp thuốc, nhưng trên người không có dấu vết gì, đến một vết đỏ cũng không có!

Lần âm thầm chịu đựng này coi như ăn đủ, chẳng trách lúc ‘giao lưu’ cảm thấy Quân Mặc U kỳ quái, rõ ràng là định đánh lên người hắn ta nhưng hắn ta lại nhanh chóng thay đổi vị trí, biến thành đánh lên mặt hắn ta, để lại hai vết máu đọng, còn hai người bọn hắn đau đớn chịu phản kích của Quân Mặc U, lại chỉ có bị đánh.

Vẻ mặt Nam Cung Đệ đầy ý cười, tu vi của bọn hắn so với Quân Mặc U vẫn kém hơn một chút.

Trong lòng nàng biết rõ ràng bọn hắn là “Người bị hại”, nhưng dù sao Quân Mặc U vẫn là phu quân của nàng, nên nàng không thể nào giúp đỡ người ngoài.

“Nếu lần sau lại đánh huynh, thì ta sẽ giúp huynh đánh lại.” Nam Cung Đệ trấn an Quân Mặc U, thấy trên mặt hắn nở nụ cười đắc ý, lộ ra hàm răng trắng hếu, nàng không đành lòng nhìn thẳng mà quay đầu đi, nam nhân này càng lúc càng ấu trĩ rồi.

Hai người kia hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhẫn nại dùng bữa tối tại Cung Trường Nhạc, không hề tự giác được mình là khách, cứ như vừa tìm ra được một cung điện thoải mái dễ chịu, lại đánh ký hiệu để sau này quy hoạch thành lãnh địa riêng của bọn hắn, yên tâm thoải mái đến nghỉ ngơi.

--

Sáng sớm hôm sau, Quân Mặc U định dạy nhi tử học nhưng kết quả là không thấy bóng người đâu, kèm theo Bắc Viên Trần và Thủy Minh Hách cũng không thấy tung tích. Có dùng đầu ngón chân để suy nghĩ thì cũng biết là do hai người này chiếm đoạt mang đi.

“Nhi tử là của huynh, dù cho bọn hắn làm thế nào thì cũng không có khả năng khiến cho phụ tử xa lạ, ngược lại nhi tử sẽ đòi công bằng cho huynh.” Nam Cung Đệ thấy Quân Mặc U đeo cái vẻ mặt u ám ngồi ở trên giường mấy canh giờ, nhìn không vào mắt nên ôn hòa khuyên nhủ.

Trong lòng Quân Mặc U kìm nén một trận lửa, nhi tử của hắn còn chưa thân thiết với hắn được mấy ngày đã bị bắt cóc, làm sao có thể nhớ kỹ hắn được?

Nói không chừng hai người kia lại gây chia rẽ quan hệ phụ tử bọn hắn!

Nam Cung Đệ thấy nét mặt Quân Mặc U vẫn thối như cũ, đáy mắt có chút thương cảm: “Vừa rồi Minh Vực truyền tin tức đến, đã tìm được thuốc để chữa chân nhưng chúng ta lại không biết sử dụng, chỉ có Bắc Viên Trần mới có cách. Nếu huynh đắc tội hắn, hắn không muốn chữa chân cho ta, thì ta phải làm sao?” Nàng dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Hẳn huynh sẽ nghĩ rằng Bắc Viên Trần sẽ không bỏ mặc ta, thế nhưng một ngày ta còn chưa khỏe lại thì hắn sẽ nán lại Bắc Thương thêm một ngày. Nếu như sớm chữa khỏi thì hắn sẽ không còn lý do gì mà ở lại đây nữa, có thể để hắn rời đi, lúc đó chẳng phải sẽ không còn ai chiếm lấy nhi tử của huynh nữa sao?”

Trong lòng lại khổ sở than vãn: Bắc Viên Trần à, ngươi đừng trách ta qua cầu rút ván, ai bảo ngươi trêu chọc cái tên nam nhân thối lòng dạ hẹp hòi này chứ?

Quả nhiên, sắc mặt Quân Mặc U giống như xé mây nhìn thấy mặt trời, sáng sủa trở lại, cười tao nhã: “Hóa ra là như vậy.”

Nam Cung Đệ thở phào nhẹ nhõm, đang định hỏi chuyện của hai tỷ muội Thương Tiệp Ảnh thì lỗ tai lại nghe thấy có tiếng bước chân tiến đến gần. “Hoàng thượng, Thái hậu nương nương mời người tới Cung Ngưng Hòa, có chuyện quan trọng cần thương lượng.”

Hai người nhìn nhau, Nam Cung Đệ khẽ gật đầu, Quân Mặc U hôn nhẹ lên khóe môi hồng nhuận mềm mại của Nam Cung Đệ một cái rồi đứng dậy đi theo cung nữ của Thái hậu đến Cung Ngưng Hòa .

Vừa bước vào Cung Ngưng Hòa đã nghe thấy tiếng nức nở nghẹn ngào, Quân Mặc U mất kiên nhẫn chau mày, lững thững dạo bước trong sân vắng rồi tiến đến ngồi xuống ghế xếp.

Hắn nhàn hạ ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt trắng đen rõ ràng nhưng không còn tiêu cự ở phía trước, dung nhan xinh đẹp nổi lên hai vết sẹo hung dữ, nhìn thấy ghê người.

Tâm trạng thoáng lay động, chẳng lẽ Thái hậu muốn đòi công bằng cho Thương Tiệp Ảnh?

“Hoàng thượng, ai gia không nên nhúng tay vào chuyện của ngươi, nhưng bất kể thế nào thì Ảnh Nhi cũng là công chúa tiền triều, không yêu cầu ngươi hậu đãi nó thì ngươi cũng không nên tàn nhẫn mà chọc mù hai mắt rồi rạch mặt, triệt đường lui của nó.” Vẻ mặt An Linh từ bi nhìn về phía Thương Tiệp Ảnh, thế nhưng đáy mắt lại ẩn chứa nét cười, là một loại ý cười giống như quá khoái chí vì đã báo được thù.

“Thái hậu nương nương, từ trước đến nay Hoàng thượng không hề bạc đãi Ảnh Nhi, là Ảnh Nhi... không hiểu rõ thân phận của mình, nên đã quá phận.” Giọng Thương Tiệp Ảnh run rẩy nhỏ như tiếng ruồi bay, xen lẫn với sợ hãi.

“Ảnh Nhi, ngươi đừng sợ, ai gia sẽ thay ngươi chủ trì công đạo.” An Linh nghiêm khắc nói, quay đầu nhìn về phía Quân Mặc U, trong đáy mắt có vẻ thất vọng: “Hoàng thượng, ai gia lầm tưởng rằng ngươi có thể một mình đảm đương tất cả, nên mới không quan tâm đến ngươi, không ngờ rằng ngươi vẫn hồ đồ như vậy. Tuy Ảnh Nhi là công chúa vong quốc, nhưng nó đối xử với ngươi chân thành, ngươi hà cớ gì phải tàn nhẫn với nó như vậy? Nếu không thể chấp nhận nó thì vì sao lúc trước phải ngăn cản đề nghị để nó đi hòa thân của ai gia?”

Trong lòng bà lại hận không thể nghiến nát hàng răng của mình (1), đầu tiên là nghênh đón một đứa con hoang không rõ nguồn gốc, chớp mắt một cái lại mang về một phế nhân với tướng mạo tầm thường, hắn định bắt đầu đối phó bà sao?

(1) Nguyên gốc là ‘cắn nát răng bạc’. Từ này bắt nguồn từ người phụ nữ lúc đạt được khoái cảm, muốn phát tiết nhưng trong đêm khuya không thể kêu to lên làm ầm ĩ người khác, nên đành phải nghiến chặt răng, im lặng chịu đựng.

Đáy mắt Quân Mặc U hiện lên vẻ tàn độc, nói lảng sang chuyện khác: “Mẫu hậu, lâu rồi không gặp, nếp nhăn trên mặt người cũng càng lúc càng rõ ràng, phải tĩnh dưỡng nhiều một chút, những việc nhỏ như thế này không cần người phải để tâm.”

An Linh chợt nắm chặt bàn tay bên trong tay áo, móng tay đỏ thắm siết chặt vào thịt, nhưng cảm giác đau nhói này cũng không bằng lời châm chọc của Quân Mặc U, khiến cho bà càng không thể chịu đựng nổi.

“Ngươi cũng biết ai gia là mẫu hậu của ngươi? Nếu trong mắt ngươi còn có ai gia thì hãy cưới thiên kim của Binh bộ Thượng thư làm Hoàng hậu, giúp lưu lại hương khói cho Quân gia!” An Linh hận cái vẻ lạnh nhạt điềm đạm của Quân Mặc U đến đỉnh điểm, chỉ nói đơn giản hai câu đã có thể khiêu khích tính khí của bà, khiến bà không khống chế được.

“Mẫu hậu, dù Trẫm không có con thì hương khói của Quân gia cũng sẽ không đứt, trọng trách lần này sẽ giao cho Trần Nhi.” Quân Mặc U không hề chớp mắt nhìn Thái hậu, sau khi nghe xong lời của hắn, đáy mắt Thái hậu hiện lên vẻ thỏa mãn, khóe miệng lộ ra nụ cười châm chọc, triệu hắn tới đây không phải là để tham khảo ý kiến của hắn.

“Quả nhiên đứa con của Hoán Nhi là do ngươi ban cho thuốc giục sinh!?” Thái hậu nhíu chặt lông mày, bà không tin lắm, chẳng lẽ Quân Mặc U thật sự vì đứa con hoang không rõ nguồn gốc kia mà phải quét sạch toàn bộ chướng ngại? Ngay cả đứa bé gần như đã thành hình người trong bụng Thương Hoán cũng không buông tha?

Nếu đúng như vậy thì đứa con hoang kia không thể xem thường!

Cũng giống như bà không thể dễ dàng tha thứ cho bất cứ kẻ nào cướp đi những gì thuộc về Trần Nhi, ngôi vị Hoàng đế này cuối cùng cũng sẽ có một ngày rơi vào trong tay bà.

“Huyết mạch của hoàng gia, không cho phép làm xáo trộn.” Con ngươi lạnh lẽo không có một chút ấm áp nào của Quân Mặc U, thâm thúy nhìn chằm chằm vào Thương Tiệp Ảnh đang sợ run rẩy cả người, khẽ nhếch môi nói: “Thương Tiệp Ảnh muốn xin mẫu hậu đòi lại công đạo, Trẫm sẽ thành toàn, phu nhân của Vương Nhân trông coi chuồng ngựa trong biệt trang đã qua đời, gả nàng ta đến đó làm kế thất.”

Chỉ một câu nói mà chặt đứt tiền đồ của Thương Tiệp Ảnh, thậm chí tất cả đường lui.

“Không, ta không muốn gả đi...” Thương Tiệp Ảnh căn bản không nhìn thấy gì, trước mắt tối đen nên trong lòng càng thêm sợ hãi cùng cực, đành ra sức dập đầu cầu xin tha thứ nói: “Hoàng thượng, từ nhỏ Ảnh Nhi đã đối xử thật lòng với người, người không nhận ra cũng được nhưng đừng chà đạp Ảnh Nhi. Nếu Hoàng thượng nhất định phải gả Ảnh Nhi cho Vương Nhân thì xin tác thành cho Ảnh Nhi cạo đầu làm ni cô, cả đời bầu bạn chốn cửa Phật.”

An Linh có vẻ đăm chiêu nhìn vào mắt Thương Tiệp Ảnh, có thể nói ra lời nói này thì không giống với người đần độn, làm thế nào có thể gây ra những chuyện không có đầu óc thế này?

“Hoàng thượng, ngươi thấy thế nào?” An Linh tao nhã đoan trang ngồi thẳng lưng, cầm một chén trà nóng lên thổi nhẹ rồi uống một ngụm nhỏ, bà không thèm quan tâm, chỉ chờ cho màn kịch kết thúc.

Khóe miệng Quân Mặc U hơi nhếch, mỉa mai nói: “Trẫm cũng thấy ngươi cực kỳ có Phật duyên, nể tình Hoán Nhi nên Trẫm thành toàn cho ngươi một lần.”

Thái hậu cực kỳ giận dữ, là Quân Mặc U đang muốn dằn mặt bà sao?

“Choang...” Ly trà bằng sứ bị ném bay xuống đất vỡ tan tành, bắn tung tóe lên người Thương Tiệp Ảnh đang quỳ cạnh đó, máu tươi chảy ào ạt từ miệng vết thương trên cánh tay ra ngoài. Nhưng Thương Tiệp Ảnh cũng không để tâm, nước mắt dàn dụa dập đầu nói: “Thái hậu nương nương bớt giận, là Ảnh Nhi không đúng, không nên quấy rầy sự thanh tịnh của người, phá hỏng tình cảm mẫu tử của hai người.”

Thương Tiệp Ảnh cắn chặt môi, Thái hậu là chỗ dựa sau cùng của nàng, mặc dù mặt của nàng là do bị người của Thái hậu làm bị thương nhưng trong lòng nàng vẫn hiểu rõ, nhất định là do nàng để lộ tin tức nên mới bị trừng phạt, mà nàng vẫn còn có ích với Thái hậu nên bà ta tuyệt đối sẽ không giết nàng. Thế nhưng vì để đề phòng Thương Hoán và Quân Mặc U âm thầm kết liễu nàng, đành phải vắt óc suy nghĩ một hồi rồi mới đến tìm Thái hậu để xin một chốn dung thân. Nhưng cả vạn lần nàng cũng không ngờ rằng Thái hậu lại gọi Quân Mặc U tới, đòi công đạo cho nàng.

“Ảnh Nhi, ai gia chứng kiến con lớn lên, nhất định sẽ không để con chịu uất ức.” Đáy mắt An Linh đầy hung ác, cười như không cười nói: “Hoàng thượng quả là lòng gan dạ sắt, chẳng những chính tay giết đứa con của mình, mà ngay cả mẫu hậu ruột thịt cũng định không thừa nhận nữa hả?”

Quân Mặc U lạnh lùng cười, giờ lại nhắc đến tình mẫu tử sao? Còn năm đó bà ta đã làm cái gì vậy?

“Mẫu hậu quả nhiên là lớn tuổi rồi, chẳng lẽ người muốn một đứa con hoang cướp đi giang sơn của Quân gia sao? Nếu như Trẫm không muốn thừa nhận mẫu hậu thì hiện tại mẫu hậu đã phải đi theo Hoàng đế tiền triều rồi.” Quân Mặc U lười biếng nói không chớp mắt, thản nhiên giống như chỉ đang bàn luận chuyện thời tiết ngày hôm nay vậy.

Tim Thái hậu như ngừng đập, bà đã sớm biết Quân Mặc U hận không thể khiến bà chết đi, nhưng không ngờ rằng ngay cả thái độ của hắn cũng tỏ ra khinh thường bà.

Khẽ xoa ngực theo bản năng, may mà năm đó bà đã dự liệu trước, hạ Mẫu tử cổ lên người hắn, nên nếu bà chết thì hắn cũng không còn đường sống.

Truyện được edit và đăng tải trên Diễn đàn Lê Quý Đôn.

“Hoàng thượng có thành kiến quá sâu với ai gia rồi, nếu như Hoàng thượng không chịu cho Ảnh Nhi một công đạo thì ai gia sẽ cùng chết với Ảnh Nhi.” An Linh ngắm nghía móng tay giả, trong mắt không che giấu được ý cười, làm sao bà có thể quên cái vũ khí sắc bén đó được chứ?”

Nhưng bà đã tính sai rồi, cho dù Quân Mặc U không nỡ lìa đời thì hắn cũng vẫn nhìn thấu An Linh, bà quan tâm đến quyền lực như vậy thì làm sao có thể cam lòng chịu chết?

“Mẫu hậu, Trẫm cũng không còn cách nào khác, Thương Hoán dâm loạn hậu cung, Trẫm vốn nên tru di cửu tộc, nhưng Trẫm niệm tình nàng ta là công chúa tiền triều nên chỉ mới tiêu diệt đứa bé trong bụng, cũng xem như nhân từ rồi. Còn Thương Tiệp Ảnh lại làm tổn hại cung quy, Trẫm chọc mù mắt nàng ta mà cũng phải hỏi ý kiến mẫu hậu thì có phải cái ngôi vị Hoàng để này cũng phải đổi lại để cho mẫu hậu ngồi lên hay không? Thế mà Thái hậu lại nhân từ, thương hại Thương Tiệp Ảnh đường xuống hoàng tuyền cô độc, Trẫm cũng không thể khuyên bảo được.” Quân Mặc U nhìn mặt An Linh biến sắc, không nhanh không chậm mở lời: “Người đâu, ban cho Thái hậu ba thước lụa trắng.”

Cả người An Linh run lên, giận dữ chỉ vào Quân Mặc U nhưng một lúc lâu sau vẫn không thốt ra lời nào.

Được, tốt, tốt lắm, hắn lại không sợ chết!

Hiện giờ, chuyện bà vừa cảm thấy may mắn nay lại khiến bà hối hận cũng không kịp, hận không thể nghiền xương Quân Mặc U thành tro, nhưng hắn chết rồi thì chính mình cũng phải đền mạng.

“Phụt...” Bà tức giận đến mức liên tiếp phun ra máu tươi.

“Sau này mẫu hậu đừng nên tự tìm đường chết nữa, Trần Nhi không thể nào rời xa mẫu hậu, Trẫm cũng không đành lòng làm một Hoàng đế thương tâm, đến lúc đó giang sơn mà người luôn tâm tâm niệm niệm sẽ bị rơi vào tay những người xung quanh.” Lời nói của Quân Mặc U thấm đẫm vẻ uy hiếp, từng câu từng chữ chọc thẳng vào tim Thái hậu.

Ngực An Linh phập phồng lên xuống, suýt chút nữa hai mắt tối đen hít thở không nổi.

“Trẫm quên chưa nhắc nhở ,ẫu hậu, mạng của Hi Nhi cũng là mạng của Trẫm, sau khi Thiển Thiển ra đi, Trẫm đã chẳng còn lưu luyến gì cõi trần nữa rồi. Nhưng vì cảm tạ ơn dưỡng dục của mẫu hậu nên mới không đành lòng ra đi, mới sống đến ngày hôm nay.” Quân Mặc U nói đầy ẩn ý, sau đó hắn ra lệnh cho Mạc Vấn kéo Thương Tiệp Ảnh đi, rời khỏi Cung Ngưng Hòa!

“Rầm rầm...” An Linh hận đến mức hai mắt đỏ rực, nổi điên đập bỏ hết tất cả đồ sứ trong cung: “Súc sinh, súc sinh, hắn đang uy hiếp ai gia mà, khiến ai gia không được phép động đến đứa con hoang kia, lại còn phải bảo vệ nó bất tử.”

Nghĩ đến đây, An Linh hận không thể rút gân lột da, ăn thịt uống máu Quân Mặc U.

“Nương nương, người đừng tức giận hại thân, chẳng phải Kiều Tâm cô cô đã đến Nam Cương vương xin Vạn cổ vương về, đến lúc đó còn phải sợ không làm gì được đứa con hoang kia sao? Chỉ cần nương nương khống chế được nó, rồi giải Mẫu tử cổ, sau đó lại giết nó thì Hoàng thượng cũng trốn không thoát, lúc đó chẳng phải ngôi vị Cửu ngũ chí tôn sẽ do nương nương định đoạt sao?” Tiểu Chiêu với một bụng mưu kế này là một trong những tâm phúc của Thái hậu, lại là nha hoàn được Kiều Tâm bồi dưỡng, rất được Thái hậu coi trọng.

Quả nhiên, nàng vừa nói xong thì Thái hậu đã nguôi giận không ít, nhưng ngược lại vẫn còn có chút lo lắng Thương Tiệp Ảnh sẽ nói ra những điều không nên nói.

“Nương nương, Thương Tiệp Ảnh không nên giữ lại.” Đồng thời Tiểu Chiêu cũng nghĩ tới điểm này, trước đây Thái hậu vì muốn đoạt quyền từ trong tay Quân Mặc U, nên đã có không ít giao dịch ám muội cùng với Hoàng thượng tiền triều. Tất cả những chuyện này đều bị Thương Tiệp Ảnh được sủng ái biết rõ, mà Thương Tiệp Ảnh lại nhiều lần chọc giận Quân Mặc U nhưng vẫn chưa bị ban chết, lý do duy nhất chính là muốn moi tin tức từ trong miệng nàng ta.

Đáy mắt An Linh hiện lên vẻ oán độc, lắc lắc đầu, ghé sát lỗ tai nói kế hoạch với Tiểu Chiêu, sau đó liền kiệt sức phải mời thái y.

Quân Mặc U sau khi ra khỏi Cung Ngưng Hòa cũng không đến Cung Trường Nhạc, mà đi vòng qua Ngự thư phòng.

Nhìn Thương Tiệp Ảnh bị ném xuống đất, trong mắt hắn không ngăn được vẻ chán ghét, nếu không phải vì muốn biết ngày trước Thái hậu và Thương Chất có âm mưu gì thì đã sớm khiến cho nàng ta chết không biết bao nhiêu lần.

Thương Tiệp Ảnh bị đau ôm chặt cánh tay, gương mặt hung dữ giống như ác quỷ, tóc tai bù xù, mờ mịt nhìn quanh bốn phía, nhưng tiếc rằng dù có nhìn đến đâu thì cũng đều là một mảng tối đen.

“Hoàng thượng?” Thương Tiệp Ảnh biết là mình bị Quân Mặc U mang đi, dọc đường đi cũng không dám khinh suất, sợ chọc giận hắn lại thật sự gả mình cho người chăn ngựa.

“Thương Tiệp Ảnh, nếu như ngươi nói ra toàn bộ những gì ngươi biết năm đó thì Trẫm sẽ đưa ngươi đến biệt viện, từ giờ đến cuối đời cũng không phải lo nghĩ.” Chút nhẫn nại cuối cùng của Quân Mặc U cũng đã dùng hết, hắn đành nói thẳng vào vấn đề.

Thương Tiệp Ảnh sửng sốt, lập tức lấy lại tinh thần, hóa ra hắn vẫn luôn không giết nàng là vì biết chuyện lúc trước của phụ hoàng và Thái hậu.

Nàng cười to mấy tiếng thê lương, cười đến mức lệ rơi đầy mặt, mỉa mai nói: “Quân Mặc U, ngươi thực sự cho rằng ta ngu ngốc, nếu như ta nói ra rồi thì ngươi sẽ bỏ qua cho ta sao?”

Quân Mặc U nhíu mày, lạnh lùng nói: “Thương Tiệp Ảnh, ngươi không còn lựa chọn nào khác, sở dĩ ngươi giấu giếm cho Thái hậu là bởi vì bà ta nắm được nhược điểm của ngươi, nhưng đương nhiên Trẫm cũng có.” Dứt lời, Quân Mặc U vỗ vỗ tay, từ bên cạnh truyền tới tiếng một đứa bé gái, Thương Tiệp Ảnh lập tức thay đổi sắc mặt, huyết sắc trên mặt bị rút hết, phát điên hô lớn: “Đê tiện, Quân Mặc U, nếu ngươi làm tổn thương nó thì ta thành quỷ cũng không tha cho ngươi!”

“Cơ hội chỉ có một lần.”

Thương Tiệp Ảnh suy sụp ngồi dưới đất, đấu tranh một hồi lâu mới gật đầu: “Ta nói.” Hướng ánh mắt không còn tiêu cự về phía Quân Mặc U, nàng lớn tiếng quát: “Ta muốn ngươi thề!”

Quân Mặc U không nói, đáp lại Thương Tiệp Ảnh là tiếng đứa trẻ gào khóc.

Thương Tiệp Ảnh siết chặt nắm đấm, trợn tròn mắt nói: “Lúc trước Thái hậu hợp tác cùng phụ hoàng để cho Bất tử nhân ẩn náu ở hoàng cung Nam Chiếu, nếu tính thời gian, e là đến tiết giao thừa của năm nay...” Lời còn chưa dứt thì máu đã bắn tung tóe, kèm theo tiếng hét chói tai thảm thiết là một nửa đoạn đầu lưỡi rơi trên mặt đất.

Quân Mặc U ngẩn ra, còn chưa kịp mở miệng kêu người bắt lấy thích khách thì đã nghe tiếng Tiểu Lý Tử hô: “Hoàng thượng, tiểu công tử mất tích rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play