Thương Tiệp Ảnh nói hết tất cả những gì mình biết, nhưng vẫn không tránh được bị khoét mắt như cũ, Quân Mặc U đã đạt đến giới hạn cao nhất trong việc khoan dung tha thứ cho nàng ta, giết không được thì ngược đãi vậy!

“Công chúa, Nhị công chúa bị khoét hai mắt, được thu xếp ở trong Điện Tiểu Thiên.” Tỳ nữ thiếp thân Đào Hồng của Thương Hoán khẽ bẩm báo, mấy ngày trước nàng làm theo mệnh lệnh của Tiểu Lý Tử, mạnh mẽ bắt lấy Thương Hoán, bị Thương Hoán đánh ngã xuống đất, hiện giờ nàng bình yên vô sự cũng không hề cảm thấy tự trách chính mình, chỉ lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Ngụp lặn trong cung hơn chục năm, Thương Hoán cũng có thể hiểu rõ đạo lý ‘tường sập chúng nhân đẩy’ (1) này.

(1) Tường sập chúng nhân đẩy: Người nào đó một khi thất thế hoặc gặp khó khăn, sẽ có rất nhiều người khác thừa cơ đả kích, khiến cho người đó suy sụp triệt để.

Trong cung đều lót đường bằng xương trắng thì làm gì có người đối xử với nhau chân thành? Đến cả người thân ruột thịt còn không đáng tin, càng đừng nói đến cung nữ mà cũng chà đạp lên đầu nàng, nhìn thấy đi theo nàng về sau không có đường ra, nếu không liều mạng giẫm đạp nàng thì sao có thể cam tâm?

Tuy đã nhìn thấu tâm tư bọn họ, nhưng nàng vẫn giữ lại bên mình, bởi vì trong lòng nàng hiểu rõ thế này còn tốt hơn đổi người mới, lại phải thích ứng, nghe ngóng lại từ đầu.

“Đỡ ta đứng dậy.” Thương Hoán đắm chìm trong nỗi đau mất con, tinh thần không phấn chấn, khắp người nhợt nhạt thiếu sức sống, đang độ tuổi xinh đẹp như hoa nhưng trong nháy mắt đã tiều tụy giống như phụ nhân hơn ba mươi tuổi.

Con ngươi bình lặng như không hề để tâm, sâu trong đó ẩn giấu một chút đau xót cực độ, thêm vào đó là tràn ngập thù hận.

Từ nhỏ đến lớn, Nhị tỷ tốt của nàng chính là thịt trong lòng bàn tay phụ hoàng, rất được sủng ái. Còn nàng, chính vì tính tình cùng với bộ dạng không xuất chúng nên thường xuyên bị phụ hoàng xem nhẹ, tuy cùng là công chúa cao quý nhưng nàng trở thành nơi trút giận cho Nhị tỷ. Hễ cứ có chuyện không thuận mắt là ngược đãi nàng, trút giận lên nàng.

Không ngờ rằng, sau khi nước mất nhà tan, vì muốn ngóc đầu dậy mưu cầu phú quý, tiện nhân đó lại tính kế nàng càng độc ác hung hăng hơn, mượn tay của nàng quét đường thì làm sao có thể không hận? Nhưng nàng lại càng hận chính mình hơn, năm lần bảy lượt bị tính kế mà lại không tỉnh ra, cho nên mới mất đi cốt nhục trong bụng.

“Công chúa, người muốn đến gặp Nhị công chúa sao?” Đào Hoa nhìn thấy Thương Hoán nhỏ gầy giống như một trận gió to sẽ thổi người bay mất, trong đôi mắt to linh hoạt âm thầm có tính toán.

Mặt Thương Hoán không biểu cảm gật đầu.

Nàng nhìn gương mặt trong gương đồng trắng xanh vàng vọt như nghệ, nét châm biếm nơi khóe miệng càng nồng đậm hơn. Chuyện này một lần nữa nhắc nhở nàng, sống trong hậu cung mà không có thế lực cường quyền thì ngay từ đầu đã không có khả năng sinh con một cách bình yên vô sự. Chính vì như vậy nên Quân Mặc U mới có thể sảng khoái ký kết giao ước không hợp lý này?

“Nô tỳ nghe tỷ muội trực ở Ngự thư phòng nói rằng Nhị công chúa chính là cơ sở ngầm của Thái hậu, ban đầu định hối lộ Tiểu Lý Tử nhưng bỗng nhiên xảy ra tranh chấp, Nhị công chúa tùy tiện xông vào trong, nhưng không ngờ lần này Hoàng thượng hạ quyết tâm phải khoét hai mắt của Nhị công chúa. Nhị công chúa bị dọa sợ quá thành ra ngây ngốc, vì muốn bảo vệ đôi mắt nên đã khai ra Thái hậu, nói tất cả đều là do Thái hậu sai khiến, ngay cả công chúa người… cũng vậy.” Đào Hồng cẩn thận nhìn xung quanh, ghé tai nói thầm: “Công chúa, sau này người phải cẩn thận Thái hậu mới được.”

Đương nhiên Thương Hoán biết tính tình Thái hậu An Linh như thế nào, chỉ không ngờ được rằng bà ta lại hợp mưu cùng với Thương Tiệp Ảnh.

“Vì sao Thái hậu lại phải hại ta?” Thương Hoán nhíu chặt lông mày, nàng không hề xung đột quyền lợi gì với Thái hậu, nên nếu như Thái hậu muốn hại nàng thì đã sớm ra tay, việc gì phải kéo dài tới tận hôm nay?

“Trước đây đúng là Thái hậu căm hận Hoàng thượng đến tận xương tủy, muốn một mình nắm lấy quyền lực nên mới trở mặt. Công chúa, người nói xem vì sao Thái hậu nương nương lại đột nhiên thay đổi tính tình, an phận ở trong Cung Ngưng Hòa?” Đào Hồng thấy Thương Hoán lắc đầu, con mắt chợt lóe lên tia sáng: “Thái hậu thấy trong lòng Hoàng thượng chỉ có công chúa Trường Nhạc, từ sau khi công chúa Trường Nhạc mất, Hoàng thượng đã không quan tâm đến người khác, chắc hẳn đời này Hoàng thượng không có con nối dõi. Còn Thái hậu nương nương đoạt quyền, chẳng qua chính là vì đứa nhỏ bên người mình, cho rằng ngôi vị Hoàng đế sẽ truyền lại cho Tiểu Vương gia, nên không chọc giận Hoàng thượng nữa, cứ an phận mà sống. Đứa bé trong bụng người cũng là một cái gai trong lòng Thái hậu, mặc dù tạm thời đứa bé này cũng chưa thể uy hiếp gì, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì bà ta cũng không khiến cho người đẻ non. Nhưng bây giờ lại khác, Hoàng thượng xuất cung rồi mang về một đứa trẻ, vô cùng có khả năng sẽ thay thế được Tiểu Vương gia nên bà ta mới tiện thể một mũi tên bắn trúng hai con nhạn.”

Thương Hoán hơi mơ hồ hiểu ra, nhưng cũng không hẳn là quá rõ ràng, nàng hoang mang nhìn Đào Hồng.

Đào Hồng sốt ruột giậm chân, nàng đã nói trắng ra như vậy, làm sao mà vẫn nghe không hiểu nhỉ?

“Đứa bé trong bụng người chưa chắc đã là tiểu Hoàng tử, nhưng chỉ cần người xảy ra chuyện thì người đầu tiên Hoàng thượng nghi ngờ là Thái hậu. Đối với Thái hậu mà nói thì như thế mất nhiều hơn được, có lẽ bà ta định đợi người sinh con xong sẽ tính toán lại, nhưng giữa đường lại đột ngột nhảy ra đứa trẻ kia, khiến cho Thái hậu để Nhị công chúa đến đây xúi giục người đi đối phó với nó. Trong cung có dày đặc cơ sở ngầm của Hoàng thượng, nên đương nhiên sẽ biết rõ tất cả đều là do người làm, lôi người ra hỏi tội.”

Hay cho một kế một mũi tên trúng hai con nhạn!

Thương Hoán siết chặt lòng bàn tay, hóa ra là mấy năm nay nàng đã quá nhàn hạ nên mới để cho đầu óc mất đi sự linh hoạt, nên mới quên mất đây vốn là hoàng cung ăn thịt người mà không nhả xương.

“Bốp…” Bàn tay của Thương Hoán đột nhiên vỗ mạnh vào bàn trà, nổi giận quát: “Tiện tỳ, tâm tư của Thái hậu và Hoàng thượng sao lại có thể để cho ngươi tùy tiện phỏng đoán?”

Đào Hồng bị dọa đến mức mặt trắng bệch, vội vàng quỳ xuống đất xin tha thứ: “Công chúa, lời nô tỳ nói đều là thật, trước đây nô tỳ có thay lòng đổi dạ nhưng do công chúa rộng lượng không trách phạt Đào Hồng, nên cho dù Đào Hồng có sắt đá đến đâu cũng vẫn biết tạ ơn.”

Thương Hoán ngoảnh mặt làm ngơ, không hề tin lời của Đào Hồng.

“Nô tỳ biết công chúa không tin, nô tỳ là người của Thừa tướng được sắp xếp vào để trợ giúp công chúa, nhưng vì trong lòng nô tỳ có oán hận nên mới không tận tâm mà giúp đỡ công chúa, trải qua chuyện lần trước khiến Đào Hồng hổ thẹn trong lòng, tự thấy không gan dạ được như công chúa.” Ánh mắt của Đào Hồng ảm đạm, nàng thật sự có tình cảm với Mộ Tranh.

Thương Hoán mỉm cười, trong lòng thoáng chốc đã nghĩ thông suốt, chẳng trách Đào Hồng biết được nhiều chuyện như vậy, hóa ra là người của Mộ Tranh, may mà hắn còn chưa quên mất nàng.

“Thừa tướng có nhắn nhủ gì không?” Thương Hoán đối xử với Đào Hồng thoải mái trở lại, nhưng vẫn không quá thật lòng.

“Thừa tướng nói công chúa dùng gậy ông đập lưng ông.”

Thương Hoán ngẩn ra, là đối phó với Tiểu Vương gia, hay là để cho Thương Tiệp Ảnh và Thái hậu chó cắn chó?

“Đào Hồng, ngươi đến rạch mặt của Thương Tiệp Ảnh rồi giá họa cho Thái hậu.” Sau một hồi suy nghĩ, Thương Hoán mới thản nhiên ra lệnh.

Đào Hồng nhếch môi cười, thoải mãn rời đi.

--

Cung Trường Nhạc, Quân Mặc U đổi tên tẩm điện của Đế vương thành Cung Trường Nhạc rồi dọn vào ở cùng với Nam Cung Đệ.

Ngày trước ở lại Ngự thư phòng là vì hắn cảm thấy trong tẩm cung rộng lớn đó quá lạnh lẽo hiu quạnh, nên dứt khoát ngủ tại Ngự thư phòng, cũng tiện để xử lý chính vụ. Hiện tại, qua chuyện của Thương Tiệp Ảnh mới thấy rõ ràng ngủ lại ở nơi xử lý chính vụ vẫn còn có quá nhiều bất tiện.

Nếu như lúc hắn đang ‘hâm nóng’ cùng với Thiển Thiển, bỗng nhiên có đại thần tới cầu kiến, vô tình nhìn lén được những tốt đẹp của Thiển Thiển, thì hắn phải đi tìm ai để trút giận?

“Thư của ai?” Quân Mặc U ngồi thẳng người ôm Nam Cung Đệ, cằm tựa trên vai nàng, đọc nội dung của tờ giấy nhanh như gió.

Nam Cung Đệ hơi mất tự nhiên, trên giấy là Mộ Tranh viết, tất cả đều là tính kế Thái hậu và Thương Hoán như thế nào.

Tuy Thái hậu bất hòa với Quân Mặc U, nhưng chung quy bà ta vẫn là mẫu thân của hắn, ở trước mặt người ta mà tính kế mẫu thân của người đó, suy cho cùng vẫn có chút ngại ngùng.

Quân Mặc U nhìn ra vẻ lúng túng của nàng, bèn trêu chọc: “Da mặt nàng hiện giờ mỏng bớt rồi hả?”

“Biến đi.” Nam Cung Đệ phồng mang trợn mắt, đẩy bàn tay đang tác oai tác quái của Quân Mặc U ra rồi nhét tờ giấy vào trong tay hắn, trêu đùa vô lại: “Ta tính kế mẫu thân của huynh đó, huynh muốn làm gì?”

Quân Mặc U thuận thế đè Nam Cung Đệ xuống, ám muội nói: “Bồi thường bằng thịt?”

“…” Nam Cung Đệ tức giận lấy ngón tay chọc lên trán Quân Mặc U: “Đứng đắn chút đi, trong đầu không nghĩ được cái gì khác sao.”

“Có chứ, ta đang nghĩ chúng ta lại sinh thêm một đứa con.” Con ngươi sâu thẳm của Quân Mặc U rực sáng lên từng ngọn lửa, như muốn thiêu đốt người đang nằm dưới mình, hòa tan vào trong xương cốt.

Nam Cung Đệ rất muốn nói mình không quen biết tên này, giải thích cho loại mặt người dạ thú là quá mệt mỏi.

“Nói chuyện khác đi, ví dụ như Thái hậu đi tìm Vạn cổ vương thì có tác dụng gì? Hoặc ví dụ giải quyết Kiều Tâm như thế nào.” Nàng vẫn chưa quên Kiều Tâm có công lực vượt trội.

“Thái hậu không đợi được, bà ta muốn chế ngự ta.” Trong con ngươi sâu thẳm của Quân Mặc U tràn đầy vẻ mỉa mai, nhìn xuống người trong lòng mình rồi cúi đầu chôn trong hõm cổ của nàng, lẩm bẩm nói: “Làm rất tốt.”

Tâm tư của Nam Cung Đệ xoay chuyển, đây là đang khen ngợi nàng đối phó Thái hậu sao?

“Cho nên?” Nam Cung Đệ cười rực rỡ, mấy hôm nay nàng nhàn rỗi nên tiện thể đến thăm quan quốc khố, bên trong ánh sáng hoàng kim thực sự chói mắt, thiếu chút nữa làm mù mắt nàng, nếu như… hắn giao chìa khóa quốc khố cho nàng, thì nàng sẽ cực kỳ ngại ngùng mà.

Sao Quân Mặc U lại không biết trong bụng nàng đang suy tính cái gì, nhưng hắn vẫn ra vẻ không biết: “Cho nên sẽ đền bù tổn thất cho nàng.” Vừa dứt lời, hai bàn tay không yên phận đã chui vào trong y phục của nàng.

“Quân, Mặc, U!” Nam Cung Đệ thẹn quá hóa giận, nghiến răng nghiến lợi quát: “Lăn xuống khỏi người lão nương ngay.”

Quân Mặc U mặc kệ, hai tay vẫn tiếp tục công thành chiếm đất.

“Á!” Tinh quang trong mắt Nam Cung Đệ chớp lóe, hai tay sờ xuống chân, rên rỉ đau đớn.

Quân Mặc U dừng tay lại, bò xuống rất nhanh, lo lắng nhìn hai chân Nam Cung Đệ, tự trách nói: “Nàng sao vậy? Rất đau sao?”

Nam Cung Đệ rưng rưng lệ gật đầu.

“Ăn cái này trước đi, ta đi tìm thái y.” Quân Mặc U cuống quýt rút một bình sứ từ trong ngực ra, đổ ra một viên thuốc rồi nhét vào miệng Nam Cung Đệ. Nam Cung Đệ định cự tuyệt nhưng đã không còn kịp, viên thuốc vừa vào miệng đã hòa tan, một cảm giác mát lành lan ra khắp thân thể, sau đó lại chìm trong hố lửa, thiêu đốt nàng giống như da dẻ toàn thân đều muốn nứt nẻ, xương cốt cũng đau đến mức sắp vỡ vụn.

Chỉ mới một lát mà mồ hôi đã đầm đìa, toàn thân nàng đều ướt sũng, khuôn mặt trắng xanh trở nên đỏ hồng một cách không bình thường.

“Quân Mặc U, đồ vô lại.” Nam Cung Đệ yếu ớt trách mắng, loại cảm giác này lúc trước ở Mân thành nàng đã phải trải qua một lần, không ngờ rằng tên cầm thú này thấy nàng chống đối liền bỏ thuốc nàng!

Thấy bộ dạng nàng như vậy Quân Mặc U cũng ý thức được Nam Cung Đệ không thoải mái, đưa tay bắt mạch, sắc mặt biến hóa, sờ sờ mũi nói: “Ông trời cũng muốn nàng toại nguyện cho ta.”

Nam Cung Đệ khóc không ra nước mắt, đã nhiều ngày nay bị hắn đè ở trên giường như chiên cá kho thịt rồi, lật qua lật lại, cả người đều như bị tháo tung, hôm nay nàng lại còn bị trúng thuốc, liệu còn có ngày mai nữa hay không?

Quân Mặc U hành động rất nhanh, kích thích phần dưới của Nam Cung Đệ đang mất dần ý thức, trực tiếp rút súng xông vào đường hầm, trong điện tràn ngập ý xuân kiều diễm.

Thực tế xác minh, quả thật Nam Cung Đệ không hề nhìn thấy ngày mai, bởi vì mãi đến ba ngày sau nàng mới tỉnh lại.

Eo mỏi lưng đau!

Đây là cảm giác đầu tiên sau khi Nam Cung Đệ tỉnh lại.

Mở to đôi mắt còn đang mơ hồ, Nam Cung Đệ thoáng giật mình, tưởng nhầm rằng mình vẫn còn đang ở Bắc Nguyên… Hít vào một ngụm khí lạnh, Nam Cung Đệ cảm thấy hai chân nóng như thiêu như đốt, không phải loại đau đớn giống như bị hàng vạn kim đâm trước kia.

Trong mắt nàng có sợ hãi bất an, chẳng lẽ là hôm đó uống thuốc vào rồi để lại di chứng?

“Quân Mặc U, Quân Mặc U!” Nam Cung Đệ hoảng hốt không kiểm soát được mà lớn tiếng gọi, hoảng sợ và lo lắng ngày một dâng trào trong lòng nàng, khiến nàng không cách nào bình tĩnh trở lại.

Quá đau đớn rồi!

Quá khứ đã từng phải vùng vẫy giữa ranh giới sống và chết, nên bây giờ nàng cực kỳ sợ hãi cái chết. Nàng không thể rời xa Quân Mặc U, bọn họ đã bỏ lỡ mất ba năm, gặp lại nhau cũng chẳng dễ dàng gì, chẳng lẽ chỉ vì độc tố năm xưa lan rộng mà lại phải sinh ly tử biệt hay sao?

Quân Mặc U nghe thấy tiếng nàng gọi thì lập tức đi vào, chứng kiến nàng đang cuộn tròn co rút thành một cục, sắc mặt bỗng chốc xanh lét, môi cũng trở nên trắng bệch, một giọt mồ hôi lớn chảy xuống từ thái dương, rơi xuống gối rồi biến mất, tạo thành một vết ẩm ướt.

“Thiển Thiển…” Mặt Quân Mặc U biến sắc, trong con ngươi màu đỏ có sự sợ hãi cùng cực, sợ nàng lại một lần nữa bỏ hắn mà đi.

Hắn ôm chặt lấy Nam Cung Đệ, đưa tay bắt mạch, độc tố đã bắt đầu lan rộng ra khắp thân thể, từ từ hướng thẳng lên tim phổi.

Quân Mặc U bế Nam Cung Đệ lên rồi bước nhanh ra khỏi cung đi đến vùng ngoại ô, “Thiển Thiển, đừng sợ, không ai có thể cướp nàng từ trong tay ta đi một lần nào nữa.” May mà Bắc Viên Trần vẫn luôn không ai nắm được hành tung nay lại đang ở Bắc Thương. Nếu không, hắn cũng rất rối loạn.

Không quan tâm đến cảnh trí bên trong biệt viện khác hẳn với bên ngoài, cho dù là đẹp như bồng lai tiên cảnh thì Quân Mặc U cũng không rảnh rỗi để thưởng thức.

Không quan tâm đến người hầu ngăn cản, Quân Mặc U thẳng đường xông đến thư phòng, tung chân đá văng cánh cửa “rầm” một tiếng, nhẹ nhàng đặt Nam Cung Đệ lên tấm lót da cáo trên giường, quay người nhìn người đang sững sờ hô lớn: “Bắc Viên Trần, mau mau cứu Thiển Thiển.”

Ban đầu Bắc Viên Trần hơi giật mình khi nhìn thấy Quân Mặc U xông bừa vào đây, nhưng khi nhìn thấy nữ nhân trong lòng hắn lại càng không thể lý giải. Sau khi nhìn rõ ràng diện mạo kia thì trong mắt lại tràn đầy vẻ không thể tin được, đến khi nghe tiếng gào thét của Quân Mặc U lại càng rối loạn.

Bắc Viên Trần vội vàng đứng dậy, ba bước gộp thành một lao tới, bắt mạch cho nàng với vẻ mặt phức tạp, lông mày cau chặt nhưng ngay lập tức lại giãn ra. “Tình hình không quá nghiêm trọng, nhưng lại hơi phức tạp.”

“Xảy ra chuyện gì?” Quân Mặc U không hề vì Bắc Viên Trần nói như vậy mà thả lỏng, ngược lại lòng dạ lại càng nặng nề.

“Độc tố của nàng ấy đọng lại ở hai chân lâu ngày, nay đã thành bệnh mãn tính, rất khó giải độc. Mà hiện giờ, do nàng ấy sử dụng xuân dược thúc đẩy máu lưu thông nên độc tính có xu hướng lan ra khắp người, sẽ dễ giải độc hơn nhưng vẫn thiếu một loại thuốc.” Trong lòng Bắc Viên Trần vốn ung dung thoải mái nay cũng trĩu nặng, liếc mắt nhìn người đầy hắc khí nằm trên giường, trong mắt có đau xót.

Hắn lạnh lùng xoay người, bước đến bên bàn viết, lấy bút ra viết mấy vị thuốc rồi đưa cho Quân Mặc U.

Quân Mặc U nháy mắt, ra hiệu cho Mạc Vấn vẫn đi theo phía sau, dặn dò hắn để cho người của Minh Vực tận lực đi tìm.

Hắn luôn luôn túc trực ở bên cạnh giường Nam Cung Đệ, nhìn nàng uống thuốc xong, hắc khí trên mặt dần dần tan bớt, trong lòng hắn mới yên ổn trở lại.

“Làm thế nào ngươi tìm được Y Nhi?” Trong lòng Bắc Viên Trần trăm mối tơ vò, cuối cùng không nhịn được mà hỏi. Những năm gần đây hắn chưa từng tin rằng Y Nhi đã mất, vẫn luôn luôn cho người đi tìm kiếm, nhưng vẫn không có tin tức gì.

Quân Mặc U thậm chí còn không thèm nhấc mắt, nói thật, hắn cực kỳ không muốn gặp lại cái tên nam nhân mơ ước nữ nhân của hắn này, nhưng không còn cách nào khác, ai bảo y thuật của hắn ta cao siêu, có thể chữa khỏi cho Thiển Thiển chứ?

“Chính nàng ấy tự chạy đến.” Trả lời một cách sơ sài lạnh nhạt, lọt vào trong tai Bắc Viên Trần, không hiểu sao lại nghe ra có vài phần đắc ý.

“Sao lại trúng xuân dược?” Bắc Viên Trần rất tò mò, ngã một lần sẽ khôn ra một lần, Thủy Khanh Y đã vấp ngã một lần rồi, chẳng lẽ vẫn còn sơ suất lần nữa?

Sắc mặt Quân Mặc U u ám, thoáng chốc đã mây đen dày đặc, thuốc hắn luôn mang theo bên người, từ lúc nào đã bị người khác tráo đổi rồi?

Không ai có thể đến gần hắn được, chỉ có duy nhất Tiểu Lý Tử là người hầu hạ thân cận, chẳng lẽ là hắn ta?

“Ăn nhầm.” Thần sắc của Quân Mặc U cổ quái, cố tránh né cái đề tài này: “Từ lúc nào ngươi biết tin tức của nàng ấy?”

“Ta vẫn sắp xếp người ở bên cạnh ngươi.” Có nghĩa là khi ngươi biết được thì đồng thời ta cũng sẽ nhận được tin tức.

Thấy gương mặt anh tuấn tự mãn của Bắc Viên Trần, Quân Mặc U trực tiếp coi thường: “Chắc hẳn ngươi cũng biết nàng ấy đã sinh một nhi tử cho Trẫm?”

Nụ cười của Bắc Viên Trần chợt cứng đờ, trong ngực có hơi chua xót, tuy hắn ta khoe khoang lộ liễu như vậy, nhưng đáng tiếc bản thân mình thực sự không bằng hắn ta, tiến vào lòng nàng chậm một bước, càng ngày càng muộn.

“Vậy thì tiện thể ta cũng là phụ thân.” Bắc Viên Trần không cam lòng tỏ ra yếu thế, đừng quên ta cũng là phụ thân của nhi tử nhà ngươi.

“Con ta đã có một nghĩa phụ, là Thủy Minh Hách, nhũ danh của nó là Đào Tử.” Quân Mặc U không muốn nhìn thấy ‘tình địch’ của mình hài lòng như vậy nên hắn bất đắc dĩ phải thừa nhận nhũ danh mà Thủy Minh Hách đặt cho.

Bắc Viên Trần im lặng, nhíu chặt chân mày, trong lòng nghĩ kế sách đối phó.

Truyện được edit và đăng tải trên Diễn đàn Lê Quý Đôn.

“Ô, nhìn xem, đứa trẻ với đôi mắt to linh động thế này, thật đúng là có mấy phần tương tự với Bổn vương, đúng là cha nào con nấy mà.” Ngay lúc Quân Mặc U cho rằng hắn vừa ra trận đã chiến thắng giòn giã thì một lời nói chọc tức truyền đến từ phía xa, rõ ràng vang vọng ở bên tai, vẻ mặt hắn lập tức trở nên hung ác nham hiểm, hận không thể vặn gãy cổ Thủy Dật.

Nếu không phải là Thủy Dật, hắn quả thật không nghĩ ra ai khác đã nói ra bí mật.

“Chậc chậc, mũi nhỏ này miệng nhỏ này, cũng có bảy phần tương tự với Bổn vương, Đào Nhi, gọi một tiếng phụ thân đi.” Thủy Minh Hách mặc y phục màu đỏ, nhàn nhã ôm đứa trẻ ba tuổi đi tới.

“Phụ thân.” Hi Nhi gọi giòn giã, nghĩa phụ này so với Đại phụ thân cũng xinh đẹp giống nhau.

“Ngoan lắm.” Tựa như bây giờ Thủy Minh Hách mới phát hiện ra hai người trong phòng đang dùng ánh mắt giết người mà lườm hắn, nụ cười càng ngày càng yêu nghiệt, nâng bạn nhỏ Nam Cung Hi lên khoe khoang: “Tới đây, cho các ngươi xem, đây là Đào Nhi con ngoan của Bổn vương.”

Suýt nữa thì Quân Mặc U phun ra một ngụm máu đen, đây là con hắn, con hắn cơ mà!

“Nhi tử, mau tới trong lòng phụ thân.” Quân Mặc U đánh chiêu bài tình thân, ôn hòa vẫy tay với người bạn nhỏ.

Người bạn nhỏ nhìn nhìn phụ thân ruột thịt nhà mình, rồi lại nhìn nghĩa phụ, do dự xoắn xuýt một hồi lâu mới tung chân chạy về phía Quân Mặc U, thế nhưng mới được nửa đường lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim – Bắc Viên Trần, thuận lợi cản đường, cánh tay dài duỗi ra ôm người bạn nhỏ vào trong lòng.

“Nhi tử, gọi một tiếng phụ thân, cái này sẽ cho con.” Mắt Bắc Viên Trần ngậm cười, kéo ngọc bội bên hông đung đưa trước mắt Nam Cung Hi.

Tục ngữ nói đúng, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột con sinh ra cũng biết đào hang.

Thủy Khanh Y là một kẻ yêu tiền tài như vậy, chắc hẳn củ cải nhỏ này cũng yêu tiền tài chứ?

Quân Mặc U nhìn ánh mắt sáng xanh của nhi tử nhà mình, mí mắt giật giật, trong lòng cấp thiết nói: Nhi tử, giữ lại thể diện cho phụ thân với, ta cấm, không được lấy!

“Phụ thân.” Nam Cung Hi vui vẻ gọi to, thần tốc đoạt lấy ngọc bội của Bắc Viên Trần, cười tít mắt đưa lên miệng cắn một cái rồi cười ha ha không ngừng. “Phụ thân, người đừng sống động giống Đại phụ thân.”

Sống động?

Mấy người ù ù cạc cạc nhìn về phía Quân Mặc U. Quân Mặc U đã có mấy lần kinh nghiệm nên mặt không đổi sắc sửa lại cho đúng: “Phung phí.”

Thừa dịp mấy người không chú ý, hắn bèn đoạt lấy nhi tử, ôn tồn dạy bảo: “Nhi tử, không thể nhận phụ thân bậy bạ, trừ Thủy Dật và ta, những người khác đều không phải là người tốt, bọn họ sẽ tranh đoạt mẫu thân với con.” Trong lòng thở dài, thôi, lời cho Thủy Dật cũng được.

Nam Cung Hi mơ mơ màng màng nhìn phụ thân ruột nhà mình, không hiểu ý của Quân Mặc U: “Thế nhưng Tứ phụ thân cho con ngọc bội.”

“Đồ giả.” Quân Mặc U đưa tay sờ rồi chỉ vào ngọc bội xanh nhạt mượt mà nói.

Nam Cung Hi nhìn kẽ nứt ở mặt trên, mím môi nói: “Phụ thân khi dễ người khác.”

Mấy người kia thấy Nam Cung Hi khóc lóc oan ức, nhao nhao tiến lên, giằng con từ trong lòng Quân Mặc U ra rồi lôi kéo hắn chỉ vào lâm viên phía sau nói: “Đi, chúng ta đã lâu không gặp, đi giao lưu trao đổi.”

Thấy mấy người đều đã đi khỏi, Nam Cung Hi nín khóc mỉm cười, trên khuôn mặt bánh bao cũng tràn ngập ý cười, trong tay vung vẩy ba cái chìa khóa rồi chạy lạch bạch đến phía trước giường, nhìn mẫu thân đang nhắm mắt nghỉ ngơi, đảo đảo cặp mắt.

“Nương, mau tỉnh lại.” Bàn tay nhỏ bé mập mạp đẩy đẩy Nam Cung Đệ, thấy nàng vẫn không có phản ứng như cũ nên thở dài ra vẻ người lớn, lẩm bẩm: “Haiz, chìa khóa quốc khố của Đại phụ thân, chìa khóa nhà kho của Tam phụ thân, chìa khóa nhà kho của Tứ phụ thân, con phải giấu ở chỗ nào mới phải? Mẫu thân còn không tỉnh lại, hay là con đưa cho phụ thân.”

“Khụ khụ...” Nam Cung Đệ lập tức ho khan đau khổ, hơi mở mắt ra, nhìn mấy cái chìa khóa lóe sáng trong tay nhi tử nhà mình, yếu ớt mở miệng nói: “Hi Nhi, sao con lại xuất cung rồi?”

“Nương, người lại giả bệnh.” Nam Cung Hi không chút khách khí mà bóc mẽ Nam Cung Đệ.

Nam Cung Đệ bĩu môi, nàng bị oan mà, trước là giả bệnh nhưng sau đó rước lấy nhục nhã, Quân Mặc U nhét thuốc khiến cho bệnh của nàng tái phát. Nhưng lúc này thì tốt rồi, thấy mấy tên nam nhân thối ấu trĩ tranh giành quan hệ phụ thân, sợ bản thân bị kẹp vào giữa gây khó dễ nên dứt khoát giả bộ ngủ.

Thế nhưng làm sao nhi tử của nàng lại phát hiện ra?

“Phụ thân nói.” Nam Cung Hi lè lưỡi, chìa khóa quốc khố là phụ thân cho đó.

Nam Cung Đệ thèm khát quốc khố lâu rồi, vừa lấy được chìa khóa đã thấy nỗi đau dưới chân giảm bớt đi, ngay sau đó nàng trao đổi với Hồng Tiêu, đỡ nàng bay ra khỏi hoàng cung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play