Cung Ngưng Hòa.

Khắp nơi đều là vẻ trang nghiêm và cao quý, ngoài cửa bày một đôi bình hoa sen men xanh, tường ngoài cửa lớn được phủ một lớp bột vàng, phía dưới để một chiếc giường lớn sơn son thếp vàng bằng gỗ đàn hương trạm trổ phượng hoàng, bên cạnh là lư hương bằng đồng hình bát quái hoa xanh, hai bên đại điện có vài ghế dựa lớn trạm trổ hoa văn phức tạp, bên phải là bốn bức bình phong bằng gỗ lim trạm hình hoa chuông, ngăn cách bên ngoài điện với nội các.

An Linh mặc cung trang màu đỏ thẫm, nhắm mắt nằm nghiêng trên giường lớn, hai bàn tay được chăm sóc rất tốt, ngón áp út và ngón út đeo móng tay bằng ngọc trai cẩn vàng ròng đang nhẹ nhàng đưa qua đưa lại vuốt ve búi tóc.

Đột nhiên từ bên ngoài điện truyền đến tiếng bước chân hối hả, một tỳ nữ mặc cung trang màu hồng nhạt thở hổn hển quỳ trên mặt đất. “Nương nương, không xong rồi, Hoàng thượng, ngài ấy…”

“Choang…” Cung nữ còn chưa nói dứt lời thì bị một ly trà ném vào giữa trán, tiếng vỡ vụn vang vọng rõ ràng trong đại điện, tất cả cung nữ phục vụ bên cạnh đều bị dọa cho sợ đến mức quỳ rạp trên mặt đất.

An Linh chợt mở mắt ra, con ngươi thâm độc nhìn về phía dòng chất lỏng đỏ tươi đang chảy từ trán xuống mắt cung nữ, lạnh lùng nói: “Lần sau còn dám làm càn, ban chết!”

Hai chữ ban chết khiến cho cung nữ đang tê dại vì vết thương trên đầu bỗng phục hồi lại tinh thần, sắc mặt trắng bệch dập đầu tạ ơn. “Tạ ơn nương nương không giết.”

“Được rồi, có chuyện gì quan trọng?” An Linh lười biếng quét mắt nhìn cung nữ đang sợ hãi, thu lại thần sắc dữ tợn trên mặt, tựa như cái người tàn nhẫn vừa rồi không phải là bà!

Cung nữ lại cảm thấy có một luồng khí lạnh dâng lên trong lòng, run rẩy đáp lời: “Nương nương, nô tỳ nhìn thấy Hoàng thượng chơi chọi dế cùng với một đứa trẻ khoảng ba tuổi ở Ngự hoa viên.”

An Linh chớp mắt như có điều suy nghĩ, nhẹ nhàng nói: “Hả?”

“Điều nô tỳ nói là thật, bên Ngự thư phòng cũng truyền tin đến, nói… nói đứa trẻ đó muốn làm Ma quân.” Đáy mắt cung nữ có vẻ bất an, cẩn thận quan sát vẻ mặt của Thái hậu, thấy sắc mặt bà trong nháy mắt đã trở nên khó coi, nàng liều mạng khấu đầu nói: “Nương nương, từng câu nô tỳ nói đều là thật, hôm nay Hoàng thượng chơi chọi dế cùng đứa bé kia, nếu người không tin có thể phái Điền cô cô đi tra xét.”

Nàng vốn tưởng rằng đây là một miếng bánh ngon, làm nhiệm vụ ở Cung Ngưng Hòa được thưởng tiền rất hậu hĩnh, nhưng nàng lại quên rằng chỉ số nguy hiểm cũng tương đương.

Hôm nay, nàng chỉ cầu xin có thể giữ lại mạng sống.

“Bốp!” An Linh vỗ mạnh tay xuống bên cạnh giường, hỏi với giọng thâm độc: “Điền cô cô, thực sự có chuyện này sao?”

Điền cô cô ở phía sau rèm lập tức có mặt, quỳ xuống đất đáp lời: “Đúng vậy, mấy ngày trước Hoàng thượng có mang một đứa trẻ vào cung, sống ở trong Cung Trường Khanh, Hoàng thượng đối xử với nó cũng không có gì đặc biệt, nô tỳ vẫn còn đang điều tra thân phận của nó nên trước tiên chưa bẩm báo lên.” Trong lòng Điền cô cô không kìm được lo lắng, không ngờ cái loại con hoang tầm thường như vậy lại được Hoàng thượng yêu thích, khiến cho Hoàng thượng máu lạnh vô tình phải cùng chơi chọi dế. Quả thực là nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

An Linh trầm mặt, thù hận trong lòng lại cuồn cuộn dâng trào, tựa như muốn nhấn chìm bà.

Bà vốn đã an phận tại Cung Ngưng Hòa, là bởi vì Quân Mặc U vì cái chết của tiện nhân kia nên không còn lòng dạ nào xử lý chuyện triều chính, chỉ bồi dưỡng cho Quân Trần Kiêu tiểu nhi tử của bà. Nội ứng báo cáo với bà không chỉ một lần rằng Quân Mặc U không còn nhiều thời gian để chờ, dự định hai năm sau sẽ nhường ngôi vị Hoàng đế cho Quân Trần Kiêu. Với tư cách mẫu thân của Quân Mặc U, cho dù bà có hận hắn hơn nữa thì cũng không thể quá mức vô tình, đành mặc kệ hắn mà ung dung tự tại thêm hai năm nữa, đến lúc Quân Trần Kiêu lên ngôi thì bà chính là Hoàng Thái hậu cao quý nhất, có thể nắm giữ triều chính, trở thành một Nữ đế!

Ai ngờ súc sinh kia lại không lĩnh hội được tâm tình của bà, lại tự ý dẫn theo một đứa con hoang vào cung, định truyền ngôi vị Hoàng đế cho nó.

Đáy mắt bà hiện lên vẻ thù hận, Quân Mặc U ơi Quân Mặc U, ngươi đừng trách Bổn cung không đếm xỉa đến tình mẫu tử!

“Bãi giá!” Bà vén vạt áo đứng dậy rồi để cho hai cung nữ dìu mình đến Ngự hoa viên.

Từ phía xa đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ, An Linh nghiến chặt răng, bất chợt thấy Thương Hoán với cái bụng lớn ở phía sau núi giả, ánh mắt bà lóe lên rồi cười lạnh nói: “Đến Cung Hoán Tuyết.”

Bà xoay người nhìn thật kỹ hai người một lớn một nhỏ đang quỳ trên mặt đất chơi chọi dế, đáy mắt chứa đầy vẻ hung ác nham hiểm, không ai được giành mất ngôi vị Hoàng đế của Kiêu Nhi!



Cung Hoán Tuyết.

Gương mặt của Thương Hoán tê liệt, suy sụp bước vào tẩm cung, thấy Thương Tiệp Ảnh đã rời đi nên nàng nhắm mắt lại, giấu kín vẻ tàn nhẫn trong đáy mắt rồi ngồi ngay ngắn ở trên giường.

Cúi đầu nhìn cái bụng hơi gồ lên của mình, khóe miệng nàng nở nụ cười trào phúng, dùng sức xoa bụng cho đến lúc có một cảm giác khó chịu từ trong bụng truyền ra mới buông tay.

“Công chúa, đây là tổ yến mà Nhị công chúa sai người đem tới.” Cung nữ bê khay, đặt chén tổ yến ở trên bàn trà rồi múc ra một chén nhỏ.

Thương Hoán thờ ơ liếc nhìn, nhếch miệng nói: “Đem đến cho đứa nhỏ kia.”

“Nhưng…” Cung nữ nghĩ đến lời của Thương Tiệp Ảnh, mặt liền biến sắc, hơi khó xử.

“Bổn cung sai bảo ngươi đi làm, thì ngươi cứ đi.” Trên mặt Thương Hoán tràn ra một nụ cười yếu ớt, khẽ vuốt bụng nói: “Nhị tỷ yêu thích đứa trẻ kia, nên tặng cho nó để bồi bổ thân thể.”

Cung nữ cũng là một kẻ nhanh trí, nghe vậy trong lòng lập tức có tính toán, đổ ngược tổ yến vào trong chén rồi bê đi.

Chốc lát sau, bên ngoài thông báo Thái hậu nương nương giá lâm.

Mắt Thương Hoán tối sầm, đứng dậy đi ra ngoài nghênh đón, thân phận của nàng rất khó xử nên chỉ quỳ mà không mở miệng.

An Linh không vui, đã là công chúa vong quốc rồi mà vẫn còn bày đặt.

Liếc mắt thấy cái bụng hơi gồ lên kia, khóe miệng bà nở một nụ cười lạnh, cũng không để cho nàng đứng lên, bà đi thẳng qua đám cung nữ vây xung quanh, ngồi lên chủ vị, thanh nhã nhận lấy ly trà nóng mà cung nữ bưng tới, nhấp một ngụm rồi nói: “Đứng lên đi, lỡ Hoàng thượng nhìn thấy sẽ nói ai gia hà khắc với ngươi.”

Thương Hoán cúi đầu, trong mắt tràn đầy lo lắng, lão bà đáng chết, chẳng phải bà ta cũng đang cố tình làm khó nàng sao?

“Ai gia biết trong lòng ngươi bất mãn, ai gia cũng không đành lòng để cho ngươi bụng lớn như vậy cũng phải quỳ hành lễ. Nhưng chẳng còn cách nào khác, lễ nghi không thể bỏ, nếu ai gia tự ý cắt bỏ sẽ làm rối loạn phép tắc, đến lúc Hoàng thượng truy cứu, phạt ngươi không biết lễ nghi thì lòng tốt của ai gia cũng biến thành thâm hiểm độc ác.” An Linh ân cần nói, niềm nở nhìn bụng nàng rồi dò hỏi: “Thân thể có khó chịu không?”

Thương Hoán lắc đầu, cất giọng bình tĩnh: “Thái hậu dạy bảo rất phải.”

Trong lòng nàng hận không thể xé nát cái khuôn mặt đạo đức giả kia, bà ta đang ước gì đứa con trong bụng mình bị sảy mất.

“Ai gia nghe nói Hoàng thượng mang theo một đứa trẻ không rõ lai lịch vào cung, hôm nay ta mới nhìn một cái từ phía xa, chưa nói đến chuyện khác, cặp mắt kia y như đúc từ một khuôn với công chúa Trường Nhạc của Nam Chiếu.” Dừng lại một chút, An Linh nhíu mày, ý tứ sâu xa nói: “Hoán Nhi đã từng đến Nam Chiếu một lần, chắc hẳn cũng đã gặp công chúa Trường Nhạc, có nhận ra điểm tương tự không?”

An Linh ngụp lặn ở trong cung hơn nửa đời người, cũng gặp qua đủ mọi loại người, ánh mắt cũng sớm đã thành tinh, trong Ngự hoa viên chỉ nhìn thoáng qua đã thấy đôi mắt xuất sắc kia có vài phần tương tự với đôi mắt của kẻ tiện nhân kia.

Thương Hoán kinh ngạc rồi dần dần hồi tưởng, so sánh một chút thì cũng thấy thực sự là có vài phần tương tự, khuôn mặt tầm thường lại càng làm tôn lên đôi mắt kia, càng khiến người ta khắc sâu thêm ấn tượng.

An Linh thở dài, vừa giống như đau khổ lại vừa giống thông cảm nói: “Đứa nhỏ U Nhi này từ nhỏ đã không thân thiết với ai gia, vốn tưởng rằng nó đã tìm được người mình yêu thương, có thể mãn nguyện mà sống qua ngày, nhưng không ngờ lại xảy ra bi kịch như vậy, hiện tại nó cũng chỉ là cái xác rỗng, linh hồn nhỏ bé đã sớm đi theo Trường Nhạc kia rồi. Sở dĩ mang theo đứa bé kia về đây có lẽ do trông thấy cặp mắt kia quen thuộc. Ngươi cũng biết đó, lúc Trường Nhạc ra đi trong bụng cũng có một thai nhi bốn năm tháng, chỉ sợ U Nhi coi đứa bé kia là cốt nhục của mình nên mới mang về cung. Ngươi là người duy nhất gần gũi với nó, trong bụng còn có hài tử của nó, vì đại nghiệp của Bắc Thương ngươi phải đi khuyên can U Nhi, để nó chớ có làm ra chuyện hồ đồ, có lẽ nó sẽ nghe lời ngươi nói.”

Trong mắt Thương Hoán thoáng qua vẻ trào phúng, trong lòng lão bà bà này có ý đồ gì chẳng lẽ nàng còn không biết sao?

“Thái hậu nương nương, Hoàng thượng là loại người thế nào chúng ta đều biết rõ, e rằng chỉ có công chúa Trường Nhạc mới có thể trấn áp được ngài ấy, lời của Hoán Nhi…” Thương Hoán lắc đầu bất đắc dĩ: “Thái hậu là thân mẫu của Hoàng thượng, Hoàng thượng lại rất hiếu thuận với Thái hậu, tuyệt đối sẽ nghe lời khuyên của Thái hậu.”

An Linh nắm thật chặt bàn tay giấu trong ống tay áo, nhắm mắt che lại vẻ thâm độc chợt lóe lên rồi biến mất, từ ái hiền hòa nói: “Than ôi, Hoàng thượng bị tiếng cười nói của đứa trẻ kia cám dỗ đến mức đầu óc hồ đồ rồi, ai gia cũng chỉ bất đắc dĩ nên mới tìm ngươi đưa ra ý kiến, lỡ như có người có lòng dạ bất chính đưa con mình vào cung…” Nói đến câu sau cùng, Thái hậu bèn thâm thúy liếc nhìn Thương Hoán, hàm ý trong đó không cần nói cũng rõ.

“Đứa trẻ vẫn còn nhỏ, sẽ không gây ra được sóng gió gì đâu, Thái hậu phòng ngừa quá chu đáo rồi.” Thương Hoán cười ha hả, dù sao cũng không biết đứa bé trong bụng mình là nam hay nữ, sinh ra rồi tính cũng chưa muộn.

An Linh bị bộ dạng chẳng mặn chẳng nhạt của Thương Hoán làm cho tức giận suýt nữa một ngụm cắn nát cái vẻ mặt khinh bỉ kia. Chẳng phải lúc trước ở Ngự hoa viên nàng ta rất sốt ruột sao? Bây giờ mới được một lúc mà đã trầm ổn thế này?

“Ai gia cũng hiểu, dù sao cũng chưa biết đứa bé trong bụng ngươi là nam hay nữ. Nhưng để tránh may áo cưới thay người khác thì cũng không thể không phòng bị, Hoàng thượng đã nói muốn cho nó làm Ma quân.” An Linh ung dung tự tại mà nhìn Thương Hoán, thấy sắc mặt nàng hơi thay đổi, đáy mắt bà liền toát lên ý cười, nói cũng chẳng cần phải nói hết câu hay quá thẳng thắn, chỉ cần dừng lại ở điểm mấu chốt là được.

Bà khẽ thở dài một tiếng rồi sầu não nói: “Vẫn là Hoán Nhi suy nghĩ chu toàn, ai gia già rồi, thôi cũng được, tùy cho lũ trẻ các ngươi tự quyết định.” Bà nói dứt lời liền đứng dậy rời đi.

Thương Hoán bàng hoàng kinh ngạc, quên mất mình phải cung tiễn An Linh, nàng hiểu được từng câu từng chữ trong lời nói của bà ta. Cùng là chuyện ở Ngự hoa viên, lời nói của Thương Tiệp Ảnh trước đó chỉ làm cho tâm trạng bình tĩnh như nước hồ thu của nàng gợn lên vài cơn sóng nhỏ, thế nhưng lời nói của Thái hậu đã kéo theo cuồng phong bão táp.

Ma quân ư?

Ài… Quân Mặc U, ngươi đã tính toán quá chu toàn rồi.

“Kiều cô cô đâu?” Trong lòng Thương Hoán nảy ra một ý đồ, quay đầu lại hỏi nhũ nương hầu hạ.

“Kiều Tâm đã phụng mệnh đến Nam Cương, công chúa có chuyện gì quan trọng sao?” Thân hình nhũ nương không cao, cũng rất mập mạp, vẻ mặt hung ác, đáy mắt lộ ra vẻ tinh ranh khiến người khác không thể coi thường.

Thương Hoán nhướng mày, ngoắc tay ý bảo nhũ nương đến gần, ghé tai nói thầm một lúc rồi để cho bà lập tức đi làm.



Trong Cung Trường Khanh, Nam Cung Hi được cung nữ hầu hạ tắm rửa, thay một chiếc áo bào nhỏ nhẹ nhàng sạch sẽ, nhìn thấy Quân Mặc U đã sớm ngồi chờ ở bên cạnh bàn cậu bèn tung chân chạy tới, ngã nhào vào trong ngực Quân Mặc U, ngọt ngào gọi: “Phụ thân.”

Quân Mặc U đưa tay ôm Nam Cung Hi đến ngồi lên trên đùi mình, nở một nụ cười tràn đầy vẻ cưng chiều.

“Có mệt không?” Hắn dịu dàng thay Nam Cung Hi sửa sang lại vạt áo, nghĩ đến việc mình chơi chọi dế cùng cậu bé, hắn cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Hơn nữa trên áo bào xanh nhạt chỗ nào cũng bị lấm bẩn mà hắn lại không hề thấy khó chịu.

Nam Cung Hi lắc đầu, thấy cung nữ bê một chén tổ yến nóng đến bèn giơ tay ôm vào trong ngực. Còn chưa kịp ăn đã nghe thấy ‘vèo’ một tiếng, con rắn đỏ thẫm Tiểu Hoa lượn vòng quanh hông Nam Cung Hi rồi quấn lên miệng chén, khoan khoái mà ăn.

Nam Cung Hi lập tức đặt chén lên trên bàn, đôi mắt đẫm lệ rưng rưng nhìn Quân Mặc U, căng thẳng túm ống tay áo của hắn nói: “Phụ thân, mẫu thân nói cái gì Tiểu Hoa thích ăn thì con không được ăn, nếu không sẽ bị đau bụng.”

Đáy mắt Quân Mặc U thoáng hiện lên tia sáng sắc lạnh, làm sao hắn lại không biết nguyên do bên trong? Từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy con rắn Tiểu Hoa này đã nhận ra nó được nuôi lớn bằng độc dược, thích nhất là ăn đồ ăn có độc, mà hiện tại nó lại quanh quẩn trên miệng chén uống tổ yến…

“Tổ yến do ai đưa tới?” Quân Mặc U lạnh lùng hỏi cung nữ hầu hạ Nam Cung Hi dùng bữa.

Chân cung nữ mềm nhũn, quỳ xuống đất khóc lóc thút thít: “Là Nhị công chúa ạ, Nhị công chúa nói mình rất thích tiểu công tử nên tặng một chén tổ yến.”

“Mạc Vấn, điều tra!”

Nam Cung Hi bĩu môi tủi thân, không hề sợ hãi Quân Mặc U đang phát ra sát khí rét lạnh, cậu ôm cổ hắn nói: “Phụ thân, có phải bọn họ không thích Hi Nhi không, cho nên mới đem đồ ăn làm đau bụng đến cho Hi Nhi ăn?”

Quân Mặc U đau lòng xoa đầu Nam Cung Hi, may mắn là trên người cậu bé có rắn độc, nếu không sẽ lại mắc phải sai lầm như trước đây.

“Phụ thân sẽ mang đồ ăn đau bụng cho bọn họ ăn, có được không?”

“Mang cả đồ Tiểu Hoa ăn rồi cho bọn họ ăn đi ạ, nương nói đây là…” Nam Cung Hi gãi đầu suy nghĩ không biết xử trí thế nào, cậu móc cuốn sổ nhỏ từ trong ngực ra, lật một lúc rồi nói: “Gậy ông đập lưng ông.”

Quân Mặc U nhìn tổ yến trong chén còn thừa lại một nửa, mí mắt giật giật, trước đã có độc, sau lại có thêm độc của Tiểu Hoa, nhất định đó chính là kịch độc, mà lại không có thuốc giải.

“Được.”

Vô tình nhìn lướt qua cuốn sổ nhỏ kia, Quân Mặc U cảm thấy thú vị nên cầm lấy từ trong tay cậu bé, nhìn ghi chép rậm rạp chi chít bên trong, vẻ mặt hắn cứng đờ, ngượng ngùng buông tay ra.

“Phụ thân không biết chữ sao?” Nam Cung Hi lấy lại ‘cuốn sổ nhỏ’ trân quý của cậu, chớp chớp con mắt trong veo hỏi, “Nương nói con rất thông minh, ghi nhớ được rất nhiều chữ.”

Khóe miệng Quân Mặc U co giật, bất đắc dĩ đỡ trán, hắn không có cách nào tham dự vào thế giới của tiểu hài tử.

Ghi chép ở bên trong, đối với Nam Cung Hi mà nói chính là những trích dẫn kinh điển, còn đối với hắn lại là thiên thư, khụ khụ… mấy chữ kia quả thật hắn không biết.

Nam Cung Hi rất đắc ý, chữ nào cậu không biết hoặc không biết viết thì sẽ dùng hình vẽ để thay thế, cậu tự nhận thấy mình rất thông minh. Thấy phụ thân lại có thể không biết cậu bèn hất hàm nói: “Phụ thân, không biết chữ không mất mặt, nhưng không biết chữ mà giả bộ biết thì sẽ rất mất thể diện, nương nói cần phải…” Cậu vừa nói vừa móc sổ ra giở giở: “A, không có răng để hỏi…À không, nhổ hết răng để hỏi?” Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, xoắn xuýt một hồi lâu, hỏi: “Phụ thân, người muốn nhổ hết răng để hỏi hay là không có răng để hỏi?”

Trên trán Quân Mặc U chảy xuống mấy vạch đen dài, không theo kịp suy nghĩ của Nam Cung Hi, hắn lại cầm lấy cuốn sổ nhỏ một lần nữa, nhìn thấy phía trên vẽ một vòng tròn, bên trong lại là mấy khoanh tròn nhỏ, bên cạnh có một vòng tròn trống rỗng, phía sau viết mấy chữ: Không có răng để hỏi.

Nét mặt Quân Mặc U tràn đầy cổ quái liếc mắt nhìn Nam Cung Hi, dịu dàng hỏi: “Ai nói với con như vậy?” Là kẻ nào dậy hư nhi tử của hắn? Nếu là nhi tử của Chu Vương Thủy Dật thì thật đáng chế giễu, còn nếu là của hắn… khóe môi hắn cong lên nở một nụ cười nham hiểm.

“Nương dạy con.”

Trong nháy mắt Quân Mặc U chợt mất hết vẻ kiêu ngạo, nếu đúng như suy đoán Hi Nhi thật sự là con của hắn và Thiển Thiển, Thiển Thiển đã dạy hư… vậy thì hắn cũng cùng dạy hư mà thôi.

Quân Mặc U thờ ơ lật giở cuốn sổ nhỏ, hắn chỉ vào hình vẽ một đám lửa hỏi: “Đây là cái gì?”

“Đây là bộ dạng tức giận của mẫu thân.”

“Thế cái này?” Quân Mặc U mím môi chỉ vào một hình vẽ na ná như gà mẹ với một con gà con.

“Đây là bộ dạng mẫu thân bảo vệ con.”

Quân Mặc U không còn bình tĩnh nữa, cảm thấy đứa nhỏ này đã hoàn toàn bị giáo dục sai lệch, nếu như mẫu thân cậu biết dáng vẻ bảo vệ nhi tử của mình lại bị nhi tử biến thành gà mẹ mà lưu lại trong sổ, không biết biểu cảm sẽ như thế nào?

Quân Mặc U âm thầm thở phào một cái, may mà không có hắn.

Nhưng giở tới đây, thấy hình vẽ một đứa trẻ trần truồng, sau lưng có một miếng vải bố bay tới, hắn suy đoán một hồi lâu mới nghi hoặc hỏi: “Đây là cái gì?”

“Phụ thân đó.” Trong mắt Nam Cung Hi lấp lánh ánh sáng phấn khích, chỉ vào hình vẽ mặc đồ lót kia, áo choàng nhỏ vẽ bằng chu sa đỏ, trên đầu có ba sợi tóc dựng thẳng đứng nói: “Đây là bộ dạng phụ thân bay xuống từ cửa sổ cứu Hi Nhi đó, quá oai phong.”

“…” Quân Mặc U cảm thấy hình tượng oai hùng của hắn đã hoàn toàn bị hủy hoại bên trong cuốn sổ nhỏ này rồi.

“Phụ thân, người không thích sao? Mẫu thân nói rất thích thúc thúc oai phong như thế này đó.” Ánh mắt Nam Cung Hi u ám, hơi mất mát, chẳng phải nương nói thúc thúc như vậy rất lợi hại sao? Tại sao mặt phụ thân lại đen như vậy? Người không thích sao?

Tiểu nhân trong lòng Quân Mặc U ngã sấp mặt xuống đất, nước mắt tuôn đầy mặt, hắn có thể tiêu hủy cuốn sổ này hay không?

Nhìn bộ dạng mất mát của Nam Cung Hi, hắn cảm thấy không đành lòng, tự dối lòng nói: “Thích.” Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: “Đây là bí mật nhỏ giữa chúng ta, không được nói ra ngoài.”

Nam Cung Hi gật đầu rất nhanh.

Đột nhiên, Mạc Vấn nhảy xuống từ nóc nhà, cung kính nói: “Chủ tử, tổ yến là do Thương Tiệp Ảnh đưa cho Thương Hoán, Thương Hoán tặng lại cho tiểu công tử.”

Nghe vậy, đáy mắt Quân Mặc U thoáng qua vẻ khát máu, xem ra hắn đã quá dung túng để cho các nàng quên mất bổn phận của mình.

“Chủ tử, dường như Thương Hoán biết bên trong có độc.” Mạc Vấn nhíu chặt chân mày, xem ra nữ nhân không để cho người ta bớt lo chút nào, đột nhiên trong đầu hắn thoáng hiện ra một khuôn mặt với nụ cười làm tan chảy cả băng tuyết, trong lòng thấy hơi mất mát, mấy năm nay không gặp, không biết nàng ấy có khỏe hay không.

“Đưa chén này qua đó, tận mắt nhìn Thương Hoán uống xong mới thôi.” Dám cả gan động đến người của hắn, cứ chuẩn bị nhận trừng phạt đi.

Hai tay Quân Mặc U ôm thật chặt Nam Cung Hi, suýt chút nữa, suýt chút nữa hắn sẽ lại một lần nữa mất đi đứa bé này, “Mạc Vấn, sau này ngươi hãy chăm sóc Hi Nhi.”

Mạc Vấn ngẩn ra, sững sờ hỏi: “Chủ tử, thuộc hạ… thuộc hạ chăm sóc nó?” Có nhầm không đây, đứa nhỏ xấu xa này là nhi tử của Chu Vương dùng để trao đổi tin tức của chủ mẫu, hắn đã phải kìm nén không liều mạng đánh hùng hài tử này một trận, phát tiết hết bực bội mấy năm nay với Chu Vương là đã đủ lắm rồi, vì sao lại còn phải chăm sóc nó nữa đây?

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trước mặt, vẻ mặt Quân Mặc U rất dịu dàng, mỗi lần nhìn thấy Nam Cung Hi, hắn đều có một ý nghĩ càng ngày càng mãnh liệt rằng cậu là con của hắn, trước khi còn chưa gặp được mẫu thân của cậu thì không thể tùy tiện để lộ ra ngoài.

“Ừ.” Quân Mặc U gật đầu, cũng không nhiều lời, đây là một tia hy vọng cuối cùng của hắn, mấy lần kích động muốn vén lớp dịch dung trên mặt cậu bé lên, nhưng cuối cùng cũng dừng tay, hắn sợ niềm hy vọng cuối cùng kia lại biến thành ảo tưởng, mong đợi cũng bị đập tan.

Mạc Vấn không cam lòng, nhưng không thể làm trái lệnh của chủ tử, vì vậy hắn đành đồng ý.

Bạn nhỏ Nam Cung Hi thu hết vẻ mặt của Mạc Vấn vào trong mắt, từ nhỏ không có phụ thân ở bên cạnh nên tâm tư của cậu rất nhạy cảm. Biết được Mạc Vấn không thích mình, cậu không vui trề môi giống mỏ vịt, đang định mở miệng thì bị Mạc Vũ đột nhiên xuất hiện cướp lời.

“Chủ tử, mau, mau đến tẩm cung nằm, Chu Vương phi tới rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play