“Kétttt....”

Tiếng cánh cửa mở ra, thu hút sự chú ý của hai người đang ngồi đối diện nhau.

Nhìn thấy sắc mặt Nam Cung Đệ trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt Thủy Dật hơi u ám, khóe miệng kéo lên một nụ cười lạnh nhạt châm biếm, hôm nay nàng biết được tin tức này, vậy thì có phải cái ước định kia sẽ hết hiệu lực, kết thúc trước thời hạn hay không?

Hàng lông mày dày rậm của Mạc Vũ cũng nhíu chặt, tự ý xông vào làm loạn thư phòng của Vương gia, đây là nô tỳ đổi đời đúng như lời đồn đại mà hắn đã nghe được? Không biết phép tắc?

“Là ngươi?” Giữa hai lông mày nhíu lại của Nam Cung Đệ hiện lên vẻ ưu sầu, nàng đang định chào hỏi mấy câu, nhưng nàng không ngờ rằng tên này là kẻ ‘quân tử leo xà’ hôm đó.

Mạc Vũ hơi giật mình, nàng nhận ra hắn?

“Vương phi nhận nhầm người rồi, thuộc hạ là thị vệ bên cạnh Hoàng đế Bắc Thương, làm sao lại quen biết với Vương phi chứ?” Mắt len lén liếc nhìn ánh mắt của Thủy Dật, nhìn thấy suy nghĩ sâu xa trong mắt hắn ta, Mạc Vũ cười ha hả: “Vương phi quả nhiên giống như lời đồn đại, quý phái trang nhã.”

Nam Cung Đệ cười lạnh, nhíu mày nhẹ đến mức không thể nhận ra, người bên cạnh hắn càng ngày càng không đáng tin cậy.

“Ta có nói quen biết ngươi sao?” Nam Cung Đệ hơi cong khóe miệng, cười tủm tỉm rồi hời hợt nhìn Mạc Vũ.

Mạc Vũ hận không thể đánh chết bản thân mình, người ta chỉ nói ‘là ngươi’ chứ có chỉ ra tên hắn đâu, vì sao chưa gì đã vội vàng từ chối? Lần này hắn suy nghĩ không chu toàn để cho người ta công kích rồi!

“Đâu có, Vương phi cũng biết tính tình của Ma quân, nếu sau này Vương phi gặp Hoàng thượng, trong lúc vô tình nói rằng đã từng gặp thuộc hạ rồi, Vương phi đang ở Bắc Nguyên mà thuộc hạ lại đang làm nhiệm vụ ở Bắc Thương, vậy thì chẳng phải là thuộc hạ thất trách, lợi dụng chức vụ làm loạn khắp nơi sao? Hoàng thượng trách tội xuống, thuộc hạ không đảm đương nổi.” Mồ hôi lạnh của Mạc Vũ chảy ròng ròng, tuy rằng mỗi lời hắn nói đều thỏa đáng nhưng cũng thấy được sự lợi hại của Chu Vương phi, mới nói hai ba câu mà đã bắt được sơ hở chồng chất của người ta, một khi không chú ý sẽ bị nàng nắm được điểm yếu.

Thừa lúc Nam Cung Đệ không nói tiếp, hắn tranh thủ nói: “Thân thể của Hoàng thượng càng ngày càng kém, nói không chừng do nhớ nhung chủ mẫu và tiểu Hoàng tử quá mức, sẽ coi tiểu Thế tử là tiểu Hoàng tử, mang theo chôn cùng.”

Tiểu nhân ở trong lòng Mạc Vũ lại nằm sấp xuống đất vẽ vòng tròn, chủ tử ơi ngài đừng trách thuộc hạ nguyền rủa ngài, mềm mỏng với Chu Vương không được, chỉ có thể dùng kế sách cứng rắn này.

Ánh mắt Nam Cung Đệ lóe lên, sức khỏe không tốt sao?

“Thân thể của Hoàng đế Bắc Thương có bệnh gì?” Cuối cùng Nam Cung Đệ cũng không nhịn được mà lo lắng hỏi dò.

Thủy Dật nghe thấy lời nói của Nam Cung Đệ hiện rõ vẻ lo lắng, trong lòng hắn căng thẳng, đột nhiên nhìn về phía nàng, thấy vẻ mặt nàng bình tĩnh, nhưng lại không kìm chế được ưu sầu đang tràn đầy trong đáy mắt. Trong lòng Thủy Dật đắng chát, chẳng qua là hiện giờ hắn đang ép nàng ở lại mà thôi.

Nghĩ đến lời nói của sư phụ, hắn nhắm mắt lại.

“Mấy ngày nay Hoàng thượng đều nôn ra máu.” Mạc Vũ hơi nhướng mày, chiêu này quả thật hữu dụng.

“Bộp....” Sổ sách trong tay Nam Cung Đệ rơi hết xuống đất, vẻ hồng hào trên mặt như bị rút hết, nàng không thể tin được mà nhìn Mạc Vũ, hỏi dồn dập: “Ngươi lừa ta có phải không, ngươi lừa ta...”

Cảnh vật trước mắt hoàn toàn biến thành màu đen, cứ cách vài ngày Mộ Tranh lại gửi tin tức của Quân Mặc U đến, hoàn toàn không hề đề cập đến tình trạng sức khỏe của hắn, không thể nào, làm gì có chuyện hắn để cho sức khỏe của mình kém đến như vậy?

“Không thể nào, ngươi lừa ta có phải không?” Nam Cung Đệ mở to mắt, nhìn chòng chọc vào Mạc Vũ.

Mạc Vũ ngẩn ra, Chu... Chu Vương phi này phản ứng mạnh thật, chẳng lẽ cũng là người ngưỡng mộ chủ tử?

“Khụ khụ...” Thủy Dật nhìn thấy sự nghi ngờ trong đáy mắt Mạc Vũ, chợt che miệng ho khan.

Nam Cung Đệ được tiếng ho khan của Thủy Dật làm cho thức tỉnh rồi cứ thế hồi hồn, bất ngờ đối diện với ánh mắt đang nghi ngờ của Mạc Vũ, trong bụng liền cả kinh, thầm nghĩ: Hỏng bét rồi, thiếu chút nữa thì rơi vào bẫy.

Thu lại vẻ mặt luống cuống vừa rồi, nàng lúng túng nói: “Ta... ta quá lo lắng cho nhi tử, nếu Hoàng đế Bắc Thương có mệnh hệ gì thì mạng của con ta cũng mất, nên mới thất lễ như vậy.”

Nghe vậy, Mạc Vũ gật đầu hiểu ra, đổi lại là bất kỳ người mẫu thân nào, thì chắc hẳn cũng sẽ như vậy?

“Ngươi không cần phải ép hỏi Chu Vương về tung tích chủ mẫu của các ngươi, năm đó khi ta còn là tiểu a hoàn đi theo Chu Vương đến Vương Đô, khi đó Chu Vương đã đỡ một kiếm thay công chúa, suýt nữa cũng bỏ mạng, ngay cả tang lễ của công chúa cũng không tham gia được thì làm sao có thể đem công chúa đi được? Huống chi người đã chết mấy năm rồi, không có vật đặc biệt để hộ thân thì sớm đã trở thành một đống xương khô, làm sao tìm được nữa? Cho dù gặp lại, cũng không quen biết.” Câu nói sau cùng của Nam Cung Đệ cực kỳ có thâm ý.

Mạc Vũ không suy nghĩ nhiều, nghe thấy lời Nam Cung Đệ nói xong thì hắn cũng thấy có lý, trong lòng hơi oán trách Hoàng đế Nam Chiếu đã lừa gạt chủ tử ra đi, nhân lúc đó vội vàng an táng công chúa, ngay cả di thể cũng không để lại cho chủ tử, làm cho mấy năm nay bọn họ bận rộn đến mờ mắt.

Xác chết thối rữa, cho dù đặt ở trước mặt bọn họ thì thực sự cũng sẽ không nhận ra.

“Vậy thì thuộc hạ xin cáo lui.” Trong lòng Mạc Vũ thoáng có suy nghĩ, hắn định cùng Mạc Vấn tạo ra một thi thể giả để lừa gạt chủ tử, để chủ tử có thể phấn chấn lại tinh thần.

“Đợi đã!” Trong lòng Nam Cung Đệ đang khổ sở đấu tranh, để sư phụ mang Hi Nhi đi, nếu không phải do sư phụ cố tình thì tất nhiên Hi Nhi sẽ không rơi vào tay Quân Mặc U. Nếu đã là ý của sư phụ thì nàng cũng sẽ không quấy nhiễu. “Ta đã làm một bộ y phục cho tiểu nhi, cảm phiền ngươi mang về thay ta.”

Mạc Vũ lảo đảo, thiếu chút nữa thì ngã bổ đầu xuống đất, Chu Vương phi này cũng không phải là người bình thường mà là quái nhân, thực sự rất kỳ quái!

Mạc Vũ cười khổ mang một bọc y phục nhỏ quay về phục mệnh.

...

Bắc Thương

Trong tẩm cung nho nhỏ, Nam Cung Hi mở cửa sổ ra, leo lên ghế tròn nhỏ, hai tay nâng cằm, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ mà trút ra tiếng thở dài đầy từng trải.

“Hừ!”

Ánh mắt sáng ngời chợt hiện lên vẻ ảm đạm, bàn tay nhỏ nhắn mập mạp lấy từ trong ngực ra một tấm giấy Tuyên Thành được gấp ngay ngắn, Nam Cung Hi cẩn thận mở ra, nhìn vào mỹ nam vẽ trên bức họa.

Nếu lúc này Mạc Vấn ở đây, chắc chắn sẽ kinh ngạc đến rớt cằm, đây chẳng phải là chủ tử sao?

“Phụ thân...” Bàn tay nhỏ bé của Nam Cung Hi vuốt vuốt bức họa, trên mu bàn tay có mấy lúm thịt nhỏ nhỏ, khuôn mặt mập mạp nhăn nhó: “Hi Nhi phải gọi người là sư phụ.”

Nương nói hiện giờ không thể nhận phụ thân, nếu không sẽ có người xấu làm tổn thương đến phụ thân. Vì phụ thân cho nên cậu không thể gọi phụ thân được.

Thế nhưng thái sư phụ lại nói cậu không được gọi phụ thân bởi vì nếu gọi thì mẫu thân sẽ không thể đi lại.

Là mẫu thân đúng hay là thái sư phụ đúng đây?

Cậu rất muốn gọi sư phụ lợi hại của mình là phụ thân, thế nhưng hình như sư phụ không thích cậu lắm.

Nương nói khuôn mặt hai người giống nhau, là người thân thiết nhất của cậu, còn yêu thương cậu hơn cả mẫu thân. Nhưng rõ ràng cậu thấy phụ thân không thích người có khuôn mặt giống như mình, mẫu thân nói xạo rồi.

Bàn tay nhỏ bé lại lục lọi ở trong ngực một hồi rồi mới lấy ra một cuốn sổ nhỏ, cậu cầm lấy lông vũ kẹp bên trong cuốn sổ, chấm vào lọ mực rồi vẽ một dấu gạch chéo lớn vào điều mà mẫu thân nói.

Ghi chú: Phụ thân không thích người có dáng dấp giống mình, như vậy người sẽ không còn là người đẹp trai nhất.

Ngay sau đó, bạn nhỏ Nam Cung Hi lại phiền não, cậu định nói với phụ thân rằng cậu sẵn sàng nhận làm người đẹp trai thứ nhì, như vậy có phải phụ thân sẽ vui mừng mà nuôi dưỡng cậu hay không?

Người bạn nhỏ nghĩ đi nghĩ lại, trong đôi mắt như bảo thạch ánh lên một tầng nước mắt trong suốt. Hồi còn ở trên núi, phụ thân của Nhị Ngưu rất yêu thương Nhị Ngưu, hàng ngày đều ôm Nhị Ngưu cưỡi ngựa, làm một chiếc xe kéo nhỏ bằng gỗ cho Nhị Ngưu.

“Tách.” Một giọt nước mắt rơi trên giấy Tuyên Thành, rơi trúng vào bức họa. Nét vẽ nơi nước mắt rơi xuống liền bị nhòe mực, đường cong dịu dàng nơi con mắt dần dần trở nên mờ nhạt, cuối cùng biến thành một mảng đen xì.

Người bạn nhỏ cuống cuồng, lấy tay áo nhỏ định lau cho sạch sẽ. Thế nhưng càng lau càng bẩn, bức họa đang yên đang lành nay tất cả ngũ quan đều trở nên mơ hồ, không phân biệt được người trên bức vẽ là ai.

“Oaaa....” Nam Cung Hi ngồi bệt xuống đất, khóc rống lên.

Cho dù có thông minh hay trưởng thành đến đâu, thì cuối cùng cậu cũng chỉ là một đứa trẻ, thấy bức vẽ phụ thân mà nương cho cậu bị hỏng liền cuống quýt khóc òa lên.

Thị vệ nghe thấy tiếng động lập tức đi tìm Quân Mặc U, mà Quân Mặc U vốn cũng chưa đi ngủ, nghe thấy tin tức bên này bèn ngừng lại một lát rồi chạy tới.

Thấy đứa bé ngồi dưới đất, khóc đến nỗi nước mắt đầy mặt, lỗ mũi đỏ bừng, trong lòng Quân Mặc U hơi nhói đau.

“Làm sao vậy?” Quân Mặc U lạnh lùng nghiêm mặt hỏi thị vệ bên cạnh.

“Hoàng thượng, tiểu công tử ngồi cạnh cửa sổ nhìn ánh trăng, sau đó không biết xảy ra chuyện gì mà đột nhiên khóc.” Thị vệ thầm than xúi quẩy rồi, chăm sóc một đứa bé là chuyện của nữ nhân, một đại nam nhân như hắn làm sao biết cách đây?

Gân trên thái dương Quân Mặc U chợt nổi lên, bị tiếng khóc lanh lảnh của Nam Cung Hi làm ầm ĩ đến mức phiền muộn.

“Con có thể nói cho sư phụ biết đã xảy ra chuyện gì không?” Quân Mặc U ngồi xổm trên đất, cố gắng nói thật chậm.

Nam Cung Hi ngước khuôn mặt đầy nước mắt lên, mông lung nhìn sư phụ, “oa” một tiếng rồi ngã nhào vào lòng Quân Mặc U, chỉ vào bức họa rơi trên đất, thút tha thút thít trả lời: “Con... Con không thấy phụ thân nữa rồi.”

Quân Mặc U sửng sốt, thấy cậu khóc thương tâm như thế tự nhiên trong lòng cũng mềm nhũn, xoa đầu cậu rồi dịu dàng nói: “Phụ thân con ở Bắc Nguyên.”

Nam Cung Hi lắc đầu, ôm thật chặt Quân Mặc U rồi thút thít hỏi: “Con có thể gọi người là phụ thân không?”

Con ngươi sâu thẳm tĩnh mịch của Quân Mặc U nhìn chằm chằm vào vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ của Nam Cung Hi, con mắt to ướt sũng cực kỳ giống với người trong đầu hắn.

“Được.”

Ánh mắt của Quân Mặc U lưu luyến nhìn bức họa trên mặt đất, chân mày nhíu chặt, thấy trên góc của tờ giấy Tuyên Thành có mấy chữ Khải (1), thò tay ra định cầm lấy. Nhưng không biết vô tình hay cố ý mà Nam Cung Hi phi nhanh qua nhặt bức họa lên, gập lại cẩn thận rồi cất vào trong ngực, ngay sau đó lại lấy một cái yếm màu đỏ ra. Nam Cung Hi ngước đôi mắt to ầng ậng nước nhìn chằm chằm Quân Mặc U: “Con có thể ăn bánh điểm tâm không?”

(1) Chữ Khải: một kiểu viết chữ Hán.

“Được.” Quân Mặc U ra lệnh cho thị vệ đi lấy.

Một lúc lâu sau, thị vệ xách theo hộp đựng thức ăn đi vào, bày lên trên bàn. Nam Cung Hi mở cái yếm ra, bắt lấy từng con từng con kiến đặt lên trên bánh điểm tâm, cất giọng non nớt: “Các bạn đói bụng không, mau ăn đi nha.”

Khóe mắt Quân Mặc U co giật, nhìn con kiến đã chết hẳn không nhúc nhích nằm trên bánh điểm tâm trắng noãn, hắn đỡ trán thở dài, nhi tử của Chu Vương quả thật quá... quá hiếm gặp.

Thật sự là thông minh sao?

Trong lòng hắn lại nghi ngờ một lần nữa.

Người bạn nhỏ thấy “bạn” của cậu không nhúc nhích, bĩu môi hỏi: “Phụ thân, sao bọn chúng lại không động đậy? Là vì không thích ăn sao?”

Quân Mặc U ngẩn ra, một lúc sau mới nhận thức được rằng mình đã đồng ý làm phụ thân của cậu bé.

Một dòng nước ấm chợt trào dâng trong tim, Quân Mặc U vuốt ve đỉnh đầu nhỏ bé của cậu: “Bọn chúng ngủ rồi.”

“Vâng.” Nam Cung Hi cái hiểu cái không mà gật đầu, ngay sau đó cậu chủ động bảo thị vệ bên cạnh chuẩn bị nước nóng để tắm.

Quân Mặc U gật đầu, thị vệ xoay người đi ra ngoài.

Chẳng bao lâu sau, sau khi một đám cung nữ xách nước đổ đầy vào thùng tắm, họ bèn cung kính đứng bên cạnh định hầu hạ Nam Cung Hi tắm rửa.

Một lần nữa, Nam Cung Hi lại cẩn thận bắt lũ kiến bỏ trở lại vào trong yếm, sau đó cậu lịch bà lịch bịch chạy đến phía sau tấm bình phong, hất tất cả lũ kiến vào bên trong thùng nước tắm rồi quay sang cung nữ bên cạnh nói: “Mau tắm cho bọn chúng.”

Đám cung nữ hóa đá, vừa rồi đứng ở bên ngoài chờ hầu hạ nên đương nhiên họ biết ‘bọn chúng’ ở trong câu nói là cái gì.

Quân Mặc U đi theo sau, đầu cũng đầy hắc tuyến, hắn cảm thấy có một bày quạ đen ‘quác quác’ bay qua.

“Phụ thân, bọn chúng buồn ngủ, người mau kêu các nàng ấy tắm rửa giúp bạn bè của con đi.” Hốc mắt Nam Cung Hi đỏ lên, nhìn đám cung nữ không nhúc nhích rồi làm nũng với Quân Mặc U.

Quân Mặc U ho nhẹ một tiếng rồi giải thích: “Bọn chúng quá nhỏ, họ không hầu hạ được, phải lớn hơn một chút nữa mới có thể.”

Nam Cung Hi chớp chớp mắt suy nghĩ, hỏi lại lần nữa: “Phải lớn hơn ư?”

“Ừ, bọn chúng đã chết đuối hết rồi.”

Nam Cung Hi vò đầu bứt tóc, trong mắt thoáng hiện lên một tia sáng rồi chạy đến bên mép giường, chui xuống dưới gầm giường rồi nắm lấy một con rắn nhỏ toàn thân màu đỏ tươi, trên mình nó còn có đốm hoa, cậu đưa cho cung nữ, nói: “Các ngươi tắm cho Tiểu Hoa đi.”

“Rầm, rầm, rầm.” Cung nữ bị hù dọa đến mức mặt trắng bệch, tất cả bọn họ từng người từng người đều trợn mắt ngã thẳng xuống đất hôn mê bất tỉnh.

“Phụ thân, các nàng ấy cũng muốn đi ngủ.” Nam Cung Hi mím môi, hơi mất hứng.

“...” Quân Mặc U muốn đấm xuống đất, đây là hùng hài tử của nhà nào? (2)

(2) Hùng hài tử: Từ này có hai lớp nghĩa, vừa có ý chê trách những đứa trẻ ngang bướng tai quái, không được giáo dục đàng hoàng. Vừa có ý khen ngợi những đứa trẻ tinh nghịch dễ thương, thông minh vượt trội so với bạn bè cùng trang lứa.

Hắn không biết rằng đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi. Từ đó về sau, Nam Cung Hi nhìn thấy bất cứ động vật hay côn trùng nào ở bên ngoài, tất cả đều mang về tẩm điện. Vì vậy Cung Trường Khanh bị náo loạn đến rối tinh rối mù, gà bay chó chạy.

Quân Mặc U vô cùng hối hận vì sao ngày đó hắn lại mất não mà đem vị hung thần ác sát này về cung chứ?

Thậm chí càng khiến hắn tức giận hơn nữa là đứa nhỏ này không uy hiếp được Chu Vương.

Ánh mắt lạnh lùng như băng nhìn bọc y phục trong tay Mạc Vũ, trong nháy mắt bút lông chu sa mà hắn nắm trong tay biến thành bột phấn.

“Đem qua cho nó.” Hồi lâu sau đó Quân Mặc U mới khẽ thở dài. Là kiếp trước hắn thiếu nợ Thủy Dật, không, cả mấy đời trước hắn cũng đều thiếu nợ Thủy Dật.

“Chủ tử, thuộc hạ cảm thấy Chu Vương phi nói có lý.” Mạc Vũ lấy hết can đảm tường thuật lại nguyên văn lời của Nam Cung Đệ, cuối cùng kiên trì quan sát Quân Mặc U đến cùng.

Con ngươi vốn tăm tối chợt lóe lên một tia sáng, trong đầu thoáng xuất hiện cặp mắt to ướt sũng của Nam Cung Hi, nghĩ đến Chu Vương phi nghe thấy bệnh tình hắn nguy kịch liền luống cuống, trong đầu hắn có một suy đoán táo tợn.

“Mạc Vũ, tung ra tin tức Trẫm... không còn nhiều thời gian.” Dứt lời, hắn đoạt lấy bọc y phục trong tay Mạc Vũ rồi tự mình mang đến Cung Trường Khanh.

Từ xa đã nghe tiếng cầm thú nhảy xuống nước cùng với tiếng hoảng loạn vang lên bên trong Cung Trường Khanh, Quân Mặc U hít sâu một hơi, thị vệ thấy thế bèn lanh lợi nói: “Hoàng thượng, tiểu công tử đến Ngự hoa viên rồi ạ.”

Quân Mặc U liếc mắt nhìn thật kỹ tẩm cung đang náo loạn, nghe nói cậu bé không ở bên trong thì thở phào một cái.

Hắn xoay người đi tới Ngự hoa viên, nhìn thấy Nam Cung Hi đang bò rạp trên mặt đất cùng với một thái giám, không biết đang chơi cái gì mà trên mặt có vẻ rất phấn khích.

“Hoàng thượng vạn phúc.” Thái giám ngước mắt lên thấy một mảng màu vàng sáng, hoảng sợ cả người run cầm cập, lập tức quỳ xuống thỉnh an.

Nam Cung Hi thấy Quân Mặc U tới, lập tức nhảy dựng lên lao đến kéo tay Quân Mặc U, vui vẻ nói: “Phụ thân, người chơi chọi dế cùng Hi Nhi có được không?”

Quân Mặc U nhìn bàn tay đen thùi lùi đang kéo lấy lòng bàn tay hắn, chân mày hơi cau lại, nhưng nghĩ đến cái khả năng kia thì hắn giấu vẻ kinh ngạc vui mừng trong đáy mắt đi, gật đầu cưng chiều.

Trong Ngự hoa viên chợt xuất hiện một cảnh tượng đặc sắc. Hoàng thượng lãnh khốc tàn bạo của bọn họ cùng chơi chọi dế với một đứa trẻ, hơn nữa còn không thèm quan tâm đến hình tượng của bản thân, tranh giành với đứa trẻ tới nỗi mặt đỏ tía tai.

Thương Tiệp Ảnh nấp ở phía sau núi giả siết chặt nắm đấm, nhìn một lớn một nhỏ ngồi xổm trên mặt đất, một cảnh vô cùng hòa thuận, đáy mắt nàng lóe lên vẻ không cam lòng cùng oán hận.

Phụ thân ư?

Ha... Cười lạnh một tiếng, nàng không hề biết Quân Mặc U lại có thể nuôi một nữ nhân sống tự do ở bên ngoài, thậm chí còn sinh nhi tử cho hắn, cũng không biết tình cảm đối với kẻ tiện nhân Thủy Khanh Y kia kéo dài được bao lâu!

Thương Tiệp Ảnh hung ác liếc nhìn đứa trẻ tầm thường kia, nghiến răng nghiến lợi rồi lách mình đi đến Cung Hoán Tuyết.

Ngẩng đầu nhìn ba chữ lớn được nạm vàng, trong lòng nàng trầm xuống, khóe miệng nở một nụ cười lạnh lùng, Hoán Tuyết... rửa sạch tội danh... ấy thế mà lại có tính hình tượng.

Mặc dù các nàng ở trong cung, nhưng bị tước đi danh phận công chúa. Ăn mặc chi tiêu không thiếu thốn nhưng suy cho cùng các nàng vẫn chỉ là công chúa của triều trước, bị Quân Mặc U giam cầm ở trong cung.

Nàng vốn cho rằng vẫn còn hy vọng, chỉ cần dụ Quân Mặc U lên giường, lấy được một cái danh phận, nếu may mắn sinh được long tử thì nàng có thể hưởng vinh hoa phú quý đến hết đời, thậm chí sẽ trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ.

Bởi vì Quân Mặc U lấy tên của tam muội để đặt tên cho cung điện này, trong lòng nàng đã từng ghi hận tam muội, kiếm chuyện với nàng ấy khắp nơi, ngược lại không nghĩ đến ý nghĩa sâu xa bên trong, hóa ra hắn coi các nàng là nữ nhân mang tội!

Thương Tiệp Ảnh ra hiệu cho cung nữ đang canh gác bên ngoài cửa chớ có lên tiếng, nàng nhẹ nhàng bước vào trong điện, nhìn thấy Thương Hoán đang nằm ở trên giường mềm, một tay xoa xoa bụng, một tay cầm sách đọc.

“Ôi... Muội muội thật nhàn hạ tao nhã, còn có thời gian đọc thơ văn, đến lúc bị một đứa con hoang lật đổ địa vị của đứa con trong bụng ngươi thì muốn khóc cũng không kịp.” Thương Tiệp Ảnh tùy ý ngồi xuống ghế bên cạnh, lạnh lùng giễu cợt: “Hoàng thượng là loại người nào, không phải muội không biết, đừng tưởng rằng hắn chỉ có một nữ nhân là muội.”

Thương Hoán dừng tay lại, biểu cảm trên mặt giống như bị tê liệt, cảm xúc vẫn y nguyên như cũ, không hề bị dao động bởi lời nói của Thương Tiệp Ảnh.

“Liên quan gì đến muội?” Mặt Thương Hoán có vẻ không vui, từ nhỏ nàng đã không thích nhị tỷ hay khoa trương này, giờ đây đã bị suy bại đến mức này mà vẫn không nhận thức rõ ràng được thân phận của mình, bị Hoàng thượng tống đi làm khuân vác, thậm chí ném vào kỹ viện phục vụ khách cũng không thể diệt đi cái tính ham vinh hoa của tỷ ấy, ngược lại càng ngày càng tồi tệ hơn.

Thương Tiệp Ảnh hận không thể xé nát cái gương mặt không quan tâm đến mọi thứ cũng như không bộc lộ tình cảm của Thương Hoán. Ngày đó, lúc Quân Mặc U bức vua thoái vị, phụ hoàng bị chém chết, đầu lăn xuống dưới chân các nàng, chân mày của Thương Hoán cũng chẳng hề nhăn lấy một cái, chỉ cầm ngọc tỷ giao cho Quân Mặc U.

“Muội không biết rồi, Hoàng thượng đem theo một đứa con hoang vào cung, điều này cũng không ngạc nhiên, thế nhưng hắn lại có thể hạ thấp thân phận mà quỳ rạp trên mặt đất chơi chọi dế cùng đứa con hoang đó. Ngày trước Hoàng thượng cưng chiều Quân Trần Kiêu như vậy, nhưng hắn có để mặc cho Quân Trần Kiêu càn quấy đến như vậy không?” Thương Tiệp Ảnh hận đến mức nghiến răng ken két, nàng cũng không tin Thương Hoán hoàn toàn không thèm hợp tác.

Trong đôi mắt hạnh thoáng qua vẻ hung ác, nàng không thể hiểu nổi một người không hiểu phong tình hơn nữa tướng mạo lại hoàn toàn bình thường như Thương Hoán, tại sao lại lọt vào mắt Quân Mặc U. Thậm chí còn mang thai con của hắn, làm sao nàng có thể không hận đây?

“Vậy thì giết bỏ đi!” Trong lòng Thương Hoán hơi ngạc nhiên, cũng có thể là khiếp sợ. Sau khi người kia qua đời, thậm chí Quân Mặc U còn không gần gũi với người khác, cho dù là Quân Trần Kiêu năn nỉ hắn cùng đọc sách, hắn cũng không muốn, chứ đừng nói đến chơi chọi dế.

Hắn lãnh khốc vô tình như vậy, nghiện sạch sẽ đến mức không chấp nhận một chút bụi bặm nào bám trên người thì làm sao có thể quỳ trên mặt đất chơi chọi dế cùng với một đứa trẻ.

Thương Hoán có hơi lơ đễnh.

Tựa như nhìn thấu suy nghĩ của Thương Hoán, Thương Tiệp Ảnh cười khanh khách: “Đừng nói là muội muội được Hoàng thượng sủng ái nên quên đi thân phận của mình, muội cho rằng Hoàng thượng thật sự sủng ái muội cho nên mới dùng tên của muội đặt cho cung điện này sao? Chẳng lẽ muội chưa từng nghĩ đến ý nghĩa của hai chữ kia?

Thật ra thì Thương Tiệp Ảnh đã suy nghĩ quá nhiều, tên cung điện này là do Mạc Vấn đặt, các nàng có ba tỷ muội, đại tỷ là Thương Tuyết, thứ hai là Thương Tiệp Ảnh, nhỏ nhất là Thương Hoán. Mà Mạc Vấn ghét nhất là Thương Tiệp Ảnh nên chỉ dùng tên của hai người kia.

Thương Hoán ngẩn ra, trầm ngâm một lúc rồi giống như đã suy nghĩ thông suốt, mặt tối sầm, vẻ mặt vốn đã tái nhợt giờ đây lại càng trắng bệch không có chút sức sống.

Nàng bất thình lình đứng dậy, vội vã đến Ngự hoa viên, thấy cảnh ấm áp dịu dàng kia, Thương Hoán lùi lại mấy bước, trong đáy mắt hiện lên vẻ căm hận, sắc mặt nhăn nhó nói: Hắn lại dám gạt ta!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play