Chuyện này khiến anh dưới cơn giận dữ hất đổ chiếc bàn trà làm bằng loại gỗ lim tốt nhất.

Người phụ nữ này! Đừng để cho anh có một ngày tìm được cô, nếu không thì anh sẽ cho cô biết Hạ Minh Duệ anh không phải người dễ nói chuyện như vậy. Nhất là người phụ nữ này lại không được anh đồng ý mà dám tự tiện chạy trốn.

Hạ Minh Duệ tìm một tháng vẫn không tìm được Lâm Thiển Y. Ngay tại lúc anh nghĩ phải ở lại chỗ này phát triển, Lộ Phi gọi một cuộc điện thoại quốc tế đường dài sang.

Hạ Minh Duệ híp mắt lại.

"Cậu tốt nhất nên có chuyện quan trọng hơn, nếu không thì cẩn thận da của cậu đấy!"

Lộ Phi hung hăng run cầm cập, anh cũng không muốn nha, nhưng anh vẫn bất chấp khó khăn nói rõ sự tình.

"Ôn Hinh đã xảy ra chuyện!"

"Cô ấy làm sao?"

Hạ Minh Duệ hơi hơi nhíu mày, con ngươi co lại.

"Từ khi cậu bỏ đi, cô ấy không chịu phối hợp trị liệu, vẫn nói là muốn đi tìm cậu. Cậu cũng biết với tính tình của cô ấy, trừ cậu ra tớ nghĩ không ai có thể khuyên giải được. Cậu tốt nhất vẫn nên quay về!"

Theo lý thuyết Ôn Hinh sớm nên xuất viện, nhưng cô không phối hợp khiến cho các bác sĩ bó tay chịu chết, có đôi khi chỉ có thể tiêm cho cô một mũi mới khiến cô ổn định lại.

Lúc Hạ Minh Duệ trở về, nhìn thấy Ôn Hinh sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, hốc mắt hãm sâu, hai mắt vô thần, khi thấy anh, cặp con ngươi ảm đạm kia rõ ràng sáng lên, tiếp đó ánh ra chút nước mắt.

"Anh Duệ, anh trở về rồi sao? Em còn tưởng rằng anh không cần Ôn Hinh nữa!"

Ôn Hinh ngẩng đầu lên, ánh mắt ai oán.

Hạ Minh Duệ mím môi ngồi ở bên giường, ánh mắt phức tạp.

Khi còn trẻ anh từng cho rằng người phụ nữ trước mặt mặc kệ là quá khứ, hiện tại hay tương lai đều sẽ là người phụ nữ anh quý trọng cả đời, nhưng ông trời trêu người, cảm tình gì đó rốt cuộc đấu không lại vận mệnh.

Cô phản bội từng khiến cho tinh thần anh sa sút, mà càng làm cho anh cảm thấy phẫn nộ đó là đối tượng cô lựa chọn kết hôn lại chính là người anh cả anh tôn kính nhất. Nếu là người phụ nữ khác, anh sẽ không cho phép có sự phản bội, đặc biệt trước khi anh cả chết, gắt gao bắt lấy tay anh muốn anh chăm sóc cho cô.

Anh cũng theo lời làm, tận lực làm tốt những điều bản thân nên làm, nhưng tình cảm mất đi không phải khi cô hoàn toàn tỉnh ngộ, đột nhiên quay đầu liền có thể được tha thứ.

Thời gian dài, tình cảm cũng phai nhạt, ngay cả tâm ý kia cùng oán hận cũng dần dần nhạt đi, còn lại chỉ là trách nhiệm. Trách nhiệm đối với anh cả, mà không phải Ôn Hinh.

Chỉ cần là anh cả nói, mặc kệ là ai, anh cũng sẽ chăm sóc thật tốt. Nhưng cô ngàn không nên vạn không nên động đến người phụ nữ anh yêu thích.

Mọi chuyện khác, anh đều đã có thể tha thứ, nhưng hiện giờ không thấy Lâm Thiển Y nữa.

Anh tìm thật lâu cũng không tìm được, anh đột nhiên cảm thấy thế giới của chính mình đột nhiên trở nên hoang vắng vô cùng, bên người vắng vẻ trống không, trước mắt trống rỗng.

Hoá ra anh sớm đã tập thành thói quen có sự tồn tại của người phụ nữ kia bên cạnh, có lẽ đây đại khái chính là yêu đi.Khi nhìn không thấy cô, anh sẽ lạnh lùng nghiêm mặt kêu người đến bên cạnh, hoặc là quở trách một phen, hoặc là châm chọc khiêu khích.

Những lúc chỉ có một mình, trong đầu anh đột nhiên sẽ xuất hiện một chút hình ảnh đứt quãng, tất cả đều về người phụ nữ Lâm Thiển Y kia, khóc, cười, khinh bỉ, quật cường không chịu cúi đầu trước anh.......

Anh càng thêm lưu luyến nhiệt độ thân thể của nhau, hòa hợp đẹp đẽ, thậm chí là vẻ cao ngạo ẩn nhẫn của người phụ nữa kia.

Toàn bộ toàn bộ những việc này đều đã khắc sâu khiến anh cảm thấy có phải người phụ nữ kia sử dụng ma pháp gì không, thế cho nên khiến anh nhập ma, say đắm, không thể vãn hồi được.

Còn về phần Lâm Thiển Y đụng ngã Ôn Hinh kia, kỳ thật anh cũng không thật sự nhìn thấy. Thời điểm đó anh cũng không quản được nhiều, dù sao đứa bé của Ôn Hinh quan trọng hơn. Anh không nghĩ tới muốn lưu lại đứa nhỏ này, mặc kệ đứa nhỏ này có phải là của anh hay không. Đối với Ôn hinh anh cũng chỉ có phần trách nhiệm kia, trừ lần đó ra không còn cái khác.

Nếu Ôn Hinh an phận, anh không ngại coi cô như em gái mà yêu thương, chỉ vì một chút tâm ý của anh cả. Nhưng mà sau khi anh cả mất không bao lâu, Ôn Hinh liền thay đổi tâm ý hướng về phía anh, Hạ Minh Duệ cũng nói không nên lời trong lòng mình rốt cuộc là tư vị gì.

Nhìn bộ dáng khóc lóc như mưa trước mắt, nói cô có nỗi khổ tâm không thể nói nên lời, trong lòng Hạ Minh Duệ lại không có chút mảy may dao động. Mặc kệ người trong lòng cô là ai đều đã không còn quan trọng nữa rồi, phải không?

Nhưng mà cái người phụ nữ đáng giận kia thế nhưng cứ như vậy không nói một tiếng ung dung rời đi, anh vận dụng toàn bộ lực lượng đều không tìm được. Điều này khiến cho anh có tức mà không có chỗ phát tiết, một ngày lại một ngày trở nên tiều tuỵ, trên khuôn mặt luôn luôn tuấn mỹ râu ria xồm xoàm.

Từ khi Hạ Minh Duệ từ Úc trở về gặp Ôn Hinh xong liền không còn xuất hiện trước mặt cô nữa.

Còn về phần Hạ Trí Vũ mang theo khoản tiền trên đường lẩn trốn đều bị Mộc Nam làm cho hỏng hết.

Từ đó về sau tập đoàn Hạ thị hoàn toàn sụp đổ, lưu lại bất quá chỉ là một cái xác không. Một phần nhân viên Hạ thị vốn dĩ được Minh Thiên tiếp nhận, một phần rơi vào trong tay Tịch thị. Còn về Hoa Tiểu Mạn, sau khi Hạ Trí Vũ hoàn toàn biến mất, cả người trở nên tiều tuỵ rất nhiều, mà cô đã mang thai. Bất quá vào ngày nhà họ Hoa tuyên bố phá sản, cha Hoa Tiểu Mạn nhảy lầu tự sát.

Hạ Trí Vũ mất tích cùng cái chết của cha là đả kích trí mạng, đứa bé trong bụng cô cũng không thể giữ được, cuối cùng cả người Hoa Tiểu Mạn trở nên ngẩn ngơ, cũng không còn giống như trước nữa.

Một ngày đó Ôn Hinh nằm ở trên giường nhìn bóng dáng quyết tuyệt của người đàn ông kia, trong lòng một mảnh mờ mịt, đây là anh Duệ của cô ư? Anh làm sao có thể tuyệt tình như vậy? Anh rõ ràng nói qua, anh sẽ chăm sóc cô cả đời, đây rốt cuộc là vì sao?

Mấy ngày nằm ở trong bệnh viện không người hỏi thăm kia, không biết như thế nào, cô đột nhiên nghĩ tới Thẩm Phi Phàm.

Vì thế sau nhiều lần vùng vẫy, cô rốt cục run rẩy nắm lấy điện thoại gọi cho Thẩm Phi Phàm, chỉ là trong điện thoại truyền ra lại là.

"Thực xin lỗi, số điện thoại bạn gọi không có thực!"

Giọng người phụ nữ thu âm khiến cho Ôn Hinh trong nháy mắt đờ đẫn, cô tựa hồ bỏ lỡ cái gì rồi! Tay không tự chủ được xoa bụng, có lẽ cô nên lưu lại đứa nhỏ này.

Mãi đến thật lâu về sau, Ôn Hinh mới biết được, bởi vì lần đó nằm viện cô không phối hợp trị liệu, thế cho nên sau này cô không cách nào mang thai được nữa. Ông trời thế nhưng lại tước đoạt cái quyền lợi làm mẹ của cô. Cho đến nhiều năm về sau khi cô thấy Thẩm Phi Phàm cưng chiều ôm một người phụ nữ xa lạ có nụ cười đẹp ngọt ngào, cô mới biết được, chính mình rốt cuộc bỏ lỡ cái gì.

Còn về Hạ Minh Duệ, Ôn Hinh chỉ có thể cảm thán vận mệnh trêu người. Người này vốn nên thuộc về cô, nhưng cô lại bởi vì tham luyến vị trí bà chủ nhà họ Hạ mà nhất thời bị quỷ mê hoặc.

Dù sao thời điểm đó Hạ Minh Tứ mới là người thừa kế nhà họ Hạ!

Mà cô rõ ràng là đồng loã hại chết anh Tứ!

Có đôi khi cô sẽ cảm thấy Hạ Minh Duệ là tuyệt tình như vậy, có đôi khi cũng sẽ cảm thấy bản thân chính là gieo gió gặt bão, toàn bộ đều đã không oán được người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play