"Anh nói bậy! Rõ ràng là Lâm Thiển Y cố ý đụng vào người tôi!"
Từ lúc Thẩm Phi Phàm đi vào, vốn vẫn không nhìn thẳng người Ôn Hinh đột nhiên xoay người lại, trong mắt chợt loé lên bối rối.
Nhìn Ôn Hinh cố gắng trấn định, Thẩm Phi Phàm ở trong lòng thâm sâu thở dài
một tiếng. Sau một lúc lâu, anh mới nghe được giọng nói khó khăn của
chính mình.
"Ôn Hinh, rốt cuộc em có yêu anh không?"
Thời gian đó anh cứ tưởng chúng ta là nương tựa lẫn nhau. Kết quả mới phát hiện bất quá chỉ là một bên tự nguyện.
"Thẩm Phi Phàm, tôi chưa từng yêu anh, anh không cần tự mình đa tình, cũng xin anh không cần xen vào chuyện của người khác."
Ôn Hinh lạnh như băng cảnh cáo.
Thẩm Phi Phàm cười khổ.
Cố gắng xua đi vẻ đau khổ cùng không cam lòng trong mắt, Thẩm Phi Phàm hít sâu một hơi, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo. Khiến cho bản thân trông như cực kỳ trấn định, anh chậm rãi đứng dậy, dùng ánh mắt chưa bao giờ
có phức tạp nhìn Ôn Hinh.
"Anh về sau sẽ không đến quấy rầy em,
cũng sẽ coi như chuyện nhìn thấy hôm nay chưa bao giờ xảy ra, chỉ là em
có thể nói thật cho anh biết, đứa bé rốt cuộc có phải là của anh không?
Ôn Hinh, em nhìn vào mắt anh mà trả lời."
Ôn Hinh im lặng, lạnh
nhạt quay mặt sang, biểu tình trên mặt Thẩm Phi Phàm khiến cho cô trong
tích tắc có chút thất thần, nhưng rất nhanh cô liền phản ứng kịp, khoé
miệng nhếch lên sự lạnh nhạt.
"Thẩm Phi Phàm, nhớ kỹ lời anh nói. Đứa bé là của anh, đáng tiếc đã bị Lâm Thiển Y phá hư rồi! Ha ha..."
Cũng trong tích tắc như thế, cô không biết là đang cười nhạo Thẩm Phi Phàm không biết lượng sức hay là cười nhạo mình ngu xuẩn.
Nhưng mà cô không hối hận.
Từ ngày đó Lộ Phi đem theo người cứu Hạ Minh Duệ cùng Lâm Thiển Y trở về
sau, ở trong lòng cô liền có tính toán. Chỉ cần một ngày Lâm Thiển Y còn ở, cô khó có khả năng ngọt ngọt ngào ngào cùng anh Duệ ở chung một chỗ, trừ phi Lâm Thiển Y biến mất.
Thẩm Phi Phàm đi tới, mang theo
thất vọng đối với Ôn Hinh, cũng mang theo tình cảm đã hết bị chôn sâu
dưới đáy lòng kia, có lẽ cũng không tính là tình yêu, bởi vì từ đầu tới
cuối đều chỉ có anh một mình tự nguyện.
Người phụ nữ anh một mực
yên lặng đi theo, yên lặng yêu tựa hồ cho tới bây giờ cũng chưa từng coi trọng chính mình, ngoại trừ sau khi say rượu xem mình như một người đàn ông khác.
Bây giờ anh thật sự quyết định buông tay, có đôi khi
không phải bạn khổ sở chờ đợi một cái gì đó sẽ khổ tận cam lai, cũng có
thể là lãng phí thời gian, lãng phí chờ đợi, kết quả toàn bộ đều phí
công, lại còn mang thêm vết thương chồng chất.
Từ sau khi sự kiện bắt cóc kết thúc, Ôn Uyển Thiến chuẩn bị trốn ra nước ngoài, Hạ Trí Vũ
cũng vứt bỏ quyền quản lý tập đoàn Hạ thị, có điều về phương diện tiền
tài cũng bị anh cuỗng đi mất. Hiện giờ tập đoàn Hạ thị bất quá chỉ là
một cái xác.
Mặc dù toàn bộ tài sản đều bị Hạ Trí Vũ lấy đi mất,
nhưng có điều trước đây, lúc cổ phiếu tập đoàn Hạ thị bị tuột dốc, phần
lớn đều đã rơi vào trong tay Mộc Nam cùng anh của anh.
Hạ Trí Vũ lấy đi bất quá chỉ là một phần nhỏ.
Mà Ôn Uyển Thiến không biết là trùng hợp hay lại là xui xẻo, trên đường bà ra sân bay bất hạnh xảy ra tai nạn, hiện trường không có dấu vết, cảnh
sát phán đoán sơ bộ là do tai nạn xe.
Càng thêm không may, khi Ôn Uyển Thiến trên đường đến bệnh viện, không cứu chữa được mà bỏ mạng.
Hạ Trí Vũ trốn ở trong một biệt thự hẻo lánh, khi anh nghe thấy tin tức
này xong, hung hăng bóp nát ly rượu trong tay, máu tươi trong tay hoà
với chất lỏng màu đỏ, một giọt lại một giọt tí tách rơi, nhìn thấy ghê
người.
Lộ Phi gác chân, nhàn nhã ngồi trên ghế xoay, lắc lư nhìn
bài báo đưa tin về cái chết của Ôn Uyển Thiến trong tay, khoé miệng
nhếch lên nụ cười tà.
Kế tiếp nên đến phiên Hạ Trí Vũ rồi.
Người a, quả nhiên không thể làm chuyện xấu, nếu không sẽ nghiện, nhưng quỷ tha ma bắt anh thật sự thích loại cảm giác này.
Đáng tiếc anh còn chưa được nhàn nhã bao lâu, liền bị một cú điện thoại của Hạ Minh Duệ làm cho kinh hãi nhảy dựng lên.
Chết tiệt! Anh sinh ra là làm nô dịch sao? Ngay cả người phụ nữ của mình
cũng không quản được, dính dáng gì tới anh chứ? Có bản lĩnh chính mình
đi tìm nha?
Trong lòng tuy oán giận như vậy nhưng Lộ Phi cũng
không dám nhàn rỗi, cơ hồ là sau khi nhận được mệnh lệnh như tiếng gầm
thét của Hạ Minh Duệ, anh liền bay ra ngoài, dùng tốc độ có thể nói là
kinh người.
Nửa giờ sau, Lộ Phi đem tin tức điều tra về Lâm Thiển Y báo cáo nhanh cho Hạ Minh Duệ.
Trong văn phòng của Minh Thiên, Hạ Minh Duệ âm trầm ngồi ở chỗ kia. Lúc Lộ
Phi đi vào, anh vẫn duy trì tư thế kia không có đổi qua, tựa hồ ngay cả
không khí cũng tràn ngập áp khí cực thấp, giống như không cẩn thận sẽ
bén lửa lên thân.
Lộ Phi không khỏi rụt cổ, tận lực thu nhỏ sự tồn tại của chính mình.
Hạ Minh Duệ hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Người phụ nữ này cư nhiên không nói một tiếng liền đổi số điện thoại, cũng không báo cho anh một tiếng một mình rời khỏi?
Nước Úc? Cô cho rằng cô đi nước ngoài, anh liền tìm không thấy cô sao? Đời
này cô đừng mơ tưởng thoát khỏi anh! Bất cứ việc gì mà Hạ Minh Duệ anh
nhìn trúng, trừ phi chính anh chán ghét, nếu không đừng mơ tưởng.
"Tìm cho tớ!"
Một câu ẩn chứa lửa giận làm cho Lộ Phi hoàn toàn giật mình, cũng không dám nói lời vô ích, lập tức đi ra ngoài. Mãi đến khi hít thở không khí mới
mẻ bên ngoài, anh mới cảm thấy chính mình sống lại rồi.
Hạ Minh Duệ tức giận, quả thật là đáng sợ.
Sau khi Lộ Phi rời đi, Hạ Minh Duệ mới chuyển hướng sang thư ký bên cạnh. "Mua cho tôi một vé máy bay đi Úc, phải thật nhanh!"
Nữ thư ký xinh đẹp thật cẩn thận nhìn Tổng giám đốc nhà mình, trong mắt có chút sợ hãi.
Cô mới tới, vốn cho rằng Lộ Phi mới thật là Tổng giám đốc Minh Thiên, lúc
ấy cô vẫn mừng thầm, tựa hồ Tổng giám đốc mới thật phong nhã. Nhưng lúc
cô biết được vị La Sát mặt lạnh trước mắt này mới đúng là Tổng giám đốc
mới, trong nháy mắt đó, trong lòng rung động không cách nào diễn tả bằng lời.
Trời ơi, người đàn ông này rất đẹp trai.
Quả thực đẹp trai không có đạo lý mà, nếu có thể gả cho anh, vậy...
Có thể tưởng tượng là tốt đẹp nhưng hiện thực lại tàn khốc. Mượn trước mắt mà xem, vị Tổng giám đốc mới nhậm chức này ít nhất cô cũng không dám
ngẩng đầu, dù cho len lén nhìn cũng không dám, mặc dù vậy cô vẫn phát
động dũng khí cực lớn, mới nhát gan hỏi một câu.
"Vậy cô Ôn Hinh phải làm sao bây giờ? Cô ấy vẫn còn ở trong bệnh viện!"
Cho dù là Tổng giám đốc anh tuấn giàu có cũng không thể bội tình bạc nghĩa, cô Ôn Hinh mới vừa bị người đàn bà xấu xa kia hại mất đứa nhỏ.
"Lời nói của tôi cô nghe không hiểu sao? Tôi nghĩ tất yếu tìm một thư ký mới rồi!"
Hạ Minh Duệ lạnh lùng nói xong, liền đứng dậy bỏ đi, không để cho nữ thư ký có cơ hội giải thích.
Nữ thư ký há miệng thở dốc muốn giải thích gì đó, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng cao ngất của Hạ Minh Duệ cứ như vậy một chữ cũng không nói ra,
miệng mồm lanh lợi của chính mình cư nhiên cũng có lúc luống cuống ư?
Nhưng vì sao bản thân lại đổ mồ hôi lạnh?
Vị Tổng giám đốc mới này cũng thật là đáng sợ, hu hu...
Sau khi Hạ Minh Duệ rời khỏi Minh Thiên liền ngay lập tức đi tới sân bay.
Anh ôm lấy thái độ tình thế bắt buộc phải đi, anh thậm chí từng nghĩ tới
nếu đem người phụ nữ Lâm Thiển Y kia về, anh có nhất định nhốt cô ở
trong nhà, hành hạ đủ cách, mãi đến khi anh chán ghét mà vứt bỏ mới
thôi.
Nhưng điều khiến người uể oải đó là, Hạ Minh Duệ mang theo
người của mình ở Úc dù sáng dù tối, cơ hồ triển khai phương thức trải
thảm để tìm kiếm, cũng chưa từng phát hiện bóng dáng Lâm Thiển Y.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT