Chỉ một câu ngắn gọn, ký ức trong đầu hắn lại ùa về.
Bàn tay
cầm bông ngoáy tai của An Tử Thành đột nhiên nắm chặt lại, chiếc bông
ngoáy tai lập tức gãy làm đôi, hắn sững sờ mất mấy giây đột nhiên nắm
lấy quần áo ngủ trên giường ném lên người cô: “ Mặc lên, đi ăn cơm
trước, buổi tối tôi sẽ đem toàn bộ nghiệp chướng mà ba cô phạm phải kể
cho cô nghe.” Nói xong, quay người đi xuống lầu, chẳng thèm quay đầu
nhìn.
Cô thất thần nhìn bộ quần áo ngủ trong tay: “ Nghiệp chướng............”
Lẽ nào, ba đã từng hại hắn ta?
Không muốn nghĩ nhiều nữa, cô vội mặc quần áo ngủ lên, mở cửa đi xuống lầu.
Mọi người đã bắt đầu ăn cơm rồi, liếc mắt không nhìn thấy Bạch Phi Phi, cô
không nói gì ngồi vào bàn ăn, cầm bát cơm lên ăn, không nhìn những người khác lấy một lần.
Ánh mắt Mã Phi và Bùi Hạo Hiên liên tục lướt
trên người Hàn Gia Lệ, đã thay đồ ngủ rồi, xem ra vừa nãy diễn ra cảnh
nóng bỏng đây.......hai người liếc mắt nhìn nhau, cúi đầu nhịn cười, hai người đều hiểu!
Bùi Hạo Hiên nhìn đồng hồ trên tay, vừa tròn nửa tiếng, hắn vươn người khều khều An Tử Thành.
An Tử Thành cầm đôi đũa trong tay đập mạnh vào vai Bùi Hạo Hiên: “ Sao lại đáng ghét thế chứ? Ý gì thế? Tìm Mã Phi đi cùng.”
Mã Phi vừa nghe thấy đã cuống quýt xua tay: “ Thành Gia, đừng bảo anh ta tìm tôi, tôi không có sở thích này.”
Bùi Hạo Hiên cũng không tức giận, khóe miệng nhếch lên gian xảo: “ Thành
Gia, gần đây cậu bị liệt dương à? mới có nửa tiếng mà đã không chịu được rồi?” hắn cố tình nói to, ngay tức khắc Mã Phi và thím Trần cười ồ lên, Hàn Gia Lệ mặt không biểu cảm tiếp tục ăn cơm.
“ Hiên Gia, Thành
Gia nhà chúng tôi bình thường ít nhất cũng phải một tiếng, có
điều........hôm nay ngoại lệ.” Mã Phi cười xong còn không quên đá thêm
một câu.
An Tử Thành đặt đũa xuống, hai tay khoanh trước ngực nhìn hai người, cười ranh ma: “ Tôi nói hai người có phải bị đói khát lâu
quá rồi không? Có cần tối nay tôi tìm cho mỗi người một con lợn sề phối
giống không?”
Bùi Hạo Hiên nhịn cười liên tục xua tay: “ Mình không cần, tìm cho Mã Phi đi, Mã Phi bị đói khát lâu rồi.”
“ Hiên Gia, anh tử tế quá đấy.” Mã Phi gườm gườm lườn hắn ta.
“ Thế thì tại sao nửa tiếng đã không chịu được rồi?” Bùi Hạo Hiên vẫn với ý đồ xấu xa quyết không tha trận này.
Hàn Gia Lệ đột nhiên có hứng thú, đặt bát đũa trong tay xuống, mỉm cười với Bùi Hạo Hiên: “ Tại vì lần này tôi chủ động, cho nên anh ta ra cực kỳ
nhanh.”
“ Phụt..........” nghe thấy cô nói những lời này, canh
trong miệng An Tử Thành phun ra: “ Cô........” Hắn mắt tròn mắt dẹt nhìn Hàn Gia Lệ.
“ Tôi ăn no rồi.” Hàn Gia Lệ đặt bát đũa xuống làm như không có chuyện gì, trong ánh mắt của mọi người chạy thật nhanh về phòng.
“ Ồ? Thì ra là như thế, Thành Gia bây giờ đang có chút tình yêu
nha......” Bùi Hạo Hiên cố nhịn cười, tiếp tục châm chọc chế giễu hắn
ta.
“ Hì hì.........” Mã Phi đang cố tưởng tượng bộ dạng khi yêu của Thành Gia.
“ Tôi đi lấy thêm canh gà tẩm bổ cho Thành Gia.” Thím Trần cười quay người đi vào phòng bếp.
An Tử Thành không biết nói gì đặt bát đũa xuống quay người lên lầu, bữa cơm này nếu tiếp tục ăn sợ rằng sẽ bị nội thương mất.
Đi đến một nửa đột nhiên nhớ ra gì đó, quay người nét mặt vui vẻ nhìn bọn
họ nói: “ Mã Phi, tôi vẫn quyết định đưa cậu đến nông trường nuôi lợn.
Gấu đen, đêm nay ở đây không có phòng cho cậu, cậu ngủ ngoài nhà vệ sinh cho mình. Đúng rồi, thím Trần, tôi cho thím nghỉ một tuần, cơm để Bùi
Hạo Hiên nấu đi, trong biệt thự của tôi không nuôi nổi người rảnh rỗi
như cậu ta.” Nói xong, mỉm cười quay về phòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT