“ Anh....Anh dám! Cẩn thận tôi đi tố cáo anh đồ biến thái, tố cáo anh đến quần lót cũng không có mà mặc đâu!” Hàn Gia Lệ vừa chửi hắn vừa sợ hãi, cơ thể lùi về đằng sau mấy bước.

An Tử Thành nén nụ cười đắc ý trên mặt, xấu xa nhìn cô: “ Được! Tôi đợi cô đi tố cáo tôi.” Còn chưa nói xong hắn đã cởi bỏ thắt lưng trên cạp quần, một tay rút ra.

Hàn Gia Lệ nhìn tình hình đó còn nghĩ hắn sẽ làm thật, nhanh chóng nhảy xuống giường lao ra phía cửa.

Vừa định chạy ra thì bị An Tử Thành xách cổ áo kéo lại, ngay sau đó đã nằm trong vòng tay hắn.

Hắn thô bạo nắm lấy hai tay cô, dùng thắt lưng trói cổ tay cô lại, bế cô lên ném trên giường.

“ Thả tôi ra, anh là đồ biến thái.” Cô ra sức vùng vẫy muốn thoát khỏi chiếc thắt lưng đó, cơ thể hắn ép chặt xuống, khiến cô không cọ quậy nổi, bàn tay cởi từng chiếc cúc trên áo cô.

“ Anh........đừng chạm vào tôi!” Hàn Gia Lệ vẫn giãy giụa không can tâm.

An Tử Thành dừng động tác trong tay hít một hơi thật sâu nhìn cô: “ Tôi bây giờ chỉ là muốn kiểm tra vết thương trên người cô, cô ngoan ngoãn một chút, kiểm tra xong, chúng ta sẽ đi ăn cơm, cô không phối hợp như thế đừng trách tôi làm chuyện biến thái với cô.”

Nghe thấy lời này, mặt Hàn Gia Lệ đỏ bừng lên, nhìn hắn ta làu bàu nói: “ Tôi....trên người tôi không có vết thương, không cần kiểm tra.”

“ Được! Không phối hợp phải không?” An Tử Thành liếc nhìn cô, đứng dậy đưa tay cởi quần của mình ra.

“ Ôi, đừng cởi! Anh nói, kiểm tra xong sẽ đi ăn cơm phải không?” Hàn Gia Lệ cuống quýt ngồi dật nắm lấy tay hắn.

“ Yes!” hắn nhìn cô nhún nhún vai.

Hàn Gia Lệ ngại ngùng cúi đầu: “ Thế....thế thì anh kiểm tra đi.”

“ ha.......như thế mới ngoan chứ.” Hắn tiến lên vỗ vỗ vào đầu cô, đưa tay tiếp tục cởi quần áo của cô.

“ Nhanh lên chút, tôi đói bụng rồi.” Cô ngang bướng nghiêng đầu không nhìn mặt hắn.

Hắn cởi áo của cô ra, nhìn những vết hằn đỏ trên người cô, trong mắt ánh lên vẻ xót xa, đi lấy hộp thuốc, bôi lên từng vết thương cho cô.

“ Ai đánh cô thành thế này? Tôi sẽ ném hắn đến San Francisco cho sói ăn.” Hắn vừa nói vừa cởi quần dài của cô ra, đưa tay kéo quần lót của cô, ai mà biết cô đột nhiên cuống cuồng giữ lấy tay hắn.

“ Đừng cởi nữa, ở đó không bị thương.” Hai má đỏ bừng, ánh mắt không tự nhiên nhìn hắn.

An Tử Thành nheo mắt lại, cười chế giễu: “ Còn không để tôi xem, toàn thân cô trên dưới làm gì có chỗ nào tôi chưa nhìn?” Nói xong kiên quyết kéo quần lót của cô xuống.

Hàn Gia Lệ hai tay vòng trước ngực trước mặt hắn, muốn che đậy cơ thể mình lại, hắn một tay giữ cô khiến cô nằm thẳng trên giường.

Đưa tay với lấy bông rồi xoa thuốc lên phần lưng cho cô: “ Còn nói không bị thương, mông nở hoa hết rồi.”

Trong lòng Hàn Gia Lệ có chút ấm áp, tên đàn ông này, nói là hận cô, nhưng phảng phất có gì đó chiều chuộng cô, khiến cô trong khoảnh khắc mất phương hướng rồi.

“ Tại sao anh lại phải tốt với tôi như thế? Không phải hận tôi sao?” Cô lạnh lùng hỏi.

Bàn tay của An Tử Thành đang cầm bông ngoáy tai xoa thuốc trên người cô, đột nhiên dừng lại, trong mắt đầy phức tạp, con ngươi chuyển động nhìn cô: “ Đúng! Tôi hận cô!” Giọng nói bình thản không ai bằng, nói xong tiếp tục xoa thuốc lên người cô.

“ Ba tôi rốt cuộc làm gì với anh? Tại sao anh lại hận ông ấy như thế?” Hàn Gia Lệ cuối cùng cũng hỏi câu hỏi mà mình thắc mắc, cô luôn cảm thấy, người đàn ông trước mặt mình có tâm sự.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play