Đàm Tiểu Duệ trở về nhà mình hết sức tự tại, bởi vì trong nhà trước tiên có biện pháp phòng hộ của ba ba, lại có Thẩm Đường Cửu kiểm tra phía sau, rất an toàn.

Đứa nhỏ mới vừa không cao hứng bất quá là tính tình đùa giỡn mà thôi, trẻ con mà, giận dỗi tới cũng nhanh đi cũng nhanh, rất nhanh lại cùng Thẩm Đường Cửu hòa hảo rồi. Bé vui vẻ mà lôi kéo tay của Thẩm Đường Cửu dẫn hắn tham quan nhà mình, giống như lúc trước Thẩm Đường Cửu dẫn bé tham quan nhà hắn. Bé mang Thẩm Đường Cửu đến phòng trẻ em của chính mình, giống như hiến vật quý lấy ra đồ chơi sách vở phàm là đồ vật chính mình cho là báu vật đều đưa cho Thẩm Đường Cửu xem.

Ánh mắt Thẩm Đường Cửu ngày càng nhu hòa.

Hắn thân là vệ sĩ nổi danh, tiếp xúc qua rất nhiều dạng người, có thể nói là dạng gì cũng có, nhưng nhiều nhất chính là dạng người ác độc tàn bạo, giống như bạn nhỏ Đàm Tiểu Duệ vô tư hồn nhiên như vậy, quả thực chưa từng tiếp xúc tới.

Trẻ con trắng đen rõ ràng, thật thà lại không dối trá mang theo loại tín nhiệm cùng vui mừng nhìn hắn, làm hắn không tự chủ được tâm địa trở nên mầm nhũn, ánh mắt cũng ôn hòa hơn mấy phần.

Đàm Minh Triết bất đắc dĩ xé cái khăn giấy, chiết thành dáng dấp cây dù để nhảy xuống, từ trên khay trà nhẹ nhàng bay xuống, sững sờ đáp ở trên sàn nhà.

Cậu cảm giác về sự tồn tại của chính mình càng ngày càng thấp.

Vốn là biến nhỏ tâm lý không cân bằng, bây giờ bị con trai cùng anh chàng đẹp trai ngoảnh mặt làm ngơ, coi cậu không tồn tại quả thực càng ngày càng thắt tâm.

Đàm Minh Triết thắt tâm ở phòng khách nhà mình trốn chạy đến phòng ngủ, may là thời điểm vừa nãy con trai mang anh chàng đẹp trai tham quan gian phòng không có đóng cửa, nếu không cậu còn phải tìm cái máy bay điều khiển từ xa bay lái lại đây tự mình mở cửa -- hết cách rồi, cửa quá cao cậu với không tới!

Có câu nói, một phân tiền làm khó anh hùng hảo hán, tuy rằng cậu không phải thiếu tiền, thế nhưng trở nên nhỏ như vậy không có quần áo thích hợp, cũng không tìm được dây thừng thích hợp, vượt núi băng đèo, bò tường gì đó... cũng thấy rất chật vật.

Đàm Minh Triết đứng đối diện gương soi nhìn chính mình chiều cao ba tấc, vóc người tốt, vai rộng eo thon giờ không thấy đâu, một điểm mị lực đều không có.

Sặc, tốn công trước đây rèn luyện ra vóc người đẹp.

Không còn vóc người đẹp, làm sao câu anh chàng trai đẹp trai?

Đàm Minh Triết từ gian phòng của mình kéo ra một cái máy vi tính xách tay, mở ra, mất công tốn sức nhảy mấy lần mới mở ra được mật mã, bắt đầu điều tra địa phương lúc trước mình trộm đồ...

Thẩm Đường Cửu ở gian phòng Đàm Tiểu Duệ ngồi chơi một hồi, nghe Đàm Tiểu Duệ giới thiệu với hắn hết cái này đến cái khác... Trong lúc đó, Thẩm Đường Cửu cũng đưa mắt quan sát một vòng căn phòng.

Rất phù hợp với phòng trẻ em, sắc thái màu lam nhạt  làm chủ đạo, một ít màu vàng sáng tô điểm, thoạt nhìn rất hoạt bát, một bên góc dùng giấy dàn tường in hình nhân vật hoạt hình.Xem ra Đàm Minh Triết cũng không phải quá vô căn cứ, còn rất quan tâm đến sở thích của đứa nhỏ.

Một lớn một nhỏ hàn huyên một hồi, đã lâu không có nghe thấy động tĩnh của Đàm Minh Triết, vì vậy liền cùng nhau ra khỏi phòng.

Đàm Tiểu Duệ cao giọng hô to: “Ba ba -- “

Đàm Minh Triết nghe thấy bé gọi một tiếng, từ bên trong máy vi tính phục hồi tinh thần lại, đóng lại máy vi tính, sau đó một bên chạy tới trước cửa: “Ba ba ở nơi này, nơi này đây!”

Đàm Tiểu Duệ đầu tiên thật ra là muốn chạy đến phòng làm việc tìm ba ba, bất quá nghe được âm thanh khởi nguồn từ phòng ngủ của ba ba truyền tới bé liền thay đổi hướng đi.

“Chậm một chút, cẩn thận không ngã.” Thẩm Đường Cửu đem Đàm Tiểu Duệ đang chạy nhấc lên, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Đàm Minh Triết vừa vặn chạy đến cạnh cửa, chợt lùi ra vài bước, cả người nhẹ như chim yến tránh xa khỏi sự va đập của cánh cửa.

Thẩm Đường Cửu vừa vặn nhìn thấy động tác kia của cậu, không khỏi nhớ lại hình ảnh con thạch sùng dính trên vách tường, lại liên tưởng đến thân phận của người nọ, Thẩm Đường Cửu nhịn không được cười nói: “Thân thủ không tệ.”

Động tác mới vừa rồi của Đàm Minh Triết thật ra là có chút rối ren, cậu lúng túng ho nhẹ một tiếng, da mặt dày nói: “Quá khen quá khen, so với Thẩm thiếu gia, tôi còn kém xa.”

Không phải sao, người ta là Thẩm đại thiếu công phu vững chắc, mất rất nhiều thời gian mới luyện ra được, còn cậu tuy rằng nhìn động tác rất tốt, mà phần lớn là dựa vào ngoại vật cùng công nghệ cao, không thể đem ra so sánh.

“Ngày mai làm sao đi thành phố Y đã nghĩ được chưa?” Thẩm Đường Cửu xả nước tắm cho Đàm Tiểu Duệ, để cho bé đi tắm trước, sau đó liền cùng Đàm Minh Triết bắt đầu tán gẫu chính sự, hắn ngồi ở trên ghế sa lon, Đàm Minh Triết thì lại ngồi ở trên hộp giấy ăn.

Mặt đối mặt, nghiêm túc nói chuyện.

“Hỏi tôi? Kỳ thực anh đã sớm nghĩ xong rồi đi!”

Thẩm Đường Cửu nhìn Đàm Minh Triết gật đầu nói: “Đàm tiên sinh khẳng định có xe, ngày mai tôi sẽ lái xe đi.”

“Cũng đúng. Như vậy tiết kiệm được nhiều việc.” Đàm Minh Triết mất công tốn sức mà đem chìa khoá tìm được từ phòng ngủ đưa cho Thẩm Đường Cửu, “Đây là chìa khóa xe.”

“Cảm ơn.” Thẩm Đường Cửu cũng không khách khí, cầm lên cất vào túi áo khoác.

“Không cần khách khí.” Đàm Minh Triết lắc chân, “Kỳ thực hẳn là tôi phải cám ơn anh.”

Điện thoại di động của Thẩm Đường Cửu đột nhiên vang lên, hắn lấy ra, phát hiện là mẹ mình, do dự một chút mới tiếp nhận: “Mẹ?”

“Hai chú cháu đến nơi rồi chứ? Tất cả thuận lợi không?”

“Dạ, đến rồi ạ, tất cả đều thuận lợi.” Thẩm Đường Cửu trả lời, “Mẹ về nhà chưa ạ? Mẹ cùng cha bên đó cũng phải chú ý một chút.” Kỳ thực Thẩm Đường Cửu có cho người trong bóng tối bảo vệ cha mẹ, cha cũng từng xuất thân từ vệ sĩ, bọn họ những người này không chỉ thân thủ cao cường, cũng cân nhắc vô cùng chu toàn, người thân mình đương nhiên phải bảo vệ tốt, đề phòng bất cứ chuyện gì xảy ra.”Được rồi, cha mẹ biết mà, con yên tâm đi. Duệ Duệ đâu? Thằng bé đã ngủ chưa? Mẹ muốn cùng nó nói chuyện phiếm.” Đường Thu Diệp thật sự rất nhớ Đàm Tiểu Duệ, một ngày không thấy được, giống như ba năm không gặp mặt.

Thẩm Đường Cửu bất đắc dĩ nói: “Nó đang tắm.”

“Là bà nội sao? Cháu muốn nói chuyện với bà!” Đàm Tiểu Duệ vừa vặn để chân trần, khoác cái khăn tắm lạch cạch lạch cạch chạy đến, giòn tan hô lên.

Thẩm Đường Cửu thấy bé chân trần chạy trên sàn nhà trước tiên đem người bế lên, sau đó ôm trở về phòng trẻ em, đưa điện thoại di động cho bé: “Đây cháu nói đi.”

Vì vậy Đàm Tiểu Duệ lấy điện thoại di động cùng Đường Thu Diệp tán gẫu, Thẩm Đường Cửu thì lại lau tóc lau  bàn chân nhỏ cho bé, ngược lại rất có trách nhiệm, vượt ra khỏi chức trách của một vệ sĩ. Đương nhiên cũng không thể nói hắn trước đây không tận trách, chủ yếu lần này đối tượng phục vụ là đứa nhỏ, mặc dù có người lớn, mà có cũng như không, hắn theo bản năng mà càng dụng tâm hơn. Hơn nữa Đàm Tiểu Duệ đứa bé này bản thân cũng rất đáng yêu, rất dễ thương, rất được người ta yêu thích.

Đàm Minh Triết mừng rỡ thanh nhàn, thuận tiện suy nghĩ một chút nếu như có thể đem người nào đó thông đồng tới tay, sau đó cậu có thể chuyên tâm đi phòng công tác phòng nghiên cứu, chăm sóc đứa nhỏ giao cho Thẩm Đường Cửu là được.

Bất quá rất nhanh cậu lại bắt đầu phát sầu, lúc trước cậu đi kho cung cấp tinh trùng JZ nổi danh ở thành phố Y trộm lấy bảo bối, lần này đi vào cũng là muốn kiểm tra tư liệu cặn kẽ của người cung cấp nòng nọc kia.

Năm đó cậu trộm đi phần tinh trùng có bảo tồn nghiêm mật nhất, không có thời gian xem tư liệu.

Nếu như nhìn tư liệu tìm được người kia, người kia có thể tiếp nhận không?

Hắn có chăm sóc tốt cho Tiểu Duệ không?

Đoán chừng là không thể nào đi?

Đối phương không coi cậu là trộm báo ra toà án mới là lạ chứ...

Trộm bảo bối người ta còn ưỡn mặt để người ta chăm sóc con trai...

Sặc, thật sự là nan đề khó giải a!

Nếu không được thì nên buông tha đi! Nhắm vào Thẩm Đường Cửu một mục tiêu nỗ lực đánh hạ dù sao cũng hơn đầu óc mơ hồ đi tìm người không quen biết?

Đàm Minh Triết trong lòng suy nghĩ tính khả thi chuyện này, không khỏi lâm vào trạng thái vô hồn.

Thẩm Đường Cửu không ngồi xem Đàm Tiểu Duệ cùng mẹ mình tán gẫu điện thoại, lau chùi cho bé, mặc quần áo cho bé xong xuôi liền đi ra, nhìn thấy Đàm Minh Triết ngẩn người, hắn đưa chân đá dưới bàn trà, Đàm Minh Triết quay đầu ngạc nhiên mà nhìn hắn.

“Buổi tối ăn cái gì?”

“... A, gọi thức ăn bên ngoài đi, ở dưới bàn trà có vài tờ giới thiệu đó...” Đàm Minh Triết chỉ chỉ dưới bàn trà, “Anh muốn ăn cái gì?”

Thẩm Đường Cửu trước tiên vòng tới tủ lạnh kiểm tra đồ vật bên trong.

Đàm Minh Triết nói: “Đều đã để mấy ngày, đừng dùng, hơn nữa đã trễ thế này, cũng đừng tự mình làm đi.”

“Thức ăn ngoài không bằng trong nhà làm, có thể ăn ít thì tốt hơn.” Thẩm Đường Cửu đem nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh lấy ra, đi nhà bếp nấu mì.

Đàm Tiểu Duệ đứa bé kia lần thứ nhất cùng hắn ăn cơm chính là ăn mì, có thể thấy đứa bé này yêu thích món mì.

Đàm Minh Triết không nhịn được huýt sáo: “Rất hiền lành a! Ai gả cho anh thật có phúc!

Thẩm Đường Cửu nghe thấy được lời của cậu, chỉ là cười cười, thuần thục xử lý nguyên liệu nấu ăn.

Đàm Minh Triết không nhịn được đi theo, để Thẩm Đường Cửu đem cậu đặt ở trên bệ cửa sổ nhà bếp, cậu vẫn chưa quên hỏi thăm yêu thích của Thẩm Đường Cửu: “Rất thông thạo nha! Anh yêu thích đồ ăn gì?”

“Cái gì cũng có thể đi, tôi không kén ăn.” Thẩm Đường Cửu cắt một bó cải xanh nhỏ, sau đó đem cà chua rửa sạch sẽ, tay phải cầm dao tay trái cầm cà chua, mấy dao tước xuống, cà chua liền gọt xong.

“Không sai, thật dễ nuôi.” Đàm Minh Triết lặng yên suy nghĩ, lại hỏi, “Lúc thường anh không phải tiếp nhận vụ sẽ làm cái gì?”

“Ừ, có thể nghỉ ngơi liền nghỉ ngơi, tình cờ đi ra ngoài leo núi, hoặc là đi phòng huấn luyện.” Thẩm Đường Cửu không nhận ra được lời nói Đàm Minh Triết khách sáo, chỉ cho là cậu bình thường nói chuyện phiếm.

“Anh đối với mỗi người ủy nhiệm đều săn sóc ôn nhu như thế sao?” Đàm Minh Triết nâng quai hàm nói, “Vừa giúp làm cơm vừa dỗ ngủ, có phải là lúc cần thiết cũng cung cấp phục vụ làm ấm giường không?”

Thẩm Đường Cửu quay đầu mặt không thay đổi liếc mắt nhìn cậu: “Xem ra thời điểm cậu đi ra ngoài trộm đồ vật  tình cờ cũng trộm người đi”

“Phi phi phi, cái gì trộm người! Rất khó nghe!” Đàm Minh Triết đứng thẳng người người kêu gào, “Lão tử chỉ lấy đồ vật công nghệ cao, mới xem thường người nào bắt người đấy!”

“Vậy con trai cậu là thế nào tới? Lúc đó chẳng phải trộm được...” Thẩm Đường Cửu đem đồ ăn vào nồi, vừa vặn tiếng vang nồi chảo che khuất  tiếng nói của hắn, may mắn Đàm Tiểu Duệ chạy tới nhìn hắn làm cơm không có nghe thấy câu nói kia.

“Thơm quá a! Chú làm món  gì ăn vậy ạ?” Đàm Tiểu Duệ nở nụ cười bám lấy cánh cửa ngó xem.

Thẩm Đường Cửu bị giật mình sợ hết hồn, trách mình vừa nãy có chút không biết lựa lời nói, vạn nhất bị đứa nhỏ nghe thấy, chẳng phải là sẽ khiến đứa nhỏ tạo thành bóng tối tâm lý thương tổn?

May là, tiếng vang lúc nấu ăm thay hắn che đây.

“Chú đang nấu mì xào, cháu thích ăn không?”

“Dạ, cực kỳ thích!” Đàm Tiểu Duệ quả nhiên bị Thẩm Đường Cửu nắm đúng mạch, cười híp mắt gật gật đầu, quay người liền chạy đi, một lát sau, bé vui vẻ mà cầm hộp sữa chua lại đây đưa cho Thẩm Đường Cửu uống, xem như là khao hắn làm cơm cho mình.

Đàm Minh Triết ai oán mà thở dài, sặc, xem ra địa vị của chính mình trong lòng con trai không bảo đảm rồi.

Hết chương 15.

Chú thích:

+Vạn vô nhất thất: tuyệt đối không để xảy ra sai lầm.

+Phạm hoa si: Trúng tiếng sét ái tình.

Edit có lời muốn nói: Người nào đó đã phạm hoa si rồi. Nhưng mà nhỏ tí hon vậy làm sao câu được suất ca đây? Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play