Đường Thu Diệp tìm được tóc của Thẩm Đường Cửu cùng Đàm Tiểu Duệ mỗi người một sợi tóc, phân biệt sắp xếp gọn làm xong tự mình viết ký hiệu, vô cùng trân trọng mà bỏ vào bên trong hai chiếc túi, sau đó dọn dẹp nhà Thẩm Đường Cửu sạch sẽ, mới rời khỏi.
Máy bay chạy đến giữa đường, liền đến giờ cơm trưa. Nữ tiếp viên hàng không đẩy xe đến lần lượt phân phát đồ ăn cho từng hành khách, thời điểm đến vị trí của Thẩm Đường Cửu, Hồng Ưng bước chân chậm một chút, liền rơi xuống phía sau vị nữ tiếp viên hàng không chính quy, tránh khỏi cùng Thẩm Đường Cửu và Đàm Tiểu Duệ đối mặt.
Đương nhiên, Thẩm Đường Cửu cùng Đàm Tiểu Duệ đã sớm chú ý tới cô ta, chỉ là cô ta không có manh động, vì vậy Thẩm Đường Cửu đương nhiên cũng ngồi yên, muốn tiếp viên hàng không đưa hai phần cơm hộp bày ở trên bàn nhỏ.
Đàm Tiểu Duệ ngủ thật giống như mang theo công tắc, không chờ Thẩm Đường Cửu gọi bé, bé đã tự mình tỉnh dậy, vuốt mắt ngồi thẳng người, cái mũi nhỏ ngửi một cái: “Có thể ăn cơm rồi ạ?”
“Đúng rồi, cháu tỉnh rồi à! Đói bụng không? Mau ăn đi!” Thẩm Đường Cửu đem đũa dùng một lần đẩy ra, thuận tiện đem hai chiếc đũa chà xát quá lại, tiêu diệt sạch sẽ xước mang rô phía trên đũa, mới đưa cho Đàm Tiểu Duệ.
Đàm Minh Triết nhìn chăm chú, Thẩm Đường Cửu đem cậu lấy xuống để trên bàn của Đàm Tiểu Duệ, nhìn chung quanh một chút không có người để ý, dùng một cốc nước trái cây ngăn trở trước mặt cậu, thuận tiện lấy cái thìa của chính mình đưa cho Đàm Minh Triết làm bát cơm, Đàm Tiểu Duệ bới cho cậu chút cơm tẻ cùng đồ ăn, số lượng vừa đủ để cậu ăn.
Hồng Ưng thấy không có cơ hội hạ thủ, tạm thời lùi bước về phía sau, không trở ra ngoài nữa, tìm lý do bụng không thoải mái liền chiếm cứ phòng vệ sinh. Các hành khách muốn tìm nước uống hoặc là muốn đồ ăn vân vân phục vụ đều là do nữ tiếp viên hàng không khác đến xử lý.
Bạch Hồ ngược lại là giữ được bình tĩnh, hắn ngồi ở một góc, mang theo mũ, giảm thấp vành mũ xuống, làm bộ ngủ một đường.
Máy bay chẳng mấy chốc đã hạ cánh rồi.
Đàm Tiểu Duệ trong lúc đi qua một lần phòng vệ sinh, thế nhưng là bị Thẩm Đường Cửu ôm đi ôm về, Hồng Ưng cùng Bạch Hồ không tìm được cơ hội ra tay, cuối cùng quyết định từ bỏ.
Ít nhất, ở trên máy bay không thể động thủ.
Lại tìm cơ hội khác đi!
Thời điểm máy bay đến nước A đã là buổi tối, từ thành phố N đến thừng phố Y cũng không quá xa, đi xe khoảng một giờ có thể đến, bất quá Thẩm Đường Cửu kiến nghị trước tiên về nhà Đàm Minh Triết điều tra chút manh mối.
Vì vậy Thẩm Đường Cửu thuận theo Đàm Minh Triết chỉ dẫn mang theo Đàm Tiểu Duệ đi nhà bọn họ tại thành phố N.
Trong thang máy, Đàm Tiểu Duệ ở trong ba lô sau lưng móc nửa ngày cũng không tìm được chìa khóa, sau đó đột nhiên nhớ lại, chính mình ở nhà Thẩm Đường Cửu ở nước B, thời điểm đổi quần áo thật giống như đã để chiếc chìa khóa ở nhà Thẩm Đường Cửu.Đàm Minh Triết liền dùng thời gian mấy canh giờ cùng Thẩm Đường Cửu trò chuyện, ngồi xếp bằng ở trên bả vai người ta còn chậm rãi mà nói: “Thẩm đại soái ca anh thích dạng con gái như thế nào?”
Thẩm Đường Cửu không để ý tới cậu ta, cúi đầu nhìn Đàm Tiểu Duệ đang loay hoay vì không tìm được chìa khóa, liền mở miệng nói: “Không sao, đừng tìm, không có chìa khóa cũng có thể mở cửa.”
“Ồ? Thật sao?” Đàm Minh Triết nỗ lực từ trên bả vai Thẩm Đường Cửu trượt xuống dưới, trượt tới trên tay hắn, “Anh dĩ nhiên cũng có bản lĩnh như thế?”
“Đâu có, để cậu thuận khe cửa chui vào mở cửa cho chúng ta là được.”
Đàm Minh Triết: “...”
Đại ca anh ngốc a, cậu -- Đàm
thần trộm, con người sáng suốt-- nhà cậu làm cửa đặc chế làm sao có khả năng phía dưới có khe cửa!
Đàm Tiểu Duệ cười ha ha bắt lấy ba ba nhảy ra thang máy, vui vẻ mà chạy hướng nhà mình.
Thẩm Đường Cửu đi sau lưng bọn họ, vừa đi vừa từ trong thắt lưng móc ra con dao, kết quả còn chưa đi đến, liền nghe thấy Đàm Tiểu Duệ kinh hãi thét một tiếng
“Làm sao vậy?” Thẩm Đường Cửu bước nhanh về phía trước đem Đàm Tiểu Duệ bế lên, theo bản năng mà làm ra tư thế bảo vệ.
Bất quá cũng không phải gặp nguy hiểm, mà là nhà Đàm Minh Triết bọn họ cửa lớn đã mở -- khóa cửa đã hỏng.
Đàm Minh Triết thở dài: “Đúng là người đi sau, thực sự là không có trách nhiệm, tự ý đi vào nhà riêng của người ta, còn không biết khóa cửa lại như cũ....”
Thẩm Đường Cửu lần này ngược lại là phụ họa một câu: “Không sai, quá không chuyên nghiệp!”
Nói xong hắn đẩy cửa ra, sau khi tiến vào không đóng cửa, trước tiên kiểm tra một phen, sau khi xác định không có nguy hiểm mới một lần nữa trở lại đóng cửa lại.
Đàm Minh Triết trở về nhà liền tự do, trong nhà vẫn là bộ dạng trước khi đi, người lạ tiến vào nhà không chuyển động nhiều đồ vật, bất quá tại thời điểm vừa nãy Thẩm Đường Cửu kiểm tra an toàn bên trong nhà, Đàm Minh Triết đã nhìn ra được đồ vật nào bị đụng tới.
Máy vi tính trong phòng làm việc đã bị sử dụng qua.
Thời điểm rời nhà máy vi tính là đặt ở trên khay trà, bây giờ bị dời đến trên ghế salông.
Phòng làm việc lúc trước mặc dù là bừa bộn khắp nơi, thế nhưng hiện tại loạn hơn.
Đồ vật cậu thường dùng đều không đặt ở vị trí theo thói quen.
Đàm Tiểu Duệ chạy đến trước tủ lạnh mở ra cửa tủ lạnh, chính mình tìm một bình nước trái cây liền muốn uống.Nếu như tính ngày, kỳ thực bọn họ cũng chỉ rời đi ba ngày mà thôi.
Thẩm Đường Cửu vội vã chặn lại nói: “Ai! Mới vừa lấy ra từ tử lạnh, để nguội một chút mới được uống.”
Đàm Tiểu Duệ bĩu môi có chút không cao hứng, quay đầu xem ba ba bé, hi vọng ba ba có thể đứng về phía bé. Dù sao đây là nhà mình mà, ba ba lên tiếng, chú Thẩm khẳng định sẽ không hung ác như thế.Kết quả, Đàm Tiểu Duệ không nghĩ tới chính là, ba ba dĩ nhiên phụ họa chú Thẩm nói: “Đúng đúng đúng, chú Thẩm con nói đúng, để nguội một lúc hãy thì uống, không thì sẽ đau bụng.”
“Con vẫn luôn uống như thế a, ba ba trước đây đều không bảo con để nguội mới được uống.” Đàm Tiểu Duệ không nỡ thả bình nước xuống.
“Con trai được cậu nuôi như thế quả thật không dễ dàng” Thẩm Đường Cửu trừng mắt một cái nhìn Đàm Minh Triết, tiến lên rất là nghiêm nghị đem nước trái cây trong tay Đàm Tiểu Duệ cầm đi.
Đàm Tiểu Duệ chạy đến trên ghế salông nằm úp sấp, hừ một tiếng, cả người đều đang bày tỏ chính mình không cao hứng.
Đàm Minh Triết lúng túng gãi gãi đầu chuyện này... Làm sao đột nhiên cảm giác không giống như là ở nhà mình?
Thẩm Đường Cửu từ trong túi đeo lưng của Đàm Tiểu Duệ móc ra nước khoáng ở sân bay uống còn dư lại đưa cho bé: “Khát thì uống cái này trước. Bằng không ngã bệnh thì sẽ phải tiêm lại phải uống thuốc, cháu chịu được sao? Nếu cháu chịu được không khóc, liền tùy tiện đi uống nước trái cây đi!”
Đàm Minh Triết đương nhiên rõ ràng tính khí đứa con nhà mình, nhân cơ hội dụ dỗ nói: “Đúng a bảo bối, nghe chú Thẩm đi, ba ba biết con là tiểu nam tử hán, không sợ tiêm cũng không sợ uống thuốc, bất quá thời điểm đó con sẽ rất khó chịu a, ba ba sẽ rất đau lòng. Ngoan, uống nước trước, được không?”
Thẩm Đường Cửu nói xong lời nói mới vừa rồi liền không lên tiếng, cũng vẫn luôn duy trì tư thế đưa nước, thuận thế đem nước khoáng đặt ở trên khay trà, quay người cầm nước trái cây đi nhà bếp.
Đàm Tiểu Duệ tuy rằng tính khí trẻ con, bất quá bé bây giờ suy nghĩ một chút, Thẩm Đường Cửu cũng là vì muốn tốt cho chính mình, cho nên không nhịn được bò lên, lén lút xem Thẩm Đường Cửu đi nhà bếp làm gì, chính mình cũng đưa tay đem bình nước khoáng lấy tới, mở ra nắp chai uống mấy hớp.
Chính xác là bé đang rất khát.
Đàm Minh Triết nhân cơ hội này yên lặng kiểm điểm mình một chút, trước đây cậu nuôi đứa con này không tốt -- chính xác là cậu không làm sao chú ý tới những chi tiết này -- tuy rằng đứa nhỏ sức khỏe tốt cũng rất ít khi sinh bệnh, bất quá chuyện này không thể hiện có thể vô lo vô nghĩ để đứa nhỏ uống băng ăn lạnh như thế. Ngẫm lại trước còn không chịu nổi thằng bé làm nũng dẫn bé đi ăn đồ ăn nhanh, Đàm Minh Triết không khỏi chột dạ lau mồ hôi.
Tại thời điểm Đàm Minh Triết xưng tội, Thẩm Đường Cửu tại nhà bếp tìm cái bát sâu lòng,đem nước trái cây thả vào: “Như vậy sẽ khôi phục nhiệt độ bình thường nhanh hơn một chút, chú cũng không cần rót nước ấm cho cháu, nóng lạnh giao nhau một cái liền thay đổi khẩu vị, uống không tốt.”
Đàm Tiểu Duệ ngượng ngùng cầm lấy bình nước khoáng yên lặng uống một hớp, sau đó lộ ra nụ cười tươi cùng hàm răng trắng bóc.
Đàm Minh Triết ngửa đầu nhìn hình ảnh cao lớn của Thẩm Đường Cửu, nụ cười tà ác lúc ở trên phi cơ lại xuất hiện -- được đó Thẩm Đường Cửu, ngay cả việc dỗ đứa nhỏ anh cũng làm rất tốt.
____
Nhà Đường Thu Diệp.
Đường Thu Diệp gọi điện thoại cho chủ nhiệm Mạc, bác sĩ quen thuộc ở bệnh viện: “Ông Mạc a, chuyện tôi nhờ ông làm thế nào rồi.”
“Tôi không phải cùng bà nói rồi sao? Nhanh nhất cũng phải ngày mai mới ra kết quả.” Ông Mạc là chủ nhiệm khoa giám định thân nhân, giờ khắc này đang đeo mắt kính lão xem chương trình hí kịch phát trên tivi, còn không tiếng động mà hát hai câu, thuận tiện rung đùi đắc ý. Lúc này lại nhận được điện thoại giục giã của Đường Thu Diệp không nhịn được vui vẻ, trêu chọc đối phương, “Bà sao lại căng thẳng như vậy? Không phải ông Thẩm có con riêng đấy chứ?”
“Phi phi phi, dĩ nhiên không phải rồi! Ông lão này chớ nói nhảm!” Đường Thu Diệp cười mắng hai tiếng, “Chuyện nhà tôi ông chớ xía vào, mau chóng cho tôi kết quả là được.”
“Biết rồi biết rồi, già rồi già rồi càng ngày càng lải nhải. Yên tâm đi, ngày mai có kết quả rồi tôi sẽ nói cho bà biết.”
“Được phải nói cho tôi nhanh nhất a!” Đường Thu Diệp giao phó.
“Vâng vâng vâng.”
Đường Thu Diệp sau khi cúp điện thoại, ông Thẩm -- cha Thẩm Đường Cửu -- Thẩm Chương Niên ở sau lưng bà hỏi: “Bà gọi điện thoại cho ai đấy? Có chuyện gì vậy?”
“Ồ... Không có gì, cùng mấy bà chị gái trong nhóm tán gẫu thôi.” Đường Thu Diệp bị dọa sợ hết hồn, bất quá bà cũng không lộ kẽ hở là được rồi.
Việc này trước khi chưa có kết quả, tốt nhất không nên nói cho ông Thẩm. Nếu không ông ấy khẳng định sẽ lải nhải chính mình nghi thần nghi quỷ, hồ đồ...
“Đường Cửu lại đi đâu đâu vậy?” Thẩm Chương Niên đứng thẳng tắp, trong tay bưng một ấm trà tử sa, sau khi ngồi ở trên ghế sa lon cũng là ngồi nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, ông ung dung thong thả pha trà, trong lúc pha trà vung tay nhấc chân đều lộ ra một luồng ưu nhã uy nghiêm, “Không phải ngày hôm trước đã trở về rồi sao? Làm sao không đến ăn một bữa cơm?”
“Nó bận ông cũng không phải không biết.” Đường Thu Diệp thu hồi điện thoại di động, ngồi ở bên cạnh ông, “Nghe nói là nhận nhiệm vụ trộm mới, trưa hôm nay liền bay đến nước A.”
“Ừm.” Thẩm Chương Niên rót một chén trà vừa pha xong, để đến bên cạnh Đường Thu Diệp, “Đàn ông mà, bận bịu sự nghiệp cũng là chuyện tốt.”
“Chính vì ông vẫn luôn truyền cho nó tư tưởng lấy sự nghiệp làm đầu như thế, làm cho nó bận tới bận lui, đến bây giờ vẫn chưa có người yêu.” Đường Thu Diệp oán giận, giận liếc nhìn ông một cái, “Ông không muốn ôm cháu đúng không?”
“Ai nói tôi không muốn?” Thẩm Chương Niên đặt ấm trà tử sa xuống, chính mình cũng cầm một chén trà uống một hớp, “Việc này lại không thể gấp, là do duyên phận, nói đến là đến, nếu là không đến, vậy đã nói rõ thằng bé còn chưa gặp được người thích hợp.”
Hết chương 14.
Edit có lời muốn nói: Cảm giác gia trưởng nhà Duệ Duệ bảo bối đã đổi chủ rồi. ^^ Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT