Ánh mặt trời bên ngoài bị giấy dán trên cửa sổ chặn lại nên trong phòng có phần hơi tối, vì thế người hầu trong cung phải thắp thêm nến.

Tạ Lâm cúi đầu, nhìn qua một lượt tất cả tấu chương, đường nét khuôn mặt sắc nét, nhìn từ góc độ của Minh Trọng Mưu thì luôn gợi lên một loại cảm giác tâm tĩnh như nước, đẹp lòng thích mắt.

Hắn liếc nhìn đống tấu chương trong tay, lắc lắc đầu, tiện thể vứt luôn sang một bên, đi tới trước mặt Tạ Lâm, tay chống lên bàn, lưng cúi xuống, ghé sát vào tai Tạ Lâm nói, “Thừa tướng đại nhân của ta vẫn còn đang đọc tấu chương sao?” Hắn cười khẽ, “Những lúc yên tĩnh thế này, chỉ có hai người nàng và ta, mà nàng vẫn tiếp tục xem tấu chương được à. Lẽ nào tấu chương hấp dẫn nàng đến thế? Khiến nàng chẳng thèm liếc nhìn ta lấy một cái.”

Đây là ngự thư phòng, còn nàng lại ngồi cách hắn không xa lắm.

Tạ Lâm vốn dĩ đã nói rằng sẽ không đến nữa, nhưng Minh Trọng Mưu đã khuyên nàng quay lại.

Nàng là thầy của hắn. Quốc gia của hắn phải dựa vào nàng mới duy trì được trật tự ngăn nắp. Không có nàng, Minh Trọng Mưu không nghĩ được Đại Sở sẽ ra sao. Nàng không muốn bước chân vào ngự thư phòng, đồng nghĩa với việc buông bỏ quyền lực, hoàn toàn trao chúng lại cho hắn.

Điều này càng đồng nghĩa với việc, gần như mối liên hệ giữa bọn họ bị cắt đứt triệt để.

Mảnh đất Đại Sờ giàu mạnh này thuộc họ Minh, chủ nhân là thiên tử Đại Sở Minh Trọng Mưu. Nhưng hắn cũng lại muốn Tạ Lâm tham dự một phần vào giang sơn ấy.

Hắn muốn cùng nàng chung hưởng giang sơn.

Cũng vì thế, lên khi Tạ Lâm thân mặc triều phục, lại một lần nữa bước từng bước vào ngự thư phòng, tuy trông nàng vẫn bình tĩnh như thường ngày. Nhưng hắn lại có một loại cảm giác nàng đang bước từng bước dần dần tiến vào trong trái tim hắn.

Hắn không nhịn được hôn lên gò má nàng, “Tạ Lâm, ta thật sự không dám tin là nàng đang ngồi đây, và chấp nhận ta.” Khi ở trước mặt nàng dường như hắn không thể che giấu được tâm tình của bản thân, cho dù hắn đã mặc long bào, đăng cơ trở thành bậc đế vương cao quý, cả thiên hạ đều ở dưới chân.

Tạ Lâm đã luôn nhìn hắn lớn lên, trên thực tế không phải hắn không phát hiện ra sự thay đổi của Tạ Lâm.

Sự sắc sảo, tài hoa và bản lĩnh của nàng vẫn luôn thể hiện ra ngoài, nhưng có lẽ do phải gánh vác trách nhiệm quá nặng, nên sống lưng của nàng còn thẳng hơn so với trước.

Năm tháng dường như rất hậu đãi Tạ Lâm, không để lại dấu vết rõ ràng trên người nàng, vì thế hắn có thể điềm nhiên đứng bên cạnh nàng, tựa hồ như giữa bọn họ không hề có bất cứ khoảng cách tuổi tác nào.

Minh Trọng Mưu không nhịn được cười cười, có lẽ tiếng cười của hắn quá kỳ quái, khiến Tạ Lâm nghiêng đầu liếc nhìn hắn, hờ hững nói: “Bệ hạ, người đứng cách ra một chút đi, chắn hết ánh sáng rồi.”

Minh Trọng Mưu đờ người, cúi đầu nhìn, quả nhiên bóng râm từ cơ thể to lớn của hắn vừa hay che hết ánh nến phía sau, đành phải hơi nghiêng người tránh sáng một bên, sau đó lại nhìn tới cái dáng vẻ đúng mực của Tạ Lâm, ôm trán bất lực nói: “Đúng là Thừa tướng đại nhân nghiêm túc, ta không nên ôm mong chờ gì với nàng mới phải.”

Minh Trọng Mưu gỡ bút ra khỏi những ngón tay của nàng, sau đó xoay vai của nàng lại, “Tạ Lâm, lúc ở bên cạnh ta, đừng gọi ta là bệ hạ.”

Tạ Lâm ngẩng đầu, “Nhưng người chính là bệ hạ.”

“Nhưng ta còn là người yêu của nàng, người thương của nàng, ta có tình cảm với nàng, muốn cả hai cùng nương tựa vào nhau,” Minh Trọng Mưu nghiêm túc nói, “Nàng đã bao giờ nghĩ tới chưa?”.

Ánh mắt hắn nhìn đăm đăm vào nàng khiến nàng không nhịn được muốn trốn tránh, “Việc này…… bệ hạ, giờ nói những chuyện này là quá sớm.”

“Không sớm,” Minh Trọng Mưu nói, “Ta nghĩ rồi, ta muốn lập nàng làm Hoàng hậu, cùng nàng chung hưởng giang sơn này, nàng hãy tưởng tượng đến lúc lấy ta đi, ta đã nghĩ rồi, nhất định phải là đại kiệu tám người khiêng cưới hỏi đàng hoàng, lấy nàng về rồi chắc chắn sẽ ta lập nàng làm Hoàng hậu, ngay và luôn!”.

Minh Trọng Mưu càng nghĩ càng thấy vui, biểu hiện trên mặt càng sung sướng hỉ hả hơn.

Tạ Lâm thấy dáng vẻ hắn dường như đang rất cao hứng, sắc mặt đột nhiên có phần ủ rũ, “Lập thần làm Hoàng hậu? Bệ hạ, chuyện này để sau này chúng ta nói đi, hiện giờ có vẻ quá vội vàng.”

“Vội vàng?” Minh Trọng Mưu ngạc nhiên, “Có gì mà vội vàng, nàng và ta tâm đầu ý hợp, địa vị của nàng cũng chẳng phải là không xứng với ta, nữ nhân trong thiên hạ nhiều như vậy, nhưng ta chỉ muốn lấy một mình nàng thì có gì mà vội? Huống hồ, sự trinh bạch của nàng đã trao cho ta rồi, cho dù ta không phải là một hoàng đế mà là một thường dân đi nữa, thì cũng vẫn là một người đàn ông, phải có trách nhiệm rước nàng bước qua cửa chứ. Giờ nói vẫn còn vội, vậy thì phải đến khi nào mới thích hợp?”.

Tạ Lâm nghiêng nghiêng đầu, không muốn để hắn nhìn thấy những cảm xúc đang bộc lộ trong đáy mắt mình, nói lời từ chối, “Bệ hạ, thần chỉ nghĩ rằng, hiện giờ quả thực vẫn còn quá sớm, từ xưa tới nay, hậu cung không được can thiệp vào việc triều chính, nếu thần làm Hoàng hậu, thì chắc chắn không thể giúp người xử lý chính sự được. Thời gian người tự mình chấp chính chưa lâu, giờ chưa phải thời cơ cho thần và người thành hôn.”

Minh Trọng Mưu trợn tròn mắt, dường như không thể tin được vào tai mình: “Ai nói sau khi lập nàng làm Hoàng hậu rồi thì không thể xử lý chính sự được? Ta chưa bao giờ nghĩ thế.”

Tạ Lâm cau mày, “Bệ hạ, từ cổ chí kím hậu cung không được can thiệp vào việc triều chính, triều đình ta cũng không ngoại lệ, hiện giờ đối với bên ngoài thần vẫn là nam nhân, làm Thừa tướng là chuyện danh chính ngôn thuận, nhưng một khi thần khôi phục lại thân phận nữ nhi, sợ rằng không chỉ các quan viên đại thần không phục, mà e rằng người trong thiên hạ cũng không phục. Nếu thần xử lý công việc thỏa đáng thì thôi cũng đành, nhưng lỡ như một ngày nào đó gây ra họa, thì sẽ nói thần là nữ nhân họa quốc, đến lúc ấy miệng lưỡi khắp nơi, giống như là chống lũ vậy, không chống được đâu.”

Minh Trọng Mưu hừ một tiếng, “Bọn họ dám không phục? Ta là hoàng đế, mệnh lệnh của ta là trên hết, lời của bọn họ có tính là gì chứ? Suy cho cùng ta là hoàng đế hay bọn họ là hoàng đế? Rốt cuộc là nàng nghe theo mệnh lệnh của ai hả?”.

“Đương nhiên là của người rồi.”

“Như thế thì không được.” Minh Trọng Mưu nổi giận, “Bọn họ dám nói gì nàng, ta sẽ cắt lưỡi chặt đầu bọn họ, xem bọn họ còn dám nói nữa không!”.

“Người là hoàng đế, người có thể dùng bạo lực khống chế bạo lực,” Tạ Lâm nhìn đăm đăm vào hắn, khẽ nói, “Nhưng thần muốn người làm một minh quân của Đại Sở, được lưu danh sử sách, để hậu thế hễ nhắc tới người sẽ khen ngợi văn trị võ công của người, tán thưởng người là vị hoàng đế anh minh vĩ đại của Đại Sở, một minh quân xưa nay hiếm thấy trong lịch sử. Thần không muốn vì một người con gái như mình, mà bôi nhọ thanh danh của người. Như vậy không đáng.”

Minh Trọng Mưu bị những lời của nàng làm cho sững sờ.

Xưa nay, bọn họ chỉ muốn quốc gia hưng thịnh, khiến ngoài Đại Sở không còn giặc ngoại xâm, trong Đại Sở không còn phiền não, vui vẻ thái binh, dân chúng an cư lạc nghiệp, hoàng đế Vạn Triệu sẽ trở thành một vị quân vương sáng suốt bản lĩnh được hậu thế nể phục.

Minh quân, không thể để bị bôi nhọ hay có tì vết. Hắn chỉ có thể đứng ở đây, để người đời sau kính ngưỡng.

“Như vậy không phải sẽ làm khổ nàng ư?” Minh Trọng Mưu rất muốn hỏi câu ấy, nhưng lời đột nhiên lại mắc nghẹn ở cổ họng, không thốt ra nổi.

Hồi lâu, hắn mới tìm lại được giọng nói của mình, “…… Ta không đồng ý.” Hắn nghe thấy bản thân nói thế.

Tạ Lâm nhìn thẳng vào hắn, chậm rãi nói: “Đó là cái giá của một minh quân, bệ hạ, cho dù người không đồng ý, cũng vẫn phải chấp nhận.”

XXX

Hai ngày nay, Chân Mộc ở bộ Hình có một nỗi phiền não. Ấy là vì Tạ Lâm lại tới theo dõi ông ta, hơn thế còn nhân tiện hỏi thăm về tình hình của Trầm Hòa Anh. Vốn dĩ Chân Mộc còn cảm thấy bản thân nhất định là đã lọt vào mắt xanh của Thừa tướng đại nhân, sắp được thăng chức tới nơi, nhưng đại nhân nhìn thấy ông ta lại chẳng hỏi gì, những chuyện muốn hỏi toàn liên quan đến Trầm Hòa Anh, điều này khiến Chân Mộc cảm thấy vô cùng buồn bực.

“Đại nhân,” Chân Mộc thể hiện sự quyết tâm, “Trầm Hòa Anh tuổi trẻ, có tài hoa bản lĩnh, chăm chỉ cẩn thận, lại rất nghiêm túc làm việc, người như vậy, hạ quan đương nhiên sẽ coi trọng hắn, bình thường cũng cho hắn nhiều cơ hội để rèn luyện.” Thừa tướng đại nhân lo lắng điều gì, đương nhiên trong bụng Chân Mộc hiểu rất rõ, ông ta tuy tham, nhưng cũng rất biết quan sát để ý, nếu không làm sao ngồi lên được vị trí hiện giờ.

Tạ Lâm hơi hơi gật đầu, “Chân đại nhân, lần này Tạ mỗ đến là có việc hơi quá phận, vì ông là thượng cấp của hắn, nên Tạ mỗ nhất định phải nói với ông đôi lời.”

Chân Mộc vội vàng đáp: “Đại nhân quá lời rồi, có chuyện gì xin đại nhân cứ nói, hạ quan xin rửa tai kính cẩn lắng nghe.”

Tạ Lâm nói: “Tạ mỗ muốn nhận Trầm Hòa Anh làm học trò, nếu được như vậy, thì e là sẽ phải dẫn hắn tới nhiều nơi để trui rèn cọ sát, mở mang kiến thức, cũng may hắn chỉ là một Thôi quan, Tạ Lâm hy vọng hắn sẽ bỏ hết công việc ở đây, giao lại cho người khác làm, chỉ là nếu làm thế, sợ rằng sẽ gây ra nhiều phiền phức cho bộ Hình, vì thế cần có sự đồng ý của ông.”

Chân Mộc cả kinh. Thừa tướng đại nhân thu nhận Trầm Hòa Anh làm học trò ư?

Học trò của Tạ Lâm vốn dĩ rất ít, nếu phải nói ra thì cũng chỉ có một mình bệ hạ mà thôi, giờ Thừa tướng lại muốn thu nhận học trò, chắc là có ý để đối phương tiếp nối con đường của mình.

Lẽ nào Tạ Lâm định để Trầm Hòa Anh ngồi lên vị trí Thừa tướng tiếp theo? Nhưng Tạ Lâm tuổi vẫn còn trẻ, cần gì phải đưa ra quyết định sớm như thế.

Chân Mộc nghĩ lên nghĩ xuống chỉ cảm thấy càng nghĩ lại càng loạn, lúc này chỉ đành cung kính đáp: “Đại nhân đã có yêu cầu, hạ quan đương nhiên sẽ tuân theo, quyết không nói hai lời.”

“Tiểu tử này được lắm, chuyện tốt như thế này ấy thế mà lại đến lượt huynh.” Lúc gặp Trầm Hòa Anh, Lục Cận không nhịn được sung sướng nói, lời nói cũng mang theo vẻ hỉ hả.

Trầm Hòa Anh cầm ly rượu, nhìn thì có vẻ như không sung sướng hỉ hả như Lục Cận, nhưng khóe môi cũng không kìm được cong lên, “Chẳng qua cũng chỉ là môn sinh của Thừa tướng thôi mà, có là gì đâu.”

“Có là gì đâu?” Lục Cận hừ một tiếng, “Huynh nói gì nghe nhẹ bẫng vậy, là học trò của Thừa tướng đương triều, bao nhiêu người trầy da tróc vẩy muốn được như thế mà không được kia kìa, huynh phải biết đủ chứ.”

Trầm Hòa Anh không nhịn được nở nụ cười vui vẻ: “Ta đương nhiên biết đủ, huynh làm sao biết được ta thấy hài lòng thế nào chứ.” Nói đoạn, hắn lại nhấc chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Mơ ước lớn nhất của những kẻ đọc sách trong thiên hạ, chính là có thể dựa vào bản thân xoay chuyển càn khôn, trị quốc gia bình thiên hạ. Hắn trở thành học trò của Thừa tướng, thậm chí rất có khả năng là học trò duy nhất, thì coi như đã thành công được một nửa rồi. Môn sinh của Thừa tướng sao lại không thể một bước lên mây chứ? Huống hồ bản thân càng có thêm cơ hội tiếp xúc nhiều với vị Đế sư này, học bù lại những chỗ còn thiếu sót của bản thân.

Đây quả thực là cơ hội tốt ngàn năm có một. Trầm Hòa Anh nghĩ.

Lục Cận lại cười nói với hắn thêm một lúc thì chợt nhớ tới con người và cách đối nhân xử thế ngày thường của vị Thừa tướng đại nhân này, sắc xảo và đầy bản lĩnh đều thể hiện hết ra bên ngoài, lại không nhịn được cau mày, “Hòa Anh à, chuyện này tuy nói là tốt, nhưng hình như cũng không tốt lắm. Khoan không nói đến cái thanh danh gian thần của Thừa tướng đại nhân, chỉ dựa vào cái tính thù dai của ngài ấy thôi, nếu huynh làm môn hạ của ngài ấy, sợ rằng khó có quả ngọt mà ăn lắm, mọi việc nên cẩn thận, đừng hành động khinh suất rồi rước họa vào thân đấy.”

Trầm Hòa Anh trong lòng không cho là đúng, nhưng trên mặt chỉ cười cười, “Đương nhiên là phải thế rồi, huynh không cần phải lo lắng.”

Thật ra tuy Tạ Lâm nói với Chân Mộc rằng muốn thu nhận Trầm Hòa Anh làm học trò, nhưng nàng cũng bảo Chân Mộc không được để lộ chuyện này ra bên ngoài. Vì thế việc này vốn dĩ chỉ có ba người là nàng, Chân Mộc và Trầm Hòa Anh biết.

Nhưng Trầm Hòa Anh lại kể chuyện này với Lục Cận, không chỉ vì mối quan hệ giữa hắn và Lục Cận, mà còn bởi một nguyên nhân khác, chính là Lục Cận và hắn chính là hai thí sinh duy nhất trong kỳ thi này được giữ lại kinh thành, hắn không muốn vì chuyện Thừa tướng thu nhận học trò ồn ào khiến về sau hai người xảy ra bất hòa không vui, việc này đối với tương lai làm quan của cả hai đều có ảnh hưởng cả. Vì thế Trầm Hòa Anh đã kể hết cho Lục Cận nghe, còn dặn dò hắn không được kể với ai.

Lục Cân tuy rằng hiếu động, lại dễ gặp rắc rối, nhưng cũng vẫn biết phân biệt nặng nhẹ. Nếu Trầm Hòa Anh đã trịnh trọng bảo hắn không được để lộ cho người khác biết, thì hắn đương nhiên cũng không thể lắm mồm đi khắp nơi kể lể được, vì thế chuyện thu nhận học trò thành ra có bốn người biết mà thôi.

Rất lâu sau này, có một lần Trầm Hòa Anh hỏi Tạ Lâm: “Người đọc sách trong thiên hạ nhiều như vậy, tại sao người lại chỉ chọn mỗi học trò làm đệ tử.”

Tạ Lâm của khi ấy chỉ khoanh tay, nhìn về phía bầu thiên không phía xa, nơi ráng chiều nhuộm đỏ chân trời, như thể chuyện xưa không níu giữ được, hoặc giả như tương lai không nắm chắc được.

Hồi lâu, Tạ Lâm mới chậm rãi nói: “…… Có lẽ, vì ngươi và ta vừa giống nhau nhất, lại vừa không giống nhau nhất.”

Trầm Hòa Anh làm việc cẩn trọng, có khát vọng, có nhẫn tâm, có dũng khí, dám chịu trách nhiệm.

Hắn có rất nhiều những ưu điểm mà nàng có, nhưng lại không có vô số những khuyết điểm mà nàng mang.

Nàng sắc sảo, góc cạnh, không muốn nhẫn nhịn, mạnh mẽ hiếu thắng, thực tế, công danh lợi lộc, ân oán rõ ràng. Những khuyết điểm này hắn đều không có.

Vì thế, nàng là Thừa tướng của triều đình Vạn Triều do chính Tiên đế chọn lựa, dùng trăm ngàn thủ đoạn để loại bỏ ung nhọt của Đại Sở, phò tá hoàng đế Vạn Triệu vượt mọi chông gai, mở rộng bá nghiệp rộng lớn.

Còn sở trường của hắn là biết chịu trách nhiệm, là thần tử giỏi việc gìn giữ những thứ đã có, biết cách phò tá, là cánh tay phải đắc lực thích hợp nhất cho Minh Trọng Mưu, là vị thần tử trụ cột của triều đình Đại Sở.

Trầm Hòa Anh lại hỏi Tạ Lâm: “Người thu nhận học trò làm đồ đệ, nhưng tại sao không để học trò hành đại lễ ba quỳ lạy chín khấu đầu? Học trò cũng chỉ bái lạy bài vị của các sư tôn sư bá mà thôi, nếu như đã làm môn đệ của người thì những lễ nghi đó không thể bỏ qua được.”

Cái gọi là sư tôn sư bá chẳng qua cũng chỉ cha và anh trai của Tạ Lâm mà thôi, nàng không có thầy dạy, ngoài trừ những điều được huynh trưởng truyền thụ ra, thì gần như đều tự mình lĩnh ngộ, nên đương nhiên không có cái gọi là chia phe chia phái của người đọc sách trong thế tục.

Trầm Hòa Anh kiên trì muốn hành ba quỳ chín lạy vì chỉ có thế mới là bái sư chân chính, nhưng lại bị Tạ Lâm cự tuyệt.

Nhưng lần này, Tạ Lâm không đáp, nàng chỉ khẽ mỉm cười, để mặc những cơn gió lạnh lướt qua gò má.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play