Mùa thu năm Vạn Triệu thứ sáu, Tạ phủ.

Mặc Nhi cầm một tách trà đầy đưa cho Tạ Lâm đang ở bên cạnh đọc sách. Tạ Lâm chậm rãi nhấp một ngụm, tai nghe thấy tiếng cậu con trai thứ hai Thế An khóc “oa oa”, không kìm được thở dài, “Thạch Thiên, đứa con trai này của ta đáng yêu đến mức khiến ngươi thích đến nỗi không nỡ rời tay cơ à?”.

Lạc Thạch Thiên đang đùa với Minh Thế An còn chưa được một tuổi, nhìn thấy khuôn mặt bé con phúng phính giống hệt Minh Trọng Mưu đang cau có, cái dáng vẻ muốn khóc những cố kìm này, khiến hắn lại càng đắc ý cười hô hố, cái điệu cười khả ố ấy khiến ngay cả Mặc Nhi cũng thường xuyên thấy ngứa mắt. Nghe Tạ Lâm nói thế, hắn bất giác ngây ra, ngượng ngùng thu tay lại, vứt luôn chiếc trống bỏi trong tay hoàng tử Thế An ra chỗ khác, sau đó phủi phủi tay làm ra vẻ như mình chẳng hề làm gì đi tới bên cạnh nàng, “Đâu có, hoàng tử Thế An từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, đương nhiên là được người ta vô cùng yêu quý rồi.”

Bàn tay nhỏ nhắn của hoàng tử Thế An không với tới cái trống, nện bình bịch xuống giường, thằng bé nhìn Lạc Thạch Thiên, đôi mắt lay láy ầng ậc nước mắt, rất đáng thương.

Mặc Nhi hừ một tiếng đầy chế giễu, bước tới dỗ dành thằng bé, cũng không muốn để tâm tới hắn nữa.

Tạ Lâm thở dài, nói với Lạc Thạch Thiên: “Trước đây khi trạch viện này vẫn còn là phủ Thừa tướng, thì Lạc đại nhân có thể ra vào thoải mái, nhưng giờ phủ Thừa tướng đã trở thành Tạ phủ, chỗ của ta toàn một đám đàn bà con gái, có nhiều thứ rất bất tiện, đại nhân nên ít tới đây thôi.”

Ba năm trước Khởi La dẫn theo chồng là Nghiêm Quán quay về cố hương, tạm thời vì ngại chuyện nam nữ, nên không thể tới thăm Tạ Lâm thường xuyên, vì thế đã tìm một căn nhà cách Tạ phủ không xa để hai vợ chồng ở tạm.

Đến tận giờ Lạc Thạch Thiên vẫn chưa lấy vợ, Tạ Lâm vốn đã nhận ra tình cảm Mặc Nhi giành cho hắn, nên cũng nghĩ tới chuyện tác hợp cho cả hai.

Nào ngờ Lạc Thạch Thiên tuy biết nhưng cứ giả vờ là không biết, tuy hiểu nhưng cứ giả vờ là không hiểu, Mặc Nhi năm lần bảy lượt va phải tường, da mặt con gái dày đến đâu cũng chẳng thể cứ cố đâm đầu vào tường đồng vách sắt mãi như vậy, vì thế không cố chấp nữa, chuyên tâm chăm sóc cho hai vị tiểu hoàng tử là Thịnh Bình và Thế An, tâm tĩnh rồi, tính tình cũng vì thế mà trở nên trầm ổn hơn nhiều so với ba năm trước.

Tạ Lâm nhìn thấy tất cả những điều đó, nhưng hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, nàng biết tại sao Lạc Thạch Thiên không chấp nhận Mặc Nhi, chỉ áy náy một nỗi rằng ngay cả bản thân nàng cũng bất lực không thể làm gì.

Lạc Thạch Thiên vừa nghe Tạ Lâm nói vậy, sắc mặt liền thay đổi, “Ta tới Tạ phủ, có gì mà không ổn? Ta là ngự y, là đại phu, đại phu khác với người thường, không phải tuân theo những quy tắc thế tục, huống hồ là……” ánh mắt hắn rơi xuống bụng Tạ Lâm, rồi sau đó giật mình liếc nhìn sang chỗ khác, “Huống hồ là……”

Rốt cuộc “huống hồ là” gì, hắn ấp úng mãi, sắc mặt do bí quá mà đổi sang màu gan heo cũng vẫn không nói được cho ra hồn.

Tạ Lâm nhướng nhướng mày, đang muốn hỏi lại cẩn thận, thì lại nghe thấy có người gõ gõ cửa, bên ngoài vang lên tiếng nói: “Gia, Trầm Hòa Anh đại nhân cùng với phu nhân tới, Thục Hà dẫn bọn họ tới thư phòng chờ nhé.”

Tạ Lâm nghiêng tai lắng nghe, đúng là giọng Thục Hà, bèn đáp được, sau đó chỉnh trang qua lại quần áo, rồi gọi Mặc Nhi vừa dỗ được hoàng tử Thế An chìm vào giấc ngủ cùng đi.

Lạc Thạch Thiên thầm thở phào nhẹ nhõm, Tạ Lâm tuy không gọi hắn, nhưng hắn cũng rón ra rón rén nối gót đi theo sau.

XXX

Vừa mới đi tới cửa, Trầm Hòa Anh đã quỳ lạy Tạ Lâm một cái, “Ân sư.”

Tạ Lâm vội vàng đỡ hắn dậy, “Đã nói bao nhiêu lần rồi, ngươi đã là Thừa tướng của triều đình, hành đại lễ như thế này không ổn, nhanh đứng lên mau.”

Trầm Hòa Anh không đồng ý, nhất định phải hành lễ xong xuôi mới chịu đứng thẳng người lên, cười bảo: “Thừa tướng thì sao chứ? Học trò bái lạy Thừa tướng tiền nhiệm thì có gì không ổn? Bái lạy ân sư thì có gì không đúng? Trầm Hòa Anh được như bây giờ, hoàn toàn nhờ vào công ơn như thể tái sinh của ân sư, mỗi lần gặp ân sư, học trò đều hận quỳ xuống dập đầu vẫn chưa đủ để báo đáp ân sư, chút lễ mọn này có là gì?”.

Sử Hồng Dược đứng bên cạnh khẽ cười, cũng không ngăn cản hành động hoang đường của phu quân mình.

Tạ Lâm hơi lắc đầu, tên học trò này bình thường trầm ổn, hành xử chu toàn, duy chỉ có khi ở trước mặt nàng, thì lại thường xuyên giống như một đứa trẻ, từ sau khi trở thành Thừa tướng, lại càng có cơ hội luyện tập mồm mép cứng rắn trên triều, nên thỉnh thoảng hắn nói đến chính nàng cũng á khẩu không đáp lại được.

Có đôi lúc nhắc chuyện này với Minh Trọng Mưu, lại bị hắn cười ha hả bảo: “Thầy sao thì trò vậy, thầy miệng lưỡi sắc bén, thì học trò cũng không thể thua kém quá nhiều được.”

Tạ Lâm cũng chỉ biết lắc đầu phì cười.

Trầm Hòa Anh không thường xuyên nhìn thấy Tạ Lâm, nên dưới nỗi nhớ nhung không tránh khỏi nói khá nhiều, trong lúc hai người tâm sự, Sử Hồng Dược ở bên cạnh thỉnh thoảng cũng góp vài câu, thoải mái nhàn nhã, chưa được bao lâu, mặt trời đã ngả dần về tây. Mặc Nhi hầu hạ bên cạnh không cảm thấy gì, chứ Lạc Thạch Thiên thì đã nhấp nhổm từ lâu, nói vài lời với Tạ Lâm xong liền rục rịch ra đằng sau chơi đùa với hoàng tử Thế An.

Nói một lúc, đột nhiên Trầm Hòa Anh nhắc đến một chuyện, “Có phải ân sư có một người họ hàng tên là Tạ Luân đúng không?”.

Tạ Lâm ngẩn người.

Nhớ đến mấy năm trước Tạ Luân đổi tên thành Giải Luân, tham gia thi đình, đỗ Thám hoa, trong tam giáp cũng chỉ có mình hắn là phải làm quan xa kinh thành.

Ngày ấy Tạ Luân đổi tên thành Giải Luân, là vì không muốn có mối quan hệ gì với Tạ Lâm, giờ sao tự dưng lại đổi lại?

Trầm Hòa Anh nói tiếp: “Tên Tạ Luân đó đúng là rất có bản lĩnh, cai quản biến một vùng thâm sơn cùng cốc trờ nên đông đúc trù phú, vì vốn dĩ là cùng một khoa thi, nên học trò vẫn luôn chú ý tới hắn. Những nhân tài như thế này nhất định không thể bỏ qua, nên học trò đã điều hắn tới kinh thành để giúp đỡ học trò một tay.” Hắn cười ngượng ngùng, “Nói ra thì thật là xấu hổ, tuy rằng không có lòng ám hại người, nhưng chắc chắn phải có lòng đề phòng người, học trò âm thầm điều tra lai lịch thân nhân của hắn, mới biết hắn là họ hàng của ân sư, người đáng tin như thế, đương nhiên là càng phải trọng dụng.”

Tạ Lâm ngẫm nghĩ Tạ Luân đúng là một nhân tài có thể đào tạo, nếu có thể để hắn quay về kinh thành làm quan, đương nhiên là không gì tốt bằng, mấy năm trước nàng từng khuyên Tạ Luân đi xa, cũng là nghĩ sau này sẽ có ngày dùng đến hắn, giờ thấy Trầm Hòa Anh suy nghĩ chu đáo, lại coi trọng người tài như vậy, không khỏi gật đầu tán thưởng.

Cuối cùng Trầm Hòa Anh vẫn thích hợp với vị trí Thừa tướng này hơn nàng, ngay khi vừa nhìn thấy hắn, nàng đã nghĩ như vậy.

Trầm Hòa Anh lại nói tiếp: “Hôm qua Tạ Luân đã quay về kinh, học trò đã giúp hắn tìm một nơi để ở tạm, hôm khác sẽ bẩm báo với bệ hạ. Chỉ là……” Hắn quan sát Tạ Lâm, “Hôm qua…… Tạ Luân nói với học trò rằng hắn muốn gặp mặt ân sư, không biết ân sư có muốn gặp hắn không?”.

Tạ Lâm thoáng trầm ngâm, rồi mới cười bảo: “Sớm muộn gì cũng có ngày phải gặp, gặp hay không gặp, không đáng để nhắc tới.”

XXX

Lạc Thạch Thiên không ngờ chân vừa bước khỏi bậc cửa tay vừa khép được cánh cửa, thì lại cảm thấy có người kéo kéo vạt áo mình, Lạc Thạch Thiên có hơi ngạc nhiên, liền nghe thấy dưới chân vang lên giọng nói rất nghiêm túc của một đứa bé: “Gia đinh của Tạ phủ, có biết đệ đệ của ta đang ở đâu không?”.

Lạc Thạch Thiên quay ngoắt lại nhìn, lập tức kinh hãi, chưa kịp liếc xuống nhìn đến người vừa kéo vạt áo hắn, thì đã nhìn thấy người khoanh tay đứng đằng sau, chưa bàn tới tư thế hiên ngang ra sao, quần áo sang trọng thế nào, chỉ thấy khuôn mặt ấy…… quen quá mức cần thiết.

Lạc Thạch Thiên đang định hô: “Bệ……” thì đối phương đã đưa ngón trỏ lên suỵt khẽ, ra hiệu im lặng.

Lạc Thạch Thiên vội ngậm miệng. Người lớn tới, nên trẻ con đương nhiên cũng đi theo. Hắn cúi đầu nhìn thử, quả nhiên là trưởng hoàng tử Minh Thịnh Bình, cũng học theo điệu bộ của phụ thân đứng khoanh tay, sống lưng thẳng tắp, duy chỉ có ánh mắt là tròn lấp lánh, giống hệt như mẫu thân cậu.

Trưởng hoàng tử rất thông minh, giờ mới có ba tuổi, nhưng đã thoáng mang theo khí độ của một hoàng tử, khiến người khác không dám coi thường.

Tuy Minh Trọng Mưu chưa từng công bố với bên ngoài mẫu thân của cậu là ai, nhưng trong ngoài cung đều ngầm hiểu cả.

Dù Tạ Lâm rất ít khi vào cung, thậm chí thường xuyên đóng cửa không ra ngoài, nhưng thỉnh thoảng Minh Trọng Mưu lại chạy qua bên này, công việc chuyển từ ngự thư phòng đến thư phòng của Tạ phủ. Đám vương công đại thần thường xuyên bàn tán sau lưng rằng, ngôi vị Hoàng hậu sớm muộn gì cũng rơi vào tay Tạ Lâm, nhưng đã ba năm trôi qua, Tạ Lâm vẫn chưa trở thành mẫu nghi của Vạn Triệu.

Nhưng nếu nói vì Tạ Lâm quá âm hiểm, xảo trá nên cuối cùng bị thất sủng thì cũng lại không giống. Bệ hạ không hề lập Tạ Lâm làm hậu, nhưng cũng không lập bất kỳ một cô gái nào làm Hoàng hậu, ngay cả phi tử cũng ít dần đi, lại thường xuyên chạy tới Tạ phủ. Các đại thần trong triều đình, đều bày tỏ thái độ: Không tài nào hiểu nổi.

Hay một cái là mới chỉ có ba năm, đã có đến hai vị hoàng tử, bất kể Tạ Lâm là người thế nào, nhưng chí ít cái bụng ấy cũng biết sinh đẻ, các đai thần đành cho qua, nhắm một mắt mở một mắt cho xong chuyện.

Lạc Thạch Thiên cong người, thấp giọng nói với trưởng hoàng tử thấp bé: “Đại điện hạ, tiểu nhân không phải gia đinh của Tạ phủ, ngay cả tiểu nhân mà người cũng không biết sao? Tiểu nhân là ngự y Lạc Thạch Thiên, thường xuyên tới khám bệnh cho mẫu thân của điện hạ đấy.”

Trưởng hoàng tử Minh Thịnh Bình trợn mắt đánh giá hắn một lượt, “Ồ? Mẫu thân ta thường xuyên bị bệnh sao? Cần ngươi tới khám bệnh luôn à?”.

Lạc Thạch Thiên cứng họng, nếu nói là thường xuyên bị bệnh, thì sợ rằng đại điện hạ sẽ lo lắng, nếu nói là không thường xuyên bị bệnh, thì hắn thường xuyên tới Tạ phủ làm gì? Hắn cũng không dám phớt lờ vị hoàng đế Vạn Triệu đang nhìn chằm chằm vào mình kia.

Lạc Thạch Thiên liền lảng sang chủ đề khác, nói: “Đại điện hạ, ngài không phải muốn tới thăm nhị điện hạ sao? Tiểu nhân sẽ dẫn ngài đi thăm.”

Đứa bé mới có ba tuổi, tuy rằng thông minh lanh lợi, nhưng suy cho cùng do quá nhớ nhung em trai, nghe hắn nói vậy, lập tức vỗ tay reo lên, “Được được, mau dẫn ta đi.”

Thằng bé vui vẻ kéo kéo ống tay áo hắn, Lạc Thạch Thiên cười khổ ngẩng đầu lên nhìn, bệ hạ chưa mở lời, hắn không dám tự mình quyết định, Minh Trọng Mưu tuy rằng không thích gã này lắm, trên thực tế hắn đã nhìn rõ đến tám phần tâm tư gã thần tử này, thấy hắn nhìn về phía mình, liền hừ một tiếng, “Ngươi dẫn Bình nhi đi thăm An nhi đi, ta sẽ tự đi gặp Tạ Lâm.”

Lạc Thạch Thiên được cho phép, lập tức sung sướng như được đại xá, dẫn trưởng hoàng tử nhanh chóng xoay người rời đi.

Minh Trọng Mưu thấy hắn đi xa rồi, liền quay người khoát khoát tay, mấy bóng đen đi theo cũng rời đi.

Bản thân hắn ỷ thế tài cao gan lớn, không thích có hộ vệ, nhưng đối với an nguy của hai đứa trẻ, thì Minh Trọng Mưu lại hết sức để tâm.

XXX

Trầm Hòa Anh và Sử Hồng Dược vừa nhìn thấy Minh Trọng Mưu đi vào, không nén nổi kinh ngạc, vội vàng định dập đầu hành lễ, thì bị Minh Trọng Mưu ngăn lại, “Mặc thường phục xuất hành, nên không cần khách sáo vậy làm gì.”

Lúc ấy hai người bọn Trầm Hòa Anh mới đứng thẳng người dậy, Tạ Lâm cũng đang chuẩn bị nhấc người lên hành lễ, thì lại bị Minh Trọng Mưu ấn xuống, hắn đi tới ngồi bên cạnh nàng, bưng chén trà của nàng lên uống một ngụm, thái độ vô cùng thân thiết tự nhiên. Trầm Hòa Anh và phu nhân thấy thế, đương nhiên cũng không cần nói cũng tự hiểu, bệ hạ mặc thường phủ tới Tạ phủ, hiển nhiên là vì muốn gặp Tạ Lâm, bọn họ không nên ở lại đây khiến bệ hạ chướng mắt, lên hai miệng cùng lấy cớ cáo từ.

Hai người vừa ra khỏi cửa, trong phòng liền chìm vào trầm mặc.

Minh Trọng Mưu lặng lẽ uống trà, bất kể bên ngoài có ồn ào đến mức nào, chỉ cần ở bên cạnh nàng là cảm nhận được sự yên tĩnh.

Cái gọi là tâm ý tương thông, chẳng qua cũng chỉ như thế này mà thôi.

Nhưng chưa được bao lâu, Tạ Lâm đã nói: “Người tới rồi.” Giọng nói không vui, cũng chẳng quá hờ hững.

Minh Trọng Mưu nhủ thầm: Cũng tạm. Lần trước hắn chưa phê xong tấu chương đã tới, suýt chút nữa bị khuôn mặt lạnh lùng của nàng làm cho đông cứng. Lần này tốt xấu gì hắn cũng đã phê xong, nàng chắc không còn gì để nói nữa rồi.

Minh Trọng Mưu giả vờ trầm ngâm, “ừ” một tiếng. Đã ba ngày rồi hắn không được gặp nàng, đừng thấy hắn bình tĩnh mà lầm to, nội tâm hắn đang nhảy nhót sung sướng từ lâu rồi đây này. Không còn là thiếu niên nữa, nhưng lại luôn làm những việc chỉ thiếu niên mới làm.

Đâm đầu vào tường cũng chẳng phải lần đầu tiên, nhưng nàng vẫn vì hắn sinh ra tiểu hoàng tử vừa thông minh lanh lợi lại vừa đáng yêu, nếu nàng không muốn, dựa vào sự quật cường bướng bỉnh của mình thì đã bỏ đi từ lâu rồi.

Đáng tiếc nàng thủy chung không chấp nhận ngồi lên ngôi vị Hoàng hậu. Hắn từng công khai rồi ngấm ngầm ám chỉ, nhưng nàng toàn giả vờ không hiểu. Nàng thông minh như thế, sao lại không hiểu chứ?

Rõ ràng là không muốn hiểu thì có.

Minh Trọng Mưu liếc trộm nàng mấy cái, thấy nàng đang nhìn mình, sắc mặt cũng không có vẻ gì là đang vui vẻ hay tức giận, không kìm được thầm thở dài, rốt cuộc nàng vẫn trầm tĩnh và nhẫn nại hơn mình, bản thân làm sao bì được với vị cựu Thừa tướng từng là thầy giáo này đây? Minh Trọng Mưu bất giác duỗi tay ra, phủ lên bàn tay đang bưng tách trà của nàng.

Ngón tay Tạ Lâm thoáng run lên, trái tim Minh Trọng Mưu cảm thấy được an ủi, hiểu ra nàng không bình tĩnh như vẻ bên ngoài, bèn nói: “Tạ Lâm, đã ba tháng nay nàng không vào cung rồi, lẽ nào nàng không nhớ trẫm sao? Trẫm…… Ta toàn đến thăm nàng.”

Lại thêm một lần hắn bóng gió với nàng, ngày ngày chạy tới Tạ phủ, tuy rằng Minh Trọng Mưu ngồi ở ngôi vị hoàng đế, nhưng cũng không phải là thằng ngốc, văn võ bá quan trong triều ngày nào cũng bàn luận sau lưng việc hắn chạy tới Tạ phủ trước, hắn nghe vào tai, trong lòng cũng thấy sốt ruột.

Tạ Lâm quay sang nhìn hắn, rồi đặt chén trà trong tay xuống, “Bệ hạ, quốc sự đã phê xong chưa? Tất cả phải lấy việc nước làm trọng.”

Minh Trọng Mưu nghe nàng nói vậy, liền đứng bật dậy, năm năm làm hoàng đế đã khiến hắn càng thêm trầm ổn, cũng hiểu quyền mưu hơn, nhưng trước mặt Tạ Lâm, hắn cứ như bong bóng xà phòng bị thổi phồng, chọc một phát là vỡ. Minh Trọng Mưu đi tới trước mặt Tạ Lâm, cúi xuống nói, “Ân sư chỉ dạy của trẫm ơi, trẫm đã đặc biệt làm theo lời dặn dò của người, phê xong tấu chương rồi mới tới, người là cựu Thừa tướng, nên trẫm sợ người lắm.”

Tạ Lâm ngước mắt lên có hơi kinh ngạc, chỉ là nàng…… chỉ là nàng không biết nên đối mặt với hắn như thế nào nên mới dùng quốc sự để trốn tránh thôi mà. Tạ Lâm đang định mở lời, thì đã bị Minh Trọng Mưu giữ lấy gáy kéo lại, khiến nàng phải ngước đầu lên, tiếp nhận cánh môi của hắn đang hạ xuống.

Nàng xưa nay luôn nghĩ đến chuyện đẩy hắn ra, nhưng lại toàn bị hắn xâm lược lãnh thổ từng tấc từng tấc một, hơn thế còn không tài nào đẩy lui được.

Tình cảm của hắn như lửa nóng, đốt cháy mãnh liệt khiến nàng không biết phải làm sao.

Tình cảm suốt ba ngày không được thấy nàng dồn cả vào trong nụ hôn này. Minh Trọng Mưu nhủ thầm, có trời biết hắn ngày nhớ đêm mong được nhìn thấy nàng đến mức nào, hận không thể hòa tan nàng làm một với mình, nóng lòng muốn lập nàng làm Hoàng hậu, chẳng qua cũng là vì muốn ngày ngày được trông thấy nàng, không cần phải ngày ngày tương tư nữa.

Nụ hôn mãi mới ngừng lại, Tạ Lâm thoáng cau mày, nàng vẫn chưa thể quen được với kiểu hôn thế này, thở dốc hồi lâu mới nói: “…… Thì ra là xử lý việc nước xong, nên mặc sức hưởng lạc à? Đây là việc một minh quân nên làm sao?”.

Minh Trọng Mưu thấy gò má nàng đỏ rực, nhưng khuôn mặt lại nghiêm túc giáo huấn, không nhịn được cười ha hả, “Đấy có phải là việc một minh quân nên làm hay không, trẫm không biết, nhưng đây chắc chắn là việc hoàng đế Vạn Triệu nên làm.” Dừng lại một thoáng, Minh Trọng Mưu lại cười nói tiếp: “Xin ân sư lượng thứ cho.”

Nói đoạn, hắn phá lên cười rồi bế ngang nàng lên, sải bước về phía phòng ngủ.

Nếu nghĩa vụ vợ chồng, Tạ Lâm không thể thực hiện được và cũng không muốn thực hiện, vậy thì đành thực hiện nhiệm vụ “giáo dục giải đáp thắc mắc” vậy.

Minh Trọng Mưu nghĩ tới đây, cười vô cùng sung sướng.

Là người mà hắn muốn thân cận, nhưng lúc nào cũng chăm chăm dùng thái độ như đang xử lý công việc để nói chuyện với hắn, vậy thì nên làm gì?

Minh Trọng Mưu là một vị hoàng đế rất biết dùng não, thậm chí so với rất nhiều vị hoàng đế của Đại Sở hắn còn dùng não nhiều hơn. Phòng ngủ phía sau thư phòng được xây dựng chính là nhằm mục đích này, chính giữa là một chiếc giường cực lớn, có lăn thế nào cũng không bao giờ sợ rơi xuống đất, có thể coi là mềm mại đa dụng, vì sở thích trong lòng hoàng đế Vạn Triệu chính là cựu Thừa tướng dù có phản bác cũng không thể phản bác được.

Một Tạ Lâm cứng nhắc, thì phải dùng cách này để đối phó, đảm bảo trăm lần thắng cả trăm.

Lạc Thạch Thiên vốn dĩ muốn dẫn trưởng hoàng tử Thịnh Bình tới trêu em trai Thế An, nhưng vừa bước qua cửa, lại cảm thấy không thoải mái khi bỏ Minh Trọng Mưu và Tạ Lâm ở lại một mình với nhau, nên vừa đi được một bước lại thụt lùi lại sau, để trưởng hoàng tử Thịnh Bình tự đến chỗ tiểu hoàng tử chơi, còn hắn thì xoay mũi chân, đi về phía thư phòng. Hắn có thể an tâm để cả hai vị tiểu hoàng tử đơn độc như vậy, chính là vì hắn biết rõ Minh Trọng Mưu chắc chắn đã bố trí hộ vệ bảo vệ sự an toàn của hai đứa trẻ rồi, nên không cần phải lo lắng.

Không ngờ vừa đi tới thư phòng, đã nghe thấy tiếng Minh Trọng Mưu phá lên cười trêu chọc, Tạ Lâm năm lần bảy lượt xua hắn tránh xa ra. Sắc mặt Lạc Thạch Thiên tái đi, vội vàng hô: “Bệ hạ đừng vội, trong bụng của gia đang có tiểu công chúa tương lai đấy!”.

Bên trong lập tức truyền ra tiếng đồ vật va chạm, sau đó là tiếng hoáng đế Vạn Triệu kinh hãi quát: “Ngươi nói gì?!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play