“Gia, uống thuốc trước đã.” Mặc Nhi bưng bát thuốc trên tay, đi tới trước giường của Tạ Lâm, hơi cúi thắt ưng xuống, giống như là sợ làm đối phương giật mình, dịu dàng nói.
Tạ Lâm khẽ “Ừ” một tiếng, quay người lại, chống tay ngồi dậy. Mái tóc dài đen bóng như mực nương theo cần cổ gầy mảnh từ đầu vai xõa tung xuống, nhẹ rủ ở hai bên sườn má.
“…… Đại nhân,” Mặc Nhi nhìn Tạ Lâm uống thuốc, nuốt nuốt nước bọt, không nhịn được cố lấy một hơi dũng khí, khẽ khàng nói, “Ta cũng cảm thấy, Lạc đại nhân nói rất đúng, người trong triều quá đông, việc cũng quá nhiều, Gia không biết, ta và Thục Hà, Khởi La, nghe được chuyện người vì bị phạt roi mà tí ngất, tim suýt chút nữa là ngừng đập rồi, liều mạng hỏi thăm tình hình của Gia, may mà sau hai ngày người quay trở về phủ Thừa tướng, trông vẫn rất có tinh thần, mới khiến bọn ta thở phào nhẹ nhõm.”
“Đại nhân, người, sau này người đừng dọa bọn ta như vậy nữa.” Mặc Nhi vỗ vỗ ngực, vẻ mặt hoảng sợ vẫn chưa bình tĩnh lại được, “Đáng sợ lắm đấy.”
Tạ Lâm uống cạn sạch chỗ thuốc trong bát, sau đó đưa trả lại cho Mặc Nhi, “Có gì dọa người đâu, ta tự biết chừng mực.”
Mặc Nhi dẩu cái miệng nhỏ lên, “Chừng mực gì chứ? Lĩnh roi bị thương rồi quỳ suốt hai ngày để khuyên tên hôn quân đó mà cũng gọi là có chừng mực sao?” Nàng thở dài, “Vị trí Thừa tướng này ngồi thấy tốt đến thế sao? Mặc Nhi chẳng thể nhìn ra được. Mặc Nhi chỉ cảm thấy, Gia rất khổ thôi.”
“May mà đây vẫn còn là trong phủ, nếu là ở bên ngoài, nói năng lung tung như nàng, sớm bị người ta cắt lưỡi chặt đầu từ lâu rồi,” Tạ Lâm chui trở lại trong chăn, chỉ để lại mái tóc bên ngoài, xõa tung trên gối, “Nàng đừng để bị ảnh hưởng bởi cái tên Lạc Thạch Thiên đó, hắn cũng không tồi đâu, nhưng đáng tiếc bản tính lại không trầm ổn, trước đây những người lớn tuổi ở quê cũ của ta đã không ít lần phê bình, đợi lúc nào đó hắn nói mấy câu suy đoán ấy, thì nàng hãy nói lại với hắn.”
“Không trầm ổn?” Một người từ ngoài cửa trượt chui vào trong phòng, “Sao ta lại không trầm ổn? Suy đoán của ta rất chính xác!” Khuôn mặt Lạc Thạch Thiên nhăn nhó đi vào, “Đừng tưởng rằng nàng là dâu chưa gả qua cửa của ta mà có thể nói năng lung tung nhé.”
Tạ Lâm thực sự vô cùng hối hận vì mình vẫn còn quan tâm đến hắn, bèn nói với Mặc Nhi, “Ta nghỉ ngơi một lát, nàng dẫn Lạc đại nhân ra ngoài đi.”
“Này!” Lạc Thạch Thiên đang định nói, thì lại bị Mặc Nhi kéo đi.
“Được rồi Lạc đại nhân, ngài cũng nghỉ ngơi một lát đi, nói nhiều như vậy ngài không thấy mệt sao.” Nói đoạn, không chờ Lạc Thạch Thiên còn đang ú ớ, Mặc Nhi cô nương khỏe mạnh đã lôi gã ra ngoài.
“Này sao cô lại cứ lôi lôi kéo kéo vậy, cô không biết cứ lôi lôi kéo kéo như vậy thì sau này sẽ không tìm được người đàn ông nào để gả sao……”
“Ta tìm được người đàn ông nào để gả hay không không cần ngài quan tâm, đại nhân ngài đi ra đi, ngài thật sự phiền phức quá đấy.”
Cá tính của Mặc Nhi cứng mềm không ăn, đường muối không ngấm khiến Lạc Thạch Thiên khó lòng đối phó. Thật đúng là chủ tử sao thì người trong nhà của hắn vậy. “Tạ Linh Nhi nàng đừng có ỷ thế lớn hơn ta một tuổi mà cậy già lên mặt, nàng vẫn còn cần ta trị thương nữa đấy.” Chưa nói xong hai câu, Mặc Nhi đã đẩy hắn ra khỏi cửa, thiếu chút nữa là ngã lộn cổ, liền lắc đầu, vươn cổ hướng về phía cửa lớn hét to: “Người của phủ Thừa tướng, đều là những người không hiểu lòng tốt của người khác……” giọng nói rất to, khiến toàn bộ phủ Thừa tướng đều có thể nghe thấy.
“Được rồi được rồi, giả vờ mà cứ như thật ý.” Mặc Nhi vội vàng bịt chặt lỗ tai, chun chun mũi, thì thầm hỏi: “Ta hỏi ngài, vết thương của Gia thế nào rồi?”.
Lạc Thạch Thiên hừ một tiếng, cố ý cúi đầu, khẽ khàng thì thầm to nhỏ với nàng: “Chỉ cần nàng ấy đừng giày vò như thế nữa, ta bảo đảm thân thể của nàng ấy khỏe mạnh.”
Mặc Nhi ngẩn người, không thể bình tĩnh nổi.
Hồi lâu, Mặc Nhi mới giống như hạ quyết tâm nói: “Nếu như…… nếu như nói giờ, ngài vẫn còn muốn lấy nàng ấy thì sao?” Nàng cố lấy dũng khí, “Ta…… ta biết, khoảng cách giữa hai người…… đã hơn mười năm rồi, rất nhiều chuyện đã không còn như xưa, nhưng gái thì chưa chồng, ngài cũng…… ngài cũng chưa thấy thích ai cả, chi bằng…… chi bằng……”
“Chi bằng sao?” Lạc Thạch Thiên nhếch miệng cười, vẻ mặt vốn dĩ rất ưa nhìn, giờ có chút châm biếm, “Cô muốn nói, hai người chúng ta nam chưa lấy vợ nữ chưa gả chồng, chi bằng đoàn tụ xây lại mộng đẹp năm xưa, cạp lại thành đôi, hòa hợp trăm năm hả?”.
Mặc Nhi khó nhọc mở miệng: “Thế nào? Không được sao?”.
Lạc Thạch Thiên thở dài, “Cô cũng biết, đây chỉ là cạp lại thôi, chỉ e khó mà hòa hợp trăm năm được. Nếu như hai người bọn ta có thể thành đôi, thì từ hai năm trước lúc bọn ta gặp lại nhau đã thành rồi, chẳng đợi đến ngày hôm nay.”
Huống hồ, cho dù bản thân có muốn, nhưng người bên trong cánh cửa đó, liệu có muốn không?
Hai năm trước, lúc Lạc Thạch Thiên gặp lại cố nhân, quả thực không thể nhận ra được con gái của Tạ gia năm đó, lại có dáng vẻ oai hùng hiên ngang, tuấn tú nho nhã như hiện giờ, đường nét thanh mảnh, ánh mắt đạm mạc, nói năng cơ trí, lòng dạ thâm sâu khó dò. Nàng biến thành cô nương chưa bước khỏi lầu son, lòng mang theo bóng dáng tình lang trong mộng.
Ngoại trừ việc mang thân phận gian thần.
Hôm đó, Lạc Thạch Thiên quyết định, mình sẽ trở thành cánh tay đắc lực của vị Thừa tướng gian xảo mà người đời thường gọi này, che giấu thân phận cho nàng, trở thành tai mắt giám sát thiên hạ chí tôn và các vị đại thần cho nàng. Ẩn mình suốt hai năm, quả nhiên phát huy tác dụng. Hắn đã thành công che giấu thân phận con gái cho Tạ Lâm, thậm chí trị cả thương cho nàng.
Trong trí nhớ mơ hồ, dưới ánh đèn mờ mờ tỏ tỏ, làn da trắng nõn gần như trong suốt, như thể lấp lánh ánh sáng, lúc ngón tay bôi thuốc, cảm nhận được xúc cảm mềm mịn như tơ lụa. Bất kể là hắn đã từng khám cho vô số cơ thể người bệnh, nam nữ đều có cả, nhưng chỉ có duy nhất một mình nàng, là hắn không dám nhìn, lại càng không dám nghĩ ngợi gì.
Sau một lần trị thương chẩn bệnh, Lạc Thạch Thiên không kìm được mở miệng trêu tức, mà thực ra là thăm dò phản ứng của Tạ Lâm: “Cũng may ta chỉ là một đại phu, nếu là người đàn ông khác nhìn thấy chút xíu da thịt của nàng thôi, thì đã phải chịu trách nhiệm rồi!” Hắn vỗ vỗ ngực, giọng điệu kinh hoàng, “Nàng sẽ không bắt ta phải chịu trách nhiệm đấy chứ?”.
“Chịu trách nghiệm?” Tạ Lâm buộc vạt áo trong lại cẩn thận, khoác áo ngoài, nghe thấy câu này, giống như thấy rất thú vị, nghiêng đầu liếc nhìn hắn một lượt từ đầu tới chân, “Ngươi là đoạn tụ hả?”.
Cho dù Lạc Thạch Thiên là người hỏi trước, cũng từng nghĩ đến trăm ngàn đáp án Tạ Lâm có thể đưa ra, nhưng không ngờ câu trả lời lại thế này, không nhịn được khuôn mặt đầy vẻ kinh hãi.
Cô nàng này thực sự là nam hả?
Vì vậy hôm nay Mặc Nhi hỏi câu này, Lạc Thạch Thiên cũng đáp: “Mười năm trước, nàng ấy cũng có thể coi là yêu kiều đáng yêu, lại vừa thông minh vừa xinh đẹp, các bà mối đều nói nàng ấy bên ngoài thanh tú bên trong trí tuệ, trong thành trên huyện dưới quê, người muốn lấy nàng ấy, rất nhiều, nhưng Tạ Lâm của hôm nay……” Lạc Thạch Thiên không biết đang nghĩ gì, lông mày nhíu chặt, “Nam tử nào dám lấy nàng ấy chứ? Không bị dọa cho bỏ chạy mới là lạ!”.
Nói như vậy tức là tên đó phải thực sự là người có dũng có mưu, có gan có dạ, thì mới dám nảy ra ý định hạ gục cô nàng. Nếu như bị Tạ Lâm biết được, còn không bị nàng đập chết ngay tức khắc sao?
Mặc Nhi nghe Lạc Thạch Thiên nói như vậy, nghĩ đến Gia của mình, tính tình lạnh lùng cứng rắn như vậy, ngoại trừ việc nước ra, ngoài trừ giang sơn xã tắc ra, thì không đặt ai vào trong mắt, không để tâm tới bất cứ thứ gì khác. Dần dần, ánh mắt vốn dĩ còn mang theo chút hi vọng mong manh của Mặc Nhi, không kìm được ảm đạm hẳn đi.
XXX
Sáng sớm tinh mơ, Minh Trọng Mưu thượng triều như thường lệ. Ngồi trên ngai vàng, nhìn xuống dưới, lúc các thần tử vây quanh, vừa kinh ngạc vừa vui mừng phát hiện ra một người đứng ngay hàng đầu tiên, nửa tháng nay không gặp, được tĩnh dưỡng nên sắc mặt hồng hào, phong độ hiên ngang, vẫn mang dáng vẻ tuấn tú ngày nào. Minh Trọng Mưu vô cùng vui mừng, “Tạ khanh hồi triều, thật là đáng vui đáng mừng, không biết thân thể còn chỗ nào không khỏe không?”.
Hoàng đế bệ hạ của triều đình Đại Sở thượng triều, việc đầu tiên là quan tâm đến thân thể của thần tử, trong sử sách có thể gọi là độc nhất vô nhị, Tạ Lâm có thể coi là độc hưởng ân sủng.
Nhưng khiến bệ hạ hồi triều, lại không hề độc chiếm đại quyền, thì công đầu vốn thuộc về Tạ Lâm. Vì thế dù trong lòng quần thần có nghĩ sao đi nữa, cũng đành phải nén lại trong bụng.
“Bẩm bệ hạ, thần không sao, tạ ơn bệ hạ quan tâm.”
Tạ Lâm trả lời rất đơn giản, không nhiều cũng không ít, trả lời rồi, cũng tạ ơn long ân rồi, có thể nói là hoàn mỹ không chút khiếm khuyết, hoàn hảo không tỳ vết.
Nhưng quá hoàn chỉnh quá hoàn mỹ, lại khiến Minh Trọng Mưu cứ có cảm giác hình như thiếu một thứ gì đó, “Không sao thì trẫm yên tâm rồi.”
“Tạ khanh quay lại rất đúng lúc, việc khoa cử ba năm một lần, cũng sắp đến rồi,” Hắn nhìn quần thần khắp xung quanh, chậm rãi nói: “Từ khi khai quốc tới nay, triều đình Đại Sở ta luôn rất coi trọng vấn đề khoa cử, các khanh ở trước mặt trẫm đây, mười người thì có tám chín là bậc trí giả xuất thân từ tầng lớp nhân gian tiến cử mà ra, chuyện khoa cử, liên quan đến xã tắc, những người thi đỗ cử nhân tiến sĩ, đều sẽ trở thành đồng liêu với mọi người, hi vọng các khanh không coi nhẹ việc này, chuẩn bị lên kế hoạch, đề không nhất thiết phải quá khó, cũng không được quá đơn giản, ra đề xong, hãy đưa cho trẫm xem qua một lượt trước.”
“Bệ hạ anh minh.” Quần thần cúi đầu, riêng Tạ Lâm vẫn ngẩng cao đầu không cúi.
Tạ Lâm riêng mình một ngọn cờ, Minh Trọng Mưu cũng coi như không nhìn thấy, lại nói tiếp: “Năm nay, chủ khảo của cuộc thi, các khanh nghĩ ai là thích hợp?”.
Quần thần không ngờ lại hỏi đến chuyện này, quay ra nhìn nhau một lúc lâu, sau đó có một người lớn tiếng nói: “Thần cho rằng, Lại bộ Thượng thư Sử Khánh, cương trực thẳng thắn, công bằng nghiêm minh, tiến sĩ nhị giáp Vĩnh Lưu năm thứ hai, là người thích hợp.”
Sử Khánh nghe xong, liền vuốt râu, cười nói: “Ngược lại thần cho rằng, Lễ bộ Thượng thư Trương Dụ học thức uyên tâm, lời lẽ văn chương xuất sắc, biền phú hạ bút thành văn, làm chủ khảo là vô cùng thích hợp.”
(Biền phú hay còn được gọi là Bài phú, phú theo nghĩa đen chủ yếu là thể văn tả cảnh, nhưng từ cái ý chính tả ngoại cảnh, một bài phú thường liên kết với nội tâm để tả tình.)
Người được Sử Khánh tiến cử mỉm cười, con người này lễ số chu toàn, xưa nay luôn cho rằng người phải biết lễ, phép lịch sự là không thể bỏ, đương nhiên cung tay trả lễ, đó chính là Lễ bộ Thượng thư Trương Dụ.
Lại có người nữa tiến cử nói: “Hộ bộ Thị lang Tả Minh, luôn coi trọng xã tắc, phản đối lao dịch, là trụ cột của nước nhà, chọn ngài ấy, là thích hợp hơn cả.”
Lại có người có ý kiến: “Nếu là Hộ bộ Thị lang Tả Minh, thì thần cảm thấy chi bằng tiến cử chủ sự Hộ bộ Hồ Du, hiểu rõ thời thế, thấu tình đạt lý, sáng suốt vừa cương vừa nhu, làm chủ khảo, là vô cùng thích hợp.”
Quần thần mỗi người một ý, nhưng lại không nhìn ra được sắc mặt của Minh Trọng Mưu, hắn chỉ ngồi ở đó, không tỏ thái độ gì, cũng không đập bàn xô ghế. Quần thần không cảm thấy gì, chỉ lo tiến cử nhân tuyển theo cảm nhận cá nhân.
Không biết đã qua bao lâu, khi mặt trời đã lên cao, mặc cho mọi người đã tiến cử vô số những nhân tuyển đức cao vọng trọng, nhân tài xuất chúng, người ngồi trên ngai vàng kia, vẫn trầm mặc không nói gì, có cảm giác như đang mơ màng muốn ngủ. Các đại thần trụ cột của triều đình Đại Sở, không hiểu suy nghĩ của hoàng đế bệ hạ, ngay cả Lại Xương đang đứng bên cạnh cũng thấy lo thay cho họ.
Lại qua thêm một lúc nữa, Minh Trọng Mưu đã có chút mất kiên nhẫn, chậm rãi nói: “Từ đây đến lúc khoa cử vẫn còn thời gian, các khanh cứ cẩn thận lựa chọn tiến cử, trẫm sẽ không để tâm đến việc này nữa……”
Đang nói, thì nghe thấy Úy Trì Chính lớn tiếng hô: “Thần có một nhân tuyển, muốn tiến cử cho thánh thượng.”
Minh Trọng Mưu không vì Úy Trì Chính cắt ngang lời mình mà thấy không vui. Hắn trầm giọng đáp: “Nói.”
“Thần tiến cử, nhất giáp đệ tam năm Vĩnh Lưu, thám hoa học thức uyên bác, hiện giờ đang là Thừa tướng của Vạn Triệu,” Úy Trì Chính nhấn mạnh từng chữ, “Tạ, Lâm!”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT