Vụ án của Trác Thanh, sau khi Chân Mộc buộc tội xong, Hình bộ bắt đầu xét xử, nhưng dường như Úy Trì đại nhân rất quan tâm đến vụ án này, Thừa tướng đại nhân cũng năm lần bảy lượt tới Hình bộ dò hỏi.
Úy Trì đại nhân, hiện giờ dường như là người được tin dùng trước mặt hoàng đế, là người đầu tiên được ban ghế ngồi trong buổi triều sáng, cái đó gọi là vô cùng vinh dự. Con người này có vẻ không được hòa thuận với Thừa tướng đại nhân lắm, quan mới nhậm chức, nhưng đã bãi bỏ ba trong số mười mục quy chế mà Tạ thừa tướng kiến nghị với Hình bộ, e là chính kiến có khác biệt rất lớn với Thừa tướng đại nhân.
Tạ Lâm và Úy Trì Chính đều không hiểu tâm tư của tên Trác Thanh này là gì, dù sao tự bản thân Hình bộ cũng nhận là không đoán được, lại càng không muốn làm
cỏ đầu tường sinh tồn trong khe nứt hẹp (1), nên dứt khoát quăng luôn củ khoai nóng bỏng tay Trác Thanh này cho Chân Mộc, ý rằng ngươi là người tố cáo, thì tự ngươi đi mà xử.
(Sinh tồn trong khe nứt hẹp là để chỉ những người nín nhịn cố gắng chờ thời, chấp nhận thực tại khó khăn rèn luyện bản thân để dần dần khẳng định được mình.)Xử tốt, xử hợp lòng đẹp ý hai vị đại nhân, thì đương nhiên là vui sướng hạnh phúc.
Nhưng xử không tốt, hai vị đại nhân đều không hài lòng, thì Chân Mộc ngươi, thu dọn đồ đạc quần áo, sẵn sàng chuẩn bị cút xéo đi.
Xem ra chính Chân Mộc đại nhân cũng biết được điều đó, nên vừa nghe nói Hình bộ muốn phủi tay mặc kệ, liền vội vàng đấu tranh cho lợi ích của bản thân: Chân Mộc ta không phải người của Hình bộ, không có quyền thẩm vấn phạm nhân!
Không có quyền?
Bộ Hình đã có đối sách: Đại nhân không có quyền, thì chúng tôi sẽ đấu tranh cho quyền lợi của đại nhân.
Vì thế bên trong ngự thư phòng, có rất nhiều tấu sớ, trên tấu sớ đều hết lời ca ngợi tán dương Chân Mộc có năng lực thẩm vấn phạm nhân, so với các vị đai nhân ở Hình bộ, thì viêc thẩm vấn một nhân vật nhỏ nhoi cỡ Trác Thanh, hoàn toàn không có vấn đề gì.
Thừa tướng đại nhân lật xem bản tấu xong, liền dùng chu sa phê bình chú giải thay cho bệ hạ: Có khả năng đặc biệt trong việc tra tấn hỏi cung, Chân Mộc là người rất đặc biệt.
Minh Trọng Mưu giở xem bản tấu, nhìn thấy lời chú giải của Tạ Lâm xong, lại nhớ tới hành vi của Chân Mộc lúc bình thường, dường như chẳng mảy may có chút thành tích nào, không khỏi cảm thấy đau lòng nhức óc, nói với Thừa tướng:
“Vẫn chưa quan sát và hiểu được khả năng của Chân Mộc, khiến người ta không có cơ hội thể hiện tài năng của bản thân, nên không có chút thành tựu nào, đây đúng là lỗi của trẫm.”
Khuôn mặt Tạ Lâm không chút biểu cảm nói:
“Bê hạ biết sai mà có thể sửa, là chuyện không gì tốt hơn.”
Sau đó hạ một thánh chỉ cho bệ hạ: Giáng chức Chân Mộc làm Chủ sự Hình bộ, chịu trách nhiệm tra tấn hỏi cung.
Còn chưa thẩm vấn Trác Thanh, thì chức quan của Chân Mộc đã từ Chính tam phẩm bị giáng cấp, Lang trung trở thành Chủ sự. Người trong Hình bộ nhất loạt sợ bóng sợ gió, Trác Thanh quả nhiên là một củ khoai nóng bỏng tay, ai động vào người đó chết.
Cho dù Chân Mộc không muốn làm việc ở Hình bộ, thì cũng không được nữa rồi. Mỗi ngày phải đi sớm về khuya, đến nhà lao thăm hỏi củ khoai bỏng tay kia, không biết tâm tư trên mặt hai vị đại nhân thế nào, nên tên Trác Thanh này đánh không được, mắng cũng không xong. Chân Mộc dứt khoát mời hai vị đại nhân cùng đến, rồi cùng thẩm vấn. Chân Mộc hắn đứng ở một bên giương mắt lên nghe là tốt nhất.
Lúc đó chỉ nghe Thừa tướng đại nhân hỏi Úy Trì đại nhân:
“Không biết ý kiến của Úy Trì đại nhân về chuyện này thế nào?”
Vẻ mặt cười mà như không cười, Chân Mộc chỉ cảm thấy chẳng trách Thừa tướng đại nhân có thể nắm giữ chuyện triều chính, chỉ với vẻ mặt đó thôi, hạ quan đã không học nổi rồi.
Úy Trì Chính dường như cũng có chút mâu thuẫn với vẻ mặt đó, nên không khỏi nhíu nhíu mày, lãnh đạm nói:
“Thừa tướng đại nhân quyết định là được rồi.”
Tạ Lâm có vẻ đã dự đoán được câu trả lời của Úy Trì Chính từ trước, lập tức đáp:
“Tạ mỗ cũng không biết phải thẩm vấn thế nào, chi bằng……”
Tạ Lâm liếc nhìn Chân Mộc đứng bên cạnh,
“Đã là thầm vấn, thì cứ đánh trước rồi nói sau.”
Chân Mộc lập tức lĩnh hội, lớn tiếng nói:
“Kéo Trác Thanh ra, đánh hai mươi gậy!”.
Đám lính cai ngục liền tháo sợi dây thừng đang trói Trác Thanh ra, gậy gộc khung đỡ chuẩn bị xong xuôi, trên đất đặt một tấm ván gỗ, đẩy Trác Thanh nằm lên đó, định đánh lên mông của Trác Thanh hai mươi gậy.
Úy Trì Chính cả kinh, không thể giữ vẻ mặt nghiêm trang thêm được nữa, lập tức đứng bật dậy, quát lớn:
“Khoan đã!”
Hắn xuất thân từ con nhà võ, một câu quát này, cơ hồ khiến đám bụi đất trên xà nhà phải rung lên rơi xuống. Mấy tên cai ngục hoảng sợ nhảy dựng lên, cây gậy trong tay cầm không được chắc, rơi thẳng xuống mông Trác Thanh, Trác Thanh ăn một gậy đau điếng, tuy hắn ta định vinh nhục không màng, trước mặt tên Thừa tướng gian xảo này, không muốn tỏ ra có chút mảy may yếu đuối nào, nhưng lại không nhịn được thở hổn hển một cái.
Khóe miệng Tạ Lâm giật giật, cau mày:
“Úy Trì đại nhân, ngài đang làm gì vậy?”.
Úy Trì Chính vung tay áo, nhìn thằng vào Tạ Lâm, tức giận nói:
“Dùng tư hình với mệnh quan triều đình, là điều bị cấm trong luật pháp của triều ta, Thừa tướng đại nhân, ngài đây là mắc phải tội chết đấy!”.
Tạ Lâm nghe xong, liền đứng dậy, hắn vốn dĩ thấp hơn Úy Trì Chính một chút, nhưng ánh mắt liếc xéo Úy Trì Chính, lại có vẻ như đang ở trên cao nhìn xuống. Khóe miệng Tạ Lâm nhếch lên, lãnh đạm nói:
“Không nghĩ rằng Úy Trì đại nhân lại là kiểu người nói một đằng làm một nẻo như thế.”
“Vu khống!”
Úy Trì Chính tức giận đến bật cười,
“Không biết hạ quan đã nói một đằng làm một nẻo lúc nào vây?”.
Tạ Lâm đáp:
“Úy Trì đại nhân vừa nãy còn nói rằng, để Tạ mỗ quyết định là được, sao chưa qua nổi thời gian một chén trà, đã lại lật lọng thế?”
Hắn thở dài nói tiếp:
“Đại Sở ta có hạng thần tử như vậy, đúng là điều bất hạnh của Đại Sở, là bất hạnh của bệ hạ, không biết tại sao Úy Trì đại nhân lại được bệ hạ tin dùng nữa, làm võ quan tử tế thì không làm, lại đi làm quan văn.”
Nói xong, Tạ Lâm liên tục lắc đầu, ngụ ý rằng vô cùng tiếc cho quyết định của bệ hạ.
Úy Trì Chính siết chặt nắm tay dưới ống tay áo, thả ra rồi lại nắm chặt lại, nắm chặt lại rồi lại thả ra, vẻ tức giận trên người dường như không thể kìm chế nổi.
Chân Mộc đứng một bên nhìn sắc mặt tái xanh của Úy Trì Chính, trong lòng thấy rất đồng tình, không khỏi cẩn thận dè dặt nói chen vào:
“Úy Trì đại nhân vốn dĩ ở trong quân doanh, hiểu rất rõ chuyện trong quân đội, chuyện của bộ Binh, cũng không phải là lĩnh vực quan văn có thể trông nom cai quản được hết, quyết định của bệ hạ cũng có cái lý của nó……”
“Ồ?”
Tạ Lâm cười,
“Thấy Chân đại nhân ngưỡng mộ quyết định của bệ hạ như vậy, thiết nghĩ Chân đại nhân cũng không có gì bất mãn với chức quan hiện giờ của bản thân đâu nhỉ.”
Chân Mộc vừa mới bị giáng từ Chính tam phẩm Lại bộ xuống làm XX phẩm Hình bộ, sao có thể không bất mãn được? Nên nghe thấy những lời này, hắn nhất thời ngậm miệng không nói được gì.
Úy Trì Chính trầm giọng nói:
“Trác Thanh không phạm tội gì lớn, hạ quan chỉ sợ rằng hai mươi gậy này đánh xuống, ngược lại sẽ khiến hắn vì bị tra tấn nên mới nhận tội, chi bằng việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không.”
“Không phải Chân đại nhân đã nói, bài thơ do tên Trác Thanh này làm, mỉa mai thời thế đó sao, tội này ngang với tội phản nghịch, Tạ mỗ cảm thấy, nếu như thả hắn ra, không giết một người để răn cả trăm người, thì người đương thời đều sẽ có cái gan làm ra những bài thơ không đứng đắn tạo điều kiện cho kẻ khác truyền tụng, há không phải là điều bất lợi cho triều đình ta ư?”.
“Việc này……”
Úy Trì Chính vừa nghe xong, trong một thoáng, không biết nên làm thế nào mới ổn.
“Chi bằng như vậy,”
Tạ Lâm nói,
“Thật ra Tạ mỗ vốn cũng không có ý trừng phạt Trác Thanh,hai mươi gậy này, coi như xử phạt, răn đe hắn sau này làm thơ thì hãy cẩn thận hơn, giáng chức quan xuống ba cấp, về nhà đóng cửa tự kiểm điểm trong ba tháng, vậy là xong rồi.”
Nhất thời, Úy Trì Chính cũng không biết nói gì để phản bác lại, vụ án của Trác Thanh, coi như đã kết thúc như vậy.
Trác Thanh thân là mệnh quan triều đình, đã không biết dốc sức phục vụ xã tắc, ngược lại còn sáng tác những câu thơ vô dụng, không bệnh mà kêu ca than phiền, khép vào tội không có năng lực, đánh ba mươi gậy, chức vị giáng ba cấp, coi như là răn đe những người khác.
Vậy là, Trác Thanh không chỉ bị đánh hai mươi gậy, mà còn bị đánh nhiều thêm mười gậy nữa. Hôm phạt xong, phần thắt lưng phía sau của Trác Thanh bị đau, ốm bệnh nằm nhà, sau khi đóng cửa tự kiểm điểm ba tháng xong, hắn cũng không quay lại tiếp tục làm quan nữa.
Đêm hôm đó, trong phủ của Úy Trì Chính, có một người tới, nhìn thấy hắn, lập tức quỳ sụp xuống, nước mắt nước mũi giàn giụa, chùi hết lên vạt áo Úy Trì Chính,
“Xin đại nhân hãy cứu mạng bách tính, thảo dân nguyện làm
Khách khanh cho phủ Úy Trì đại nhân, vì đại nhân mà bày mưu tính kế, sẵn sàng làm chó ngựa, trừ gian thần, chém phản nghịch, thanh lọc thân tín bên cạnh bậc quân chủ, khẩn xin Úy Trì đại nhân thu nhận!”
Nói xong, lập tức dập đầu, đầu của Trác Thanh giã xuống mu bàn chân Úy Trì Chính, cứ nặng nề nện xuống.
(Khách khanh là một chức quan có từ thời Tần, có nghĩa là mời người của các nước chư hầu khác về làm nước Tần làm quan, vị quan này gọi là khanh, lại dùng đạo tiếp khách để đối đãi, nên gọi là Khách khanh.)Ngón chân Úy Trình Chính đau nhói, lén liếc nhìn vết bẩn trên vạt áo mình, sầm mặt xuống, giả vờ hòa ái, nắm lấy hai cánh tay Trác Thanh, đỡ cả người hắn đứng thẳng dậy, rồi mới nói:
“Trác đại nhân xin hãy đứng dậy đi, ngài nguyện vì Úy Trì mỗ bày mưu tính kế, Úy mỗ cảm kích vô cùng, nhưng Trác Thanh đại nhân ngài khó khăn lắm mới thi đỗ đạt, rồi vào triều làm quan, Úy mỗ thực sự không muốn Trác Thanh đại nhân phải hi sinh bản thân mình, vứt bỏ tiền đồ, làm Khách khanh cho phủ Thượng thư như vậy đâu.”
Trác Thanh thở dài,
“Hai chữ ‘đại nhân’ này đừng nhắc đến nữa, Úy Trì đại nhân cứ gọi ta là Trác Thanh được rồi.”
Hắn ta cay đắng nói.
“Hiện giờ triều chính do một tay gian thần nắm giữ, bệ hạ bị gian thần che mắt, tên gian thần đó làm loạn triều cương của ta, không mảy may có suy nghĩ tôn ti cao thấp, Trác Thanh biết, Úy Trì đại nhân nhất định đã quyết tâm, diệt trừ tên gian thần nịnh hót này, nếu không Úy Trì đại nhân sẽ không bao giờ bỏ võ theo văn, làm việc mà lòng mình không muốn, Trác Thanh chỉ muốn chia sầu giải khó với Úy Trì đại nhân thôi!”.
Úy Trì Chính không khỏi lộ vẻ xúc động, vái một vái với Trác Thanh:
“Trác Thanh như vậy, có thể gọi là cánh tay đắc lực của triều đình ta, Úy Trì Chính nhất định không phụ tấm lòng trung thành của các hạ, ngày sau công lao diệt trừ phản nghịch, chắc chắn không bao giờ quên phần của Trác Thanh!”.
XXX
Gần đây Minh Trọng Mưu gặp chuyện gì cũng thấy uể oải lười biếng, trước kia còn luôn muốn tự mình chấp chính, ham đọc sách đến mức
cột tóc lên xà nhà, lấy dùi đâm vào đùi (2), thỉnh thoảng vẩy đều mưa móc ân trạch, sủng hạnh hậu cung đôi ba lượt gì đó.
Nhưng gần đây thì thường xuyên mất hết hứng.
Túi hương của Tạ Lâm không tồi, vừa thơm lại vừa đẹp, thêu một
đôi vịt uyên ương (3), bên trong còn cất một tờ giấy, gọi một cách mỹ miều là: Cẩm nang diệu kế.
Thứ này thì ý họa tình thơ hơn cẩm nang diệu kế của Gia Cát Khổng Minh nhiều. Minh Trọng Mưu lật qua lật lại chiếc túi thơm, yêu thích không nỡ rời tay, thỉnh thoảng lại rút tờ giấy bên trong ra, chỉ thấy trên đó viết: Việc phải tự làm lấy, chân tướng khắc hiện ra.
Chỉ có mười chữ này, bảo mình làm gì đó, nhưng lại chẳng có chút động lực nào cả.
Hôm qua cung nữ của Sương phi ở cung Cẩm Tú, bị ma ma của Lạc phi ở cung Tấn Dương đánh cho một trận, nàng cung nữ này giận quá, tát trả lại vị ma ma kia một cái, hai nàng phi tử thấy người hầu nhà mình bị bắt nạt, cũng dần cho đám người hầu của đối phương một bài học, người hầu bị đánh xong trở về nhà khóc lóc, cuối cùng diễn biến câu chuyện thành hai nàng phi tử đánh đấm cấu véo nhau, ngươi cấu ta rồi tới ta véo ngươi, vui vẻ gì đâu.
Cấu véo xong rồi, lửa giận được thăng cấp, lại muốn tìm hoàng đế bệ hạ phân xử.
Vừa hay lúc đó hoàng đế bệ hạ nhìn thấy cẩm nang diệu kế, không nhịn được muốn thử xem sao, cũng muốn quyết đoán coi thế nào, hỏi bên này một tí, lại hỏi bên kia một tẹo, hai bên dường như đều có lý cả, ai cũng tranh, nhưng chẳng ai tranh được. Hoàng đế đầu như phình to ra, trong lòng nhủ thầm việc phải tự làm lấy, nhưng tự mình làm không nổi, trẫm chỉ có một cái đầu, chứ có phải ba đầu đâu!
Minh Trọng Mưu vội vàng quát dừng, lạnh lùng nói:
“Các nàng muốn phân xử, vậy thì đi tìm cánh tay đắc lực của trẫm, Tạ thừa tướng để nói đi!”.
Thừa tướng Tạ Lâm, mấy từ này nghe như sấm đánh bên tai, con người này ngay cả thể diện của hoàng đế cũng còn phớt lờ cho qua, hôm qua đã phạt trọng thần Trác Thanh của triều đình ba mươi gậy, tên Trác Thanh đó thư sinh trói gà không chặt, giờ vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh. Nếu như ba mươi gậy ấy mà rơi xuống người mình thì……
Hai nàng phi tử liền rùng mình, từ đó không bao giờ lôi chuyện hậu cung ra làm phiền bệ hạ nữa.
Chuyện này ngược lại khiến Minh Trọng Mưu thấy u sầu.
Hậu cung của trẫm bị triều thần làm cho khiếp sợ, vậy thì uy nghiêm của người làm hoàng đế như trẫm, rốt cuộc đặt ở đâu?
1. Cỏ đầu tường: Cỏ đầu tường là loại cỏ thường mọc trong những khe nứt hẹp, ẩn dụ cho những người không có chính kiến gió triều nào theo triều ấy. Cho chị em cái hình để dễ tưởng tượng:
2. Cột tóc lên xà nhà, lấy dùi đâm vào đùi:
3. Vịt uyên ương: