Nạp Y Uy một thân xanh ngọc y phục từng cái hoa văn áo đều cực kỳ tinh tế, bàn tay thon dài vui thú cắt tỉa cây cảnh.
"Nhìn đủ chưa"
Mắt không nhìn nhưng tay chuẩn xác một cái viên sỏi nhỏ thành công trúng mũi tiểu tử nào đó đang nhỏ dãi xem trộm.
Soái quá đi ~
"Y nha y nha ~" ta không có xem mà, nàng vừa thanh minh vừa phối hợp biểu
cảm một bộ dạng thật ra ta không biết gì hết. Mắt nhỏ cố gắng long lanh
nhìn đắm đuối.
"Thu hồi nước dãi lại đi"
Ặc! Tiểu tử nào đó có tật giật mình nhanh chóng dùng tay áo quệt miệng, của khỉ! Làm gì có nước dãi...
Thôi đều là mĩ nam! Ta bỏ qua~ ừm người này thật đep trai, so với tên vô liêm sỉ kia thật là mười phần dịu dàng thanh nhã.
Nạp Y Uy đặt kéo xuống phất tay bỏ đi. Trước đó còn không quên đem mắt
phượng liếc nhìn đứa nhỏ sau lưng, cậu nửa lời không nói gì nhưng chính
là ngầm hiểu" cách xa ta ra"
Ừm... nhưng nàng không hiểu... vật nhỏ ta tò mò, ừm ừm cơ bụng có săn chắc bằng Nạp bệnh hoạn hay không...
Nạp Y Uy trong bồn tắm lớn, hưởng thụ nước nóng từ đầu sư tử phun ra, khói trắng bốc lên che mờ nhân ảnh.
Hai anh em họ Nạp quả nhiên đều rất cực phẩm, ách Nạp bệnh hoạn giống như
miếng thịt cá nóc ngon lành nhưng ăn vào là mê sảng, đầu óc ngu đần còn
có thể mất mạng, Nạp dịu dàng này lại tựa như cái đùi gà rán, nhìn có vẻ khô cứng lạnh lùng nhưng lại bất ngờ giòn tan, thịt bên trong mềm tươi
thanh thúy, ăn xong còn luyến tiếc mút ngón tay....
Bất quá con mèo nhỏ nào đó trên mái nhà rất sung sướng nhìn trộm, ừm da dẻ hồng hào, rất đẹp rất đẹp, có lẽ sờ rất phê...
Chỉ trách nàng sinh ra ngu ngốc cho dù trước đây ngốc hay sau đấy ngốc thì vẫn là không thông minh.
Bởi vì khát khao muốn nhìn tỏ gương mặt đẹp rạng ngời mà không chói lóa của ai kia nên hết sức rướn người xuống một chút, ừm khói nhiều quá thấy
không rõ, lại rướn người xuống thêm một chút nữa.
Bỗng nhiên từ sau lưng có một tiếng sư tử gầm.
"PHÙNG PHÙNG!!"
Nàng giật mình đánh thột nhìn qua, trông thấy gương mặt tuấn mỹ kia tựa như
bà vợ cả bắt được cảnh chồng mình cùng nữ nhân khác gian díu.
Ặc không phải Nạp biến thái hay sao? Nàng trốn đi rất êm ru mà, đứa thất đức nào lại thông báo cho hắn nàng đi ngắm trai vậy.
Dù sao Phùng Phùng cũng không còn thêm thời gian để nghĩ nữa vì từ trên
mái nhà cao lớn, thân hình mập mạp vô cùng uy phong của ai đó rất không
có hình tượng rơi thẳng xuống.
"Tõm"
Ừm! Nghe không sai,
âm thanh giòn tan này quả thực giống tiếng của Lão Nhị lúc bị táo bón,
âm thanh vừa nhanh vừa dứt khoát, đích thị là âm thanh khi vật thể vừa
ra đời tiếp xúc với nước, nàng cười vui vẻ, hóa ra lão nương đây đên
chết đuối cũng tạo được ra âm thanh chuẩn xác như vậy.
( thánh
nào là mem hủ chắc không lạ gì lão nhị ha... Dục ta đây thô tục định ghi là đít nhưng mà sợ các em bé nhỏ 2k4 kia không chịu được nên dùng từ
thanh đạm hơn =">> có phải ta rất có tâm...)
Ách khoan đã hiện tại nàng đang tự ví bản thân mình với Lão Nhị sao? Tử dục.
Giây phút lẫm liệt cuối cùng của nàng là gương mặt thảng thốt của Nạp dịu
dàng, bên cạnh đó còn lờ mờ nghe được tiếng thác chảy, còn có gương mặt
xinh đẹp của một nữ nhân mỉm cười dịu dàng với nàng. Mỹ nữ a....
Khoan đã, quái thật, sao lại có tiếng thác lớn, phòng tắm này chỉ có tiếng
nước phun yếu ớt như tiếng trẻ nhỏ đi tiểu thôi mà? Chả lẽ tai nàng có
vấn đề... thiên hạ thường nói câm đi liền với điếc, chả lẽ khi ông trời
ném nàng xuống nhân gian quên chọc màng nhĩ của nàng?
Hiện tại vừa tra số sách đầu thai phát hiện lão nương vẫn nghe được nên quyết định chọc thủng màng nhĩ của lão nương?
----- ta là giải phân cách: Phùng Phùng phát hiện ra ta chưa bị điếc-----
Phùng Phùng ngọt ngào đem đầu lưỡi liếm láp, cái chân giò này sao lại vĩ đại như vậy?
Nàng cắn một miếng thật lớn, cái chân giò lớn kia đầu tiên còn ngoan ngoãn, bị nàng cắn liền giãy nảy lên chạy trốn.
Chân giò đừng chạy mà!
Lão nương sẽ không bạc đãi ngươi.
"Tiểu nha đầu này, nàng cắn đứt tay phu quân nàng đi!"
Giọng Nạp bệnh hoạn như sấm nổ vang rền, a ha ha ta vẫn chưa điếc?
Nạp Dương hắn tức đến lồi cả con ngươi, gương mặt phừng phừng lửa giận,
nương tử nhà hắn lén sau lưng hắn đi ngắm nam nhân tắm rửa, lúc được cứu lên còn nhất quyết bám rịt ngực trần của nam nhân không chịu buông.
Hiện tại được mấy cái dịu dàng liếm tay hắn xong liền như quỷ đói cắn
tay bổn bảo chủ đây.
Phùng Phùng mở mắt. Aida! Nàng cảm thấy bản thân thực may mắn, cũng không tới độ chết đuối trong bồn tắm đi.
Bất quá hiện tại là tư thế gì, nằng quay đầu hướng vào tường, mà miệng vẫn
nhai nhai cánh tay thịt của hắn, Nạp Dương đứng sau lưng bị nàng lôi kéo ngã bổ sấp bổ ngửa, bất quá chiều nương tử nên hắn nhịn. Cho tới khi
nàng không lưu tính cắn hắn chảy máu.
Răng nàng làm bằng gì chứ!!!??
Phùng Phùng rất cẩn thận thả tay hắn ra, cực kỳ ôn nhu hướng hắn long lanh
mắt nai, người xưa có câu không biết không có tội mà...?