Hoàng Đế mới lên ngôi, dân đen thành An đói khổ đủ rồi, đối với người
căn bản chính là mong chờ một tương lai mới. Hoàng cung thanh tẩy, dâm
loạn thường ngày trong cung cũng không còn nữa.
Dân đen cũng
không phải ngày ngày è cổ ra đóng tiền cho Hoàng đế xây cung cho mỹ nữ
nữa, ừm có một bí mật mà ai cũng biết, Hoàng Đế đương thời là điển hình
cho lớp nam nhân sợ vợ hơn sợ chết, người có ăn gan hổ mới rước thêm phi tử vào cùng.
Bất quá người chính là mẫu nam nhân điển hình cho
tất cả nữ nhân thành An thèm khát, mà nói đúng ra trước đây là vậy bây
giờ vẫn là vậy....
Hiện tại Nạp Dương đen mặt nhìn sổ sách cùng ngân khố...
Thực con mẹ nó, cư nhiên chính là thụt một khoảng lớn như vậy... tiền chảy
hết về đâu rồi, ngân quỹ hoàng cung thâm hụt tới cái khoản này rốt cục
là đã tiêu sài tới cái độ nào, hắn còn nhớ trước đây hắn thời trẻ phong
lưu tiền tiêu như rác cũng không tới cái độ này...
Ngửa cổ hướng
trẻ nhỏ đang nhởn nhơ ăn bánh ngọt nhà mình mà trợn mắt, nương tử à, cha vợ người quả thật là một lão già đáng đập... Hẳn là lường trước ngân
khố trống không nên mới đem cái ngôi vị chó má này giao cho hắn, hẳn là
muốn hắn đem tiền chính mình xung vào công quỹ đi...
Đừng mơ! Tiền này để ta nuôi vợ!
Vậy nên những ngày sau Tân Hoàng Đế lấy chinhs sách người giàu chia người
nghèo, phàm là dân đen khẩu ăn không đủ miễn thuế ba năm, ngược lại đám
quan văn quan võ trong triều một năm đóng thuế cao gấp đôi.
Nhưng căn bản hoàng cung đã thanh tẩy, luồn cúi xu nịnh cũng đáng kể giảm
đi, nguyên cả cung điện chỉ riêng đám cung nữ cũng toàn bộ đều là những
kẻ lạ mặt, còn nghe nói là đám ăn mày ăn xin Hoàng Hậu nhặt về nuôi, đám người này trước đây mỗi kẻ không dưới bảy lần được nàng bố thí lương
thực còn hận không thể cả đời ngày hầu hạ người.
Hắn cười khổ ngắm thân thể mập mạp đang nằm lăn lộn trên long sàng mà yêu thương, a~ nương tử nhà ta thực là cực phẩm mà...!
......
Bỗng chốc nữ nhân trắng trẻo trên long sáng vận y phục hồng đứng vụt dậy.
Nàng muốn đi chơi....
Ngay lập tức vỗ tay hai cái, từ bên ngoài nhanh nhẹn ào vào một con chó con, ừm nàng luôn coi Tiểu Bạch là chó con, bất quá cũng không nghĩ ra Tiểu
Bạch nhà người ta ngày ngày rơi nước mắt oán hận, Tiểu Bạch ta đây oai
phong lẫm liệt, đường đường là một Bạch Lang gầm gào nơi rừng núi bị Phu quân của nàng bắt về để dỗ vui nương tử...
"Meow meow!!"
Hoàng đế nào đó đang đau đầu vì sổ sách đen mặt mà nhìn sang, mẹ kiếp hắn
nhặt về một Bạch Lang, từ bao giờ Bạch Lang này biết kêu tiếng Bạch Miêu vậy? Hả!
Chỉ là một cảnh khiến mặt hắn thối thành than, con Bạch Miêu kia điên cuồng hướng ngực nương tử hắn nuôi mà chà sát, hai kẻ này một người meow meow, một người i a i a, chính là nói chuyện vô cùng hợp cạ....
" Y Nha!! I a!!??"
"Meow meow!!!"
"A a a! "
"Meow meow grừ.....!! Bạch Lang trong lòng đắc ý, chủ nhân à người thực ngốc, người không biết kêu tiếng mèo haha! Nữ chủ nhân nhà nó trước đây phải
lòng một con mèo Ba Tư trắng muốt còn thích nghe tiếng nó ngày ngày kêu
rên.
Bạch Lang trong lòng lợi hại tức giận, nó sau khi ăn trộm cá rán của hoàng đế đút lót cho con mèo Ba tư kia đã dụ dỗ nó dạy kêu
tiếng mèo!
Kêu tiếng mèo thành thạo rồi liền tiện đợi lúc con
mèo này ngủ say liền tha cái nôi nó thường nằm hướng Nguyệt Họa Các mà
vứt, ừm ai cả biết phi tần của hoàng đế xưa là Lãn Thiên Nhu, nàng đặc
biết yêu mèo hơn sinh mạng, còn rất thích lông mèo, bất luận con mèo nào vào tay nàng đều có một kết cục, lông trên người bị cạo bằng sạch để
làm áo lông, đợi con mèo kia thân thể lại đủ thêm lông liền tiếp tục đem đi cạo.
Nguyệt Họa Các tuy nuôi nhiều mèo nhưng bất luận con nào cũng chui rúm ró vào một góc thán trời.
Ăn uống no đủ làm cái gì, giường vải gấm vóc làm cái gì!!!!
Nhìn thấy chuột cũng tủi thân chạy đi sợ bị chê cười, khóc không ra nước mắt, cái phận mèo khỏa thân thực đáng đau lòng...
Hảo! Mặc xác đám mèo thối ấy! Hiện tại chỉ cần quan tâm Bạch Lang ta đủ tư
cách quyến rũ nữ chủ nhân rồi! Đủ tư cách tranh sủng với cả Hoàng Đế
rồi!! Nó lấy làm tự hào lắm.... meow meow!!!
Nạp Dương đem bút
lông công ném qua một bên vùng dậy cướp nương tử, mắt trợn ngược điên
tiết, bánh bao kia của Trẫm! Đồ mèo thối!
"Người đâu mang nó đi thiến cho ta!!!!"
"Ẳng!!"
"Ô!!!"
Sau đó thiên hạ trong lòng hắn nước mắt dàn dụa chảy, chó hắn nuôi ngã ngửa ra đất chống tứ chi lên trời....
--- -----
Cuối cùng vẫn là ngậm ngùi để một người, một chó lai mèo tung tăng đi chơi....
"Ám vệ!"
"Vâng"
Ám vệ hắn hiện tại không cần ra chỉ thị cũng biết phải làm gì, ngoại trừ canh chừng Hoàng Hậu ra thì có làm cái gì!
Nước mắt nước mũi thành hàng mà chảy dài, có trời chứng giám hắn từ nhỏ
luyện binh pháp đao kiếm, ngàn vạn lần là muốn xông lên cùng anh em đánh địch, chứ không phải để theo chân Hoàng Hậu canh chừng người "hồng
hạnh xuất tường".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT