Editor: An Hàn23

"Ba, mẹ, sao hai người lại đến đây?" Lông mày Cao Lãng nhíu chặt lại, thấy Vu Văn Diệu đi theo phía sau liền hiểu rõ chuyện này.

"Con bị thương cũng không nói cho ba mẹ biết một tiếng, nếu không có đồng đội của con gọi điện báo, mẹ và ba con cũng không biết!" Trương Kim Hoa thấy Cao Lãng bị thương trên đùi, còn có dấu vết băng bó, liền không nhịn được mà chảy khóc.

Cao Lãng có chút bất đắc dĩ, đây chính là lý do mà anh không muốn cho ba mẹ mình biết. Thấy Ứng Uyển Dung đứng ở cửa không xa không gần, nói: "Em đã đến rồi."

Ứng Uyển Dung ừ một tiếng, ánh mắt tìm tòi dừng lại trên mặt Cao Lãng chớp một cái, lại rời đi rồi rũ mắt xuống, cha Cao bỏ đồ xuống đi đến trước mặt Cao Lãng, trực tiếp cản trở ánh mắt anh đang nhíu mày nhìn lại.

"Y tá, tôi, con tôi bị thương như thế nào? Phải tĩnh dưỡng bao lâu, có sao không?" Cha Cao biết là ra ngoài phải nói tiếng phổ thông, nhưng trong giọng nói luôn mang theo âm điệu kỳ lạ.

Y tá có thể hiểu được tâm tình người nhà bệnh nhân, xem xét miệng vết thương thấy không có vấn đề gì, liền dọn đồ chuẩn bị rời khỏi phòng, "Những việc cụ thể cần chú ý thì khi nào gặp bác sĩ sẽ nói, bây giờ vẫn cần phải ở lại bệnh viện để tĩnh dưỡng, qua lần này mới có thể ra viện."

Cha Cao và Trương Kim Hoa lên tiếng, sau khi y tá ra ngoài liền vây quanh Cao Lãng, Vu Văn Diệu thấy vẻ mặt Cao Lãng không tốt, chạy nhanh nói: "Trong quân đội còn có việc, mình đi về trước, chú, dì, ngày mai cháu lại đến thăm đội trưởng."

Nói xong bàn chân như bôi dầu liền chạy mất, trong phòng có hai cái ghế, cha Cao kéo một cái ngồi bên trái Cao Lãng, Trương Kim Hoa ngồi lên băng ghế bên phải, bắt đầu lấy đồ mình đã chuẩn bị từ trong túi da ra.

Ứng Uyển Dung đứng ở một bên, rõ ràng như là một người thừa, có chút xấu hổ, nhưng vẻ mặt cô lại rất bình tĩnh. Không có thẹn quá hóa giận mà làm hành động đầy cửa đi ra ngoài, cũng không có vội vàng tiến lên hòa mình vào vòng tròn một nhà ba người kia.

Rất nhanh Cao Lãng nhíu mày nói với cha Cao: "Ba, ba với mẹ giúp con đi lấy ít nước nóng đi, ở phía sau tầng một của bệnh viện có một phòng chứa nước nóng."

Cha Cao vừa thấy trên đất có ba cái ấm đựng nước nóng màu đỏ, nghe vậy liền đứng lên: "Mẹ nó à, đi, chúng ta đi lấy nước nóng, bằng không tiểu Lãng lại không có nước ấm để uống."

Trên tay Trương Kim Hoa còn cầm hai quả táo, "Tôi cũng mang táo đi rửa nữa, chờ một chút."

Hai người mang theo ấm nước và hoa quả vội vàng đi vòng qua Ứng Uyển Dung, cũng không để ý nhiều liền đi xuống tầng.

Cao Lãng còn nhớ rõ người phụ nữ cuồng loạn muốn ly hôn với mình trong điện thoại, mặc dù anh đã đáp ứng cô sẽ nhanh chóng làm, nhưng mà sau khi kết thúc nhiệm vụ anh liền nằm trong bệnh viện, hoàn toàn chưa có viết báo cáo.

Anh thậm chí còn chưa nghĩ ra lý do ly hôn là gì, quân hôn cũng không phải tốt như vậy.

Do dự trong chốc lát, Cao Lãng nói: "Uyển Dung... Chuyện ly hôn, bởi vì tôi bị thương, cho nên chưa kịp viết báo cáo, vì vậy..."

Ứng Uyển Dung trực tiếp ngồi xuống chỗ Trương Kim Hoa vừa ngồi, tay phải chống lên giường bệnh, có chút hứng thú nâng mắt nhìn Cao Lãng, nhìn thân thể cường tráng của người đàn ông đang ngập ngừng đắn đo lời muốn nói.

Dù sao nơi này cũng là bệnh viện quân khu, nếu Ứng Uyển Dung làm lớn chuyện lên, đoán chứng người trong toàn quân doanh sẽ biết việc này.

"Vâng?" Ứng Uyển Dung nhẹ giọng đáp, âm cuối có nhịp điệu tuyệt đẹp như cái bàn chải nhỏ nhẹ lướt qua trái tim Cao Lãng.

"Vì vậy, cô không cần phải vội vàng đi tới đây, tôi đã đáp ứng cô rồi, tôi nhất định sẽ làm." Lời này của Cao Lãng là sợ Ứng Uyển Dung không tin vào nhân phẩm làm người của anh.

"Em tin anh." Rốt cuộc Ứng Uyển Dung cũng nở nụ cười, giống như trăm hoa nở rộ, đôi mắt ngập nước, khuôn mặt thanh tú lúc này cũng trở nên vô cùng rực rỡ.

"Có điều, quả thực lần này là em tới thăm anh một chút." Ứng Uyển Dung duỗi lưng một cái, chiếc váy đỏ rực nháy mắt kề sát người lộ ra đường cong trên người, ánh mắt Cao Lãng thâm trầm lướt qua một cái liền dời đi chỗ khác.

Ý cười bên môi Ứng Uyển Dung càng sâu, đối mặt với đầu gỗ Cao Lãng giống như gốc rạ, ngược lại cô lại hứng trí bừng bừng, muốn chinh phục ngọn núi cao này. Cuộc sống cũng đã nhàm chán như vậy rồi, vì sao phải gây chiến với người đàn ông sẽ sống với mình suốt phần đời còn lại?

Chỉ có cô động lòng là không thể được, cô muốn chính miệng người đàn ông này nói anh cũng thích cô, yêu cô, không phải cô thì không được.

Mà không phải như bây giờ, cô nói ly hôn thì anh nói được. Cô muốn người đàn ông này đặt cô ở nơi sâu nhất trong trái tim, chỉ cần nghĩ đến việc thiếu cô là sẽ như thiếu mất thứ gì đó rất quan trọng.

Tình yêu của anh, thuộc về cô.

"Mệt mỏi quá, mấy ngày liền chỉ có thể ngồi trên tàu hỏa. Vốn dĩ em chỉ mua được vé đứng, sau lại gặp phải một tên lưu manh, liền ngồi cùng với ba mẹ..." Ứng Uyển Dung còn chưa nói hết câu, khí lạnh của Cao Lãng nháy mắt liền tỏa ra bốn phía.

"Lưu manh? Sao lại thế này, tên đó chiếm tiện nghi của em sao?" Cao Lãng không thể nói rõ vì sao nháy mắt trong ngực rất tức giận, có lẽ là vì thấy Ứng Uyển Dung là một cô gái tốt, không nên bị người khác khi dễ.

Cho dù hiện tại anh cảm thấy người phụ nữ này tốt, tháng trước còn trong điện thoại nói muốn ly hôn với anh, so với lời miêu tả của em gái ở nhà khác một trời một vực, thì anh vẫn cảm thấy như trước.

Từ lúc Ứng Uyển Dung tiến vào phòng bệnh liền bắt đầu, anh cảm thấy cô là một cô gái có lòng tự tôn tự ái, tại sao lại có thể có người đối xử với cô như vậy?

Ứng Uyển Dung có chút uất ức hạ mắt xuống, môi đỏ mọng động nhẹ, bộ dáng tội nghiệp khiến người khác vừa nhìn thấy liền mềm lòng.

"Em cũng không biết, tên đó xảy ra chuyện gì, trên xe có nhiều người chen lấn hắn liền đứng cạnh em, sau đó sờ soạng em một chút."

Hô hấp của Cao Lãng nháy mắt dồn dập, nắm chặt bàn tay lại, giọng nói gần như nặn ra từ kẽ răng, "Hiện giờ tên đó đang ở đâu? Tên hắn là gì?" Nói ra anh liền đi xử lý hắn!

Ứng Uyển Dung tiếp tục đáng thương nói: "May mắn trên xe có nhiều người, bắt giữ hắn lại, sau lại có người mang đi, giam hắn lại." Còn chuyện cô đánh người thì đừng nói, để tránh cho hình tượng dịu dàng cũng bị mất.

Nếu bàn về sự hiểu biết đối với đàn ông, Ứng Uyển Dung tuyệt đối có quyền lên tiếng, chưa ăn thịt heo chẳng lẽ chưa thấy heo chạy hay sao? Bao nhiêu bộ phim, trên internet, trong TV, ngay cả học sinh trung học cũng có thể nói ba bốn năm điều.

Nếu là người đàn ông có tính kiên cường, vậy thì phải dịu dàng như nước, khiến cho anh hoàn toàn thích cô, còn cô từng chút từng chút một để hiện ra dáng vẻ chân chính, coi như một chút thú vui của cuộc sống đi?

Cao Lãng còn có chút tức giận không vui, nhưng mà người cũng đã bị giam, anh cũng không biết tên của hắn, nếu để cho anh bắt được, để xem có đánh tên đó gần chết không.

Khi hai người nói chuyện thì hai người cha Cao cũng trở về, thấy Ứng Uyển Dung và Cao Lãng đang nhỏ giọng nói gì đó, dáng vẻ vô cùng thân thiết tự nhiên, thì đều ngây ngẩn cả người.

Ứng Uyển Dung quay đầu thấy hai người cha Cao đã trở lại, tự nhiên hướng hai người họ nói: "Ba, mẹ, hai người đã trở lại, mau ngồi xuống, con đi mua cơm rồi về mọi người cùng ăn được không?"

Trong tay Ứng Uyển Dung vẫn có chút tiền thừa, tuy rằng đây đều là của Cao Lãng, nhưng là Cao Lãng cho cô thì phải hiểu rõ là của cô rồi, mời ba mẹ anh ăn cơm coi như là đáng giá.

"Bệnh viện có căn tin, mua cơm ở trong bệnh viện là được rồi. Nếu em muốn ăn cái khác, trước tiên có thể đi ăn một chút, em ngồi xe lâu như vậy cũng mệt mỏi rồi." Cao Lãng dặn dò rõ ràng mạch lạc.

Ứng Uyển Dung khẽ nhếch môi nở nụ cười, cảm thấy người đàn ông này còn có một ưu điểm, đó chính là cẩn thận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play