Mặc dù Ứng Uyển Dung hiếu kỳ với việc giải quyết chuyện này dễ dàng như vậy, nhưng nghĩ đến việc vừa rồi nhìn thấy người đàn ông mặc quân trang, chắc rằng người đó cũng giúp đỡ không ít.
Lắc đầu, xoay người lại, đám người chen chúc bốn phía đều nhường lại cho cô một vị trí. Trải qua chuyện vừa rồi, đoàn người ai cũng biết đây là người thân quân nhân, còn là một đóa hoa hồng có gai.
Nếu ai đụng tới cũng không biết như thế nào đâu, đoàn người trao đổi ánh mắt với nhau bộ dạng như không có chuyện gì, Ứng Uyển Dung không để ý chút nào đến ánh mắt của người ngoài.
Khi cô đi tới vị trí kia, hành động trong tối ngoài sáng có không ít, tỏ vẻ khó chịu ngay trước mặt cô cũng không thiếu, nếu cô đều tức giận với những người đó, không phải là quá nhiều rồi sao?
Trải qua mười năm kia với những tiếng vỗ tay tràn đầy hoa tươi kèm với những lời chửi bới thóa mạ, cô đã sớm tu dưỡng trái tim thành một viên kim cương khó có thể phá vỡ, suy nghĩ của cô với người ngoài một chút cũng không liên quan.
Cha Cao có chút mất tự nhiên đứng lên, mang theo giọng nói đậm tiếng địa phương nói: "Đi vào ngồi đi, ta đứng là được rồi."
Trương Kim Hoa cũng yên lặng lấy đồ để trên đùi đặt xuống đất, để vị trí gần cửa sổ cho Ứng Uyển Dung, lấy hành động thực tế tỏ vẻ đồng ý với lời nói của chồng bà.
Lồng ngực Ứng Uyển Dung nóng lên, đuôi lông mày nhíu lại, cảm thấy đây là cảm xúc còn sót lại của nguyên thân quấy phá. Nhưng không thể phủ nhận là hai vợ chồng cha Cao kỳ đúng là người thành thật dễ mến.
Ứng Uyển Dung đối với họ rất soi mói, gặp mặt cũng tỏ vẻ khó chịu không ít. Có đôi khi tức giận cha Cao liền trực tiếp bỏ đi, không muốn cùng cô làm lớn chuyện, Trương Kim Hoa cũng là tức giận đến đau phổi, mỗi lần đều chỉ về phía cô mắng không ra lời.
Nếu để cho Ứng Uyển Dung tới nói, cô đã sớm đem người phụ nữ muốn tìm đường chết này ném ra ngoài cửa rồi, muốn ly hôn thì ly hôn, sống mà thiếu người đó liền không sống nổi là sao vậy.
Nhưng, người xưa trồng cây. Nếu đã để cô đi tới nơi này, kế thừa thân thể của nguyên thân, thì cũng phải chịu trách nhiệm tất cả mọi việc, haizzz...
"Mọi người cùng ngồi đi, mẹ, ngồi cạnh chỗ con này, không khí bên này tốt hơn một chút."
Ứng Uyển Dung cũng không có từ chối ý tốt của Trương Kim Hoa, có thể ngồi thì sao cô phải kiên trì đứng? Đấy không phải là ăn no rửng mỡ sao?
Cô không có thói quen nợ người khác, nếu đã làm Ứng Uyển Dung, về tình về lý cũng nên gặp mặt người chồng trên danh nghĩa của mình. Cũng phải thực tế mà nhìn xem người đó có hợp với tính cách của cô hay không, có thể dắt tay nhau đi hết cuộc đời không?
Chỉ có thể nói, bề ngoài của Cao Lãng đã thỏa mãn yêu cầu về trị số nhan sắc của cô, về phần bên trong, cũng cần phải phù hợp.
Rõ ràng hai vợ chồng Trương Kim Hoa có vẻ câu nệ hơn, cứng rắn ngồi trên ghế cứng, mặc dù người thân quân nhân khi mua vé sẽ được ưu đãi, nhưng để tiết kiệm tiền nên họ mua vé ghế ngồi, cũng không mua vé giường nằm nào.
Yên lặng ngồi cũng nhau sau giữa trưa nóng có gió thổi như thế này, là chuyện từ bao lâu rồi?
Trương Kim Hoa nghiêng đầu nhìn mặt nghiêng trầm tĩnh của con dâu mình, trong lòng lại cảm thán, nếu đứa nhỏ này có thể sống hòa hảo qua ngày với tiểu Lãng được như vậy thì thật tốt, đáng tiếc.
Cha Cao cũng không nghĩ nhiều như vậy, Ứng Uyển Dung không phải không có lúc dịu dàng ít nói, chỉ là đại đa số đều biểu hiện cho một vòng giày vò mới bắt đầu.
Ba con người trên danh nghĩa rất gần gũi thực tế lại xa lạ ngồi cùng một chỗ, không khí lờ mờ xấu hổ rất nhanh xuất hiện. Cô gái nhỏ ngồi ở ghế ngồi phía trước tò mò xoay người lại chào hỏi với Ứng Uyển Dung.
"Xin chào, tên em là Trương Diễm Hồng, chị tên là gì vậy? Vừa rồi chị rất lợi hại nha, khiến cho tên đàn ông kia bị đánh cũng không làm gì được." Đôi mắt Trương Diễm Hồng sáng ngời, hai mắt to trong suốt thấy được cả đáy mắt.
Còn là một cô gái nhỏ không hiểu việc đời...
Ứng Uyển Dung lấy lại tinh thần từ trong suy nghĩ, khẽ cười một tiếng với cô gái. Có người nói nụ cười của Ứng Uyển Dung giống như dùng thước đo cẩn thận, không lệch dù chỉ một chút, trong sáng động lòng người, xinh đẹp mà không biết, giống như giọt sương sớm vào buổi sáng, yêu kiều nhút nhát lại mang theo phong thái xinh đẹp khiến người ta không thể từ chối mà trực tiếp tấn công tới.
Trương Diễm Hồng rõ ràng có chút đỏ mặt, cảm thấy chị gái trước mắt thật xinh đẹp, là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà cô từng gặp qua!
"Xin chào, tên chị là Ứng Uyển Dung."
Trương Diễm Hồng thấy tình tình Ứng Uyển Dung rất tốt, dáng vẻ bá đạo bốn phía mới vừa rồi quả thực quá suất rồi, cho nên dọc đường đi đều tìm Ứng Uyển Dung líu ríu nói chuyện phiếm.
Ứng Uyển Dung cũng biết là Trương Diễm Hồng theo ba mẹ đi thăm anh trai, kết thúc ngày nghỉ là cô phải trở về trường đại học để tiếp tục đi học. Trương Diễm Hồng cũng biết Ứng Uyển Dung có một người chồng họ Cao, là một người quân nhân.
"Chị cũng đi thăm chị —— chồng chị, anh ấy bị thương, bây giờ vẫn chưa biết tình hình cụ thể." Ứng Uyển Dung khép hờ đôi mắt, mặc dù không có dùng giọng nói đau thương để nói chuyện, nhưng mà Trương Diễm Hồng lại đặc biệt thông cảm nhìn cô.
"Chắc chắn anh ấy không có chuyện gì đâu, chị đừng khó chịu." Trương Diễm Hồng an ủi, thấy hai người Trương Kim Hoa ngồi bên cạnh cũng an ủi, "Chắc chắn anh Cao không có chuyện gì đâu."
Mấy người Trương Kim Hoa nhất định là rất buồn, chẳng qua thấy Ứng Uyển Dung lại có cảm giác kỳ cục không nói nên lời, đột nhiên phát hiện con dâu còn rất quan tâm đối với con trai mình... Chuyện này bình thường sao?
Chắc chắn là không bình thường rồi.
Khả năng mạnh vì gạo bạo vì tiền* của Ứng Uyển Dung còn phải xem tâm tình của cô, nếu coi mấy người cha Cao như người mê phim của mình, vậy thì đơn giản hơn, đời người giống như một vở kịch, vở kịch giống như một đời người. Có chăng cũng chỉ là ngươi có muốn diễn hay không mà thôi?
*Mạnh vì gạo bạo vì tiền: phải có điều kiện thuận lợi thì hành động mới có hiệu quả.
Trương Kim Hoa cũng dần dần kể lại những chuyện thú vị lúc nhỏ của Cao Lãng, như chuyện Cao Lãng lúc nhỏ cũng thường lên núi xuống biển, không lúc nào là ngồi yên.
Tuy rằng có thể đọc sách, nhưng mà không thể nào để trong đầu, kéo dài tới khi tốt nghiệp sơ trung thì nghỉ học đi gia nhập quân đội, không nghĩ tới là có thể đạt được thành tựu.
Từ năm mười tám tuổi đến năm hai mươi lăm tuổi, độ tuổi rực rỡ nhất trong đời người đã cống hiến hết cho doanh trại quân đội màu xanh lá. Mấy người cha Cao nhất định là cảm thấy tự hào, nhưng cũng sẽ rất nhớ đứa con này không biết ăn uống thế nào, nghỉ ngơi ra sao, khi làm nhiệm vụ có bị thương hay không?
Phong độ của Cao Lãng một năm lại một năm càng bộc lộ rõ hơn, từ một thiếu niên xanh tươi trưởng thành thành một cây đại thụ che trời, trải qua vô số khói thuốc súng biển lửa, cuối cùng tôi luyện thành một thân mình đồng da sắt, tràn ngập sự kiên cường và giàu lòng hi sinh.
Tuy rằng người nhà đa phần đều không biết nội dung nhiệm vụ là gì, nhưng mà ngẫu nhiên nghe được một vài điều từ miệng Cao Lãng, thế cũng đủ để mấy người cha Cao thổi phồng kết quả lên.
Mà còn cần bọn họ thổi phồng sao? Con bọn họ chính là tài giỏi như vậy đó.
Mọi người xung quanh lắng nghe rất nhập tâm, đều dùng ánh mắt kính nể nhìn cha Cao và Trương Kim Hoa, lại càng ngưỡng mộ người phụ nữ ở hậu phương phía sau người chiến sĩ —— Ứng Uyển Dung.
Làm người thân quân nhân là phải chịu cảnh cô quạnh thì ai chẳng biết, người đàn ông quanh năm suốt tháng không ở nhà, chỉ có ba mẹ chồng làm bạn, cuộc sống đó giống như lấy chồng hay không cũng không có khác nhau. Mặc dù Ứng Uyển Dung tuổi đời còn ít, nhưng mọi người vẫn kính trọng cô như trước.
Con người chỉ cần chung quanh kết hành một khối, mấy ngày kế tiếp sẽ trôi qua dễ dàng hơn nhiều, tình bạn cách mạng và sự hiểu biết sau cuộc trò chuyện trong ngày đầu tiên, khiến mọi người trên xe càng thêm nhiệt tình thân thiết, cả một ngày đều vô cùng vui vẻ.
Hành trình ba ngày hai đêm trôi qua trong giây lát, sau khi Ứng Uyển Dung xuống xe cảm giác gân cốt cả người đều ở sai vị trí hết rồi, lúc rảng rỗi cô cũng có hoạt động đi lại trên hành lang một chút, nhưng mà ngồi tàu hỏa thật sự là quá khó chịu.
Không sạch sẽ không khí lại còn oi bức, bên trong mùi gì cũng có, phần lớn người ở quê đều tự chuẩn bị đồ ăn, có phải cô nên cảm ơn nơi đây còn chưa có bị mì ăn liền ảnh hưởng hay không.
Phải biết rằng chỉ qua vài năm nữa, khắp nơi đều là hương vị mì thịt bò kho tàu, thứ mà du khách xem là thứ không thể thiếu, người trong nước thích nhất là loại này.
Trương Kim Hoa và cha Cao thấy tàu ngừng lại, một người vội vàng xách cái túi da rắn, chen chúc với đoàn người để len ra ngoài, khóe miệng Ứng Uyển Dung giật giật, vô cùng không hiểu vì sao đoàn người này phải chen lấn như thế.
Vé xe có thể cắt sớm hay muộn đều được, nhưng mà đoàn người như ong vỡ tổ thì hiệu suất sẽ cao hơn sao, cần gì chứ?
Trương Kim Hoa thậm chí còn không quên thúc dục con dâu nhanh đuổi kịp họ, đừng để lạc mất. "Uyển Dung! Nhanh lên, lát nữa người sẽ nhiều hơn đó!"
Tuy rằng Ứng Uyển Dung không cảm thấy mình là một người sống xa xã hội, nhưng vẫn cầm theo túi nhỏ của mình, vuốt lên nếp nhăn trên váy, sửa sang lại mấy sợi tóc rối loạn lúc đi xe thật tốt, trăm triệu lần cô cũng không nghĩ tới việc mình sẽ không chú ý đến nhan sắc của bản thân, điều đó thật mù quáng.
Cô giống như một giọt nước rơi vào biển rộng, trừ bỏ việc đến đâu hay đến đó thì cũng không còn cách khác. Người phụ nữ trung niên ôm đứa nhỏ mang theo hành lý để đứa con lớn trốn vé từ cửa soát vẻ, đang lôi kéo người kiểm vé nói chuyện về vấn đề chiều cao, làm trễ việc một chút.
Người tập trung càng ngày càng nhiều, chút sóng gió nhỏ cuối cùng cũng qua, dòng người lại bắt đầu đứng lên. Ứng Uyển Dung và mấy người Trương Kim Hoa đi ra khỏi trạm xe thì thở phào nhẹ nhõm.
Cha Cao đã gọi điện thông báo cho người ta thời gian để đến trạm xe đón, cho nên ở cửa đã sớm có người đứng chờ, là một binh lính trẻ tuổi mặc đồ rằn ri, trên trán đầy mồ hôi, khuôn mặt thanh tú, trên tay còn giơ bảng viết tên Cao Lãng.
Trương Kim Hoa và cha Cao không biết chữ, nhưng vẫn nhận biết được tên Cao Lãng, không đợi người tới hỏi, liền chủ động đến hỏi xem có phải chiến hữu của Cao Lãng hay không.
"Chú, dì. Cháu tên là Vu Văn Diệu, hai người gọi cháu tiểu Vu là được rồi." Vu Văn Diệu bỏ bảng tên xuống, thấy một bóng dáng mềm mại tiến đến, sắc đỏ gần như làm cháy mắt cậu.
Tiểu binh trẻ tuổi làm sao có thể chịu được vẻ đẹp mạnh mẽ này của Ứng Uyển Dung, mặt lập tức đỏ bừng lên, ánh mắt né tránh, thấy cô đi đến phía sau cha Cao, còn suy đoán, nghe nói đội trưởng có một em gái, chẳng lẽ đây chính là?
Một thanh niên trẻ tuổi với trái tim rộn ràng, đang muốn kéo dài con đường tình yêu liền nghe thấy Trương Kim Hoa nói với cậu: "Đây là con dâu của dì, vợ của tiểu Lãng, lần này cùng chúng ta đi thăm tiểu Lãng."
Con dâu, con dâu? Phốc... Tình yêu còn chưa có trưởng thành nháy mắt liền chết non, giống như quả khí cầu mạnh mẽ bị thoát hết hơi ỉu xìu dưới ánh nắng chói chang.
Ứng Uyển Dung lễ phép đúng mực chào hỏi: "Xin chào, tên tôi là Ứng Uyển Dung." Sau đó ánh mắt liền rời đi, đánh giá xung quanh thị trấn nhỏ.
Tuy rằng người gọi điện thoại nói bệnh tình Cao Lãng vô cùng nghiêm trọng, nhưng mà điện thoại gọi lại nói Cao Lãng đã qua tình trạng nguy hiểm, cũng đã được chuyển từ tổng viện đến doanh trại gần nhất trong thị trấn rồi.
Nói cách khác, chính là Ứng Uyển Dung từ một thị trấn này chạy tới một thị trấn khác ở ngoài ngàn dặm...
Vu Văn Diệu để mọi người lên xe, hai vợ chồng cha Cao ngồi ở ghế sau, Ứng Uyển Dung ngồi ở chỗ tay lái phụ, dọc theo đường đi Vu Văn Diệu đều lắp ba lắp bắp nói không thành lời.
Lặp đi lặp lại gần như đều là khen Cao Lãng thật tốt, đối với bà xã trong truyền thuyết của trung đội trưởng, kỳ thật bọn họ đều có nghe qua. Cái gì mà tính tình xấu..., mỗi ngày đều náo loạn với ba mẹ chồng..., đây đều là lời của em gái đội trưởng gọi tới nói bị phó đội trưởng nghe được.
Mọi người đều tưởng người phụ nữ này chắc chắn có bộ dáng hung ác dữ dằn, tuy rằng bộ dạng đội trưởng rất có phong vị đàn ông, nhưng không có nghĩa là phụ nữ ở nông thôn đều là các em gái mềm mại. Hình dáng ăn sâu bám rễ trong lòng cậu vốn là dáng người khỏe mạnh có lực, khiến đội trưởng của bọn họ bị đè mà không nói gì được.
Nhưng sau khi Vu Văn Diệu nhìn thấy bà xã trong truyền thuyết của đội trưởng, lời đồn kia đúng là quá vớ vẩn mà! Người vợ xinh đẹp như vậy cho dù mỗi ngày đều cùng cậu ầm ĩ thì muốn cũng không được!
Nói quan hệ của cô với ba mẹ chồng không tốt, đây rõ ràng là một người lễ phép, từ lúc ngồi lên xe đến giờ cũng chưa nói được vài câu, đương nhiên là người có văn hóa rồi, quả thực là lời bịa đặt nói hươu nói vượn mà!
Ứng Uyển Dung cũng không biết suy nghĩ của Vu Văn Diệu, nếu biết chắc rằng có thể cười ha ha một tiếng.
Cô có thể mở miệng sao? Xe quân đội là loại xe có mui xe mở rộng, nhưng mà ánh mặt trời chiếu thẳng chưa nói có bao nhiêu nóng bức, cô không muốn hỏi một chút tình trạng của Cao Lãng sao? Cô có thể hỏi sao? Cát bị bánh xe đi qua bắn lên có thể phun đầy miệng cô đó!
Xóc nảy một giờ, Ứng Uyển Dung mới nhìn thấy nơi mà Vu Văn Diệu nói, coi như là cậu đi đường gần rồi, bằng không để người khác chỉ thì nhất định còn lâu mới xuống xe được.
Lần đầu tiên cô phát hiện mình vẫn bị say xe, quả thực không thể nào tệ hơn.
Cha Cao với Trương Kim Hoa thầm nghĩ muốn gặp Cao Lãng trước tiên, hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt trắng bệch và trán đầy mồ hôi của Ứng Uyển Dung.
"Tiểu Vu, tiểu Lãng ở tầng nào vậy? Chúng ta nhanh đi qua nhìn xem." Trương Kim Hoa nóng lòng nói, Vu Văn Diệu đỗ xe xong thì giúp bọn họ mang đồ đạc hướng lên tầng đi."
"Ở tầng bốn ạ, vết thương của đội trưởng ở trên đùi, cho nên tự mình sinh hoạt không được tốt lắm, mọi người trong đội còn phải huấn luyện, cũng chỉ có thể gọi điện báo cho chú dì biết một tiếng."
Ứng Uyển Dung đi theo phía sau, sắc mặt không tốt lắm, nhưng đã đỡ hơn không ít.
"Các cháu nên nói sớm một chút cho chú dì biết, lần sau không phải cần giấu diếm, bằng không chúng ta ở nhà lại lo lắng nhiều, haizzz." Cha Cao thở dài, biết nhất định là con trai sợ họ lo lắng nên mới bảo bọn họ đừng nói.
Quanh năm suốt tháng cũng chỉ có ngày tết mới có thể thấy con trai vội vội vàng vàng trở về hơn mười ngày, thời gian khác bị bệnh bị thương thì họ hoàn toàn không biết!
Trong quân đội cũng có cung cấp nhà cho người thân, Cao Lãng có từng nói qua, nhưng cũng biết là ba mẹ sẽ không đến đây, cũng không nói nhiều. Dù sao trong nhà còn có một em gái, còn có công việc, mọi người đến đây sẽ chờ Cao Lãng nuôi sao? Không có bà con ở quê ăn ngủ ngày, còn có ý nghĩa gì?
Đang nói chuyện thì đã đi đến tầng bốn, phòng bệnh cuối hành lang chính là nơi Cao Lãng nằm, Ứng Uyển Dung còn chưa chuẩn bị xong, đột ngột nhìn thấy một đôi mắt lạnh như hồ băng khi Vu Văn Diệu đẩy cửa phòng ra.
Hình ảnh Cao Lãng và người trong tưởng tượng của Ứng Uyển Dung hòa làm một, thậm chí so với trong trí nhớ của nguyên thân còn xuất sắc hơn vài phần. Đôi lông mày đen đậm nhíu lại một chỗ, đang lạnh lùng nhìn cô. Đường nét sắc xảo trên khuôn mặt không chút thay đổi, làn da nâu rắn rỏi vừa đúng phân bố ở nửa thân trên —— y tá chính đang thay thuốc ở bả vai cho anh nên không có mặc áo.
Ánh mắt của Ứng Uyển Dung dừng trên người Cao Lãng rõ ràng phiền muộn, tám múi cơ bụng sắp hàng chỉnh tề, trái tim đập mạnh, ngay ánh mắt đầu tiên liền vừa ý với Cao Lãng, đó là một thân thể cường tráng, một người đàn ông rất có nguyên tắc.
Cùng anh chung sống một chỗ, cô thích.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT