Có một gia đình giàu có bởi vì một cuộc hôn nhân đã được sắp xếp từ trước mà tìm thấy nhau, nhưng thông qua những lời nói mơ hồ của Tử Sa lúc này, cô ta thật sự xem mình xuất thân từ gia đình giàu có nhưng ba mẹ đã qua đời vì tai nạn xe, hơn thế nữa người thân cuối cùng của cô là bà nội thì cũng mắc bệnh nặng qua đời rồi.
Cô ta nói chuyện với đôi mắt đượm buồn, ngay cả Vương Phong suýt nữa thì cũng bị lừa.
Vương Phong luôn tin vào khả năng diễn xuất của mình, nhưng bây giờ có lẽ Tử Sa thì cũng chẳng kém cạnh hắn chút nào.
Ngồi tự kể về bản thân của mình, cô ta thật sự đã hoá thân mình là con của một gia định danh giá, nhưng lại vô cùng cô đơn vì đã mất đi hết người thân.
Vì người thân cuối của của cô ấy là bà nội thì cũng đã mắc bệnh nặng mà qua đời, thế nên cô ấy muốn tìm người bạn cùng bàn lúc trước tìm một công việc, nhưng không ngờ qua cuộc nói chuyện với Vương Phong cô ấy lại nhớ lại những chuyện đau buồn trước kia rồi khóc oà lên.
Mặt của Vương Phong đã nhăn nhó, suýt nữa còn té ngã: “Cô à, giải Oscar năm nay đâu phải của cô đâu.”
Khả năng bịa chuyện của cô Tử Sa này thật đáng sợ rồi, nhìn ánh mắt cảm thương của Bối Vân Tuyết thì Vương Phong dư sức biết rằng Tiểu Tuyết đã bị lừa bởi cái câu chuyện thê lương của cô gái kia.
Bối Vân Tuyết đã vô cùng ấm áp mà ôm Tử Sa vào lòng và con rất cảm thông nói: “Không thể ngờ số phận của cô lại bi đát như thế, cô đã đến đây rồi thì cứ yên tâm, đây chính là nhà của cô, từ nay về sau chúng ta sẽ là chị em tốt.”
“Tôi… từ sớm đã.” Mới có lờ đi vài giây mà bây giờ trong lòng Vương Phong đã phải khóc thét: “Thôi xong rồi. Xong rồi…”
Với cái vẻ quyến rũ đầy cám dỗ của Tử Sa, Vương Phong thật sự không biết khi nào sẽ mắc bẫy của cô ta, hắn chỉ là một người đàn ông bình thường không phải là Liễu Hạ Huệ(1), nếu thật sự không thể chịu nổi sự cám dỗ ấy thì thật sự là tiêu rồi.
Thấy Bối Vân Tuyết đã bị mình gạt được rồi, Tử Sa liền chớp lấy thời cơ nói với Tiểu Tuyết bằng một gương mặt vô cùng đáng thương: “Vậy chị ơi, sau này em có thể ở lại đây làm việc luôn không? Nếu chị không nhận em thì em chỉ có thể chết đói nơi đầu đường xó chợ.”
Người đàn ông trong tay của Bối Vân Tuyết thì cô ta không thể cướp được, vì vậy cô ta sẽ tìm một hướng khác để ra tay, tóm lại người đàn ông mà cô ta đã nhắm đến thì nhất định sẽ không từ bỏ.
Nghe thấy lời nói của Tử Sa, Vân Tuyết không hề do dự mà đã đồng ý: “Được thôi, em cứ ở đây, dù sao thì ở đây cũng đang thiếu người làm.”
Một cô gái với số mệnh nghiệt ngã như vậy, trên đời thì không còn người thân, nếu như không cưu mang cô ấy, tương lai của cô ấy rồi sẽ ra sao.
Đương nhiên, nếu như Vân Tuyết có thể minh mẫn sáng suốt hơn mà xem xét câu chuyện của cô gái kia thì chắc chắn sẽ phát hiện ra rất nhiều lỗ hổng. Đầu tiên đó là cái lỗ hổng vô cùng lớn, gia đình của ta đã giàu có như thế thì của cải ăn cả đời cũng chẳng hết, làm sao mà có thể chết đói nơi đầu đường xó chợ được.
Vương Phong thấy Tiểu Tuyết đã bị lừa rồi liền nói: “Vân Tuyết à, hay chúng ta suy nghĩ một chút được không?”
Nào ngờ, Vương Phong vừa mới lên tiếng thì nhận ngay một câu mắng của của người yêu làm cho hắn ấy vô cùng bất ngờ: “Anh câm miệng.”
Sự thương cảm của phụ nữ dễ lừa như vậy sau, mới chỉ gặp mặt một lúc mà cô ấy đã hoàn toàn mở lòng với người ngoài.
“Vậy hai người nói chuyện đi, hắn đi nghĩ.” Cười một cái Vương Phong liền nằm trên ghế sofa cách đó không xa, cô Tử Sa này bịa chuyện thật đáng sợ mà, hắn không biết một lúc nữa thì cô ta sẽ bịa ra câu chuyện còn đáng sợ, ghê gớm hơn đến cỡ nào.
Nhân lúc chân vẫn còn sức, hắn ngồi xuống nói chuyện, nếu không thì lát nữa đột ngột ngã xuống sàn thì thật sự là quá mất mặt.
Lúc này, Tử Sa lại nói: “Em không sống ở thành phố Trúc Hải này, bây giờ chẳng khác gì một người vô gia cư, chị có thể cho em sống chung không?” Vương Phong vừa uống một ngụm nước nhưng giật mình mà phun ào ra.
Cô gái này thật sự là “được voi đòi Hai Bà Trưng”.
Nghe thấy lời của Tử Sa, Bối Vân Tuyết cảm thấy có chút khó xử, mặc dù biệt thự vẫn còn phòng trống, nhưng bây giờ cô, Ngãi Nhu và Vương Phong đã sống ở đây, nếu như thêm một người nữa thì e là sau này sẽ có phiền phức.
Nhưng nhìn thấy gương mặt vô cùng đáng thương, rớm nước mắt của Tử Sa, Bối Vân Tuyết đã động lòng nói: “Nếu như em đã không có chốn dung thân thì cứ sống ở đây với chị, dù sao thì vẫn còn phòng trống.”
Không ngờ thấy Bối Vân Tuyết lại đồng ý: “Thôi tiêu rồi.”
Nghe thấy lời của Bối Vân Tuyết, Vương Phong thờ thẩn, vốn dĩ hôm qua cô ta đã đến đây nhưng hắn đã thẳng thắn từ chối, không ngờ hôm nay Bối Vân Tuyết lại mời cô ta đến.
Một căn biệt biệt thự không một ai, một cô gái khoác lên mình một bộ nội y nóng bỏng đến dụ dỗ bạn, Vương Phong bây giờ nghĩ còn không dám nghĩ nữa.
Hắn biết rằng, “con sói” Tử Sa này thì đã đường đường chính chính mà bước chân vào ngôi nhà này.
“Em cám ơn chị rất nhiều.” Tử Sa rất là thân thiết mà đứng trước mặt Bối Vân Tuyết nói, sau đó còn rất là hồ hởi nói tiếp: “Em sẽ đóng tiền nhà đúng hạn chắc chắn không nợ đâu ạ!”
Thấy Tử Sa đã hoàn toàn thoát ra khỏi sự đau buồn, Vân Tuyết thì vô cùng nhẹ nhàng nói: “Em nói gì thế, chúng ta đã là chị em tốt, chị làm sao có thể lấy tiền của em chứ, hơn nữa chị cũng không cần số tiền đó, em cứ yên tâm mà ở đây sống với chị.”
Nhưng khi nhìn thấy Vương Phong, Vân Tuyết lại nghĩ rồi nói: “Chị cần nói với em là hiện nay chúng ta cùng sống một nhà với Vương Phong, em sẽ không để ý chứ.”
Nghe thấy Bối Vân Tuyết nói, Tử Sa liên tục lắc đầu: “Dạ không sao đâu ạ.” Cô ta bây giờ còn muốn tiếp cận Vương Phong làm sao mà lại để bụng khi hắn ta ở chung nhà chứ.
Không ngờ rằng có thể vào nhà của Vương Phong một cách dễ dàng như thế, bây giờ trong ánh mắt cô ta thì đã loé lên nụ cười đầy mưu mô.
“Này, không muốn chị đây vào nhà của anh sao, bây giờ không phải chị đã đường hoàng mà vào rồi sao?” Nghĩ đến đây, Tử Sa ngoái đầu nhìn Vương Phong một cái.
Lúc này, cô ta lại ra vẻ vô cùng gần gũi thân thiết như nãy giờ, cứ như là thật sự là chị em tốt với Bối Vân Tuyết. “Đúng rồi, em vẫn chưa đưa biết tên của chị?”
Bối Vân Tuyết cười một cách nhẹ nhàng rồi nói: “Chị tên Bối Vân Tuyết, còn em là?”
Tử Sa nhẹ nhàng đáp: “Em tên là Tử Sa, Tử có nghĩa là màu tím, còn Sa có nghĩa là một nhánh cỏ ạ.”
Bối Vân Tuyết nắm lấy tay Tử Sa rồi nói: “Vậy sao này chị gọi em là Tiểu Sa nhé!”
“Vậy sao này em sẽ gọi chị là chị Tuyết, chị chắc là lớn hơn bọn em nhỉ?”
Bối Vân Tuyết trong lòng đã chấp nhận cái tên mà Tử Sa gọi mình rồi gật đầu nói: “Ừ, Chị lớn hơn Vương Phong một khoá vậy chắc là cũng lớn hơn em.”
Đang nói Tử Sa nắm tay của người “chị gái” mà mình mới nhận từ ghế sofa đứng dậy: “Vậy chị dẫn em đi giới thiệu với mọi người nha!”
Cô ấy gật đầu: “Được thôi.” Sau đó cùng với Tử Sa đi vào tiệm châu báu.
Đợi hai người kia đi rồi, Vương Phong mới ngồi dậy, chân mày là nhíu lại, ngay cả Bối Vân Tuyết cũng cho cô ta vào ở rồi, hắn thật sự không còn cách nào khác.
Xem ra, bây giờ hắn có nói gì nữa thì cũng không có tác dụng nữa, Bối Vân Tuyết đã bị cô ta làm cho mờ mắt rồi.
Hắn trước đây không nhìn ra Tử Sa con người này lại có thể diễn giỏi đến thế, cô ta không đi làm diễn viên thật là quá uổng phí mà.
“Tuyết à, lần này em thật sự làm khó anh rồi.”
Vương Phong nhếch mép cười một cái, sợ là sau này sẽ bị con nha đầu Tử Sa này cám dỗ.
Ngay cả cô gái thông minh hiểu biết như Bối Vân Tuyết cũng bị sập bẫy cô ta, hắn không biết sau này sẽ phải nhận bao nhiêu đắng cay nữa đây.
Ngày hôm đó, Vương Phong không quay về nhà mà cả ngày ở tiệm cả ngày làm nhân viên phục vụ. Mặc dù trước đó người mà Hà Thiên giới thiệu đến thì rất được việc, nhưng công việc ở Châu báu Bối Thị thì ngày một nhiều, việc kinh doanh nhiều hơn trước kia đến vài lần.
Thậm chí nhiều lúc còn không có đủ nhân viên phục vụ, đến châu báu hay đá quý nhiều lúc còn hết hàng.
Xem ra bắt buộc phải mở rộng thêm một bên mặt tiền của cửa hàng.
Cửa hàng thì đang được nâng cấp, một tháng nữa thì có thể đưa vào hoạt động rồi.
Ngày làm việc hôm đó kết thúc, Vương Phong mới có thể ngồi vào xe của mình, bây giờ Vân Tuyết với Tử Sa chả khác gì chị em tốt cả, cô ấy thì tự nhiên mà đi xe của mình, còn Vương Phong thì cô đơn mà đi một xe.
Bởi vì Tử Sa là ngày đầu tiên bước chân vào căn biệt thự thế nên vừa hết việc thì bọn họ không gấp gáp trở về nhà mà lái xe đến quán rượu Thiên Ngu, là một quán thuộc công ty con của Bối Thị, nói là giúp cho Tử Sa đổi gió.
Nhớ lúc đầu, Vương Phong mới bước chân vào căn biệt thự này thì không có ai đón tiếp cả, phải nói là hắn với cô ta thì lại có sự khác biết, thật sự hắn không thể bì được.
Mới đến quán rượu, Bối Vân Tuyết liền đưa cô ta đến phòng VIP, sau đó liền gọi điện thoại cho Đường Ngải Nhu bảo cô ấy cùng đến ăn mừng.
Nghĩ đến Ngải Nhu, Vương Phong không biết nên ứng xử ra sao, mặc dù hắn và Ngải Nhu thường cãi nhau ầm ĩ nhưng tối qua hắn đã “nuốt trọn” cô ta rồi.
Hơn thế nữa, điều mà hắn không ngờ đến, cô gái điên rồ Ngải Nhu này lại là một trinh nữ, nhớ đến cái đêm hỗn độn tối hôm qua, lòng hắn thật sự rối bời.
Đã cướp đi lần đầu tiên của con gái người ta, bây giờ còn phải đối mặt với cô ta, chịu trách nhiệm với cô ta? Nhưng còn Tiểu Tuyết thì phải làm như thế nào?
Vẫn may là bây giờ Vân Tuyết vẫn chưa biết hắn ta đã làm ra chuyện như thế, nếu không thì Vương Phong cũng không dám nghĩ đến việc nếu Vân Tuyết biết đến chuyện này thì sẽ điên tiết đến mức nào.
Bởi vì lần truy quét rất lớn lần trước nên bọn phạm pháp chẳng dám bén mạng ra đường vào lúc quan trọng như thế này, vì vậy một hai ngày nay Ngải Nhu vô cùng rãnh rỗi.
Chuyện trên đời này ai cũng phải có trách nhiệm chứ chẳng phải một mình cô ấy.
Vì thế vừa nhận cuộc gọi, Ngải Nhu còn chẳng dùng hết nửa tiếng thì đã phóng lên xe cảnh sát đi thẳng đến quán rượu.
Lúc này Tử Sa đi đến bên cạnh Ngải Nhu ánh mắt sáng bừng lên: “A, chị là chị Ngải Nhu phải không?”
Một Bối Vân Tuyết thôi cũng đã làm cô ta giật mình rồi, bây giờ thêm một Đường Ngải Nhu với một nhan sắc một chín một mười với cô ta, hơn thế cặp ngực đầy đặn của Ngải Nhu thật sự làm cô ta xấu hổ chẳng dám ngẩng mặt lên. So với cô gái mới đến này, cô ta thật sự lép vế.
Không ngờ người chồng trong game của mình lại ở cùng với hai cô gái xinh đẹp ngây ngất này, lúc này Tử Sa thật sự không kiềm được mà rất kinh ngạc.
Thấy Tử Sa, Đường Ngải Nhu nở một nụ cười nói: “Em chính là Tiểu Sa mà Tiểu Tuyết nói đấy sao?”
Nhưng cô ấy mới đi được một bước thì chân mày đã nhíu lại, tối qua Vương Phong thật quá mạnh bạo rồi, làm cho “cô bé” của cô ấy sưng lên, hôm nay đi làm nhiều người còn hỏi cô có bị bệnh không.
Chỉ có vỏn vẹn hai tiếng, cô ta thật không hiểu nổi Vương Phong sao lại có thể mạnh bạo như một con thú đói vậy.
(1) Liễu Hạ Huệ: tên thật là Triển Cầm, người nước Lỗ thời Xuân Thu. Dù bị trục xuất ba lần nhưng chưa bao giờ bỏ nước, nổi tiếng là một bậc chính nhân quân tử.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT