"Hai người cứ nói chuyện trước đi, tôi đi lên thay đồ một chút." Bối Vân Tuyết nói, sau đó chạy lên lầu.
“Tên lưu manh, cậu có làm chuyện xấu xa gì với Tuyết không hả?" Đợi sau khi Bối Vân Tuyết đóng cửa phòng lại, Đường Ngải Nhu lập tức từ trên ghế sofa bật dậy, mặt mũi tràn đầy cảnh giác nhìn Vương Phong.
Bị cô dùng ánh mắt này nhìn chằm chằm, Vương Phong hơi dở khóc dở cười, sau đó nói: "Tôi cùng cô ấy làm gì thì cũng không liên quan đến cô? Chẳng lẽ cảnh sát các cô ngay cả chuyện này cũng muốn quản?"
"Cũng phải." Đường Ngải Nhu gật đầu, sau đó lại dùng giọng điệu đầy uy hiếp nói với Vương Phong: "Anh làm gì tôi, tôi có thể không quan tâm nhưng nếu như anh dám làm chuyện có lỗi với Tuyết, tôi nhất định sẽ bắt anh, nhốt anh cả đời."
"Tôi đối với cô như thế nào cô còn không biết sao?" Nghe được lời Đường Ngải Nhu nói, Vương Phong khẽ động đậy, sau đó dùng ánh mắt nhẹ nhàng quét tới quét lui trên người Đường Ngải Nhu, quét đến lúc Đường Ngải Nhu đỏ mặt.
Tất nhiên cô cũng đã phát hiện sơ hở trong lời nói của mình.
"Thu hồi ánh mắt của anh lại, nếu không tôi móc mắt anh." Đường Ngải Nhu hung dữ nói.
"Cô móc cho tôi xem thử xem?" Vương Phong không thu hồi ánh mắt, chỉ mỉm cười dựa vào ghế sofa.
"Anh thật sự cho rằng tôi không dám?" Nghe được lời Vương Phong nói, Đường Ngải Nhu tức giận, vốn tâm trạng của cô đã không tốt, bây giờ lại bị Vương Phong khiêu khích, cô lập tức nhào lên người Vương Phong.
Hai tay cô nhanh chóng đánh vào mặt Vương Phong, khiến Vương Phong biến sắc, không ngờ cô gái này thật sự muốn móc mắt hắn.
Nhưng tốc độ của cô nhanh thì tốc độ của Vương Phong càng nhanh, gần như không cần giây nào, Vương Phong đã bắt được tay của Đường Ngải Nhu, không thể để cô thoát được.
"Tên khốn, buông tay." Đường Ngải Nhu kêu to, gần như là mặt đối mặt với Vương Phong.
Một mùi thơm phả vào mặt Vương Phong, lại khiến hắn cảm thấy hưởng thụ, hắn nhớ khi mình cưỡng hôn Đường Ngải Nhu trước kia, đôi môi đỏ gợi cảm lúc này cách hắn rất gần, chỉ cần đầu của hắn tiến lên một chút là có thể hôn được bờ môi xinh đẹp của Đường Ngải Nhu.
Nhưng bây giờ Bối Vân Tuyết đang ở trên lầu, hắn cũng không dám làm loạn, đành phải lạnh lùng nói: "Đường Ngải Nhu, đủ rồi."
"Đủ rồi?" Trên mặt Đường Ngải Nhu toát ra sự lạnh lùng, sau đó cắn vào bả vai Vương Phong.
"A!" Hiện tại, Vương Phong đang mặc một bộ đồ mỏng nên bị cô cắn mạnh, hắn cảm giác thịt trên bả vai mình dường như đều bị cắn rách, đau đến mức phải nghiến răng chịu đựng, trong miệng phát ra tiếng kêu trầm thấp rất thảm.
Mạnh mẽ đẩy Đường Ngải Nhu đang phát điên qua một bên, Vương Phong lấy tay giữ lấy bả vai mình, mặt đầy đau đớn, cô gái này cứ như chó, động một chút là cắn người.
"Hừ, về sau ít có ý nghĩ muốn đánh bổn tiểu thư lại, nếu không tôi đánh chết anh!" Đường Ngải Nhu liếc Vương Phong liếc nhưng trong lòng thì cực kỳ sảng khoái.
Nhìn thấy Vương Phong đau đớn chính là việc cô cho là vui nhất, đây hoàn toàn là niềm vui có được từ trên nỗi đau của người khác.
"Cô có bản lĩnh thì ngay lập tức đánh chết tôi đi, đừng lấy cái này ra nói." Vương Phong nói, tâm trạng cực kì khó chịu.
"Tôi cắn chết anh!" Đường Ngải Nhu quát to một tiếng, lại nhào đến trên người Vương Phong.
"Hai người đang làm cái gì vậy?"
Lúc này, từ hành lang truyền đến giọng nói của Bối Vân Tuyết, cực kì im lặng, qua một khoảng thời gian rất lâu, hai người này lại gây chuyện, nhìn hai người bọn họ đánh nhau tới đỏ mặt tía tai, Bối Vân Tuyết không biết nên nói gì.
Cũng không thể đuổi bất kỳ ai trong số hai người bọn họ ra khỏi biệt thự được?
"Chị Tuyết, cô ta hóa chó, bây giờ đang cắn người khắp nơi đây." Vương Phong nói xong lại hung dữ đẩy Đường Ngải Nhu sang một bên.
"Tuyết, cậu đừng nghe hắn nói bậy, là tên lưu manh này nói vớ nói vẩn, hắn có ý muốn đánh tớ, cậu nói xem làm sao tớ có thể chịu được?" Đường Ngải Nhu nói, không chịu bị yếu thế.
"Thôi đi, sao cô không mang gương ra soi lại mình một cái, tôi muốn đánh ai thì cũng sẽ không đánh cô?" Vương Phong liếc mắt nhìn Đường Ngải Nhu, đầu nghĩ một đằng miệng nói một nẻo.
"Anh…" Nghe được lời Vương Phong nói, Đường Ngải Nhu lần nữa nhận thấy sự khiêu khích, giương nanh múa vuốt và lại muốn nhào lên.
Đường đường một người đẹp như mình vậy mà hắn nói dù muốn đánh ai cũng không đánh cô, chẳng lẽ tên Vương Phong này bị mù sao?
"Ngải Nhu, cậu mau lên lầu đi ngủ." Thấy hai người lại sắp đánh nhau, sắc mặt Bối Vân Tuyết không tránh khỏi có chút u ám.
"Tớ…" Đường Ngải Nhu nói, nét mặt có chút oan ức.
"Đừng có tớ cậu gì nữa, đây là mệnh lệnh!" Bối Vân Tuyết kiên quyết nói, dường như cô lại trở thành người phụ nữ mạnh mẽ, có khí chất độc tài của một người thống lĩnh giang sơn.
"Hừ, tên lưu manh thối chờ đó cho tôi, đừng để tôi biết được nhược điểm gì của anh." Đường Ngải Nhu nói, cuối cùng tức giận giậm chân một cái, đi lên lầu hai.
"Được rồi Vương Phong, bây giờ thời gian cũng không còn sớm, cậu cũng đi nghỉ sớm đi." Bối Vân Tuyết nói, cô bị hai người bọn họ làm cho không biết nói gì.
Sau khi nói xong câu đó, cô cũng quay đi về phòng.
"Được, ngủ thì ngủ." Vương Phong vẫn còn nói, sau đó mới chuẩn bị tắt ti vi trở về phòng của mình.
Tuy nhiên còn chưa đợi đến lúc tắt ti vi, hắn đã bị tin tức bên trong hấp dẫn.
Trong tin tức, người ta nói thành phố Trúc Hải hiện tại có một tên tội phạm giết người đang trốn, hắn vừa từ trong tù trốn ra ngoài, bây giờ cảnh sát toàn thành phố đang giới nghiêm tìm tên tội phạm đào tẩu.
Hình ảnh phía sau chính là hình của tên tội phạm.
Tin tức tới đây liền kết thúc, bắt đầu quảng cáo.
Lắc lắc đầu, Vương Phong nghĩ đến Đường Ngải Nhu điên là do mỏi mệt nên mới như vậy, giới nghiêm toàn thành phố thì chắc chắn cô cũng đang bận khắp nơi tìm kiếm tội phạm đào tẩu.
Lại phải nói đến việc thân là cảnh sát cũng không dễ dàng, thường xuyên xử lý những vụ án sứt đầu mẻ trán, thành phố Trúc Hải mấy triệu người, muốn tìm được một người, nói nghe thì dễ chứ cũng chẳng khác gì mò kim đáy bể.
Tắt ti vi, Vương Phong cũng trở về gian phòng của mình.
Vẫn như cũ, hắn yên lặng tu luyện thuật tụ khí, Vương Phong cứ như vậy chậm rãi tiến vào trong cảnh giới Không Minh vô sắc vô ngã, không bị ngoại cảnh quấy rầy.
Từng vòng ánh sáng màu trắng mờ mịt vây quanh cơ thể Vương Phong xoay tròn, sau đó từ miệng mũi tiến vào trong thân thể của hắn, tiếp tục “cường hóa” thân thể của hắn.
Trải qua một thời gian tu tập dài như vậy, chân khí trong cơ thể của hắn đã tích lũy một lượng nhất định, thể chất mạnh hơn người bình thường nhiều, tuy nhiên Vương Phong không biết rõ như thế nào mới có thể tính là cao thủ ngoại kình.
Thời gian một đêm rất nhanh liền trôi qua, vừa rạng sáng ngày hôm sau, Vương Phong rốt cuộc cũng nhận được tin nhắn điện thoại đến trễ, tin nhắn rất đơn giản, nói là đã tra được tin tức chú Hai của Bối Vân Tuyết, dãy số hiện lên là của Hà Thiên.
Đi ra ngoài mua bữa sáng cho Bối Vân Tuyết xong, Vương Phong để lại một tờ giấy xong liền tự mình lái Lamborghini đi về hướng cao ốc Tân Dương.
Ở cửa cao ốc Tân Dương, Vương Phong giao xe cho một đàn em, mình thì đi lên tầng trên của cao ốc Tân Dương, chắc hẳn Hà Thiên đã chờ hắn ở phía trên.
Nhưng không phải vậy, đến lúc cửa thang máy mới vừa mở ra Vương Phong đã thấy Hà Thiên đầy mỏi mệt, ánh mắt hắn hơi đỏ, rõ ràng đêm hôm qua không ngủ.
"Hà sư huynh, tối hôm qua anh không ngủ à?" Từ trong thang máy đi ra, Vương Phong dò hỏi.
"Đúng vậy, bởi vì tên tội phạm đào tẩu đang trốn nên rất nhiều đàn em của tôi đều bị cảnh sát đưa đi điều tra, hiện tại tôi đang nghĩ làm sao cứu bọn nó ra đây." Hà Thiên nói, giọng cũng có chút mỏi mệt.
Lúc đầu tên tội phạm đào tẩu và anh vốn không có quan hệ nhưng anh là ông trùm của giới xã hội đen thành phố Trúc Hải, có một số đàn em tay chân “không sạch sẽ”, đúng lúc bị cảnh sát phá án bắt thóp.
"Quên đi, không nói những lời xui xẻo này nữa, tin tức cậu nhờ tôi điều tra thì tôi đã cho người đi thu thập toàn bộ, đây là tư liệu của bọn họ, cậu tự mình xem đi." Vừa nói chuyện, Hà Thiên vừa đưa cho Vương Phong một xấp văn kiện, còn hắn thì ngồi ở một bên, yên lặng tu luyện.
Không quấy rầy Hà Thiên, Vương Phong một mình yên lặng mở văn kiện ra, xem xét, hắn biết những thứ mình muốn biết có lẽ toàn bộ đều nằm ở đây.
Có hơn mười trang giấy gần như ghi chép hết tất cả tư liệu về chú Hai của Bối Vân Tuyết, cho dù việc hắn ở bên ngoài có mấy bà vợ bé cũng điều tra rõ ràng.
Điều này khiến cho Vương Phong khâm phục bản lĩnh của Hà Thiên, thậm chí ngay cả những việc này cũng làm được.
Chú Hai của Bối Vân Tuyết tên là Bối Đức, đã bốn mươi ba tuổi, hiện tại là người đứng thứ hai tập đoàn Bối thị, là người có quyền thực sự.
Từ khi ông ta sinh ra cho đến nay, những chuyện xảy ra với ông ta đều ghi lại hết trên giấy, từ chuyện tập đoàn, cho đến chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi hầu như đều có.
Xem khoảng hơn một giờ, lúc này Vương Phong mới xem hết số chữ trên văn kiện, không để sót chỗ nào.
Tên Bối Đức này tuy từ nhỏ đối với Bối Vân Tuyết không tốt nhưng hắn thật sự rất tài giỏi, nhiều lần xóa bỏ nguy cơ cho tập đoàn Bối thị, ở trong gia tộc Bối thị cũng có không ít tiếng tăm.
Trên văn kiện này ghi chép mặc dù hắn có bao nuôi vợ bé nhưng lại không hề phạm tội, không có bất kỳ một vấn đề nào, điều này lại khiến Vương Phong cảm thấy kỳ lạ.
Dựa theo lời Bối Vân Tuyết trước đó nói cho hắn biết, người này cực kỳ ham muốn vị trí đứng đầu mới, làm sao có thể không có động tĩnh gì, việc này khiến Vương Phong đoán không ra.
Hơn nữa Vương Phong cũng hiểu rõ một việc, “sự xuất khác thường tất có yêu” (1), người này sạch sẽ như vậy, thật sự hơi không hợp với lẽ thường.
"Có phải là cảm thấy ông ta quá sạch sẽ không?" Lúc này Hà Thiên tỉnh lại, vẻ mặt hồng hào, rõ ràng hơn một giờ “tĩnh toạ”, hắn đã khôi phục không ít.
"Đúng vậy, người ở vị trí cao, từ nhỏ lại đối xử không tốt với Bối Vân Tuyết, thậm chí thời thiếu niên còn đánh nhau với anh hai của mình thì sao vài chục năm nay đều không có chút động tĩnh được." Vương Phong nói, thật sự là nghi ngờ không thôi.
"Vậy nói cách khác cậu đang nghi ngờ ông ta cũng là kẻ chủ mưu phía sau kế hoạch cướp lần này?" Hà Thiên hỏi với giọng bình tĩnh.
“Đúng vậy." Vương Phong gật đầu, sau đó nói: "Người này em đã gặp qua, chắc chắn là lòng dạ nhỏ mọn, hắn không có lý do gì để sạch sẽ như vậy, có phải là tin tức của anh không chính xác không?"
"Điều này tôi cũng không rõ, dù sao tôi đã cho ghi chép hết tất cả những điều mà chúng tôi biết được, nếu bảo có tra được gì hay không thì cũng chỉ có thể nói là ông ta làm quá sạch sẽ, một chứng cứ cũng không để lại." Hà Thiên không thể phủ nhận.
"Nếu kẻ chủ mưu là ông ta thì đủ để chứng minh ông ta rất kinh khủng, nếu như không phải ông ta, em thực sự không nghĩ ra Bối thị còn ai nhằm vào Bối Vân Tuyết." Vương Phong nói, ánh mắt hơi mập mờ.
Nếu như nói kẻ chủ mưu là Bối Đức, điều này đủ để chứng minh người này tuyệt đối không dễ chọc vào, mấy chục năm cũng chưa từng để lộ nửa cái móng ngựa (2), làm việc đến giọt nước cũng không lọt, giống như là một con rắn độc ẩn núp trong bóng tối, lúc nào cũng có thể xông tới cắn một cái.
Người như vậy mới là kinh khủng nhất.
Địch ở ngoài sáng thì có thể tiến công hủy diệt nhưng ẩn nấp trong bóng tối như thế này mới làm cho lòng người bất an nhất.
Vương Phong cũng không sợ hắn đối phó mình, hắn chỉ là sợ Bối Vân Tuyết có thể sẽ bị tổn thương.
Thời cấp ba, Bối Vân Tuyết đã bị ám sát một lần, suýt nữa đã bỏ mạng nên Vương Phong tuyệt đối không cho phép việc này lại xảy ra lần nữa.
(1) Sự xuất khác thường tất có yêu: sự việc xảy ra khác thường chắc chắn có điều kỳ lạ.
(2) Nửa cái móng ngựa: dấu vết, việc mà người khác che giấu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT